Vân Long trở về Biệt Viện của ḿnh đă thấy Tiểu Minh và Kinh Vũ đang ngồi ở đó. Ngoài ra c̣n có một nam tử khác. Người này niên kỉ ước chừng 20,21, khuôn mặt hết sức tuấn mỹ. Chàng ta vận một bộ trường y màu trắng trông rất tiêu sái tuấn dật. bên hông dắt một thanh trường kiếm màu xanh. Vân Long do không biết thận phận của người này nên nhất thời ngơ ngẩn, chỉ há miệng đăm đăm nh́n. Tiểu Minh vô cùng chướng mắt liền hừ nhẹ một tiếng, c̣n Kinh Vũ th́ nở một nụ cười tươi, nh́n Vân Long sau đó chỉ sang nam nhân áo trắng nói. -Đây là Hạo Vân , là đại sư huynh của chúng ta, Vân Long ngươi sao không đến bái kiến đại sư huynh. Vân Long à lên một tiếng tỉnh ngộ, trong ḷng cảm kích kinh Vũ, thân thể đă hướng tới nam nhân áo trắng hơi cúi xuống nói.-Đệ là Vân Long, xin ra mắt sư huynh. Nam nhân áo trắng được gọi là Hạo Vân đưa mắt chăm chú quan sát Vân Long một hồi, trong tâm có chút khó hiểu. Vốn là y vừa mới từ trong thần thành trở về nghe nói ân sư vừa thu nhận thêm một đệ tử, lại nói đệ tử này được đối đăi rất khác biệt so với các sư huynh sư đệ khác, nên có ư muốn đến xem mặt. Không ngờ Vân Long chỉ là một oa nhi tầm thường, khoan nói đến tư chất chỉ nội diện mạo đen úa đă khiến người khác chán ghét. Hạo Vân là đệ tử xuất chúng nhất ở thần viện này, nên dĩ nhiên là không coi Vân Long vào đâu, chỉ mỉm cười nhạt giọng nói. -Tiểu sư đệ bất tất phải khách khí. Ta phụng mệnh sư phụ từ nay sẽ truyền thụ cho đệ thánh Kiếm Chú đệ nhị cảnh giới. Đệ phải cố học biết không. Vân Long tinh tế nhận ra trong lời nói của người đại sư huynh này tràn đầy ư xem thường, trong ḷng liền sinh ác cảm, nhưng ngoài mặt vẫn b́nh tĩnh nói. -Đa tạ đại sư huynh đă chiếu cố đến đệ...đệ chỉ ngại tư chất ḿnh ngu muội sẽ khiến huynh phiền ḷng, lại phụ sự ḱ vọng của sư phụ. Thấy Vân Long tự nhận ḿnh tư chất ngu muội, cả Hạo Vân và Tiểu Minh được dịp cười thầm, c̣n Kinh Vũ th́ nhăn mặt. Hạo Vân chăm chú nh́n Vân Long một lần nữa rồi lại nói. -Ta xem đệ có vẻ hơi mệt, vậy đi nghỉ sớm đi, từ mai ta sẽ chính thức truyền thụ cho đệ .. Vân Long gật đầu. -Vâng, sư huynh! Dứt lời liền đi vội vào trong, trước khi khuất hẳn, nó vẫn c̣n lờ mờ nghe thấy tiếng Tiểu Minh chửi với. -Tên xú tiểu tử này liệu có thể luyện được thánh Kiếm chú không chứ...chỉ e đại sư huynh sẽ phí công thôi.. Kinh Vũ thấy hai người coi thường Vân Long th́ không đồng t́nh, đi theo Vân Long vào trong. Vừavào đến nơi đă thấy Vân Long nằm lăn ra giường xem chừng rất mệt . Kinh Vũ quan tâm hỏi. -Ngươi không sao chứ? Vân Long cảm kích đáp. -Vũ thiếu gia ngươi an tâm...ta không sao Kinh Vũ thấy vậy, khuôn mặt giăn ra được một chút nói. -Vậy ngươi nghỉ sớm đi. Kinh Vũ quay ra đến cửa như nhớ ra được điều ǵ lại ngoái đầu lại nói. -À! quên không cho ngươi biết 5 năm nữa là ngày tổ sư xuất quan, nhân đó thần viện cũng tổ chức Vơ Hội , để cho các đệ tử trong viện tỷ thí với nhau. Nghe nói giải thưởng là một loại pháp bảo ǵ đó rất lợi hại. Hiên tại các sư huynh sư đệ trong viện đều ra sức luyện tập từ bây giờ. Long thiếu gia ngươi cũng nên bớt chút thời gian mà tu tập đợi đến lúc có cơ hội tỷ vơ th́ đừng để Thánh Kiếm Viện chúng ta mất mặt. Nói xong , bước ra ngoài đi thẳng. Vân Long đưa mắt nh́n theo cho tới khi bóng của Kinh Vũ đă khuất mới chau mày ngẫm nghĩ. -5 năm nữa mới diễn ra Vơ Hội mà phải tu luyện từ bây giờ sao?...Vơ Hội th́ có ǵ hay ho chứ? Vân Long lắc lắc đầu đối với mấy lời mà Kinh Vũ vừa nói thực sự không quan tâm nhiều lắm. Nằm duỗi chân thẳng cẳng trên giường, Vân Long không ngừng nghĩ ngợi đến sự việc ḱ lạ xảy ra ngày hôm nay trong mật thất của Thiên Hoa, tuy trong đầu tràn đầy sự khó hiểu nhưng vẫn không có cách nào minh bạch được. Sau cùng th́ nó cũng thiếp đi lúc nào không biết. O0o Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Vân Long lại nằm mơ ḿnh bước đến cung điện nọ, người tiếp đón nó vẫn là nữ tử mỹ lệ ban sáng. Lần này nàng ta dẫn Vân Long đi vào trong cung điện đến bên một gian mật thất được làm bằng băng tuyết, trên đó có họa một bức vẽ tiên nữ ngay chính khán pḥng. Xung quanh c̣n có rất nhiều họa đồ khác.Nữ tử mỹ lệ nâng cánh tay ngà ngọc chỉ nên một bức vẽ đồ h́nh bên trái, rồi ngoảnh lại nh́n Vân Long mỉm cười. -Ngươi sẽ bước vào trong đó tu luyện... phải cố gắng biết không? Vân Long lần đầu nghe được thứ thanh âm êm ái của nàng nhất thời si ngốc, đến khi tỉnh ngộ th́ nữ tử mỹ lệ đó đă không c̣n. Trong pḥng chỉ c̣n lan tỏa thứ hương thánh khiết tựa như băng tuyết, khiến người khác không dám có hành vi bất kính. Vân Long hít lất một hơi thanh khí lúc này mới đưa mắt quan sát bức vẽ một cách kĩ càng. Chỉ thấy bên trong vẽ một đạo nhân ngồi xếp bằng bên cạnh một lư hương, xung quanh ông ta bát quái đồ h́nh, bùa chú thứ nào cũng có lúc này đang đuổi theo một thanh kiếm. Thanh kiếm lại bay lượn quanh người ông ta, dựng lên một lớp băng chắn ngay trước mặt. Vân Long nh́n cảnh tượng này đến xuất thần cho đến khi linh đài huyệt sáng lên như đă phát giác ra được điều ǵ. Vân Long vô thức tiến đến đồ h́nh, thân h́nh nó lao xuyên qua đồ h́nh vẫn không hay biết. Vân Long ngồi xuống ngay vị trí của đạo nhân. Bức vẽ đột nhiên biến đổi, quang mang chiếu rọi từ bức vẽ chiếu xuyên suốt cả gian pḥng, đồng thời như một lớp kết giới hoàn toàn bao bọc Vân Long ở bên trong. O0o Vân Long tỉnh dậy đă là lúc canh ba, trời cón chưa sáng. Toàn thân nó xuất hạn đầm đ́a khi nghĩ đến giấc mơ vừa xong. Trong đầu mơ mơ hồ hồ không phân biệt thế nào là thật giả nữa. Có điều mọi cử động của nó trong giấc mơ đến giờ vẫn c̣n in rất đậm. Vân Long trở dậy, vươn vai hít lấy thanh khí sau đó mặc thêm một cái áo choàng nhẹ nhàng đẩy cửa , ra đến bên ngoài nói vội vân dụng Thần Vân ảnh , phút chốc đă nên tới đỉnh núi nơi hẹn gặp với Thần nữ. Hôm nay không biết Thần nữ có phải bận việc ǵ đó không đến không, Vân Long ngồi chờ một lúc th́ sốt ruột, trong lúc không có việc ǵ làm nó liền ngồi xuống tọa công. Đây quả là một việc hiếm thấy xưa nay, nó luôn không t́nh nguyện tọa công nhưng kể từ sau khibước ra từ bức họa trong mộng, Vân Long đối với việc luyện vơ công nhàm chán ngày thường lại tỏ ra hứng thú đến mức cuống dại. nếu lức này có ai thấy nó đang ngồi tọa công nhập định giống như một bậc cao tăng này chắc sẽ cho rằng ḿnh nh́n lầm hoặc giả cho rằng tiểu tử này bị đứt một dây thần kinh nào đó thôi, vài ngày nữa là lại giống như cũ. Nhưng Vân Long dường như đă hạ quyết tâm, chỉ là việc luyện nội công lại không dễ dàng như nó nghĩ. Vân Long luyện vơ công tạp nham thứ ǵ cũng luyện lại chưa kể bên trong nội thể của nó nào là Xá Lị truyền thuyết, nào là Linh Ẩn Quang Khí, tâm pháp th́ có quy Nguyên khí , Thánh Kiếm Chú của Thánh Viện, Thần khí u linh, Thủy Cầu Thuật của Huyền Viện...Tất cả những thứ đó chỉ nội một thôi nếu luyện đến nơi đến chốn cũng đă chân chính trở thành tuyệt đỉnh cao thủ rồi. Chỉ là Vân Long thứ ǵ cũng muốn luyện thành ra không có lấy một chút kết quả , lại c̣n ḱm hăn lẫn nhau. cuối cùng th́ Linh Ẩn Quang Khí kiềm chế Xá Lị truyền thuyết, Thần Khí U Linh th́ xung khắc với Quy Nguyên Khí, Thánh Kiếm Chú và Thủy Cầu Thuật đều chỉ dậm chân ở Đệ Nhất Trùng. Vân Long chán nản thu công định bụng sẽ đành phải từ bỏ ước mơ trở thành cao thủ. O0o Vân Long uể oải trở về biệt viện trong một tâm trạng không thể nặng nề hơn, nỗi thất vọng trào ra cả khuôn mặt. Ngày hôm nay lại c̣n là một ngày vô cùng bận rộn đối với nó. Sáng th́ cùng Hạo Sư Huynh luyện Thánh Kiếm Chú Đệ Nhị Trùng, sau đó phải đến Mật Thất của Thiên Hoa thử nghiệm ma pháp, chiều lại luyện Quy Nguyên Khí, Đêm đến lại theo Thần nữ học thần Vân ảnh, sau đó lại Nhập Mộng bước vào trong họa đồ luyện một loại tâm pháp quái dị. Vân Long thực sự cảm thấy đau đầu mà không có cách nào giải quyết. Hạo Vân đă đứng chờ Vân Long ngoài cừa từ sáng sớm, vừa thấy Vân Long liền tươi cười nói. -Tiểu sư đệ dậy sớm vậy? Vân Long không muốn trông thấy vẻ mặt cao ngạo của vị sư huynh bất phàm này, thờ ở đáp. -Đệ vừa đi luyện công. Hạo Vân cười như không.-Đệ chăm chỉ như vậy rất tốt...nào để ta dẫn đệ đi ăn sáng sau đó th́ luyện công. Vân Long miễn cưỡng đi theo Hạo Vân. Hai người ăn sáng xong th́ đi đến một khoảng đất trống. Chỉ có ḿnh Vân Long và Hạo Thiên sẽ tu luyện ở nơi này. Hạo Vân ngay từ lúc đầu đă bảo vân Long thi triển thánh kiếm chú để kiểm tra xem thành tựu của nó đến đâu. Thấy thanh kiếm mà Vân Long triệu ra được quang mang ảm đạm , tần suất phát tán chưa quá nửa trượng th́ không khỏi lắc đầu. so với Đệ Nhất cảnh giới chỉ e cũng không được. Sau đó lại bảo vân Long vận dụng Quy Nguyên Khí thử chấn vỡ một tảng đá nặng gần 500 cân. Vân Long loay hoay nửa buổi mà chỉ làm tảng đá dịch chuyển được một phân, gương mặt đen đúa thoáng đỏ hồng. Hơi thở dồn dập. Hạo Vân th́ thất vọng khỏi phải nói cho rằng tư chất của Vân Long quá kém. Trách mắng nó vài câu sau đó lại đem toàn bộ Quy Nguyên Khí công và Thánh Kiếm chú từ đầu truyền lại cho Vân Long, lại bắt nó thụ tập. Vân Long dưới sự đôn đốc của vị sư huynh này,đành phải thụ luyện từ đầu. Quá trưa Vân Long trở về biệt viện đă không c̣n sức. Gặp mặt Tuyết Cẩu cũng không nói một tiếng. Ăn uống qua loa sau đó lại lê tấm thân tàn tạ đi tới biệt viện của Thiên Hoa. Vừa đi vừa than cho kiếp số đen đủi. Thiên Hoa trông thấy Vân Long đă như bắt được vàng, gấp rút kéo nó đến mật thất. Sau một hồi lên tinh thần cho nó th́ lại vắt kiệt sức lực của nó giúp nàng luyện Thập Thức Vô Thiên Kiếp. Quang mang trên Người Thiên Hoa ngày càng đại thịnh nhưng cả linh lực của Vô Sáng Thương và sức lực của Vân Long th́ bị hút cạn không thương tiếc. Vô sáng thương đă có thể thấy được vết nứt ngày càng nhiều. Đêm hôm ấy Thần nữ cũng không đến, Vân Long kiên tŕ nhập mộng tiếp tục tu luyện cái tâm pháp quái dị kia cho tới khi không chịu đựng được thêm nữa, nó ngă lăn ra đất ngủ thiếp đi, kết thúc một ngày bị đày đọa đáng nhớ nhất trong cuộc đời của nó.