"Đó là cái gì ?"
Khổng Trác theo hướng ngón tay nàng nhìn lại, đầu lâu của con bạch xà bị tam khỏa Ngưng Nhạc Châu đánh vỡ, não tương bắn ra bốn phía, nguyên linh mất nơi ẩn náu, cho nên mới bỏ trốn, nhưng là tại chỗ vỡ của đầu lâu, lúc này mơ hồ chớp động phóng ra quang ảnh màu đỏ, giống như là mạch đập, vừa ẩn vừa hiện.
Hai người thoáng nhìn nhau một chút, bất chấp xú mùi của thi thể rắn, lại gần, Khổng Trác vươn kiếm, nhẹ nhàng đẩy phần xương trán, lộ ra bên trong xem hồng quang đó là cái gì, thì ra là một viên áp đản to cỡ một hạt châu, đỏ tươi một cách kỳ lạ, bên trong chớp động hồng quang như mạch động, tản ra thứ ánh sáng rất khác thường.
“Đây có lẽ là nội đan của đại mãng kia!” Khổng Trác thở ra một hơi nói, “không biết có công dụng gì ?”
“Theo lẽ thường, yêu vật tu hành ngàn năm, có khả năng ngưng tụ thành nội đạn, xem kích cỡ nội đan này, quái mãng kia sợ rằng tu hành không dưới mấy ngàn năm” Phương Nguyệt Nhi bên cạnh cũng nói, “Nếu thu nội đan này lại dùng, diệu dụng vô cùng!”
“Diệu dụng vô cùng ??” Khổng Trác tươi cười, nghĩ tới ba khỏa Ngưng Nhạc Châu của mình, đối với hạt châu bình thường này, không có hứng thú, “Đã như vậy, sư muội giữ lấy đi”
“Muội sao có thể giữ!” Phương Nguyệt Nhi vội nói, “Hôm nay nếu không có sư huynh tương trợ, Nguyệt nhị sợ rằng đã táng mạng, sư huynh lại chia một nửa số da rắn cho ta, như vậy đã là quá tốt rồi, nếu ta giữ hạt châu này, cũng là về giao cho sư phụ thôi”.
Khổng Trác nở nụ cười, nghĩ thầm, chỗ tốt nhất lão tử đã lấy rồi, chẳng lẽ hạt châu kia có thể so với nguyên linh của quái mãng sao, “Sư muội không cần chối từ, ta nghe người ta nói, yêu vật tu hành mấy ngàn năm, toàn thân để là bảo vật, nếu không, chúng tìm lại một lần nữa, không chừng trong thân rắn còn có được cái gì đó, sau đó đem tất cả cùng phân chia.”
Nói rồi, cũng không đợi nàng đáp lời, đoản kiếm trong tay bắn kiếm quang ra bốn phía, kiếm quang chớp động, thân rắn liền bị chia thành từng khối, chỉ là, ngọai trừ xú huyết tràn ra đầy đất, không còn phát hiện gì thêm.
Khổng Trác có chút thất vọng, mà Phương Nguyệt Nhi đồng dạng lộ ra vẻ mất mác, lẳng lặng nhìn hạt châu màu đỏ trên mặt đất, trên mặt có nét cười khổ, không có tìm được gì thêm, vậy hạt châu này, mình không thể giữ lại được.
Mà Khổng Trác cũng có vẻ có chút ảo não, hậm hực nói “Con mẹ nó, dã sử giang hồ, quả nhiên không thể tin, tất cả đều là gạt người”.
Nghĩ lại, cái gì là “Vạn vật tương khắc, toàn thân bảo vật”, tất cả đều là từ dã sử giang hồ truyền lưu. Thanh âm Khổng Trác không lớn, cơ hồ như gió thoảng, nhưng là Phương Nguyệt Nhi bên cạnh tu vi cao thâm, tự nhiên có thể nghe rõ, nhịn không được nở nụ cười, buông xuôi việc hạt châu màu đỏ kia. Dụng kiếm lấy hạt châu màu đỏ kia, đưa tới tay Khổng Trác, “Khổng sư huynh, hôm nay tiểu muội đã nhận ân tình quá nặng, không dám lại tiếp nhận thêm bảo vật, mãng châu này, ngươi cầm đi.”
Khổng Trác liếc nàng một cái, rồi cũng không khách khí như Phương Nguyệt Nhi, nhận lấy mãng châu, dù sao cũng không biết nó có công dụng gì, cứ tạm thu lấy thôi.
Sau khi thu lấy hồng châu nhi, hai người không nói gì nữa, không khí có chút xấu hổ.
“Khổng sư huynh, yêu mãng cũng đã bị tiêu diệt, ta cũng nên cáo từ, trước khi xuống núi, có mang theo vài nhiệm vụ gia sư giao cho, không dám trì hoãn, ân cứu mạng của sư huynh, Nguyệt nhi nhất định sẽ báo đáp”.
“Vậy, sau này gặp lại” Khổng Trác cũng cười, chắp tay, “Về phần ân hay không ân, tất cả đều quên đi, nghĩ nhiều, mệt người ra.”
Phương Nguyệt Nhi nghe xong, có vẻ có chút bất đắc dĩ, lắc đầu cười khổ, lại thi lễ, rồi không nhiều lời, hóa thành đạo thanh quang, rời đi.
“Ân, tốc độ kiếm quang thật nhanh, xem ra, vị sư muội này tu vi còn trên ta a.”
Bất quá, kinh nghiệm hôm nay thu được, vượt xa dự liệu của Khổng Trác.
La Phù và Thanh Linh là hai môn phái trụ cột của chính đạo, nghĩ đến sau này còn rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau, hơn nữa, Phương Nguyệt Nhi cũng rất tốt, hôm nay gặp, coi như có duyên, mà tương lai đối với Thanh Linh môn, coi như có cả trăm điều lợi, không chút hại.
La Phù vẫn là La Phù.
Khổng Trác vừa tới chân núi La Phù, vừa lúc mới trải qua một trận mưa, lúc này mưa gió đã ngưng, mây đã tan, không khí không còn ướt át, cao cao phía trên, trăng tròn tỏa sáng, ánh trăng mênh mông, như tẩy rửa khắp núi rừng. Mà khắp núi, trải qua trận mưa, nơi nơi đều hình thành những dòng suối nhỏ, dòng nước trong vắt chảy qua khe đá, chảy qua đám cỏ, tất cả tạo nên khung cảnh đêm rất thanh u.
“Nhân có trăng sáng, lúc này đi lên La Phù, thật sự là rất tuyệt a” Tâm tình Khổng Trác đang rất tốt, cước bộ nhẹ nhàng, vui vẻ vừa đi vừa ngắm cảnh.
Một mình một đường, chung quanh sơn thủy cảnh đẹp động òng, khiến tâm tình Khổng Trác càng trở nên vui sướng, thiếu chút nữa không nhịn được, vừa đi vừa hát.
Đột nhiên, hắn dừng bước, nét mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Phía trước có người.
Bình thường, ngoại trừ người tu hành, La Phù bởi vì cảnh sắc u mỹ, nên cũng có không ít du khách đến đây vãn cảnh, nhưng bây giờ đã muộn mà còn xâm nhập La Phù, không thể là ngắm cảnh được.
Lang trùng hổ mạo trong núi cũng không phải dễ dàng săn bắt, hơn nữa, nơi này cách sơn môn La Phù phái không xa, thậm chí thuộc phạm vi tuần tra của nội môn đệ tử, hơn nữa, xung quanh bố chí rất nhiều trận pháp, cấm chế, nếu không phải bổn môn đệ tử, tùy tiện xông vào, bình thường đều không có kết quả tốt.
Mà hiển nhiên, đối phương cũng phát hiện ra hắn, ngẫm lại, hắn thân thể mập mạp, lại không hề thu liễm cước bộ, thỉnh thoảng còn ậm ừ vào tiếng sơn ca, người khác không phát hiện mới là kỳ quái.
“Người nào, ban đêm dám xông vào La Phù!”
“Ban đêm xông vào La Phù?!” Khổng Trác nét mặt cười, người này tuyệt không phải đệ tử tuần núi của La Phù, mặc dù ở trước mặt mình, có mặc quần áo của đệ tử tuần núi.
“Lá gán ngươi cũng thật là lớn, dám giả mảo đệ tử La Phù phái ta.”
Người nọ nghe xong, sắc mặt biến đổi, vừa ý thức được, đưa tay xuống thân kiếm bên hông, chỉ là, kiếm còn chưa được rut ra, thân thể bất ngờ té nhào xuống mặt đất.
Khổng Trác miệng nói, đồng thời đem phạm vi quanh người này gia tăng trọng lực lên hai mươi lần, người này không kịp phòng bị, liền ngã lăn xuống.
“Thật là có hứng thú, thực lực yếu như vậy, cho dù xâm nhập được La Phù thì có thể làm được gì đây ?”
Khổng Trác từng bước tiến lại, vung tay chụp tới, thoáng lóe chút tử quang, người nọ liền bị chế trụ, sau đó liền vác hắn lên vai.
Gặp phải chuyện cổ quái này, hắn tự nhiên cũng không còn tâm tình du sơn, hơn nữa, bây giờ cũng đã tới cửa La Phù phái, hắn cũng không có ý nhẩn nha nữa, triển khai thân pháp, thoáng chốc đã tới sơn môn La Phù, giao người này cho đệ tử gác đêm, sau đó trực tiếp hướng nội đường đi tìm Lăng Già Thượng Nhân.
Đạt tới kiếm tiên như Lăng Già Thượng Nhân, ban ngày hay ban đêm cũng không khác gì nhau, không cần ngủ, chỉ cần điều tức một phen là đủ, mà Khổng Trác biết, ngỗi ngày, vào khoảng lúc này, Lăng Già Thượng Nhân cũng vừa tu hành xong, đang tại nội đường uống trà.
Tới cửa nội đường, quả nhiên không ngoài dự liệu, đã thấy đệ tử theo hầu Lăng Già Thượng Nhân đang đứng bên ngoài, thấy Khổng Trác tới, đầu tiên có chút ngòai ý muốn, sau đó nở nụ cười, cũng không cần đợi phân phó, tự mình đi vào thông báo.
Một lát sau, hắn lại đi ra, cười cười với Khổng Trác, “Khổng sư thúc, giáo tổ mời ngài vào”
Khổng Trác sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, theo tiểu đồng nọ đi vào nội đường.
Lăng Già Thượng Nhân đang uống trà, thấy Khổng Trác tiến vào, đầu tiên là mỉm cười, sau đó, ngẩn ra, chén trà trong tay cũng hạ xuống, liếc mắt nhìn Khổng Trác một cái thật sâu, sau đó, trên mặt điểm một nét cười.
“Đệ tử Khổng Trác, ra mắt chưởng giáo sư bá!”
Khổng Trác quỳ xuống.
“Đứng lên đi, đứng lên đi!” Lăng Già Thượng Nhân cười cười, tiểu đồng nọ rất tự giác đích lui xuống.
“Tạ sư bá!” Khổng Trác đứng lên nói.
“Xem bộ dáng, lần này xuống núi, ngươi thu hoạch được không ít a” Lăng Già Thượng Nhân cười nói, khẽ lấy tay vén áo, chỉ một cái ghế phía trước nói, “ngồi xuống đi”.
“Vâng” Khổng Trác gật đầu, ngồi xuống, cũng không đợi Lăng Già Thượng Nhân đặt câu hỏi, liền đem mọi chuyện kể từ khi xuống núi đại khái nói qua một lần, đương nhiên, chuyện tại quán trà và chuyện về Đại Nhật Lưu Ly Kim Thân cũng không có nói, về phần ba khỏa hạt châu, chỉ nói là mình vô tình trong lúc vu sơn, phát hiện ba khỏa hạt châu thần bí, mà ba khỏa hạt châu này lại là thuần thuộc tính Thổ, đem lại không ít chỗ tốt cho việc tu luyện của mình. Còn về phần quái mãng của Ngũ Lĩnh Sơn, Khổng Trác cũng không có giấu diếm, nhất nhất nói ra, nói xong, lại đem sừng rắm, một nửa bộ da, và khỏa hạt châu màu đỏ kia cùng ba khỏa Ngưng Nhạc Châu, tất cả đều đem ra.
“Phúc duyên a phúc duyên, đây là phúc duyên của ngươi” Lăng Già Thượng Nhân đối với nhưng thứ của bạch mãng cũng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại cầm lấy ba khỏa Ngưng Nhạc Châu cẩn thận xem xét.
“Ba khỏa hạt châu này, ta tuy chưa bao giờ nghe nói qua, nhưng là có thể khẳng định, chính là cực phẩm bảo vật, so với vài món trấn sơn chi bảo của của La Phù ta tuyệt không kém hơn.”
“Thật ư” Khổng Trác mặc dù biết đây là bảo bối rất trân quý, nhưng cũng không ngờ là Lăng Già Thượng Nhân đối với ba khỏa hạt châu này lại có đánh giá cao như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết phải làm thế nào.
Mà Lăng Già Thượng Nhân lại gật gù, giọng mười phần chắc chắn nói, “Thực lực ngươi chưa đại thành, nên không thể phát huy tòan bộ uy lực của nó, bất quá, trong thời gian ngắn, nó có thể giúp ngươi thanh trừ tạp chất, cho ngươi biến thành thân thể thuần Thổ chất, điểm này chắc ngươi cũng phát hiện ra ?”