
30-05-2009, 05:22 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 8
Xá Lị
Nguồn: 360.yahoo.blog
Thật may cuối cùng đã tới được nơi tận cùng. Đó là khi cả ba bước vào trong một gian thạch động. Gian thạch động này rộng vô cùng xung quanh bít kín nhưng lại rực lên hồng quang vạn trượng. Có vẻ như Điểm khởi nguồn của hồng quang chính là ở đây.
Song trong màn quang vụ dày đặc, Tiểu Quận chúa và Tiểu Điệp hai người không nhìn thấy cái gì khác . Ngược lại Vân Long không hiểu sao lại có thể nhìn xuyên qua quang vụ. Ánh mắt nó chiếu xạ ra một tia tinh quang có thể rẽ màn huyết quang ra làm hai.
Và nhờ đó Vân Long trông thấy một cảnh tượng vô cùng huyền ảo.
Nó Trông thấy một Liên đài nằm chính giữa thạch động. Hình thù giống hệt với liên đài mà ba người đã từng trông thấy ở bên ngoài. Ngay chính giữa Liên đài là một viên minh châu khá nhỏ nhưng lại đang lơ lửng. Hồng quang bao quanh có vẻ như được tỏa ra từ minh châu.
Cảnh tượng này làm Vân long phấn khích tột cùng .Tuy nó không tin lắm vào mấy câu chuyện mà một lão hòa thượng già trong chùa Linh Ẩn Tự trước đây đã từng kể cho Phụ Thân nó nghe có nhắc đến truyền thuyết về một viên xá lị, nghe đâu đã có từ cách đây hơn một nghìn năm. Xá lị đó vốn là tinh khí của hơn một nghìn cao tăng đắc đạo của chùa Linh Ẩn đã phổ vào đó nhằm tạo lên sức mạnh cho nhân giới chống lại yêu ma quỷ quái . Cùng theo hòa thượng đó nói thì xá lị sau đó đã bị hủy cùng với lúc ma Giới tiêu tán. Nhưng vì câu chuyện đó quá huyền bí nên trong bao nhiêu đời cao tăng của Linh Ẩn Tự tới nay ,Không có nhiều người tin đó là sự thật.
Vân Long tuy cũng không tin nhưng những gì nó nhìn thấy lúc này vẫn khiến nó phấn khích. Viên minh châu kia có phải là xá lị trong truyền thuyết hay không thì không biết nhưng nhất định nó là một bảo vật trân quý rồi.
Tự dưng nó nảy ra ý nghĩ dùng viên minh châu đo để tặng cho Vân Tỷ.
Khuôn mặt theo ý nghĩ bộc lộ niềm vui tột cùng. Tiểu Điệp và Tiểu Quận chúa do kém duyên không nhìn thấy gì nên lấy làm thắc mắc nhìn nó.
Tiểu Quận chúa hỏi.
-Huynh trông thấy gì mà vui vậy.
Vân Long đưa tay chỉ.
-Muội nhìn đi rồi biết.
Tiểu Quận chúa không cần nhìn chỉ lắc đầu.
-Muội đã nhìn nhưng nào có thấy gì.
Vân Long ngạc nhiên.
-Sao ta thấy mà muội không thấy nhỉ. Thôi được rồi để ta tới lấy vật đó cho muội xem.
Nói rồi nó bước đi ngay. Tiểu Điệp nhìn theo lo lắng, còn tiểu quận chúa chỉ cảm thấy hồi hộp. Không biết Vân long đã nhìn thấy vật gì?
Vân Long chỉ đi được hai bước là bóng ảnh đã hoàn toàn bị hồng quang bao phủ. Điều này khiến cho cả Tiểu Quận chúa và Tiểu Điệp không còn trông thấy gì nữa.
Và cũng vì thế họ đã bỏ qua một cảnh tượng mỹ mãn có thể nói là cực kì hiếm có xảy đến cho Vân long.
Đó là khi nó đã bước tới Liên Đài. Do tâm tính nó chỉ nghĩ một độc một điều là đoạt viên minh châu xuống nên nó hăm hở trèo lên liên đài. Chỉ cần đưa tay ra là đã có thể chộp vào minh châu.
Bàn tay nó vừa nắm vào minh châu bỗng nó cảm thấy một cái gì đó đang phát sinh trong nội thể. Một xung lực mạnh chưa từng có đẩy nó ngồi bật xuống liên đài. Vân Long dù sợ vẫn nắm chắc viên minh châu. Đấy là nó nghĩ như vậy chứ thật ra là viên minh châu đang dính chặt vào tay nó.
Ánh hồng quang vẫn từ minh châu tỏa ra Nhưng càng lúc Vân long càng cảm thấy chấn động mạnh. Không biết là đang đau đớn hay sảng khoái. Chỉ thấy ban đầu là cánh tay đang nắm minh châu rực lên một màu hồng. Tiếp đó là toàn thân sau cùng là đến cả khuôn mặt cũng ngời sáng.
Hồng Quang phủ chụp lên thân hình nhỏ nhắn của Vân Long. Viên minh châu càng lúc càng thu nhỏ dần . Sau cùng là tan ra và biến mất cứ như hòa nhập vào thể xác của Vân Long vậy.
Không còn minh châu nhưng hồng quang không vì thế mà biến mất. Có điều lúc này thần trí của Vân long cơ hồ đã không còn. Vì một lẽ nào đó mà nó chợt ngã ra trên Liên đài. Đó cũng là lúc Liên đài dâng lên. Kéo theo thân ảnh của Vân long lơ lửng.
Thời gian trong màn hồng quang cơ hồ trôi qua rất nhanh , nếu bên ngoài mới chỉ độ một canh giờ Mà Tiểu Điệp và Tiểu quận chúa đã lo lắng đến độ đứng ngồi không yên. Và nếu không phải nhiều lần cố tiến vào vẫn bị hồng quang bức ra, thì nguợc lại. Vân Long tuy trong trạng thái mất hết thần thức nhưng lại trải qua một nghìn năm từ thuở sơ khai đại chiến giữa người và ma. Tất cả những ảo ảnh đó đều do Viên minh châu đem lại. Có vẻ như viên minh châu này chính là xá lị truyền thuyết đã ứng kiếp vào Vân Long.
Tình trạng này chỉ chấm dứt cho tới khi Liên đài đột ngột hạ xuống trở lại. Và cùng với đó tất cả hồng quang bỗng chốc cùng quay lại và chui tọt vào trong nồi thể của Vân Long. Thân Thể của Vân Long như một cái túi khổng lồ không đáy, bao nhiêu hồng quang chui vào cũng đêu chứa, và tuyệt không thấy khước từ một đạo hồng quang nào. Có vẻ như nó đã quá tham lam không chừa lấy chỉ một đạo nhỏ bằng không toàn bộ nơi đây đã không bừng tối như lúc này.
Tiểu quận chúa và Tiểu Điệp nãy giờ bị hồng quang ngăn cản nên mới không thể tiến vào, nay lhồng quang lại biến mất mà hai nguời vẫn chẳng tiến vào được. Căn bản là vì chẳng thấy đường.
Nhưng không vì thế mà không có ai lo lắng cho Vân long. Tiểu Điệp vốn luôn im lặng lúc này đã bật khóc goi lớn tên nó.
-Thế tử! người ở đâu?
Tiểu Quận chúa cũng sợ đến phát khóc, nếu nó xảy ra mệnh hệ gì cũng là lỗi của nàng .Do đó nàng cũng góp tiếng gọi.
-Huynh nếu còn sống thì mau lên tiếng. Muội!...
Gọi mấy lần tuyệt không có tiếng đáp, cả hai thêm kinh sợ.
Thật ra cũng phải vì Vân Long đến giờ mới bừng tỉnh. nó tuy nghe thấy hai người lên tiếng gọi thì cảm thấy ngạc nhiên. Hóa ra chuyện vừa rồi nó đã quên tất cả. Nó cũng không hiểu rại sao mình lại đang nằm ngay giữa nền động..
Tức cười hơn nó lúc này có thể nhìn rõ nhân dạng của hai nguời mà cả hai cơ hồ lại không nhìn thấy nó. Nó chỉ cách hai người có mươi bước chân vậy mà không ai chịu lại gần. Cứ ở ngoài vừa gọi vừa khóc thật là..
Nghĩ vậy nó lại bật cười. Rồi đứng dậy. Nó bước lại gần hai người.
Nó định lên tiếng nhưng chẳng hiểu sao nó lại im lặng. Thì ra nó nảy ra ý định chọc hai người cho bõ tức. Mà nói gì thì nói công phu chọc tức của tên tiểu quỷ này quả không ai bằng.
Nhẹ nhàng đến gần Tiểu Quận chúa. Nó dùng một tay vuốt nhẹ bên má của nàng. Dương Phi Phụng đang lo lắng bỗng dưng bị một bàn tay mát lạnh chạm vào mặt thì hét toáng lên.
-A….
Do xung quanh tối đen như mực nàng chẳng nhìn ra là ai lên vội nhìn quanh gọi Tiểu Điệp.
-Tiểu Điệp nguơi có thấy ai không.
Tiểu Điệp tuy đang đứng ngay cạnh nàng cũng chịu không biết ở đâu, nhưng cũng đáp
-Nô tỳ không thấy ai. Quận chúa vừa trông thấy ai vậy.
Tiểu quận chúa bống nhiên sợ hãi nói.
-Lẽ nào ta vừa thấy.. ma….
Tiểu Quỷ Vân Long vẫn còn đứng sau nàng nghe vậy tý nữa đã té ngửa ra mà cười.
-Tiểu nha đầu này hóa ra sợ ma dữ vậy.
Nó quay sang Tiểu Điệp định chọc nàng. Vẫn với phương cách tương tự nhưng lần này nó đã bi Tiểu Điệp chộp tay lại, và Tiểu Điệp chợt reo lên.
-Là thế tử phải không.
Vân Long bị nàng nhận ra thì hậm hực nói.
-Vậy mà cũng bị muội nhận ra. Thật là mất hứng quá à.
Nhưng nó chợt cười.
-Hi..hi…Tiểu Điệp dù sao vẫn còn hơn tiểu nha đầu ngốc kia.
Tiểu Quận chúa đến giờ mới nhân ra đó là trò quỷ của Vân Long Trong lòng vừa thẹn vừa giận nói.
-Người ta lo lắng cho huynh vậy mà…huynh…còn chọc muội…
Vân Long trông thấy nàng sắp khóc thì nhăn mặt.
-Là ta không tốt, ta xin lỗi muội. Muội đừng khóc đuợc không..hic..híc..không ngờ nữ nhân ai cũng mau nuớc mắt thật là chán.
Tiểu Quận chúa nghe vậy thì tỏ ra kinh ngạc.
-Tại sao huynh biết muội đang khóc. Huynh trông thấy muội sao. Tại sao muội lại không thấy huynh.
Vân Long cười.
-Đúng là ta trông thấy muội thật. Còn nguyên do vì sao thì ta không biết. Nhưng chờ thoát ra khỏi đây đã rồi sẽ nói.
Tiểu Quận chúa cũng sớm muốn li khai chỗ này liền gật đâu.
-Muội và Tiểu Điệp không trông thấy đường, đành nhờ huynh vậy.
Vân Long không nói gì bước đến nắm tay tiểu quận chúa , tay kia nắm tay Tiểu Điệp. Đoạn kéo cả hai bước đi. Lúc trở ra có vẻ như không mấy khó khăn nhưng vì ngặt nỗi Tiểu Điệp và Tiểu Quận chúa đều không trông thấy đuờng nên phải sau hơn hai canh giờ cả hai mới ra đến bên ngoài.
Ngoài cửa động mới là lúc chiều tà nên vẫn còn sáng. Tiểu Quận chúa và Tiểu Điệp đã nhìn rõ mọi thứ. Cả hai ngạc nhiên khi trông thấy một Duơng Phi Tuyết đang đứng thẫn thờ quay lưng về phía họ.
Tiểu quận chúa không nén được gọi.
-Tuyết muội!
Duơng phi tuyết đang lo lắng cho tỷ tỷ của mình nghe tiếng gọi quen thuộc thì vui mừng quay lại nói.
-May quá! muội cứ lo cho tỷ mãi…
Nàng bỗng kêu lên.
-Ý…Sao ngươi lại…
Duơng Phi Phụng tuởng muội muội của mình ngạc nhiên khi trông thấy sự xuất hiện của Vân Long liền mỉm cười giải thích.
Chẳng hiểu sao Dương Phi Tuyết chẳng buồn nghe chỉ nạt một tiếng.
-Thật là khả ố.
Rồi quay nguời chạy biến.
Hiếu kì cả Tiểu Quận chúa và Tiểu Điệp cùng đưa mắt nhìn về phía Vân Long. Và sau đo cả hai đồng loạt quay mặt đi.
Phản ứng của Phi Phụng cũng giống như Phi tuyết đó là bỏ chạy và ném cho Vân Long một cái hừ nhẹ.
-Ngươi quả là vô lại.
Vân long trông thấy Tiểu Điệp cũng nguợng ngùng ngoảnh đi chỗ khác thì thấy lạ nhìn xuống. Thấy toàn thân mình hiện không mặc một cái gì nó chợt hiểu ra phản ứng của ba nguời.
Tuy ngạc nhiên nhưng nó vẫn cười nói.
-Các muội đã nhìn thấy toàn thân ta rồi kể như ta thuộc về các muội đó. hi…hi…
Tiếng cười của nó càng khiến cho Phi Phụng tức giận còn Tiểu Điệp thì thẹn đến mức không còn gì để nói.
Tên Tiểu Quỷ không để ý mà lại xoa đầu bấm bấm đốt ngón tay.
-Ài!...Nếu vậy thì không ổn. Ta phải quay về hỏi Tố Vân xem ta có thể nạp các muội làm tiểu nương tử không?
Nó cao hứng và cứ vậy chạy bay biến. Quả là hết cách.
Tiểu Điệp dù rất muốn theo nó nhưng nàng chỉ biết mân mê vạt áo cho đến khi không còn nghe thấy tiếng cười của nó mới cất bước theo. Vừa đi vừa nghĩ rất nhiều.
Vô hình chung tất cả nhờ đó đều quên mất chuyện đã xảy ra trong bí động.
|