Còn lại những nhân vật bài danh trên “Địa bảng” chính là:
-Bài danh đầu tiên là Vô Không hòa thượng.
-Bài danh thứ hai chính là “Tiếu ngạo thiên hạ” Tào Khánh Thương.
-Bài danh thứ ba là Phi Long tử.
-Bài danh thứ tư là Cừu Thiên Nhẫn.
-Bài danh thứ năm là Độc Long tôn giả.
-Bài danh thứ bảy là “Quyền cương ma quân” Chu Tiếu Bạch.
-Bài danh thứ chín là Bạch Mi thần quân.
-Và người cuối cùng bài danh trên “Địa bảng” chính là “Như ý thần kiếm” Phương Huỳnh Huỳnh [tên ngộ wé >.<].
Còn lại hai người bài danh thứ sáu và thứ tám trên “Địa bảng” thì nghĩa phụ Đao thần của Phương Kiếm Minh cũng ít nghe giang hồ đồn đãi. Điều này khiến cho lão không khỏi hoài nghi cái tên võ lâm Bách Sự Thông kia có phải là thêm vào cho đủ số lượng, phải biết năm đó với võ công cao thâm của lão đã hành tẩu trên giang hô nhiều năm, cũng không có hội kiến với hầu hết cao thủ bài danh trên “Thiên bảng” và “Địa bảng”.
Phương Kiếm Minh hắn biết rằng những cao thủ bài danh trên “Thiên bảng” và “Địa bảng” so với vị trung niên thư sinh trước mặt này thì võ công cũng không hơn kém bao nhiêu, bất quá hắn nghĩ thế nào vẫn không thể đoán ra thân phận của y. Trãi qua nửa canh giờ sau vẫn không thấy Tiếu lão đầu xuất hiện, Phương Kiếm Minh thâm tâm không khỏi thầm mắng lão ta quả thật hồ đồ ah, khi nảy lão ta nói mình là khách nhân, lão ta là chủ nhân thì phải để lão ta thu dọn lại gian phòng để đón mình, như thế nào lâu như vậy vẫn không thấy hình dáng của lão ở đâu cơ chứ.
Lúc này mặc dù vị trung niên thư sinh đang khẽ nhắm mắt dưỡng thần nhưng thần trí vẫn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Phương Kiếm Minh, thấy sắc diện của hắn lộ ra vẻ nghi hoặc về thân phận của mình thì mới mở song nhãn, từ đó bắn ra hai đạo tinh quang hướng đến Phương Kiếm Minh hỏi: “Tiểu tử, ngươi đoán ra ta là ai rồi sao?”
Phương Kiếm Minh nghe trung niên thư sinh hỏi mới biết từ nảy giờ y vẫn âm thầm quan sát cử động của mình, thâm tâm không khỏi chấn động, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời. Quái nhân bên cạnh trung niên thư sinh thấy vậy liền giơ bầu hồ lô uống một ngụm, tiếu thanh vang vọng: “Ha ha, tiểu tử, vậy chắc là ngươi đoán ra thân phận của ta?”
Phương Kiếm Minh nghe vậy cũng chỉ hướng về quái nhân nọ khẽ lắc đầu khiến y không khỏi ngượng ngùng, song nhãn nhìn trừng trừng mắng: “Thật là ngốc tử khó dạy mà, ngay cả ta là ai cũng không thể đoán ra được. Ai! Nghĩ lại cũng không thể trách ngươi ah, chỉ sợ ngay đến sư phụ của ngươi cũng không thể đoán ra thân phận hai lão bất tử bọn ta. Tiểu tử, Tiếu lão đầu đem ngươi tới đây làm gì?”
“Vãn bối biết hai vị tiền bối là kì nhân dị sĩ, chỉ trách vãn bối kiến văn thô lậu, không thể nhận ra nhị vị tiền bối. Vừa rồi dưới trấn nhỏ dưới chân núi, vãn bối và Tiếu tiền bối hữu duyên tương ngộ, lần này vãn bối theo Tiếu tiền bối đến ngụ tại nơi này, chờ ngày một trong võ lâm tứ đại thánh thư là ‘Thiên hà bảo lục’ xuất hiện”.
Quái nhân nọ nghe xong suýt nữa phun luôn ngụm rượu trong miệng ra ngoài: “Nói như vậy là ngươi đến nơi này cư ngụ. Ha ha, dưới thôn trấn kia cũng có vài khách điếm rất tốt, không nghĩ đến ngươi lại chọn cái nơi này cư ngụ ah. Ha ha”.
“Lão tửu quỹ chết tiệt, ngươi nói cái gì đó? Ngươi dám chê nơi đây không tốt thì cứ tùy ý rời khỏi, cũng không ai mời ngươi đến đây nha”.
Nghe thấy âm thanh từ bên ngoài vang vọng tới, quái nhân sắc diện khẽ biến, vội vàng đem cái hồ lô giắt lại bên hông, hữu thủ chùi đi những giọt rượu đang động trên khóe miệng, hướng về Phương Kiếm Minh lè lưỡi làm mặt xấu. Phương Kiếm Minh thấy vậy không khỏi bật cười, xem ra Tiếu lão đầu đã trở lại rồi ah.
Lúc này ba người trong chính điện đều nhìn ra ngoài đại môn, chỉ thấy Tiếu lão đầu đang cười “hì hì”, trong tay cầm một sàng nhục tử [miếng thịt] đang tiến đến. Khi lão tiến vào trong thấy vị trung niên thư sinh nọ thì thốt lên kinh ngạc: “Uy, khách quý, khách quý ah, không ngờ lão bệnh quỹ ngươi cũng đến nơi này của ta ha”.
“Hừ, nghe nói ngươi gần đây học được trù nghệ [nấu nướng] không tệ, ta lần này đến đây muốn thưởng thức tài nghệ của ngươi không được sao. Ngươi xem lão tửu quỹ cũng vì ngươi mà đem đến một con tùng thử đang để trong góc kia. Tiếu lão quỹ, từ nảy giờ ngươi đã ở đâu, khách đến cửa nhà cũng không ra tiếp đón”.
Tiếu lão đầu nghe hỏi cũng chỉ khẽ liếc nhìn về Phương Kiếm Minh nói: “Phương lão đệ, vừa rồi đã để ngươi đợi lâu ah, nguyên lai ta đang thu dọn phòng giùm ngươi thì mới nhớ ra thiếu sàng nhục tử, ta ở nơi đây đã mấy ngày rồi thì sao cũng được, nhưng còn ngươi đã là khách nhân của ta, ta có thể nào để ngươi chịu khổ chứ. Vì vậy ta mới vội vàng theo hậu điện xuống núi, kiếm một sàng nhục tử về đãi các ngươi. Ha ha, các ngươi ngồi chờ ta chút, ta vô nấu xong sẽ ra nói chuyện tiếp. Hắc hắc, thật sự là mắt to có phúc mà”.
Nghe thấy câu nói cuối cùng không đầu không đuôi của Tiếu lão đầu khiến cho cả ba người đều cảm thấy khó hiểu. Chỉ lát sau đã thấy Tiếu lão đâu đi ra, quay về ba người, tiếu diện thần bí mở lời: “Hắc hắc, các ngươi không tưởng được dưới chân núi ta đã diện kiến ai ah?”.
Quái nhân nọ nghe vậy song nhãn khẽ chuyển một vòng: “Ngươi gặp lão quỷ nào sao?”.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của Tiếu lão đầu thì không khỏi cười thầm: “Không biết nhân vật nào lại được tiền bối xem trọng như vậy?”.
Thấy vị trung niên thư sinh vẫn đang nhắm mắt không mở lời hỏi, Tiếu lão đầu mới cười nói: “Hắc hắc, các ngươi không tưởng được trong khi ta trở về lại gặp được một nhóm hơn mười người đều là nam tuấn nữ mỹ ah, đặc biệt trong số đó có một bạch y cô nương tựa như tiên tử hạ phạm, phiêu miễu thoát tục. Ai nha, so với tiểu nha đầu công chúa Ma giáo trên tửu lâu nọ quả thật là khó biết ai hơn ai kém ah” [chẹp chẹp >.<].
Phương Kiếm Minh nghe Tiếu lão đầu nói vị cô nương trên tửu lâu nọ chính là Ma giáo công chúa thì mới biết nàng thì ra là một trong bát đại mỹ nhân bài danh trên “Quần Phương phổ”- “Tu la ma nữ” Đông Phương Thiên Kiêu, chẳng trách nàng thiên sinh mỹ lệ động nhân như vậy. Kỳ quái chính là mình chỉ nghe đên phương danh “Tu la ma nữ” của nàng không lâu, tại sao lúc diện kiến trên tửu lâu lại tựa như cố nhân gặp gỡ, quyến luyến không rời đến như vậy ah.[chẹp chẹp, đối với ta thì mỹ nữ nào cũng như có duyên tiền định ah.]
Quái nhân nọ nghe Tiếu lão đầu nói vậy song nhãn chuyển động nói: “Hắc hắc, ta cũng chưa có gặp qua nàng ta, ngươi nói nàng ta mỹ lệ tựa thiên tiên, ta sao có cách nào phản đối đây, bất quá tiểu cô nương Ma giáo công chúa kia quả thật thiên sinh mỹ lệ, chỉ đáng tiếc nàng ta sát khí quá nặng khiến ta không thích, ta gặp nàng cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, hắc hắc, không như cái bọn tiểu tử kia ah… Lúc trước ta cũng đi ngang qua tửu lâu nọ, sau đó cố ý giả say cười lớn dọa hai tên man di nọ, dường như lúc đó ngươi cũng ở trên tửu lâu phải không Tiếu lão nhi”.
“Ha ha, ra tiếu âm đó là do ngươi giở trò quỷ ah, ngươi cũng thấy hai tên man di nọ cuối cùng một chết một bị thương, lại còn tỏ vẻ anh hùng chạy trốn khỏi tửu lâu. Ha ha, bất quá theo sau bọn chúng là nhóm người của Phi Ưng bảo, xem ra…”.
Tiếu lão đầu vừa nói đến đây thì đã thấy vị trung niên thư sinh song nhãn mở lớn, phát ra hai đạo tinh quang lạnh giọng: “Hừ, ngươi nói tới hai tên man di kia làm cái gì, bọn hắn với chúng ta không có liên quan, Tiếu lão đầu, cuối cùng nữ tử mà ngươi vừa nhắc đến là ai”.
Tiếu lão đầu nghe vậy chỉ cười đầy ẩn ý nói: “Hắc hắc, lão bệnh quỹ ngươi muốn biết sao, nói ra thì nàng ta với ngươi quả thật có chút quan hệ ah. Hắc hắc, không cần nhìn ta như vậy, ta nói, ta nói ah, nàng ta chính là đệ tử kiệt xuất nhất của ‘Từ Hàng Hiên’ trong trăm năm qua”.
Phương Kiếm Minh vừa nghe ba chữ “Từ Hàng Hiên” thì thân hình khẽ run thâm tâm không khỏi chấn động, còn vị trung niên thư sinh thì hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng Tiếu lão đầu lãnh thanh hỏi: “Nàng ta là ai?”
“’Phiêu miễu tiên tử’ Long Bích Vân”.
Vị trung niên thư sinh nghe vậy cũng không còn hỏi nữa, khẽ hít sâu một hơi ổn định tâm tình, sau đó khẽ nhắm mắt tựa như lại tiếp tục dưỡng thần.
Tiếu lão đầu để ý thấy Phương Kiếm Minh sau khi nghe lão nói thì thân hình chấn động, liền không khỏi “hi hi” cười hỏi: “Tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cùng với cô nương ‘Phiêu miễu tiên tử’ kia có quen biết… Ai nha! Không phải ngươi thấy nàng ta nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nên mới theo đuổi, sau đó lại bị nàng ta cự tuyệt cho nên… Hắc hắc”.
Phương Kiếm Minh nghe lão ta hồ ngôn loạn ngữ thì sắc diện khẩn trương vội nói: “Tiền bối người đừng hiểu lầm, chỉ là lúc trước tại tửu lâu từng diện kiến Ma giáo công chúa mỹ lệ động nhân, hiện giờ lại nghe tiền bối vị cô nương ‘Phiêu miễu tiên tử’ kia hiện tại dưới chân núi thì thâm tâm mới cảm thấy chấn động mà thôi, thật không tưởng được hai người bài danh trong bát đại mỹ nữ lại đều lưu tại trấn nhỏ dưới kia cho nên mới có điều thất lễ trước mặt ba vị”.
Tiếu lão đầu nghe hắn nói vậy cũng không chịu buông tha: “Hắc hắc, tiểu tử, thật như vậy sao? Ah, không sai, ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ mà, yêu vẻ đẹp là thiên sinh của mỗi người, huống chi lại là mỹ nữ nhan sắc chim sa cá lặn chứ, hắc hắc”.
Tiếu lão đầu nói tới đây khẽ liếc sang vị trung niên thư sinh kia rồi tiếp tục: “Chỉ trách trên đời có một số người không biết quý trọng mỹ nữ ah, đến nỗi giờ này cô đơn lẻ bóng, hắc hắc. Phương tiểu tử, nếu ngươi có hứng thú thì cái cô nương Ma giáo công chúa kia cũng không cần gấp gáp, bất quá với vị mỹ nhân ‘Phiêu miễu tiên tử’ Long Bích Vân này thì ta cần phải nhắc nhở ngươi đối thủ cạnh tranh lần này thực lực thật không nhỏ ah, nếu không sau này lại bất thành, hắc hắc” .
Phương Kiếm Minh không ngờ Tiếu lão đầu lại bỡn cợt như vậy, vội vàng ứng thanh: “Tiền bối, vạn lần không nên ah, vãn bối niên kỷ còn nhỏ, đối với sự tình loại này cũng không có ý định gì. Ah! Bỏ đi, tiền bối, không biết lần này đi theo cô nương Long Bích Vân kia là những người nào”.
“Hắc hắc, còn nói là vạn lần không nên, cái này chẳng phải là muốn thám thính tình địch nhằm tìm đối sách hay sao, hắc hắc, lão phu bất quá cũng cảnh báo trước cho ngươi, đi theo nàng lúc này có một tên tiểu tử cũng rất tuấn tú, hắn chính là một trong ‘Võ lâm thập đại công tử’- ‘Bách biến thủ’ Địch Hướng Thu, theo đó là một nhóm nam tuấn nữ mỹ nhàn nhã trên tuấn mã, oanh yến líu lo, dọc đường làm choáng váng không biết bao người ah. Ta nghĩ bọn chúng hẳn vì ‘Thiên hà bảo lục’ mà đến, hiện giờ đang cư ngụ tại khách điếm dưới chân núi”.
Phương Kiếm Minh nghe vậy mặc dù thâm tâm hoảng hốt nhưng sắc diện vẫn bất biến, thầm nghĩ: “Đám người theo sau Long Bích Vân hẳn có tên Sử Đan Phong của Sử gia trang cùng muội muội của hắn, lại thêm ả nha hoàn bá đạo của nàng ta. Ai! Bọn họ vẫn nói ta là dâm tặc, lần này lại cư ngụ tại khách điếm dưới chân núi, khó tránh sau này sẽ không gặp mặt, thật là bất hảo ah”.