
30-05-2009, 05:43 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 17
Phiêu Lãng
Nguồn: 360.yahoo.blog
Vân long cứ thế rơi xuống nhưng đến khi còn cách mặt đất bên dưới độ trăm trượng đột nhiên đà rơi giảm hẳn cứ thế hạ thấp từ từ. Cho đến khi khoảng cách giữa nó và mặt đất lúc này chỉ còn là mấy mươi trượng, thì toàn thân nó gần như ngừng hẳn không rơi xuống nữa mà cứ phiêu phốt lúc thì đứng im một chỗ, lúc thì lại tạt chéo sang ngang.
Lúc này nó đã có thể ngó mắt trông xuống. Vân Long trông thấy tiểu phủ của nó. Đám người hầu kẻ ra người vào có phần tất bật. nó không biết là họ đang chuẩn bị mọi thứ để cho nó tới Linh Ẩn Tự. Nó lại trông thấy một bóng ảnh nhỏ nhắn đang phơi những tấm mềm trắng tinh.
Vân long nhận ra đó là Tiểu Điệp. Vân Long gọi
-Tiểu Điệp!....
Người bên dưới dĩ nhiên không nghe thấy nó gọi, tiếp tục trở lại với công việc cuả mình. Vân Long lại ngoảnh sang chỗ khác. Rốt cuộc nó cũng trông thấy tố vân. Nàng đang ngồi bên cửa đôi bàn tay thoăn thoắt đan từng mũi len một . Thỉnh thoảng lại thấy nàng ngẩng mặt lên, một tay khẽ vuốt đi những sợi tóc lơ phơ trước mặt, lại cúi xuống đan tiếp.
Vân long thấy nàng đang đan áo cho mình, trong lòng xúc động khôn tả, lại cất tiếng gọi lần nữa.
-Vân tỷ!
Vẫn không có ai đáp lời nó. vân Long tiếp tục bị dòng khí lưu đẩy đi . Kia chẳng phải là Dương Phủ sao? Vân Long trông thấy khoảng sân ở Dương phủ có hai tiểu nữ hài đang luyện kiếm. Kiếm ảnh quả nhiên thanh thoát thi thoảng lại tán phát ra quang mang xanh thẫm vẽ lên không trung vô cùng đẹp.
Một đạo quang ảnh vừa lao sượt qua mặt của vân Long đã cắt đi mất một sợi tóc. Sự tình này làm Vân Long hậm hực nói.
-Nha đầu Phi Tuyết dám cắt mất một sợi tóc của bổn trượng phu. Sau này nhất định ta phải cạo trọc đầu nàng, cho không còn sợi tóc nào mới được.
Vân long bất giác bật cười hềnh hệch . Thân ảnh nó vẫn tiếp tục trôi đi.
Vân long lúc này đã tới hoàng cung. Nó đang bay qua ngự phòng cuả hoàng thượng. Không thấy ai cả. Vân Long tiếp tục phiêu phốt thân ảnh ra ngoài ngự hoa viên. Chỉ thấy hoàng thượng đang ngồi đánh cờ với một lão hòa thượng. Vân Long không biết hòa thượng này là Vô Trần nó cũng không để tâm chỉ thấy giữa nó và hòa thượng này dường như có chút gì đó rất thân thuộc.
Vân long lại tiếp tục bay đến nơi khác. Đây đã là tẩm cung của hoàng hậu Nó thấy một mỹ phụ nhân đang ngồi bên cửa lại chăm chú thêu một chiếc khăn tay. mỹ phụ nhân này đích thị là mẫu hậu. Vân long không khỏi lấy làm kì quái. Tố Vân thì đan áo, mẫu hậu thì thêu khăn tay. Không phải hai ngươi bọn họ định đem ra bán đấy chứ. Nữ nhân thật là...
Vân Long lưu lại giây lát rồi lại bay tiếp. Cứ thế trôi đi phút chốc đã rời xa hoàng cung, lúc này nó mới nhớ ra thực trạng bản thân. Tại sao nó cứ lơ lửng hoài mà không rơi xuống thế này. Vân Long sợ hãi kêu lớn.
-Phong thần !...Phong thần!..
Không có ai đáp Vân long càng thêm lo sợ. Thân ảnh cuả nó lúc này đã trôi đi khá xa. không chỉ là hoàng cung, tiểu phủ của nó mà Đào Hoa Quốc dường như cũng đã gần li khai nó. Vân Long không kìm được nữa lại kêu lão phong thần.
-Lão già mất dịch! Có nghe bổn thiếu gia nói không hả? Mau tỉnh dậy đi. Mau nghĩ cách đưa bổn thiếu gia xuống....
Mặc cho vân Long gào thét có vẻ như Phong thần đã không còn trong nội thể của nó nữa. Toàn thân Vân Long vẫn vô lực không thể cử động.
Trời sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng, mặt trời lên rồi lại lặn, lặn rồi lại lên. Bất chấp thời gian, bất chấp địa điểm, thân ảnh của vân long vẫn cứ phiêu phốt dù trờ lặng gió thì nó cũng không ngừng lại. Trải qua bao lâu vân Long không còn nhớ nữa, Chỉ biết chắc một điều nó đã bay ra hoàn toàn khỏi Đào Hoa quốc . Lúc thì tới một bình nguyên thơ mộng, khi lại đùa giỡn trên những ngọn sóng khổng lồ.
Nó bay mãi , bay mãi nghiễm nhiên không có điểm dừng.
O0o
Thế rồi đột nhiên một hôm trời bỗng nổi phong ba. Mây đen kịt trời. cuồng Phong gầm rú khiến cho thân ảnh của vân long không ngừng kiệng qua liệng lại.
-Lão mất dịch!..Lão mau đưa ta trở về....
Cuồng phong vẫn cứ thốc đến nhưng chỉ đưa đẩy thân ảnh của vân Long dao động qua lại ở một vị trí . Vân Long có kếu mỏi mồm cũng không có được hồi đáp. Nó liền im lặng chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
-Ầm!
Chỉ thấy một tia điện quang vừa rạch ngang qua nền trời phía trên vân long. Vân Long lập tức cảm giác được xung điện mãnh liệt và thân ảnh của nó như đang bị hút dần về phía đó.
-Lôi thần!
Vân Long kêu thầm một tiếng mường tượng ra cảnh lôi thần đang sắp sửa giơ búa dẫn lôi quang cường đại vào nhục thể của nó. Nó lúc này chỉ mong sao có thể ngất đi.
Nhưng nó vẫn không ngất được do đó nó phải chứng kiến thảm trạng kinh hoàng xảy ra với mình. Vô số tiếng nổ phát ra sau đó làm nền trời rung lên bần bật. Mây đen trên cao di chuyển với một tốc lực chóng mặt. Hằng hà vô số lằn sáng tán sắc ra không trung . Cả đạo lôi quang cường đại vô bỉ nhanh chóng lao ập đến Thân thể Của Vân Long.
Vân Long cứ ngỡ thân thể nó phải tan ra nhưng đạo lôi điện này chỉ đi xuyên qua người đó rồi đánh vào những cội cây bên dưới. Vân Long cố nhoài mắt xuống, nó không khỏi thất kinh khi cả cội cây khổng lồ bị đánh cho cháy xém đến tận rễ. Uy lực của lôi điện quả thực đáng sợ. May mà nó đã không bị đánh.
Dù biết bản thân sẽ không hề gì nhưng mỗi khi có một đạo lôi điện lao xuyên qua Vân Long vẫn thấy ớn lạnh toàn thân, thất tán hồn phách.
Chỉ chưa đầy một khắc mà có vô số những lôi điện đi xuyên qua người nó đánh xuống bên dưới. Vân Long hai tai đã ù đi không còn phân biệt được thanh âm . Đột nhiên nó bỗng thất kinh. một đạo lôi điện lao xuyên qua người nó ngỡ sẽ xuyên qua tiếp không ngờ quang điện lại trải rộng ra toàn thân nó. Khí thế cường đại cuả lôi điện khiến mạch máu của vân long ngừng chảy. Quả tim cũng ngừng đập theo.
Vân Long trước lúc mất đi thần thức chỉ kịp kêu lớn một tiếng.
-Chết ta!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên từ lôi điện trên người vân Long . chỉ thấy ở đó tán phát ra một quầng quang hồng rực xen lẫn với những tia trắng xanh quái dị. Liền ngay sau đó là một vật màu đen rơi xuống phía dưới.
O0o
Không lâu sau mây đen bị xua tan đi. Bầu trời yên tĩnh trở lại. Lôi điện đã tiêu thất giữa không trung không còn hình bóng. Phảng phất đâu đó một tiếng thở nhẹ mơ hồ.....Sau cùng tất cả nhường chỗ cho vầng dương sắp ló dạng.
Trời đã bắt đầu sáng!
Tạm thế đã, mai post tiếp
|