
30-05-2009, 05:39 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 15
Phong Thần
Nguồn: 360.yahoo.blog
Phong thần lúc này mới ra mặt. Mượn cái cất tay của Vân Long tạo ra lớp lớp bạo phong thổi bay đi hàn khí đang tiến đến. Dư Phong còn thừa cơ cuốn tuyết cẩu xuống dưới gần ba trượng.
-Muốn thổi lão tử đi đâu có dễ vậy!
Tuyết cẩu nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ tiếp tục phún xuất hàn lãnh vô bì. Vân Long lúc này chỉ thôi động tâm ý để mặc cho Phong Thần chiếm nhập thể xác giao chiến với Tuyết Cẩu. Nó trông thấy phong thần phân khai bạo phong thành hai hướng, một nghênh đón hàn khí, một luồn ra sau tập kích Tuyết Cẩu.
Mắt thấy Tuyết Cẩu sắp bị bạo phong kích trúng, Vân Long cảm thấy khoái chí xém chút đã kêu lên thành tiếng. Phong thần thấy lực bất ổn liền kêu lớn.
-Oa nhi! Không được làm ồn!
Vân Long thấy vậy thì im chỉ ngắm nhìn quan sát. Phong thần càng lúc càng chiếm thế thượng phong. Đánh cho Tuyết cẩu quay tròn liên hồi. Nhưng con tuyết cẩu này quả nhiên là thần thú, thần lực cũng thật sự kinh nhân. Sau nhiều lần bị quăng quật vẫn không hề gì.
Phong Thần ngược lại, đánh một hồi thấy không hạ được Tuyết cẩu đã bắt đầu chậm lại. Tuyết Cẩu chờ thế liền vùng lên. Mấy lần tứ chi của nó đã chạm vào y phục của Vân Long. Tuy không phương hại gì nhưng y phục đã rách tơi tả.
Vân Long không mấy hài lòng, nhịn không nổi mở miệng mắng lão Phong Thần.
-Lão sao để tiểu cẩu xé nát hết y phục của ta...ôi còn gì là cái áo mới may nữa.
Vân Long nghĩ đến cái áo mà vân tỷ vất vả thức ngày thức đêm đan cho nó phút chốc đã bị Tuyết Cẩu xé vụn, tự nhiên nộ khí xung thiên. Thiếu điều không có cái gì lúc này để cho nó khai hỏa. Nó đành phải lấy phong thần làm đối tượng chút giận , không ngừng chửi mắng lão thậm tệ.
-Cái lão mất dịch...lão mà còn để lần nào như thế nữa để xem ta có đi thỉnh thánh hoa tiên nữ lên xem thể trạng thảm hại của lão lúc này không?
-Oa nhi ngươi dám!
Phong thần từ thế chủ động giờ chuyển sang bị động chống đỡ vô cùng vất vả, giọng quát mắng Vân Long như không còn hơi sức. Lớp phong vân bao quanh người nó lúc này đã suy yếu vô cùng.
Vân Long không quan tâm vẫn câng câng nét mặt.
-Lão thử xem bổn thiếu gia có dám không?
Phong thần tức tối quát.
-Ngươi tin ta để mặc oa nhi ngươi cho con tiểu cẩu làm bữa điểm tâm không hả? Còn ăn nói hàm hồ nữa thì ta mặc kệ ngươi đó.
Vân Long xưa nay chưa từng bị người khác đe dọa nên dĩ nhiên không biết sợ, nó thản nhiên đáp lời phong thần.
-Lão dám làm vậy thì bổn thiếu gia cũng mặc kệ lão phiêu phiêu vô định luôn. Nói xem không có bổn thiếu gia kêu lão lại liệu lão còn phải bay tản mạn trên thiên không đến bao giờ. Hay lão muốn quay lại cuộc sống nhàm chán như trước. Lão đừng quên bây giờ ở Điệp Tộc ngoại trừ bổn thiếu gia không ai khác có thể dung nạp sinh mệnh cuả lão.
Vân Long nói không sai. Phong thần trước đây vốn chỉ là một cái hắt hơi của thiên đế trôi xuống bên dưới tạo thành cơn gió qua ngàn năm tu luyện cuối cùng cũng giữ lại một chút sinh mệnh nhỏ nhoi. Nhờ có pháp quyết của Vân Long kêu gọi sinh mệnh của lão mới có thể tích tụ theo vào tiềm ẩn trong nội thể của vân Long.
Tuy chỉ mới tiềm nhập trong nội thể Vân Long được ít ngày nhưng quả thật cuộc sống mấy ngày đó đối với lão hơn hẳn so với một ngàn năm sống vất vưởng trước kia.
Khốn thay trên thế gian này người duy nhất còn có thể dung nạp được sinh mệnh của lão lại chỉ có thể là Vân Long chứ không còn ai khác. Nên đối với Vân long lão dù có giận cũng tuyệt không thể để nó bị phương hại.
Tiểu Quỷ Vân Long khả dĩ có thể biết được điều này đó là khi nó vẫn còn ở Điệp Tộc tu luyện. Chính Hồ Điệp muội đã chỉ cho nó biết rất nhiều điều về một cái thế giới thần kì mà lúc trước nó không hề tin. Còn tự cười cho đó là những điều nhảm nhí. Không ngờ chính nó lúc này lại đang chịu ảnh hưởng của những điều nhảm nhí đó.
Nghĩ lại chuyện xưa Vân Long bất chợt mỉm cười.
-Oa nhi ! ngươi còn cười được hả!
Vân Long lặng thinh không đáp. Ánh mắt tròn xoe lúc này lại đang quan sát Phong thần giao đấu với Tuyết Cẩu. Lão Phong thần quả có khá hơn, sau câu dọa của vân Long đã chiến đấu hừng hực đầy khí thế hơn trước. Cuồng phong do lão tạo ra lúc này uy lực cũng hơn hẳn chứ như lúc mới rồi thực sự không đuổi được ruồi.
Tuyết cẩu phún ra băng khí xem ra vẫn còn lợi hại. Không khí xung quanh đã lớp lớp đông cứng hình thành một cầu băng bao quanh cả Vân Long vào bên trong. Vân Long nhờ có phong khởi hộ thân nhất thời không còn bị khí băng uy hiếp.
Nó trông thấy phong thần đột nhiên hô lớn một tiếng.
-Phong Vân biến!
Một trận bạo phong lớn như từng thấy từ trong cầu băng thốc ra.
-lách....tách.....
Cầu băng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt. Băng tan tứ tung. vô số những tia băng mỏng manh giống như bầy ong vỡ tổ phóng ra.
Chỉ cảm thấy một khoảng đất rộng nơi thảo nguyên bắn ta vô số tia băng khí sắc bén. những cánh hoa yếu ớt nằm trên tuyến trình của những tia băng này không tránh khỏi bị cắt thành muôn điểm nhỏ rũ xuống.
Trông thấy cảnh tượng này, vân Long trong lòng thầm kinh hãi. Uy lực của Phong Vân biến lợi hại phi thường. Không ngờ cái lão phong thần mất dịch này vẫn còn dấu nghề. Vân Long không sao chịu được khẽ kêu lên một tiếng.
-Lão mất dịch...Lão có chiêu lợi hại thế này sao không dùng sớm...hại bổn thiếu gia mất tiêu một cái áo đẹp...
Phong thần không đáp. Vân Long trông thấy phong vân vẫn còn tàn mác trong không trung như muốn gom những mảnh băng lại không cho chúng có thể khuyếch tán xa hơn nữa. Đến lúc này nó mới trông thấy thảm trạng của những khóm hoa. Cánh hoa rơi loạn, từng cành hoa khẽ rung rinh như đang run lên bởi phong lãnh.
-Thật tội nghiệp!...Ài!
Vân Long đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Phong thần. Nó ngẫm nghĩ một hồi bỗng hiểu ra cơ sự. Nguyên ủy Phong thần đang lo lắng sẽ bị thánh hoa tiên nữ khiển trách vì hành vi xâm hại đến chúng nhân trong bách hoa giới của nàng.
Trong lòng không khỏi cười thầm. Vân Long định bụng chọc thêm cho lão vài câu nữa liền nói.
-Không ổn...không ổn.. lão mất dịch..ta thấy lần này lão chết rồi...
Phong thần hậm hực quát.
-Tất cả cung chỉ tại oa nhi ngươi sinh chuyện...!
-Hây!...là lão làm sao lại trách bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia đang định thỉnh cầu giúp lão với thánh hoa tiên nữ nhưng thấy lão nói vậy thì thôi vậy. Không lão lại bảo bổn thiếu gia sinh sự lôi thôi.
Vân Long vừa cười cười nói nói, thần tình đủ mười là đang pha trò. Phong thần thì ảo não không sao tả.
-Oa nhi! Ngươi nói phỏng có ích gì. Chắc ngươi chưa được nghe tiểu hồ điệp nhắc đến nàng. Nàng tính khí thất thường , xưa nay làm chuyện gì cũng tùy hứng. Hơn nữa nàng không giống ta phải lệ thuộc vào oa nhi ngươi. Thử hỏi ngươi lấy gì mà bắt nàng phải nghe theo ngươi chứ?
Vân Long ngưng cười, vỗ ngực đáp.
-Hây lão nói vậy là xem thường bổn thiếu gia quá! Để bổn thiếu gia thỉnh nàng lên cho lão coi.?
Vân Long nói rồi liền vận pháp quyết. Chỉ thấy một tầng sắc quang mang tản mạn trong thiên không một mùi u hương dễ chịu vô cùng. Lão Phong thần ở gần đó vừa ngửi thấy u hương này bỗng phấn khích. Phong ảnh tham lam đã hóa thành một cấu xoáy hút những hương thơm này không cho thoát ra.
Vân Long thấy vậy thì khẽ cười.
-Lão Phong thần mất dịch...lão làm vậy bổn thiếu gia làm sao thỉnh được tiên nữ lên đây.
Phong thần mơ màng đáp.
-Oa nhi ngươi đừng vọng tưởng. Lần trước thánh hoa tiên nữ là nể mặt tộc điệp mới giúp ngươi một lần lên đỉnh núi tuyết. Giờ ngươi có vận cái pháp quyết đó cả ngày cũng chẳng thỉnh được nàng lên đâu!
Vân Long không tin cố vận nhưng quả thật một hồi vẫn không thấy gì. Trong lòng bỗng phát sinh sự bất mãn.
-Thánh hoa tiên nữ gì chứ! Lão mất dịch chờ xem...sẽ có lần bổn thiếu gia không chỉ thỉnh nàng lên được mà còn hôn nàng trước mặt lão...lúc đó xem lão tức sẽ như thế nào nhỉ....hi...hi..
Vân Long nghĩ vậy thấy khoái trá vô cùng, đã cười thành tiếng.
Phong thần đột nhiên tỉnh ngộ hồ nghi hỏi nó.
-Oa nhi! Ngươi lại nghĩ bậy bạ gì rồi phải không?
Vân Long chối đáp.
-Bổn thiếu gia nghĩ bậy bạ gì chứ...lão đừng suy bụng ta ra bụng người...
Phong thần cười.
-Ngươi không cần phải nói quanh co. Cứ nhìn bộ mặt đang đắc ý của ngươi là biết. Lúc ngươi hôn tiểu nha đầu đó chẳng phải cũng có vẻ mặt thế này sao...ta dám khẳng định là ngươi.....
Bỗng Phong thần quát lớn một tiếng.
-Ngươi không phải đang nghĩ đến Thánh Hoa Tiên nữ của ta chứ..! oa nhi quỷ...ngươi dám có ý nghĩ bậy bạ với nàng ta sẽ ném ngươi xuống mười tám tầng địa ngục...
Vân Long thấy lão hoảng sợ thực không nén nổi tiếng cười.
-Ha...Ha...!Xem lão kìa...thánh hoa tiên nữ đâu đã thuộc về lão mà lão đã tỏ rõ chủ quyền rồi....nhưng lão yên tâm bổn thiếu gia sẽ không ép buộc ai cả...tuy nhiên nếu có người tự nguyện thì khó nói lắm nha!...ha...ha...
-Khói nói cái đầu quỷ nhà ngươi. Tiểu quỷ ngươi đi chết đi!...
Vân Long thực sự đã mấy ngày này mới được cười một trận vui vẻ như vậy. Trong lòng thấy thoái mái không tả nổi. Ngược lại phong thần với tiểu quỷ này đã bắt đầu cảnh giác. Bỗng nhiên không thấy an tâm. Rõ ràng mới ở trong nội thể của Vân Long không lâu nhưng thành tích bất hủ của tên tiểu quỷ này lão đã nghe nhắc đến.
Số lượng mỹ nhân bị nó xâm phạm nhiều không thể kể xiết, và con số dự tính sẽ được nhân lên từng ngày. Mức độ dĩ nhiên cũng sẽ cao hơn.
|