
30-05-2009, 05:30 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 12
Nguyên Thần Nhập Thể
Nguồn: 360.yahoo.blog
Trong Vương Phủ ai ai cũng tất bật người ra kẻ vào, từ hạ nhân cho đến hoàng thân quốc thích đều mang một vẻ mặt như đưa đám. Họ làm sao mà không buồn khi vị thế tử của họ đang khỏe mạnh là vậy bỗng chốc hôn mê bất tỉnh những năm ngày liền.
Hoàng thượng và hoàng hậu lo sốt vó vội triệu tập tất cả các thái y khắp trong ngoài thành nhưng tất cả đều bó tay lắc đầu trước căn bệnh quái gở của Thế tử. Hai người lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Đáng thương nhất là Tố Vân và Tiểu Điệp, cả hai khóc trực bên giuờng, năm ngày qua không ăn không uống đã gầy đi rất nhiều. Dù được mọi người hết mực can ngăn nhưng vẫn không ai chịu di dời dù nửa bước.
Vân long tuy có tính khí cổ quái nhưng đối xử với hạ nhân rất tốt nên lúc mắc chứng bệnh nan y cũng có nhiều người khóc thương. Đến như tiểu quận chúa Dương Phi Phụng và Dương Phi Tuyết chứng kiến cũng phải nhỏ đôi dòng lệ đau lòng.
Hoàng Thượng vì nhi tử của mình đã hao tâm tổn trí. Ngồi trong thư phòng mà không ngừng than vãn thương thay cho nhi tử bạc mệnh. Không ngờ đúng trong lúc tuyệt vọng thì một vị hòa thượng tìm đến. Vị hòa thượng này pháp danh là Vô Trần chính là hòa thượng đã xuất hiện vào ngày thế tử chào đời.
Năm đó khi thế tử vừa sinh ra thì bầu trời trong hoàng cung xuất hiện sự lạ. Nhiều người nhìn thấy một con Vân Long bay ngang qua hoàng cung. Sau đó thì Vô Trần hòa thượng xuất hiện. Hoàng thượng vốn là người tín phật lên đã đem chuyện này hỏi thì được Vô Trần hòa thượng giải đáp đó là điềm báo trước Thế tử sẽ trải qua nhiều kiếp nạn nhưng lại được chân long ẩn trợ.
Hoàng thượng vì thế mới quyết định đặt tên cho nhi tử của mình là Vân Long. Lúc này sực nhớ ra năm đó Vô Trần hòa thượng cũng có nhắc đến một họa kiếp mà thế tử sẽ gặp phải vào mười năm sau. Nay tính ra vừa tròn mười năm, Hoàng thượng thấy vô trần xuất hiện thì nghĩ nhi tử của mình có cơ được cứu.
Trong lòng vui mừng vội cho truyền Vô Trần hòa thượng vào ngự thư phòng. Sau khi nghe hoàng thượng kể sơ qua tình trạng của Vân long. Vô Trần liền cùng hoàng thượng tới thăm bệnh cho Vân Long.
Vừa tới nơi, tận mắt nhìn thấy thể trạng của vân long hòa thượng Vô Trần khẽ nhíu mày. Vân long chỉ nhìn như đang ngủ nhưng toàn thân lại ẩn hiện lờ mờ Quang ảnh. Hơn nữa dưới con mắt cuả Vô Trần Vân long như chỉ còn lại thể xác mà không còn hồn vía. Rõ dàng đây là hiện trạng Nguyên Thần Xuất khiếu nhưng vì không do chủ ý của bản thân nên nếu không kịp thời thâu nạp nguyên thần về sẽ dẫn đến tình trạng như thế này mãi mãi.
Hòa thượng vô Trần sau khi nói rõ sự nghiêm trọng của vân Long với hoàng thượng liền xin ý chỉ cho mọi nguời tạm lui, để một mình trong phòng sẽ dùng pháp lực giúp Vân long lấy lại nguyên thần.
Hoàng thượng vì nôn nóng muốn Vân long được cứu lên hạ lệnh. Tuy khó khăn nhưng sau cùng tất cả cũng chịu lui ra. Cánh cửa phòng được khép lại, Chỉ Còn hòa thượng Vô Trần với Vân Long bên trong.
Không dám chậm chễ, Vô Trần liền dựng Vân long ngồi dậy theo thế đả tọa. Đọan một cánh tay đặt trên đỉnh đầu của vân Long cánh tay còn lại áp ngay sau lưng. Vị hòa thượng sau khi bắt quyết liền thúc đẩy một đạo quang khí màu trắng truyền vào người Vân Long. Chỉ phút chốc duới áp lực của Linh Ẩn Quang khí toàn thân Vân Long phát tán quang mang màu trắng. Và tự lúc nào thân ảnh của nó và cả vị hòa thượng từ từ cất lên. Trên đỉnh đầu của Hòa thuợng xuất hiện một cột khí màu tráng thẳng tắp.
Lúc hòa thượng truyền quang khí vào nguời nó cũng là lúc Nguyên thần cuả Vân Long đang bận công phá Quang ảnh trên đỉnh núi tuyết. Không ngờ vì sự tiếp khí này mà trở thành trở ngại. Thực thể của nó do muốn chống lại Linh Ẩn Quang Khí buộc phải phát xạ Hồng Quang Tiềm ẩn trong người đối chọi. Khiến cho nguyên thần của nó vì thế mà suy yếu đi.
Vô hình chung Vân long vừa phải lo công phá Bạch Quang vừa phải bài trừ linh khí. Sau cùng dưới áp lực của Linh Ẩn Quang khí khiến hồng quang trong nguời Vân Long nhanh chóng bị phong tỏa.
Tiếng nổ nhỏ đồng thời xảy ra trong cả thực thể và nguyên thần. Cả Vân long và vô Trần hòa thượng đều rơi trở lại xuống giường. Trong khi sắc mặt vân long hồng nhuận và hơi thở điều hòa do nguyên thần nhập thể thì ngược lại sắc mặt của hòa thượng trắng bệch. Để trấn áp hồng quang rõ ràng đã hao tổn nguyên khí không ít. Linh Ẩn Quang khí chỉ còn hai phần.
Vô trần hòa thượng không dám ngồi dậy ngay lúc này liên nhắm mắt dưỡng thần, điều hòa chân khí. Sau một hồi thấy phần nào hồi phục liền đứng dậy. Đưa mắt liền Vân Long vẫn đang ngủ thiêm thiếp, Vô Trần hòa thượng trong đầu nghĩ thầm.
-Xá lị truyền thuyết quả thật đáng sợ. Một nghìn năm tắm máu của ma kiếp khiến nó không còn là phật kiếp bảo điện. Cũng may tiểu thí chủ này chưa biết cách kích phát cỗ năng lực tiềm tàng của nó. Bằng không e rằng ma kiếp lại đại thịnh rồi.
Nghĩ vậy vô Trần hòa thượng liền thở dài than.
-Đã là ứng kiếp vậy làm sao để thay đổi số mệnh đây.?
Hòa thượng vô Trần liền rảo bước tiến ra ngoài. Đám người hồi hộp chờ ngoài đó vừa thấy hòa thượng đã vội hỏi.
-Đại sư? Long nhi thế nào rồi.
Người vừa lên tiếng chính là hoàng thượng. Vô Trần trông thấy ai cũng đang hoang mang lo lắng thì lên tiếng trấn an.
-Thế tử không sao. Chỉ cần tĩnh dưỡng một vài ngày sẽ tỉnh lại.
Đám nữ nhân nghe vậy thì mặt mày ai nấy đều rạng rỡ, không ai bảo ai, đều lần lượt vào trong muốn được tận mắt trông thấy khuôn mặt của vân Long lúc này. Riêng hòa thượng tuy cũng thở phào như vừa chút được gánh nặng nhưng nhận thấy Vô Trần dường như vẫn còn điều gì không nói ra, trong lòng tự dưng nảy sinh cảm giác bất an liền lên tiếng hỏi.
-Đại sư. Dường như vẫn còn chuyện với Long nhi thì phải?
Vô Trần không đáp chỉ buông tiếng thở dài. Thấy Vậy hoàng thượng càng thêm lo lắng.
-có gì khó nói mong đại sư hãy nói ra. Dù thế nào trẫm cũng có thể chịu đựng đuợc.
Tới lúc này Vô Trần cũng không dấu liên đem những điều suy nghĩ trong lòng nói cho hoàng thượng nghe.
Nghe đến đâu, sắc mặt của hoàng thượng tím tái đến đó. Chỉ đến khi lời của vô Trần đã dứt hoàng thượng mới thốt lên được một câu.
-Đã vậy phải làm sao?
Vô Trần chợt thở dài,
-Lão nạp nghĩ chỉ còn cách đưa thế tử tới Linh Ẩn Tự. Lão nạp sẽ cùng các cao tăng dùng Linh Ẩn Quang khí hi vọng sẽ trục xuất đuợc ma khí trong xá lị. Tuy nhiên thành bại thế nào, Lão nạp không dám nói trước.
Hoàng thượng thở hắt ra một hơi.
-Chắc chỉ còn cách đó. Vậy đại sư hãy tạm lưu lại trong cung. Trẫm sẽ từ từ thu xếp cho Long nhi có thể đến Linh Ẩn Tự sớm nhất.
-Mọi chuyện cứ theo sự sắp đặt của hoàng thượng.
Vô Trần và hoàng thượng hai người sau đó rời khỏi vương phủ trở về cung. Trong vuơng phủ lúc này tuy đã bớt khẩn truơng hơn nhưng cho tới trước khi Vân Long tỉnh lại, mọi người vẫn chưa thể hết lo lắng.
Cũng may họ không biết được thể trạng của Vân Long hiện giờ, bằng không những nữ nhân kia sẽ còn lo lắng đến đâu nữa.
Có lẽ tất cả là thiên ý chăng?
|