
30-05-2009, 08:39 PM
|
 |
Chí Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Nov 2008
Đến từ: hà nội
Bài gởi: 533
Thời gian online: 110804
Thanks: 7
Thanked 159 Times in 116 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Hồi 22: Thần Viện
Nguồn: 360.yahoo.blog
Không bao lâu đám người thất tịch cũng trở về Thần Viện.
Vân Long vốn là theo đám người này mà tới đây, trước khi đặt chân đến đã cố tưởng tượng ra rất nhiều về cái nơi được gọi là thần viện, nhưng thực sự khi chứng kiến tận mắt nó vẫn không khỏi cả kinh về quy mô cũng như sự thần bí của cái thần viện này.
Nằm trên một đỉnh núi cao vút quanh năm sương giăng trên đỉnh, là một tòa biệt viện rộng lớn vô cùng. tòa biệt viện này lại bao chứa bên trong vô số những tòa biệt viện nhỏ khác. Ngay chính giữa là một ngọn tháp với chiều cao cũng xấp xỉ 50 trượng nhìn chẳng khác gì một cái cột chống trời. Xung quanh bảo tháp Vân long lờ mờ trông thấy một quầng quang bao quanh có uy lực khiếp nhân . Không biết bên trong ẩn chứa pháp bảo gì lại có thể phát sáng cường đại như vậy.
Vân Long bám trên người thần nữ từ phía dưới bay lên, nó có đủ thời gian để quan sát thần viện từ trên cao nhưng cũng không khỏi cảm thấy thần viện bao la vô tận nằm ngoài những gì nó hiểu biết.
Đám người thất tịch sau khi bay lên đỉnh núi liền nhằm đến một tòa biệt viện nằm ở phía nam so với tòa tháp mà tiến đến.
Vân Long được thần nữ đưa vào trong một gian phòng khá u nhã . Thần nữ đặt nó ngồi trên một cái ghế mây đoạn dịu dàng nhìn nó nói.
-Long nhi ngoan, ở đây chờ ta nha!
Vân Long cảm thấy vô cùng nóng mặt. Nó tuy mới mười tuổi nhưng suy nghĩ đã già trước tuổi, không ngờ thần nữ coi nó như một tiểu hài. Tuy vậy đã lỡ mang vẻ mặt hồn nhiên vô tội Vân Long đành bấm bụng gật đầu.
-Tiên cô! Phải nhanh về đó! Vân Long sợ lắm.
Trông thấy thân hình của nó khẽ run lên một cái, Thần nữ mỉm cười trấn an đoạn bước ra ngoài. Vân Long len lén nhìn theo chỉ thấy nàng vừa ra ngoài đã hợp cùng với thất tịch hóa thành bảy quầng sáng bay thẳng đển cái bảo tháp .
-Họ tới đó làm gì nhỉ?
Vân Long hết sức hiếu kì. Nghĩ vẩn vơ một hồi liền cũng bước ra cửa.
Không khí ở thần viện quả nhiên rất trong lành. Vân Long không lí gì toàn thân nó hiện tại vẫn đen chũi thả bộ dạo quanh biệt viện của nó một lượt.
Chỉ thấy khu biệt viện này nằm trên một khoảng đất không đến nỗi rộng lắm nhưng khuôn viên trồng rất nhiều loại hoa. Hương hoa bay tới khiến nó hít vào cảm thấy rất khoan khoái. Hoa ở đây so với Đào Hoa Quốc tuyệt không ít hơn.
hơn nữa những cánh hoa được chăm sóc rất kĩ, nên không ngừng nở rộ. Quả thật rất thơ mộng.
Vân long dừng lại ở hoa viên một lúc rồi lại bước đến nơi khác. Chung quy cũng chỉ quanh quẩn ngôi biệt viện. Không có cái gì khiến nó chú ý nữa, Vân Long định quay về biệt viện.
Trời mới hửng sáng, dương quang trên đỉnh núi cao ngất này gần như không cách nào chiếu xuyên qua được lớp sương mờ ảo xung quanh nên ánh nắng hắt xuống thần viện thập phần nhu nhuyễn. Vân Long đứng ở trên một ngọn núi cao tiếp giáp với mây này bỗng cảm thấy hơi se lạnh.
Nó chợt ngó xuống toàn thân, không khỏi nhíu mày. Thì ra suốt dọc đường đi, Thần nữ đã không ngừng lau mặt cho nó, nhưng cả mặt và thân nó vẫn cứ đen như than không cách nào xóa đi được. Không còn vẻ mặt đáng yêu ngày nào, vân Long bỗng thấy trong lòng dấy lên một thứ cảm xúc bất mãn đến cùng cực.
Niềm tự tin giảm đi vài phần.
Nhất định sự thể này là do những đạo lôi quang đem lại. Vân Long rõ ràng chỉ biết thầm than , chứ chẳng thể thay đổi được điều gì.
Vân long trở về biệt viện đã trông thấy Thần nữ đang đứng tựa cửa trông nó. Vân Long tiếp nhận cái nhìn nhu nhuyễn của nàng, bình thường trong đầu nhất định sẽ nghĩ ra một trò quỷ nào đó để chiếm tiện nghi nhưng không hiểu sao lúc này nó lại cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
-Long nhi sao vậy?
Thần nữ ôn nhu hỏi.
Vân Long lúc này đã cúi mặt xuống chỉ khẽ lắc đầu đáp. Thần nữ nhìn nó một hồi như đã nhìn ra tâm sự, biết tiểu hài này đối với bản thân có chút mặc cảm,
Vân Long lúc này đã cúi mặt xuống chỉ khẽ lắc đầu đáp. Thần nữ nhìn nó một hồi như đã nhìn ra tâm sự, biết tiểu hài này đối với bản thân có chút mặc cảm, liền dịu dàng an ủi.
-Long nhi đừng lo! Đợi sau khi ta thỉnh ý kiến của sư tôn sẽ dạy cho hài tử thần khí u linh nhất định sẽ tiêu trừ được hắc khí bám trên người hài tử.
Vân Long dù không biết thần khí u linh có thể tiêu trừ được hắc ám khí như lời của thần nữ đã nói không nhưng trong tâm nó vẫn ngầm cảm ơn thần nữ. Từ khi tới thần viện này chỉ có nàng quan tâm đến nó mà thôi. Kì dư đối với sáu người còn lại, Vân Long chẳng hề có chút hảo cảm nào.
Thần nữ đối với thể trạng của nó chỉ là suy đoán nó trong lúc ở bên ngoài kết giới đã bị thần khí u linh của nàng tác động. Cộng với bị ma thú gì đó như nó kể phong bế một loại ma chú vào người nên mới khiến cho toàn thân bám hắc khí . Chứ thật ra nàng không biết nguyên ủy sự việc Vân Long đã từng hấp thụ cả lôi quang do chưa biết cách khống chế mới khiến cho nhân dạng của nó thảm hại như vậy.
O0o
Sau một ngày bôn trình Vân Long dù suốt dọc đường đi được thần nữ ôm ấp nhưng chính vì lẽ đó mà nó không ngủ , thức thao láo cả ngày trời đến giờ cũng mệt, liền lên giường nằm ngủ. Thần nữ trước đó đã ra ngoài, Vân Long cũng không biết là nàng đi đâu.
O0o
Trong khi Vân long còn đang an giấc ở Thần khí đế quốc thì Đào Hoa Quốc đã loạn lên sau sự mất tích của nó. Dù hòa thượng Vô Trần có nói đây chỉ là một trong những kiếp nạn mà nó phải trải qua, rằng nó sẽ bình an trở về, nhưng vì phải qua thời hạn bao lâu chính Vô Trần cũng không dám nói chắc nên mọi người vẫn vô cùng lo lắng.
Đặc biệt là những nữ nhân quan tâm đến nó. Vì sự việc này đã thương tâm tới mức không biết nhỏ xuống bao nhiêu giọt lệ rồi.
O0o
Vân Long lần đầu tiên ngủ không có Tố Vân bên cạnh, dĩ nhiên nó thấy khó ngủ vô cùng. Chỉ được một canh giờ đã mở mắt ngồi dậy.
Thả chân xuống giường, Nó ưu tư nhìn ra bên ngoài. Những lớp sương mờ bao quanh thần viện đang không ngừng trôi nổi bất định, rất giống với bản thân nó hiện tại. Cũng không biết rồi mình sẽ trôi về đâu. Thực sự càng nghĩ càng khiến đó đau lòng.
Tuyết Cẩu nằm ngay ngắn trên cái ghế mây , đôi mắt trắng toát hiếu kì nhìn nó.
-Tiểu quỷ này sao trông có vẻ không vui vậy?
Cả ngày nay Vân long không còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay đối với tuyết cẩu nên tự nhiên tuyết cẩu đối với nó không còn hừng hừng hận thù như trước. Hơn nữa từ sau khi bị phá gian giới hút tới đây, tuyết cẩu cũng cảm thấy kì quái như vân Long.
Nó tuy là thần thú nhưng mọi pháp thuật của nó từ khi đến với cái địa phương này đã hoàn toàn bị phong bế. Dù lúc này nó đã khôi phục lại nguyên trạng nhưng vẫn không sao tích tụ được băng phong. Ngoại trừ khả năng chạy càng lúc càng được nâng cao ra thì nó chẳng còn cái gì khác đáng tự hào.
Tuyết Cẩu vì thế đã chịu an phận.
Vân Long sau một hồi suy nghĩ bỗng nhiên nhìn đến Tuyết Cẩu. Ánh mắt của nó rất sáng đối nghịch với bộ mặt đen như than như ẩn chứa một tia năng lượng rất đáng sợ làm tuyết Cẩu phát hoảng, toàn thân co rút lại.
-Thôi rồi!...Tên tiểu quỷ này nhất định sẽ lại trút bực bội nên lão tử...
Tuyết Cẩu thầm nghĩ trong khi ánh mắt dè chừng trông thân ảnh của Vân Long đang bước đến gần. Cứ ngỡ Vân Long lần này nhất định sẽ lại lấy nhục thể của tuyết cẩu ra mà luyện quyền nhưng không ngờ Vân long lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đưa ra ve vuốt lấy sợi lông mềm mại của Tuyết Cẩu khẽ nói.
-Tuyết Cẩu! Ta với ngươi tuy có nhiều hiềm khích nhưng vì hiện tại lại đang chịu chung số phận lạc đến một cái thế giới quái quỷ này thiết nghĩ cũng không nên để bụng chuyện đã qua. Nếu có thể mở rộng tấm lòng chắc cuộc sống của ta và ngươi cũng bớt buồn chán hơn? Ngươi thấy sao?
Tuyết Cẩu nghe như không dám tin , tò mò nhìn Vân Long.
-Tên Tiểu quỷ này có thể bỏ qua sao? Lão tử có thể bỏ qua sao..?
Nó không ngừng suy nghĩ . Vân Long đối với bản thân lúc này thực sự địch ý đã không còn. Nó với Tuyết Cẩu dù sao cũng đến từ một khoảng không gian khác nên tự nhiên trong tâm muốn kết bạn. Chuyện không vừa ý đối với nó đã là quá nhiều. Nó không muốn lại trông thêm bộ mặt giận dữ của Tuyết Cẩu mỗi khi nhìn đến nó.
Tuyết Cẩu sau một hồi ngẫm nghĩ cuối cùng trước ánh mắt chờ đợi của Vân Long liền gật đầu.
-Lão tử sẽ tạm thời bỏ qua cho tiểu quỷ...nhưng mối hận này ta nhất định vẫn phải trả.
Vân Long căn bản không cần biết Tuyết Cẩu có thật lòng hay không nhưng nó vẫn khẽ mỉm cười vui mừng.
-Hay lắm !
Nó lại vuốt ve lớp lông mềm mịn của Tuyết Cẩu. Tuyết Cẩu ban đầu cảm thấy rất khó chịu nhưng sau đã yên phận để Vân long ve vuốt, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
|