
30-05-2009, 05:20 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 7
Phật Động
Nguồn: 360.yahoo.blog
Tên Tiểu quỷ Vân long bị nàng dần ra ngoài đi lòng vòng gần một canh giờ thì lấy làm khó hiểu, luôn miệng gọi nàng .
-Sao muội bảo tặng ta một món quà mà lại dẫn ta đi lung tung thế này. Làm ta thấy mỏi cả chân. Chẳng biết món quà của muội là gì nữa, nhưng cứ thế này chắc ta mệt đến chết mất.
Tiểu Quận chúa chỉ cười nói.
-Huynh làm gì mà kêu trời kêu đất lên vậy. Đi qua chỗ này là tới nơi rồi. Đảm bảo huynh sẽ thấy thích. Và chuyến đi này của huynh sẽ chẳng uổng công.
Vân Long vẫn còn làu bàu.
-Chỉ mong được như muội nói.
Đi thêm một quãng nữa thì thấy tiểu quận chúa dừng lại. Vân long nãy giờ chỉ lo đi theo nàng nên chẳng buồn nhìn ngó xung quanh. Khi thấy nàng dừng lại là ngồi phệt xuống một mô đá gần đó thở dốc.
Tiểu Điệp từ phía sau liền bước lên lấy khăn tay chấm chấm mồ hôi cho nó. Vân long cảm thấy ngạc nhiên. Trong khi tim nó đang đập mạnh và hơi thở mười phần có tới chín phần hổn hển thì cả tiểu quận chúa và Tiểu Điệp vẫn bình hòa. vẻ mặt hai người không có nhiều biến đổi lắm.
Nó định hỏi thì nghe thấy tiểu quận chúa lên tiếng.
-Tới nơi rồi. Huynh mau nhìn xem.
Cố đưa mắt nhìn theo cánh tay của Tiểu Quận chúa. Vân long trông thấy một hang động ở cách nó không xa. Hang động này nhìn bề ngoài có hình thù khá đặc biệt. Tuy không quá cao chắc chỉ độ mươi trượng nhưng bao quát trông giống như một cái liên đài. Ở giữa đang có một vị cao tăng nào đó tu luyện.
Không hiểu sao thỉnh thoảng Vân long lại trông thấy một quầng sáng đỏ lờ mờ xuất hiện quanh liên đài. Có thể do hướng ánh nắng chiếu đên gây ra cảm giác như vậy. Nhưng trong lòng nó bỗng phát sinh một cảm giác kì lạ trước nay chưa từng xuất hiện.
Tự dưng Vân long muốn được vào thám hiểm bí động.
Nó đứng thẳng người dậy , khẽ nhìn quận chúa hỏi.
-Phụng muội làm sao phát hiện được động khẩu này.
Dương phi Phụng thấy ánh mắt háo hức của nó thì mỉm cười đáp.
-Tình cờ một lần chơi đuổi bắt với tuyết muội hai năm trước, muội phát hiện ra động khẩu này. Thấy nó đẹp, lại biết huynh vốn thích những nơi có cảnh đẹp nên muội mới dẫn huynh tới đây.
Vân long gật đầu.
-Nơi này đúng là rất đẹp . Ta rất thích. Không biết bên trong động chứa điều gì. Phụng muội đã vào trong đó lần nào chưa?
Dương Phi Phụng lắc đầu.
-Lúc đó muội và Phi Tuyết đều còn bé đâu dám vào đây một mình.
Vân Long không cần suy xét xem nàng nói thật hay không liền hăm hở bước đi nói.
-Nếu vậy lần này chúng ta sẽ cùng vào trong xem sao.
Tiểu Điệp không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo Vân Long, trong khi tiểu quận chúa nhìn theo nó mỉm cười ngụ ý rồi mới bước theo.
Không giống như ở ngoài, trong động khá cao ráo và sạch sẽ. Vân Long, Quận Chúa, Tiểu Điệp ba người bước vào trong động thì liền thấy không khí trong đây khá là mát mẻ. Nhưng ngặt lỗi bốn xung quanh đều là vách đá. Phía trước mặt tuy có lối đi nhưng lại dẫn đến trăm lối. Mà lối nào nhìn cũng giống nhau. Vân long băn khoăn không biết chọn đi theo lối nào.
Nó quay lại hỏi Tiểu Quận Chúa và Tiểu Điệp.
-Hai người nói xem. Chúng ta nên đi theo lối nào?
Tiểu Quận chúa lắc đầu.
-Muội cũng không biết, hay là huynh tự chọn đi!
Tiểu Điệp thì chỉ im lặng.
Vân long đứng ngẩn một hồi bỗng nhiên nó nghe thấy một giọng nói mơ hồ trong nội thể.
-Ngươi mau đi về mé tả. Đó mới là con đường thích hợp của ngươi.
Vân long thoáng giật mình cho là mình nghe nhầm. Nó vốn không tin vào mấy cái chuyện kì quái mà các hòa thượng ở Linh Ẩn Tự vẫn hay kể. Do đó nó thử lắng nghe một lần nữa, nhưng thanh âm kia đã im bặt.
Nó khẽ cười tự mắng mình.
-Đích thị là ngươi nghe lầm rồi!
Tuy vậy nhưng nó lại chọn đi theo mé tả.
Tiểu Quận chúa và Tiểu Điệp đã trao quyền quyết định cho nó nên chỉ biết đi theo. Lối đi mé tả có vẻ như càng lúc càng dẫn đến tuyệt lộ. Bởi phía trước con đường đã hẹp dần, do vách đá hai bên càng lúc càng khép lại.
Bầu không khí loãng dần khiến hơi thở của Vân long lúc này trở nên thật khó nhọc. Tiểu quận chúa và Tiểu Điệp tuy có khá hơn nhưng bắt đầu cũng cảm thấy choáng váng. Đi thêm độ mươi bước thì Tiểu Quận chúa không chịu được nữa liền chững lại. Nàng nhìn Vân Long lắc đầu nói.
-Muội không đi tiếp được. Chúng ta quay lại thôi?
Vừa nói trong lòng nàng vừa nghĩ thầm.
-Lạ quá. Trước khi tới đây chẳng phải ta đã căn dặn Tuyết muội bày trận thế để giam hãm tên tiểu quỷ này ngay từ phía ngoài động. Tại sao đã tiến sâu rồi mà vẫn không thấy phát động trận thế gì?
Hóa ra đây chính là cái bẫy để Tiểu Quận chúa bầy ra nhằm trả thù Vân long.. Từ mấy ngày trước nàng và muội muội của mình đã bỏ công sắp đặt . Cả hai vốn am hiểu kì môn trận thế và cả thuật chiêm tinh từ phụ thân nàng là Thừa tướng Dương Nguyên. Nên việc bày ra một trận thế giam hãm Vân long một vài canh giờ không khó. Lẽ ra họ có thể thực hiện được điều này ở một nơi khác, nhưng tiểu quận chúa vẫn muốn chọn nơi này vì bên trong còn có nhiều điểm kì bí sẽ khiến cho tiểu quỷ Vân Long càng sợ hơn. Dù sao hai tỷ muội nàng vẫn còn là những tiểu cô nương nên suy nghĩ rất đơn giản. Nghĩ chỉ cần dọa như vậy là có thể trả thù được rồi nào ngờ lần này chính là thiên mệnh đã khiến cho hai người thất vọng. Thuật chiêm tinh của nàng cũng chẳng thể giúp nàng đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với nàng.
Nếu đoán ra được nàng ắt hẳn sẽ phải hối hận.
Tiểu Quỷ Vân long không đoán ra được những điều đó, nên nó chỉ biết hành động theo những gì nó đang nghĩ. Nhưng dường như đó chẳng phải là ý nghĩ của nó mà cứ như của một nhân vật hoàn toàn khác.
Nó chỉ biết ngay lúc này nó không muốn quay về mà cũng không muốn bỏ tiểu quận chúa lại. Vì vậy vừa mới nghe nàng nói nó đã bước đến nắm tay nàng trấn an.
-Ta nghĩ sắp tới nơi rồi. Muội cố gắng lên. Biết đâu chũng ta sẽ lại tìm thấy một bảo vật trân quý gì đó thì sao.
Nó thốt ra những lời đó dường như đã quá sức liền thở gấp một hồi. Tiểu Quận Chúa để im cho nó nắm tay và kéo đi, mà trong lòng thầm lo lắng. Lúc phát hịên ra bí động này nàng và muội muội cũng đã một lần thử tiến vào trong nhưng sau vì sợ quá nên lại quay lui. Lần này nàng bất đắc dĩ phải đi cùng Vân Long. Cứ nghĩ nó chỉ là một tiểu quỷ háo sắc, ai dè nó lại tỏ ra rất quyết đoán. Thấy khó cũng lui. Qua việc lần này tiểu Quận chúa đã có cái nhìn khác về nó.
Tiểu Điệp tuy không nói lời nào nhưng cứ nhìn ánh mắt ngưỡng mộ đang dành cho tiểu chủ nhân của mình đủ hiểu tên tiểu quỷ này dù còn bé nhưng đã gây ra không ít sóng tình. Sau này lớn nên chắc không chỉ có vậy.
Theo như những kinh sách mà nàng đọc, hay những gì được phụ thân chỉ điểm thì, phàm bí động nào cũng vậy. Càng lên cao sẽ càng lạnh. Càng tiến sâu vào sẽ càng tối . Vậy mà bí động này cái gì cũng ngược lại. Dù đã lên khá cao mà chỉ thấy nóng bức, mỗi lúc một sâu, phần không gian phía sau như bừng sáng hơn.
Ánh sáng le lói chỉ mang một màu duy nhất đó là màu đỏ rực như huyết quang.
Nhưng ba người dường như không có đủ thời gian để suy nghĩ xem tại sao lại như vậy. Lúc này họ chỉ biết đi tiếp về phía trước.
Cũng may tiến vào đây thì khe động đã phình ra, ba người có thể đi ngang hàng . Bầu không khí cũng có phần thoáng đãng hơn chút. Chỉ duy nhất một điều là vẫn còn thấy nóng.
Vân Long là người đầu tiên không chịu được cái nóng, nó vội cởi tung trường bào bên ngoài ném xuống đất. Cho rằng thế là chưa đủ, nó tháo nốt giày, mũ nhưng từng đó chỉ giúp nó thấy dễ chịu đôi chút. Mồ hôi vẫn mướt mải toát ra ướt đẫm cả sống lưng.
Tiểu Điệp và Tiểu Quận chúa khuôn mặt cũng đỏ bừng, trong lòng khó chịu nhưng đâu thể làm giống như nó.
|