HNTĐ: Chương 30 Nha đầu thiên hoa sau khi đưa vân long vào trong pḥng cuả ḿnh lúc này mới đưa tay xoay nhẹ cánh cửa tủ bên cạnh. vân long trố mắt nh́n theo từng cử động nhỏ cuả nàng ta. hốt nhiên nó trông thấy cánh cưả dịch chuyển để lộ ra một thông đạo sâu hun hút. nha đầu thiên hoa vừa thấy cửa được mở ra đă quay mặt về phiá vân long nói nhanh. -ê...tiểu hắc tử! mau đi theo ta...? vân long c̣n đang do dự đă thấy toàn thân như bị vật ǵ đó kéo đi. nh́n lên mới biết nha đầu thiên hoa đang nắm tay nó thi triển một thứ khinh pháp hết sức quỷ mị. loại thân pháp này không hề giống với những thứ thân pháp mà vân long đă biết, cũng tuyệt không phải là thứ thân pháp có thể t́m thấy ở thần viện này.trong ḷng chính là không ngừng nghi hoặc nha đầu này càng lúc càng có nhiều điểm ḱ quái khiến cho người ta rất khó nắm bắt. vân long c̣n đang mải suy nghĩ, chợt nó nhận ra vừa có một mùi hương thật lạ quyện vào mũi , lập tức khiến nó thần trí điên đảo . người lâng lâng như vừa uống rượu say. căn bản đă là không làm chủ được ḿnh. vẫn biết tiểu nha đầu này hết sức khả aí , có cốt cách của một tuyệt đại kiều nứ. tương lai không xa, nàng ta nhất định sẽ là nguyên nhân cuả một trường điên đảo thị phi. nhưng cái điều vân long không ngờ đến là nàng ta c̣n biết thi triển mị lực. hương thơm trên người nàng ta đích thực là hết sức quyến rũ nhưng vân long đâu phải lần đầu mới được ngửi thấy , c̣n nhớ khi ở đào hoa quốc, nó không chỉ được ngửi mà c̣n được động tay động chân, tố vân chính là một điển h́nh. khi tới đây, hương thơm vào loaị cực phẩm trên người thần nữ, thánh nữ nó cũng đay được hưởng. nhưng khi nào thấy nó có bộ mặt si ngốc như thế này đâu. trong lúc tâm trí vân long vẫn c̣ng đang vất vưởng ở một nơi nào đó th́ nha đầu thiên hoa dẫn nó đến bên một gian pḥng khác. gian pḥng này lớn gần gấp đôi gian pḥng trước đó. nha đầu thiên hoa đương cùng vân long hạ thân xuống ngay chính giưă gian pḥng. nếu vân long ngay lúc này tỉnh lại ắt nó sẽ biết nha đầu này không có sử dujng thân pháp ǵ mà hoàn toàn bay đi nhờ một vật nhỏ gắn dưới chân. vật nhỏ này trong suốt như băng , lúc trên không th́ xoè ra như cánh hoa có đủ năm cánh, nhưng khi thân h́nh hai người hạ xuống th́ lai như biến mất vào trong đế hài cuả thiên hoa tiểu nha đầu. vân long tỉnh laị, thân cũng đă ở trên mặt đất rồi. cũng không rơ đă qua bao lâu, đưa mắt nh́n quanh chỉ thấy ánh sáng lờ mờ hắt ra từ viên minhchâu gắn ngay chính giưă gian pḥng, ngoài ra ko có ǵ khác, vân long lúc này mới quay sang thiên hoa nha đầu lên tiếng hỏi. -thiên..hoa..đây là đâu.. thiên hoa đối với thần t́nh có chút sợ hăi cuả vân long tỏ ra rất thích thú nói. -đây là không gian ma pháp. kể từ giờ sẽ là nơi ta và ngươi tu luyện. ngươi thấy nơi này có tốt không. -tốt...tốt.. vân long không thể không nói cứng như vậy nhưng trong tâm thật ra th́ đă rét run. nơi đây không chỉ tối tăm, mà không khí cúng có phần hết sức ma quái. vân long vưà bước vào đă có cảm giác không an toàn, bảo sao nó lại không lo lắng cho được. miễn cưỡng bước cùng nha đầu thiên hoa vào trong, vân long sau đó mặc cho nàng ta huyên thuyên, trong đầu cảm giác như trống rỗng, mọi cái nghe được đều từ tai bên này đổ ra tai bên nọ. một chút cũng không lưu lại. Thế nhưng vưà nghe thấy hai tiếng thần khí vân long hốt nhiên mở bừng mắt. nguyên lai nha đầu thiên hoa đang không ngừng chỉ trỏ cho vân long thấy thập đại thần khí mà nàng ta thu thập được. không ngờ trong gian pḥng tối tăm này lại toàn chứa đựng những món thần binh lợi khí sắc bén, chỉ nghe tên thôi cũng có thể khiến cho thiên hạ đại loạn rồi. nào là huyết sắc kiếm, thánh linh kiếm, tử điện kiếm, tuyệt t́nh đao, tử y đao, hắc sát đao, vô sáng thương, diệp lệ thương, tích ma phủ.nhưng vân long căn bản với mấy món thần khí này không thể có lấy một chút quan tâm . vậy mà vưà mới nghe thấy ba tiếng tuyết lệ cung đột nhiên trong tâm cảm thấy hết sức chấn động. ba tiếng tuyết lệ cung này đối với nó có sự quen thuộc phi thường. bất giác không ḱm được sự ṭ ṃ, vân long đưa mắt nh́n về phiá cái được gọi là tuyết lệ cung trước mặt . đó rơ ràng chỉ là một vật dị dạng màu đen, dài cỡ một thanh kiếm thường , nh́n xa nh́n gần giống như một mũi tên lại hao hao giống một giọt lệ. thuỷ chung, vân long không tài nào đoán ra một vật như thế sao lại có thể gọi là tuyết lệ cung được, lại được coi là thần khí. Mấy vật c̣n lại ít ra lúc thiên hoa chạm vào cũng loé lên vài tia sáng ẩn ước , c̣n tuyết lệ cung vẫn chỉ là một màu đen không hơn không kém, đến như nha đầ thiên hoa cũng phải thốt lên. -mấy thứ kia ta tốn không ít ngân lượng mới kiếm được, c̣n vật này ta tuy không tốn một hào nhưng với nó cũng không có lấy một chút hứng thú. cũng không hiểu nó rốt cuộc có năng lượng như thế nào. vân long vẫn đăm nh́n vào tuyết lệ cung, dường như đă có một chút kí ức, bất chợt thiên hoa nha đầu lại lên tiếng thúc giục khiến cho bao nhiêu nỗ lực mà vân long muốn nhớ lại đều trở thành công cốc. trong ḷng nghi bất măn phi thường. không thể không cất tiếng chửi thầm nha đầu này. chỉ là vân long sau đó có muốn chửi cũng không thể được, thiên hoa dẫn nó đến cuối gian pḥng. ở đó tự lúc nào đă thấy đặt sẵn một cái bàn. bên trên lại là rất nhiều những quả cầu thuỷ tinh đựng các dung dịch màu sắc khác nhau. Mỗi dung dịch đều mang đến cho vân long một cảm giác gai gai mất tự chủ. Không dằn được Vân Long một lần nữa lên tiếng hỏi. -Mấy cái này là ǵ vậy Thiên Hoa? Thiên Hoa tiểu nữ hài đôi mắt long lanh nh́n vào ánh mắt kinh ngạc của Vân Long, tựa hồ như đang cười mà không phải cười, lại có chút ǵ đó tự măn . -Đó đều là những phát minh vĩ đại của ta đó..ngươi thấy thứ nước này không. Nó tên gọi là huyết dịch .Thiên Hoa đưa tay chỉ chỉ cho Vân Long xem quả cầu nước màu xám rồi vui vẻ nói. -Thứ nước này thực kiếm không đơn giản a! Ta phải lấy máu của ḱ lân trộn lẫn với dịch lộ của hỏa phượng hoàng, rồi đem nung trong hỏa ngục tuyền bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành. Kể ra nếu không phải ở đây có riêng cả một thần thú viện th́ ta thực không biết phải kiếm nguyên liệu này ở đâu nữa, cho lên thứ này giá trị càng trở nên hết sức trân quư. Vân Long nghe xong xuưt chút nữa th́ ngất xỉu, cái mặt nghệt ra như không tin. -Nàng dám ăn trộm thần thú của thần thú viện sao? Nha đầu Thiên Hoa hết sức cao ngạo nói. -Có ǵ đâu mà ngươi phải ngạc nhiên như vậy. Nói cho ngươi hay, ta không chỉ lấy thần thú trong thần thú viện mà số binh khí ngươi vừa thấy xong cũng là do ta thu thập từ thần viện này mà ra đó. -Cái ǵ? Vân Long hai mắt trợn tṛn, hai con ngươi như sắp ṇi ra đến nơi. Nó không thể ngờ nha đầu cao ngạo coi trời bằng vung này lại là một tên trộm có hạng. Ngay cả đồ của Thần Viện mà cũng dám chôm phải chăng y thực sự không biết sợ là ǵ? Cũng may Vân Long đă kịp thu lại những lời vừa nói bằng không đảm bảo nó sẽ không có một kết cục tốt đẹp ǵ. Vân Long lại mất thêm một ít thời gian nữa để ḍ hỏi công dụng của huyết dịch th́ chỉ nghe nha đầu Thiên Hóa nói. -Huyết dịch này rất có công dụng nha! Ngươi xem? Nàng ta lấy ra một cây thương chính là vô sáng thương chính là vô sáng thương rồi ch́a trước mặt Vân Long. Vân Long không hiểu ư , chỉ suy đoán nàng ta muốn ḿnh cầm lấy liền đưa hữu thủ ra đón. Thiên Hoa cười nhẹ cười nhẹ một tiếng yêu kiều , đưa vô sáng thương cho Vân Long, đoạn cầm lấytinh cầm đựng huyết dịch. Nàng áp hai ḷng bàn tay vào tinh cầu , khẽ nhắm hờ mắt , lẩm bẩm đọc ra một câu cấm chú. Vân Long c̣n chưa biết nha đầu này lại đang muốn giở tṛ ǵ th́ hốt nhiên nó há miệng kêu lớn một tiếng. Nguyên lai vô sáng thương trong tay hắn đang không ngừng kích động. Thân thương rung lên. Quang mang nẩn ước chực thoát. Tinh cầu trong tay Thiên Hoa vỡ ra. Một thứ nước màu đỏ như huyết lập tức vẽ không khí thành một đường thẳng lao đến cây Vô sáng thương trên tay Vân Long. Mắt thấy huyết dịch bắn đến, Vân Long muốn tránh nhưng là bất khả kháng. Toàn thân trận trận rung động đến nỗi không nhấc được chân lên. Cây vô sáng thương mỗi lúc một ngân lên không ngớt. -Keng....keng.... Bỗng thấy Thiên Hoa hô khẽ một tiếng. -Khai! Đầu mũi thương tiếp xúc với huyết dịch tạo ra một trận lănh phong vô cùng tàn khốc. Chưa đầy một sát na toàn thân Vô sáng thương đều đă được huyết dịch phủ lên. Thân thương đang đen ś hóa ra hồng quang chói mắt. Vân Long do đứng gần phải lấy tay che mắt vẫn không ngớt thất kinh kêu Thiên Hoa dừng tay nhưng thanh âm của nó lại phát ra quá nhỏ. Hơn nữa lúc này tâm trung của Thiên hoa đang cực ḱ cao hứng , làm sao có thể dừng tay được. Vân long nhanh chóng phải chịu đựng sựu thống khổ với cường độn ngày càng tăng. Do huyết dịch từ cây vô sáng thương thấm cả vào người nó. không ngừng xuyên kích toàn kinh bát mạch. Nha đầu Thiên hoa đứng bên thấy bộ dạng sắp chết của nó trong ḷng có chút bất nhẫn nhưng rất nhanh , nàng lại tự nói với bản thân.-Muốn luyện thành " Thập Thức Vô Thiên Kiếp " Không thể không có chút hy sinh . Nàng nói xong đối với Vân Lonh cũng không c̣n áy náy . Đôi mắt đen láy chăm chú nh́n vào thân thương. Nguyên lai huyết dịch lúc này đều đă thẩm thấu vào tận bên trong , khiến cho chất thép hồng quang vơi dần , toàn thân Vân Long sự đả kích cũng suy yếu. -Cạch! Cây Vô sáng thương dời khỏi tay Vân Long cắm ngay xuống mặt đất bên dưới. Vân Long uể oải ngồi phệt xuống đất , ánh mắt lờ đờ như đă mất hết sinh khí. Không c̣n phân biệt được chuyện ǵ đang xảy ra, nó nhanh chóng ngă lăn ra đất bất tỉnh. Thiên Hoa thấy nó vẫn c̣n thở liền bước đến cầm vô sáng thương trên tay. Tiểu thủ ấn nhẹ vào mũi thương. Chớp thấy hồng quang bạo phát vốn đă tiềm ẩn bên trong cây thương liền ào ào thoát ra, nuơng theo ngón tay của Thiên Hoa đi vào trong nội thể của nàng. Thiên hoa khoan khoái nhắm hờ mắt để hấp thu hồng quang cho tới khi không c̣n một tia sáng nào. Thân thương đen ś trở lại đồng thời xuất hiện những vết nứt như sợi chỉ. Nàng ngắm nh́n cây thương bỗng nhiên cao hứng nói. -Tiểu tử này quả nhiên hơn hẳn với mấy tên trước đó. Chỉ một lúc là đă giúp ta đột phá ba thành của " Thập thức Vô Thiên Kiếp " Đệ nhất Tầng . Nếu mỗi ngày y đều giúp ta dẫn luyện. Chẳng phải trong một thời gian ngắn là luyện thành sao. Cái ǵ là 1000 năm cũng không thể luyện thành...hừm...ta nhất định phải cho họ một phen kinh phục mới thôi. Nghĩ vậy Thiên Hoa liền cười thành tiếng, cất cây Vô sáng thương về chỗ cũ, nàng bèn ngồi xuống bên cạnh Vân Long tọa công. O0o Vân Long v́ phải dẫn năng lượng của vô sáng thương theo ư của Thiên Hoa đă khiến cho chântâm đă bị đả kích nghiêm trọng. Thần trí tựa mất mà không mất , trong lúc mê man, lại thấy toàn thân đang đứng ở trên một ngọn núi tuyết đến xuất thiên . Một hồi Vân Long chợt nhận ra ngọn núi này đích xác là ngọn núi ở Đào Hoa Quốc trong tâm lại càng thêm chấn động không ngừng. Nguyên lai nó không lúc nào là không nghĩ đến cố quốc. Những người thân của nó, bọn họ giờ này thế nào rồi? Vân Long trong lúc mộng mị đă ̣a khóc. - phụ thân, mẫu thân, Vân tỷ, Hồ Điệp, nhị vị tiểu nương tỷ...các người có khỏe không? Có nhớ Long nhi không? Nó tựa như gào lên nhưng rồi Vân Long cũng b́nh tĩnh trở lại. Nó có thể b́nh tĩnh được v́ nó đang có một cảm giác hết sức vi diệu. Thứ cảm xúc này không biết phải diễn tả như thế nào nhưng chỉ biết rằng nó có thể ngăn được hết thảy mọi thứ cảm xúc đang trào dâng của Vân Long. Chỉ thấy Vân Long mở to mắt, nh́n về phía xa xa. Nơi đó , vân vụ lởn vởn kiết thành từng đám , từng đám bay tới. Bỗng nhiên vân vụ lại tản ra , lập tức hiển lộ một ṭa cung điện ngay chính giữa. Ṭa cung điện này được xếp bằng băng tuyết, một màu trắng trong phủ khắp xung quanh gây cho con người ta một cảm giác ảo tưởng không có thật. Nhiều người nói rằng ở trên cao chính là thiên đ́nh , đức phật cũng cho rằng đó là tiên cảnh, Vân Long dù không tin lắm lúc này cũng phải bật thốt lên. -Đây phải chăng là tiên giới? Nó nhanh chóng lắc đầu phản bác cho rằng đấy thực sự chỉ là một giấc mơ. Nhưng không hiểu sao nó lại nghĩ đến lần đầu tiên hội ngộ với Hồ Điệp, cũng nghĩ là mơ nhưng không ngờ đó lại là thực. Khồng biết chừng lần này cũng là thực. Vân Long nghĩ đến nguyên thần của ḿnh có thể xuất ra chẳng rơ là vui hay buồn. Những suy nghi quẩn quanh bài xích lẫn nhau rồi bỗng cùng lúc tiêu thất. Lưu lại trong đầu Vân Long là sự trống rỗng.Ṭa cung điện giống như là một ngọn núi tuyết lớn an nhiên đ́nh lại ngay trước mặt Vân Long. liền sau đó, một thân giá y tuyết bạch thánh khiết bước ra, chầm chậm lại gần. Vân Long thần sắc kinh ngạc đến tột độ nh́n thánh khiết tiên tử này , trong tâm nảy lên một ư niệm. -Tiên nữ! Nhưng nó cả cổ họng khô rát không thể thốt lên thành tiếng, chỉ có thể dùng biểu t́nh si dại lúc này để tán dương vẻ đẹp không thể h́nh dung của nàng. Vốn dĩ những mĩ nữ xinh đẹp đều bắt đầu từ ánh mắt của người nh́n họ, đem đến một thứ cảm giác là họ đẹp. Nhưng Vân Long đối với nữ tử này rúng động đến tận tâm can. Tựa như một đóa ho tuyết thu hút toàn bộ linh quang của trời đất , đồng thời cũng thu hút luôn trái tim của Vân Long, khiến cho nó không có lấy một chút tự chủ. Từ trong ánh mắt, từ trong năo bộ, thiên vạn mọi thứ đều có thể bỏ qua, duy chỉ có một khuôn mặt tuyệt trần của nàng đă khắc sâu lại, không chỉ kiếp này, kiếp sau , vạn vạn kiếp sau Vân Long cũng sẽ không quên được. Thánh khiết tiên tử ngay khi xuất hiện đă bắt gặp ngay thần t́nh si ngốc của đối phương, nàng một chút ngạc nhiên hay khó chịu cũng không thấy, chỉ có đôi mắt nhu nhuyễn hàm ẩn tiếu ư. Thiên vạn linh quang cũng bị che lấp bởi nụ cười sau đó của nàng. Phiêu linh đến trước mặt Vân Long, ngọc thủ của nàng ch́a ra trước mặt nó. Một cây tuyết cung trắng bạch đặt vào tay Vân Long. Vân Long nắm lấy cây tuyết cung này liền có một thứ cảm giác không minh bạch, nhưng khi nó ngước đầu lên th́ thánh khiết tiên tử đă biến mất, ṭa cung điện cũng biến mất, cây tuyết cung cũng biến mất. Vân Long kinh hăi đến mức phải kêu lên. Nh́n xuống ḷng bàn tay chợt nhận thấy một tuyết bạch thai kí h́nh cánh cung lúc nào đă xuất hiện. O0oVân Long từ trong giấc mộng hồi tỉnh, việc đầu tiên của nó là cấp tốc ngửa ḷng bàn tay phải của ḿnh. Một dấu thai kí như trong giấc mơ hiện ra trước mắt Vân Long. Trong tâm một trận kinh động đến thất thần. -Rốt cuộc là sao? Vân Long bàng hoàng tự hỏi. Thiên Hoa đang ở bên cạnh th́ bị thanh âm trong lúc mê loạn của vân long đánh động. Nàng quan tâm nh́n sang Vân Long hỏi. -Ngươi có sao không? ...mà Vân tỷ là ai vậy? Vân Long không đáp, chỉ đứng bật dậy lao nhanh ra bên ngoài. Thiên Hoa rất giận thái độ của Vân Long. Nàng hừ nhẹ một tiếng rồi gọi với theo nó. -Hừm!...không nói th́ nthooi...ai cần chứ...tiểu hắc tử...ngày mai ta lại đợi ngươi đó. Bóng Vân Long lúc này đă không c̣n. Thiên Hoa sau một lúc cũng chạy ra bên ngoài.