“ tốt lắm, chúng ta hai ngày sau xuất phát, ngươi chuẩn bị một chút. Về phần công tác của ngươi, ta sẽ nói cho giáo phương tạm thời giao cho ba người kia, ngươi không cần lo lắng.” Phạm Ny thấy Hàn Thạc đáp ứng, nở nụ cười quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì cười lên càng thêm câu người, làm cho Hàn Thạc rung động.
Trước khi ký hồn trên thân thể Bố Lai Ân, cuộc sống Hàn Thạc trước kia có thể xem như vô cùng thất bại. Chẳng những sự nghiệp bất thành mà phương diện tình yêu càng tệ hại, đến nay, vẫn không biết đàn bà có cái tư vị gì.
Đi tới thế giới này, có lẻ vì tu luyện ma công nên khả năng tự kiềm càng ngày càng yếu, các loại dục vọng dần mạnh liệt lên. Trước kia, do gia cảnh và tính cách, mặc dù trong đầu có nhiều suy nghĩ bất chính nhưng không dám mạnh tay làm cái gì. Hôm nay, tới thế giới hoàn toàn xa lạ này và theo tu luyện ma công mà thực lực bội tăng, các cố kỵ trước đây đã biến mất không thấy, hắn tự nhiên không muốn sống cuộc sống đầy tiếc nuối trước kia.
Các ham muốn càng ngày càng mãnh liệt, mà mong muốn thân cận nữ nhân - nhất là nữ nhân xinh đẹp - chính là một trong các dục vọng không cách nào khắc chế trong lòng Hàn Thạc.
Mà Phạm Ny này, chẳng những xinh đẹp động lòng người, lại còn luôn chiếu cố Hàn Thạc, làm cho mong muốn được gần gũi với Phạm Ny càng mãnh liệt hơn. Hơn nữa, người tu luyện ma công thường “tùy tâm sở dục”, nên Hàn Thạc đã xem Phạm Ny là mục tiêu tấn công trên phương diện tình cảm của mình.
“ Phạm Ny sư phụ, khi triệu hồi hắc ám sinh vật, có phải hay không mỗi lần triệu về thì mỗi khác? Có thể hay không khi triệu hồi được một hắc ám sinh vật, rồi trả hắn về dị thời không, lần sau gọi ra vẫn là sinh vật đó?”
Hàn Thạc đáp ứng Phạm Ny muốn cùng các nàng đi ra ngoài, thì đã bắt đầu vì mình mà định. Hàn Thạc thân vô trở ngại, trừ tiểu khô lâu kia ra không còn cái gì khác.
Trong một phạm vi nhất định, Hàn Thạc có thể thông qua tinh thần lực liên lạc với tiểu khô lâu, nhưng nếu xa hơn - như cách xa trăm ngàn dặm mà nói, bằng tinh thần lực của Hàn Thạc bây giờ, khó có thể liên lạc được cùng tiểu khô lâu. Nếu Hàn Thạc không ở nơi này, không có tinh thần lực của Hàn Thạc khống chế, vạn nhất tiểu khô lâu xảy ra chuyện gì, vậy phiền toái rồi.
Mặc dù Hàn Thạc nắm chắc có thể đem tiểu khô lâu tống về dị thời không, nhưng không biết cách nào để gọi nó ra, bởi vậy, trước khi khởi hành, Hàn Thạc phải giải quyết nan đề này. Mà Phạm Ny là sư phụ ở vong linh hệ, có thể hiểu rõ ràng việc này, Hàn Thạc không có cách nào cũng không có nghĩa là Phạm Ny không có, cho nên mới mở miệng hỏi.
Hàn Thạc vừa đặt câu hỏi, Phạm Ny có chút nghi hoặc nhìn Hàn Thạc, đôi môi mọng tươi đầy gợi cảm khẻ nhếch lên, nói:” di, Bố Lai Ân, ngươi hỏi những cái này làm gì, việc này phải là đệ tử vong linh hệ mới chú ý, ngươi không nên có hứng thú đối với việc này mới đúng a!”
“ nga, đây là vấn đề của Lỵ Toa, ta chỉ là giúp nàng hỏi ngươi.” Hàn Thạc gật đầu, vẻ mặt hảo tâm nói.
Hàn Thạc trả lời như vậy, Phạm Ny cũng không có hoài nghi, nàng rõ ràng Lỵ Toa thường xuyên tìm Hàn Thạc thí luyện vong linh ma pháp, Lỵ Toa để cho Hàn Thạc hỏi nàng, cũng là bình thường. Suy nghĩ một chút, Phạm Ny mở miệng nói:” Là như thế này, đem hắc ám sinh vật tống về dị thời không, cũng không phải không thể gọi về lại chính nó, chỉ là vấn đề này không cần thiết mà thôi. Mỗi một lần từ dị thời không triệu hồi hắc ám sinh vật, dựa theo tinh thần lực và chú ngữ mạnh yếu khác nhau, tuy cùng một đẳng cấp sinh vật nhưng có thể gọi về từ một đến nhiều tên, bởi vì, hắc ám sinh vật cùng một đẳng cấp thì thực lực hơn kém không sai biệt lắm, cho nên không ai chú ý loại chuyện này.”
“vậy nếu muốn đem sinh vật trước kia lại gọi ra, vậy phải làm sao?” Hàn Thạc liền hỏi tiếp.
Đem các ma pháp quyển trục thu dọn xong , ngón tay thon dài xinh đẹp của Phạm Ny vừa gõ nhẹ nhẹ trên bàn gần đó, vừa cau mày giải thích:” nếu thật sự muốn đem hắc ám sinh vật đã tống về dị thời không gọi ra lại, thì trước khi đưa hắn về dị thời không phải lưu lại ma pháp lạc ấn trên người hắn, để lần triệu hồi sau, căn cứ vào cái ma pháp lạc ấn này mà tập trung tới hắc ám sinh vật lúc trước, như vậy là có thể tìm được hắc ám sinh vật đã tống về dị thời không gọi ra.”
Phạm Ny nói xong, Hàn Thạc trong tâm mừng như điên, nhưng trên mặt lại cau mày, lầm rầm tự nói:” thì ra như vậy, cũng không biết Lỵ Toa có biết hay không cách đem ma pháp lạc ấn lưu lại trên người hắc ám sinh vật.”
Kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, Phạm Ny hé răng cười, thanh âm nhu hòa nói:” Bố Lai Ân, ngươi thật là người rất thiện lương a, ta biết Lỵ Toa đối với ngươi cũng không phải thân thiện gì, vấn đề trên người ngươi là do linh hồn chi thống của nàng tạo thành, không nghĩ tới, ngươi chẳng những không ghi hận, mà còn vì nàng mà lo lắng, bây giờ còn có rất ít người đơn thuần mà hảo tâm như ngươi.”
Đơn thuần!.. Hảo tâm..!
Trong tâm Hàn Thạc cảm thấy tức cười, mà trên mặt vô cùng hiền lành, gãi gãi đầu, có chút không ý tứ nói:” ta cảm thấy chuyện này cũng không có gì để ghi hận, chỉ cần hảo tâm đối đãi người khác, người ta nhất định sẽ hiểu được, a a.”
Phạm Ny nghe Hàn Thạc nói như vậy, cười khẽ gật đầu, sau đó, không nói gì thêm, lục trong cái tủ bên cạnh rồi lấy ra tờ giấy mỏng màu vàng, ngón tay ngọc cầm lấy một cái lông vũ chấm mực viết nhanh cái gì đó trên tờ giấy.
Một lúc sau, Phạm Ny viết đầy văn tự lên tờ giấy, đem lông vũ cắm vào bên trong hộp đựng, đưa tờ giấy cho Hàn Thạc, cười nói:” đây là chú ngữ cùng phương pháp đem ma pháp lạc ấn ở trên người hắc ám sinh vật, ngươi chuyển nó giao cho Lỵ Toa đi, ta nghĩ nàng với thực lực sơ cấp ma pháp sư, hẳn là biết nên làm thế nào.”
Trong lòng mừng rỡ, Hàn Thạc run rẩy tiếp nhận tờ giấy này của Phạm Ny, sau đó hiền lành gật đầu, vội vàng nói:” ta bây giờ phải đi, Lỵ Toa nhất định sẽ rất vui.”
Vừa nói xong, Hàn Thạc trực tiếp cầm tờ giấy, nhanh chóng rời đi .
“thật sự là một tiểu tử đơn thuần a, hy vọng dựa vào việc này, Lỵ Toa bớt tìm hắn gây phiền toái!” mắt thấy Hàn Thạc vội vã rời đi, Phạm Ny mỉm cười, cảm khái nói.
Đêm khuya, phía sau phần mộ địa của Ba Bỉ Luân ma võ học viện.
“ vô tận hắc ám a, hóa thành tan biến cốt tiễn, dĩ ý chí ta, phá hủy hết thảy trước mặt, cốt tiễn!” thanh âm trầm thấp niệm ma pháp chú ngữ vừa dứt, một cây cốt tiễn lợi hại trong nháy mắt thành hình giữa hư không, mang theo tiếng rít gió nhanh chóng cắm vào trước ngực người cỏ.
“ ha ha,cuối cùng cũng thành công phóng xuất cốt tiễn!” thấy cốt tiến lần này không có giữa đường bị tan ra, cũng không có đi sai phương hướng, Hàn Thạc cười lớn một tiếng, đắc ý nói.
Chuyện lần trước phát sinh tại phần mộ đã qua rất lâu, Hàn Thạc khẳng định sẽ không ai chú ý nơi này mới đi tới phần mộ bắt đầu tập luyện vong linh ma pháp cốt tiễn.
Trong khoảng thời gian này, tinh thần lực của Hàn Thạc đề cao rất nhanh, nhất là lần trước gặp phải tình huống quỷ dị khi quan sát viên cầu, đại nạn không chết làm cho tinh thần lực của Hàn Thạc đề cao rất lớn. Trải qua không ngừng luyện tập và nhận thức càng sâu tri thức ma pháp, Hàn Thạc đã có thể hoàn toàn nắm giữ chính xác phương thức phóng xuất vong linh ma pháp cốt tiễn.
Tiểu khô lâu đứng phía xa xa, hốc mắt trống rỗng theo đầu lâu đưa qua đưa lại, không ngừng dò xét chung quanh. Cốt đao trong tay phải dưới ánh trăng chiếu rọi, lóng lánh u quang.
Ngày mai cùng Phạm Ny các nàng rời đi Ba Bỉ Luân ma võ học viện, ra thế giới bên ngoài. Hàn Thạc dùng danh nghĩa Lỵ Toa không ngừng lãnh giáo Phạm Ny các nan đề gặp phải, nên không bị lộ ,dù sao việc này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Phạm Ny cũng không phải chuyện gì cũng để ý, nên chuyện hai ngày này cơ hồ quên hết.
Mấy ngày nay, Hàn Thạc từ ‘vong linh ma pháp trụ cột’ và ‘hắc ám sinh vật khái thuật’, cẩn thận nghiên cứu nội dung trên tờ giấy mà Phạm Ny ghi lại, nên đã nắm chắc có thể đem ma pháp lạc ấn lưu lại trên người tiểu khô lâu. Trước khi rời đi, Hàn Thạc quyết định động thủ, dựa theo những gì lĩnh ngộ mà dùng ma pháp lạc ấn lưu lại trên người Tiểu khô lâu.
Tinh thần lực vừa động, tiểu khô lâu đang dò xét ở xa xa , tay cầm cốt đao liền nhanh chóng chạy tới bên Hàn Thạc,bảy căn cốt thứ sau lưng tiểu khô lâu – trong lúc hắn đang chạy có chút phe phẩy, phảng phất có tác dụng trợ lực làm cho thân hình tiểu khô lâu trong lúc chạy có cảm giác như lướt trên mặt đất, làm cho Hàn Thạc càng kinh ngạc, thầm nghĩ trong đoạn thời gian này không ngừng luyện chế đã không uổng phí tâm huyết, thực lực tiểu khô lâu rõ ràng đã cùng hắn - không ngừng đề cao.
Đợi khi tiểu khô lâu dừng lại trước mặt Hàn Thạc, Hàn Thạc bình khí ngưng thần tập trung tinh thần lực, hai tay bắt quyết giơ cao lên bầu trời, dựa theo Phạm Ny ghi lại bắt đầu niệm động chú ngữ.
“người hầu trung thành của ta a, ta dĩ thân phận là chủ nhân triệu về, để ngươi lưu lại lạc ấn ta vĩnh cửu, hắc ám chi ấn!” ma pháp chú ngữ niệm xong, Hàn Thạc liền cảm giác được tinh thần lực nhanh chóng tiêu thất, giữa hai tay đang giơ cao, một khí đoàn hắc ám lớn bằng nắm tay nhanh chóng thành hình.
‘Hắc ám chi ấn’ này cực kỳ hao phí tinh thần lực, tinh thần lực tiêu thất nhanh chóng ngoài ý muốn của Hàn Thạc,lúc này Hàn Thạc mới nhớ rằng mình quên một chuyện - Lỵ Toa là sơ cấp ma pháp sư, mà hắn chỉ là một ma pháp học đồ, Mà Phạm Ny đưa phương pháp này cho Hàn Thạc sợ rằng là dựa theo tinh thần lực của Lỵ Toa mà tính toán, căn bản không nghĩ đến đối tượng làm phép chính là Hàn Thạc – chỉ là một ma pháp học đồ.
Tinh thần lực trong nháy mắt bị trống rỗng, Hàn Thạc chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên đau nhức, như có vật gì trong đó đang bị rút ra, không khỏi kinh hãi.
Ngay lúc này, khí đoàn giữa hai tay Hàn Thạc, trong giây lát lưu động quanh tiểu khô lâu một vòng liền rơi vào trong cơ thể hắn. Đồng thời, Hàn Thạc cảm thấy cả người hư thoát vô lực, đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Đột nhiên, từ trí nhớ mông lung của Sở Thương Lan, như đang bị che bởi một tầng lụa mỏng, hiện ra một đoạn khẩu quyết và một đoạn trí nhớ cực kỳ rõ ràng. Là trí nhớ về ngự động ma bảo và công pháp” Ngự ma quyết”, Hàn Thạc từ trí nhớ mông lung này mà hiểu thêm vài chuyện.
Một âm thanh ” Hô hô” quái dị vang lên, cắt đứt Hàn Thạc đang trầm tư, Hàn Thạc không tự chủ được ngẩng đầu tìm nơi thanh âm phát ra.Quay đầu vừa nhìn lại, Hàn Thạc liền trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy tiểu khô lâu kia, thân hình như múa, còn cốt đao sắc bén thì đang giữa hư không – dưới ánh trăng chiếu rọi lóng lánh lãnh mang – đang tung hoành ngang dọc qua lại, theo biến hóa từ các ngón tay của Tiểu khô lâu mà thay đổi phương hướng, đem người rơm mà Hàn Thạc làm ra cắt thành mảnh nhỏ.
Hàn Thạc trợn mắt há hốc mồm nhìn đến ngây ngốc, khi phản ứng lại thì trên mặt tràn ngập nét vui mừng không thể át chế, ngửa mặt lên trời hét lớn: “mẹ nó, Hắn quá thần kỳ rồi!”