Huyền Anh Sơn, Thanh Linh Môn, một trong lục đại môn phái chính đạo, cũng là có chút đặc thù bởi vì môn phái này dành riêng nữ giới tu luyện.
Có điều ngàn vạn lần không được thấy đối phương là nữ giới mà có ý xem thường, môn phái này có lịch sử lâu đời từ thượng cổ so với La Phù phái thì không thấp hơn chút nào, mà kì thật thực lực xem trong khắp thiên hạ cũng không phải là một môn phái nhỏ.
Tất cả những kẻ nào từng xem thường Thanh Linh Môn, bất kì là môn phái to nhỏ ra sao cuối cùng đều nhận được cùng kết quả thảm bại vô cùng.
Nhưng mà đặc biệt hơn hết, trong giới tu chân, tất cả những người tu hành đều có một mong ước lớn nhất là tìm được một môn hạ của Thanh Linh Môn để cùng song tu.Tuy thế nhưng trong suốt mấy ngàn năm qua, những người tu hành đạt được nguyện vọng này cũng không quá năm đầu ngón tay, trong gần ngàn năm trở lại, chỉ có một người tu hành hoàn thành được mong ước này, đương nhiên đó cũng là đồn đại.
Thấy một cảnh trước mắt như vậy nhưng Khổng Trác tâm tư vẫn còn rất thuần khiết, ngoại trừ đối với vóc người của nữ tử này hiện ra một điểm dục vọng nguyên thuỷ, còn đâu hắn không hề có suy nghĩ gì khác.
Vừa rồi đi tới gặp thiếu nữ nọ cùng bạch mãng hỗn chiến, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, nữ tử kia vì dùng sức nhiều quá mà hôn mê ngất đi, thanh trường kiếm đang cắm trên tảng đá cạnh nàng vừa toả ra thanh quang ba động đẹp mắt, vừa run rẩy không ngớt, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh khe khẽ, Khổng Trác lắng nghe trong đó có vài phần ý tứ khẩn cấp.
Tựa hồ như sợ chủ nhân mình gặp bất lợi, kiếm kia khi thấy Khổng Trác đến gần liền toả ra thanh quang nhàn nhạt, đem thiếu nữ đang hôn mê bảo vệ trong vòng sáng.
Khổng Trác liền dừng bước, trên mặt liền hiện vẻ cười khổ, ngay từ cách xa hắn đã cảm nhận được từ thanh kiếm kia phát tán ra những luồng kiếm khí sắc bén, mơ hồ cảm nhận được trong đó ẩn chứa cả hơi thở của linh thú, có lẽ thanh kiếm nàycũng phong ấn trong nó một linh thú cường đại.
Khổng Trác không có hứng thú động chạm vào thanh kiếm này một chút nào, cho nên hắn đứng trên một mỏm đá, cách khu vực kiếm quang chừng một trượng rồi cất tiếng hô “ Này, nữ nhân kia, tỉnh lại, tỉnh lại …!”
Hắn lấy hơi mười phần, thanh âm tự nhiên rất lớn, thực ra mà nói, trong lúc khẩn cấp, nữ tử kia chỉ là bị thoát lực hơn nữa lại hút phải độc khí của bạch mãng nọ nên mới bị hôn mê, bây giờ bị Khổng Trác ở bên cạnh gào tướng một tiếng, thân thể nhẹ nhàng run lên, dần dần tỉnh lại.
Chỉ là ba chữ “ Nữ nhân kia “ cứ vẫn ong ong bên tai, đưa mắt nhìn thì thấy một người thanh niên béo ú như con heo đang đứng cách kiếm quang của mình chừng một thước, liền cất tiếng hỏi.
“ Ngươi là người ở đâu ?”
“ Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi.” Khổng Trác sẽ không vì nể nàng mà phải khách khí, giơ tay phải lên, vươn ngón trỏ chỉ vào mũi mình, “ Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao, nếu như không phải ta gọi ngươi thì giờ ngươi đã bị bạch mãng kia nuốt rồi !”
Nữ tử kia ngay lúc tỉnh lái, liếc mắt nhìn Khổng Trác một cái, từ trên mặt đất đứng lên, tay vừa nhấc thanh kiếm kia kiếm quang thu liễm lại, liền vào trong vỏ.
Mắt nhìn Khổng Trác, tay ôm quyền nói “ Thanh Linh Môn Phương Nguyệt Nhi, đa tạ sư huynh cứu giúp.”
“Thanh Linh Môn à.” Khổng Trác nở nụ cười, liền hoàn lễ, “ La Phù Khổng Trác.”
“La Phù?” Phương Nguyệt Nhi trong mắt xuất hiện một vẻ hồ nghi, nhìn Khổng Trác kia vẻ bề ngoài tầm thường, lại nhìn sang bên cạnh thấy yêu xà đã bị đánh cho não tương tung toé, ánh mắt loé lên một tia tức giận. Tên mập mạp này đích xác cũng có chút thực lực nhưng không có khả năng hơn mình được, hắn như thế nào có thể đánh chết yêu xà đây? Nhìn yêu xà nọ đầu lâu vỡ vụn, nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hiển nhiên tên mập này đã dùng pháp bảo cường đại đánh lén nên đã thành công.
Nhìn Phương Nguyệt Nhi mặt mày tức giận, trong mắt lại lộ ra thần sắc khó hiểu, Khổng Trác cũng không phải không biết nàng đang nghĩ gì, đĩnh đạc bước tới trước mặt nàng một đoạn không xa, đang nói cười vui vẻ liền thu lại vẻ mặt như bình thường “ Vị…sư muội này, bây giờ có cảm giác thế nào, nhìn bộ dạng và giọng nói của nàng, hình như đã bị trúng độc, ở đây ta có linh dược giải độc tốt nhất của La Phù phái, nàng có muốn dùng thử không?”
Nói đến đây, khuôn mặt đang từ vẻ nghiêm túc biến thành bộ dạng như của một tên tiểu tử bán thuốc cao trên đường phố.
Một cảm giác rất cổ quái nổi lên trong lòng Phương Nguyệt Nhi, trong khoảng thời gian ngắn nàng thật sự mơ hồ Khổng Trác này là một người tu hành hay là một tên gian thương nữa.
Mặc dù thế, bộ dạng Khổng Trác tuy không làm nàng có sinh hảo cảm gì nhưng cũng không làm nàng sinh ra ác cảm, huống chi người ta lại vừa cứu mình.
Cho nên nàng cũng miễn cưỡng cười “ Đa tạ sư huynh quan tâm, lần này xuống núi, gia sư cũng ban cho ít thuốc giải độc rồi .”
“ Vậy là tốt rồi.” Vẻ mặt cười của Khổng Trác như vừa trút được gánh nặng “ Như vậy ta có thể tiết kiệm được không ít dược phẩm, không sai, không sai.”Nói xong không hề để ý đến Phương Nguyệt Nhi, tự mình đi tới bên cạnh thân thể to lớn của bạch mãng, cẩn thận đứng nhìn.
Phương Nguyệt Nhi đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, sau đó giãn ra, thậm chí trên khoé môi còn nở nụ cười mỉm khi nhìn cảnh thú vị trước mắt.
Nàng từ trong người lấy ra một chiếc bình nhỏ, từ trong lấy ra hai hoàn đan dược màu xanh cho vào miệng, trong cơ thể chân khí luân chuyển một vòng, bức hết độc khí vừa không cẩn thận hít vào ra khỏi cơ thể, quay sang Khổng Trác, nàng lại không nhịn được mà cười.
Tiểu tử này tay đang cầm đoản kiếm vội vàng rạch lớp da của con bạch mãng to lớn đó.
Bạch lân đại mãng này vừa rồi mình nhìn nhận thấy nó đã tu luyện ít nhất mấy ngàn năm, thân bạch lân vừa rồi mình cũng đã thử qua, cho dù thanh kiếm trên tay chính là được xưng một trong Thanh Linh Môn tam đại kiếm tiên nhưng cũng không có cách nào lưu lại trên lớp da rắn đó một dấu vết, đủ hiểu bạch lân đó kiên cố đến mức nào.
Đại mãng này chiều dài hơn mười trượng, trên thân có không ít thô cứng bị rụng xuống nhưng còn lại cũng có thể làm mấy kiện hộ thân nhuyễn giáp.
Điểm tốt như vậy cũng làm nàng động tâm không thôi, cơ hội thế này không phải là nhiều.
Chỉ là bây giờ nàng không có ý định tiến lên, vì Khổng Trác vừa cứu mình lại vừa tự tay đánh chết yêu xà, theo quy củ của giới tu hành thì tất cả những gì trên thân rắn đều là của hắn.
“ Này, vị …sư muội này, đến đây giúp một tay nào.”
Nàng lúc này đang có chút ảo não, chợt nghe thấy Khổng Trác nói như vậy liền không còn e ngại nữa, liền đi đến chỗ hắn.
Lúc này Khổng Trác đã hoàn thành bước đầu tiên.
Da rắn chỗ mềm mại nhất chính là bụng, đại mãng này mặc dù đã hình thành một thân lân phiến trắng như tuyết, tựa hồ như bộ phận nào cũng được lân phiến bao phủ, chỉ riêng ở bụng có một tế tuyến ( đường nhỏ bé).
Khổng Trác dụng kiếm dọc theo tế tuyến này rạch bụng bạch mãng ra, nhất thời nội tạng trong bụng rắn hoà với tinh huyết chảy ra, tanh hôi vô cùng.
Khổng Trác không thèm để ý việc đó, mà vẫn hăng hái bừng bừng đem da nó hoàn toàn lột hết xuống dưới rồi để sang một bên, sau đó với phong thái như một người thắng lợi, hường Phương Nguyệt Nhi nói “ Sư muội, ngươi lấy nửa phía trước hay nửa phía sau?”
“ Cái gì ?” Phương Nguyệt Nhi sửng sốt, trong giây lát không hiểu Khổng Trác muốn nói gì.
“ Ta hỏi ngươi, một nửa trước và một nửa sau, hai chúng ta mỗi người một cái.”
“ Tại sao?” Không tự chủ được, Phương Nguyệt Nhi thốt lên một tiếng.
“ Này, không phải thế đâu sư muội, gặp mặt rồi cũng sẽ phải chia tay,ngươi sẽ không nghĩ một mình ta lấy đi tất cả chứ.”
Nghe câu nói này, Phương Nguyệt Nhi có chút cười khổ, rồi không biết nói cái gì cho tốt nữa. Thực không phải nói như vậy, tại sao phải chia cho ta một nửa, ngươi một mình độc chiếm không phải tốt hơn sao?
Nàng đi tới chỗ Khổng Trác cách đó không xa, nhìn đống máu huyết vương trên thân thể đại mãng, nhìn một chút “ Nó là do ngươi giết, ngươi quyết định đi! “
“ Ta?” Khổng Trác gật đầu, cũng không khách khí từ chối nữa, hạ thanh đoản kiếm trong tay xuống, đi tới chỗ giữa mảnh da rắn kia “ Từ chỗ này chia làm hai nửa, ta nhận nửa phía trước, ngươi nhận nửa phía sau. Thế nào?”
Phương Nguyệt Nhi gật đầu “ Nhưng làm thế nào để tách tấm da rắn chắc chắn này được ?”
Khổng Trác cười cười, chậm rãi đi tới phía trước mảnh da rắn, trong tay đoản kiếm đang gõ hai chiếc sừng như hai mảnh san hô, “ Trời sinh vạn vật tương sinh tương khắc, chiếc sừng này có thể từ dưới lân giáp mọc lên, tự nhiên có thể khắc chế bộ da rắn này.” Nói xong vung kiếm trong tay gõ xuống.
Là gõ chứ không phải chém xuống.
Ngay khi gõ được vài cái, hai chiếc sừng rắn bắt đầu đâm vào, Khổng Trác cầm một cái, một cái khác cấp cho Phương Nguyệt Nhi.
Phương Nguyệt Nhi tiếp nhân, tựa như cũng hiểu ý đồ của Khổng Trác, cũng cười cười, cầm lấy chiếc sừng rồi đi tới khu trung gian của tấm da rắn, hai người nắm chặt chiếc sừng trong tay, đồng thời tương ứng đặt hai chiếc sừng ở hai đầu của tấm da, đồng thời vận chân lực.
Chiếc sừng trong tay hai người cơ hồ sáng rực lên, chiếc sừng trong tay Khổng Trác chớp động tử quang trong suốt mà chiếc sừng trong tay Phương Nguyệt Nhi lại xuất hiện một mảng thanh quang mông lung. Một lát sau hai luồng quang mang đồng thời biến mất, Khổng Trác giơ kiếm lên hướng tới điểm hai chiếc sừng giao nhau trên tấm da vạch tới.
Vô thanh vô tức, liền như một đao chém xuống đậu hủ bình thường, tấm da kia đã bị một đao đoạn làm hai.
“ Thành. “ Khổng Trác cười nói, thịt béo trên mặt rung rinh, dùng tay kéo một nửa phần tầm da phía sau đứng lên, nhìn Phương Nguyệt Nhi còn đang đứng bất động, nhịn không được có chút kì quái “ Sư muội, còn không mau ra tay, chẳng lẽ còn đứng ngốc ở chỗ này ngửi mùi hôi thối à ?”
Phương Nguyệt Nhi “ A” lên một tiếng, dùng một ngón tay nhỏ chỉ vào tấm da của con đại mãng “ Kia là cái gì ?”