" Kỳ môn đạo thuật.
Ngoài ngũ hành tương sinh tương khắc, còn có kỳ môn đạo thuật.
Bởi vậy, bao la, thâm sâu như biển, không thể đơn giản dùng từ ngữ mà có thể thể hiện được.
Bất quá, mặc dù Khổng Trác cũng muốn tham lam một chút, nhưng là lúc này, lại nhớ lại cảnh báo của sư phụ: Rượu ba ngàn loại, ta chỉ cần được uống một loại, đã là đủ rồi.
Về phần chọn loại rượu nào, Mặc Hưu cũng có giảng qua cùng hắn, lôi thuật!.
Lôi thuật, tất cả người tu hành chính đạo đều chọn một môn đạo thuật, nghiên cứu tới thấu triệt, liền như Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm hay Tiên Thiên Tử Khí cùng các loại đạo thuật khác, đều sẽ có uy lực rất lớn, hơn nữa còn có nhiều chỗ tốt, giả dụ như có thể sáng tạo ra cái gì đó lập dị một chút, mà đạo thuật càng cổ quái, bình thường mà nói lại càng chiếm ưu thế.
Cho nên, Khổng Trác chọn lôi thuật.
Thời gian trôi nhanh, đặc biệt là khi người ta đắm chìm trong lý giải đạo thuật thì căn bản sẽ không cảm giác được sự trôi qua của thời gian, cho nên, lúc trưởng lão chủ quản tàng kinh lâu đi tới trước mặt Khổng Trác, ánh mắt hắn vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào quyển sách.
“Đã ba ngày trôi qua rồi” Trưởng lão nhàn nhạt nói, ánh mắt bình thản không cảm xúc nhìn Khổng Trác.
“Nga!” Giống như là vừa mới tỉnh ngủ, Khổng Trác mới ý thức một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không có ý tứ gật đầu, “Xin lỗi, vị … trưởng lão, ta quên mất thời gian”.
“Mọi người lần đầu tiên đến nơi đây ai đều cũng giống nhau, lần thứ hai cũng giống nhau, đều cũng không quan hệ, chỉ cần không giống lão sư phụ hỗn đản của ngươi, cứ không có việc gì là lại chạy tới đây đọc sách là được”.
“Ách!” Khổng Trác sửng sốt, ánh mắt lại một đánh giá một lượt vị trưởng lão thủ quản tàng kinh lâu này, áng chừng sáu mươi tuổi, thân thể khô gầy, bộ dáng khẩn trương, nhìn qua không khác một lão nông cả đời cắm mặt vào đồng ruộng, có thể hắn không đánh giá người khác chuẩn xác lắm, cho nên, hắn thật sự không nhìn ra xuất thân của trưởng lão này có gì đặc biệt.
“Vị sư bá này …!”
“Sư bá ??” Lão nhân sắc mặt chợt biến đổi, đôi mắt vốn mờ đục như một lão già bình thường đột nhiên biến thành màu xanh biếc, một cỗ tử khí vô cùng quỷ dị từ người hắn tỏa ra, khí thế áp đảo.
Khổng Trác sắc mặt đại biến, nhưng lại phát hiện ra, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể đã bị lão nhân này phong tỏa hoàn toàn, không thể tụ tập lại.
“Ngươi -!”
“Hắc hắc hắc hắc, tiểu tử, trách không được lão nhân gia ta thấy ngươi có chút đúng!” Lão đầu nhi này nở nụ cười hì hì, đưa đôi tay khô gầy không biết đã bao tuổi, tưởng chừng vô dụng rồi đè nhẹ lên vai Khổng Trác, nhưng lại thấy một cỗ lực lượng nhu hòa mang theo một tia âm hàn theo đầu vai tiến thẳng vào cơ thể Khổng Trác.
Khổng Trác cảm giác thập phần rõ ràng, luồng khí đó từ vai hắn, chạy một vòng khắp xương cốt rồi lại trở lại trong bàn tay đang đặt trên vai.
“Đại Nhật Lưu Ly chân quyết a, trách không được lão nhân gia ta nhìn thân thể ngươi có cường độ so với người tu đạo bình thường mạnh mẽ hơn, nghĩ không ra, loại công pháp cái thế này, dĩ nhiên, cũng còn có vu truyền lưu lại thế gian, ngươi cũng thật may mắn a!”
Khổng Trác sắc mặt thảm biến, không phải nói loại công pháp này không ai có thể phát hiện ư, như thế nào lão nhân này chỉ liếc một cái đã phát hiện ra ?
“Đừng sợ, ta đối với ngươi tu hành công pháp gì, cùng người nào quan hệ không có hứng thú!” Lão nhân nhàn nhạt nói, sau đó thu tay lại, vẻ mặt tươi cười quỷ dị, “Về phần vu thuật ngươi đang tu hành, hiện tại trên đời, ngoại trừ ta cũng lão bất tử gì gì đó ở ngoài kia (bà bán nước á, tử rồi ^^), có lẽ cũng không có người thứ hai có thể nhận ra, cho nên, ngươi cứ yên tâm đi!”
Nói rồi, đôi mắt xanh sẫm của lão lại mờ đi, trở thành bộ dáng một lão nông, quay người, không thèm liếc mắt nhìn Khổng Trác một cái, cứ như vậy từng bước đi xuống lầu.
“Nhớ kỹ, ta không phải sư bá ngươi, tính ra, ta là sư bá của cái Lăng Già … tiểu đạo sĩ kia!”
“Sư …… sư bá tổ!” Tại lúc bóng lưng lão nhân biến mất, tâm cảnh Khổng Trác mới hoàn toàn đích khôi phục, khẽ than một tiếng.
Đáng tiếc, không ai nghe.
Hít sâu một hơi, trái tim đang còn kinh hoàng cũng dần hồi phục, hắn cất bước, rời khỏi tàng kinh lâu.
“Con mẹ nó, xúi quẩy a, dọa chết ta mất.”
Trong lúc rời đi, hắn cũng không thấy lão nhân kia đâu, vì vậy mới len lén, âm thầm chửi đổng một câu.
“Con heo chết bầm, trở về rồi cũng không tới tìm chúng ta, ngược lại trốn vào tàng kinh lâu, nói mau, ngươi tìm được đồ tốt gì” Thanh âm Chu Tuyết vẫn như cũ, thanh thúy điềm mỹ, như lần trước vang vọng Thanh Tùng Bình.
Khổng Trác cùng Phương Thiếu Bạch ngồi đối diện, cũng đều dựa lưng vào một gốc cổ tùng, giữa hai người, trên mặt đất là một cái giá quay thịt, mà trên đó là một con dê béo.
Cành tùng cháy tạo ra ngọn lửa màu vàng, mà lúc này, từng giọt mỡ từ trên thân con dê nhỏ xuống ngọn lửa bên dưới, phát ra âm thanh “bép bép”, mùi thơm mê người ngào ngạt lan xa.
Gió nhẹ mơn man, khiến người ta có cảm giác thật là thoải mái.
Khổng Trác mỉm cười, cũng không để ý tới hoa bướm gì đang bay loạn chung quanh hai người Chu Tuyết, vươn tay, lẩm nhẩm đánh giá con dê béo cũng đã chín được tám phần.
“Thế nào nửa năm qua, kiếm được những gì ?”
Phương Thiếu Bạch cười cười, hắn vốn chính là không mấy khi nói được điều dễ nghe, vốn trong mười hai đệ tử nội môn hạch tâm, hắn xếp sau Chu Tuyết cùng Khổng Trác, bây giờ mặc dù thêm không ít người, nhưng là nếu muốn cọ xát, cũng không có cơ hội, dù sao, hắn vô luận thế nào cũng được coi là có tư chất cùng tu vi đứng nhất nhì trong số các tinh anh đệ tử, cho nên, bình thường tự nhiên cũng không ai tìm đến hắn gây phiền toái.
“Tiểu tử ngươi có cái bệnh lớn nhất là không biết nói lời tốt nào” Khổng Trác nói
“Ta kỳ thật không có!” Phương Thiếu Bạch đáp.
“Uy, hai người các ngươi, đến tột cùng có hay không nghe ta nói gì a ?” Chu Tuyết tại một bên bất mãn kêu lên, trừng mắt nhìn Khổng Trác, ”Heo mập chết bầm, ta nói với ngươi, lâu như vậy rồi mà ngươi dám không để ý tới ta, ta…!”
Không đợi Chu Tuyết nói xong, Khổng Trác liền vươn tay, từ trên thân con dê béo đã cháy vàng, cắt một khối thịt lớn từ đùi dê, trong khoảng thời gian ngắn, mùi thơm lan ra, khiến thanh âm Chu Tuyết cũng ngưng lại, hai con mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm miếng thịt đùi, phảng phất có thể dùng mắt mà nuốt chửng, bụng cũng cũng sôi lên đòi tranh phần.
Khổng Trác cười cười, đưa khối thịt tới tay nàng, “Ăn no trước rồi hãy nói gì thì nói đi”.
Chu Tuyết mặt mày hớn hở,h tiếp nhận miếng đùi dê nọ, ”Nói đúng lắm!”, eo thon nhỏ xoay một cái, liền tới ngồi bên cạnh Phương Thiếu Bạch ”Thiếu Bạch, ngươi ăn không?”
“Nga, ta không đói, đợi một lát nữa!” Phương Thiếu Bạch đáp.
Chu Tuyết gật đầu, tư thế ăn thập phần ưu nhã.
Khổng Trác hướng trứ Phương Thiếu Bạch cười cười, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Phương Thiếu Bạch có chút đỏ lên, vẻ mặt có vẻ có chút bối rối, vội lấp liếm, ”Ngũ sư huynh, dọc đường xuống núi, hết thảy đều thuận lợi a!”
“Thuận lợi, cũng không có chuyện gì đáng nhớ!”
“Nói dối, ta nghe cha nói, ngươi giết được một con quái mãng, còn có được một kiện bảo bối” Chu Tuyết ở một bên đột nhiên lên tiếng, trong ánh mắt toát ra thần thái khác thường, “Cuối cùng đó là bảo bối gì, nghe nói, ngay cả Lăng già sư bá xem xong cũng khen không dứt miệng, nhất định là một bảo bối tốt”.
Khổng Trác bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không có cự tuyệt, đem ba khỏa Ngưng Nhạc Châu ra, “Chính là, ta cũng không rõ lai lịch của nó lắm, nghe sư bá nói, là một kiện cực phẩm bảo vật thuộc tính Thổ”.
“Bảo vật Thổ tính ?: Chu Tuyết vươn tay, cầm lấy ba khỏa Ngưng Nhạc Châu, cẩn thận quan sát, “Ân, thoạt nhìn cũng đẹp mắt, nhưng là không thấy thần kỳ ở chỗ nào a” Nói rồi chìa tay, đưa đến trước mặt Phương Thiếu Bạch, “Thiếu Bạch, ngươi xem xem.”
Phương Thiếu Bạch cũng cẩn thận đánh giá ba khỏa hạt châu, nhưng không đợi hắn xem xong, đã nghe thanh ấm tức giận của Khổng Trác vang lên, “Thiếu Bạch a, cần phải xem cẩn thận đó!”.
“Nga, a …!” Tựa hồ thị ý thức được cái gì đó, khuôn mặt Phương Thiếu Bạch lại hòng lên, màu đỏ đã lan từ mặt xuống tới cổ, mà Chu Tuyết bên cạnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng hồng lên, “Heo mập chết bầm!” Tay vung lên, đem khối đùi dê hướng Khổng Trác ném tới.
Tuy bất ngờ, nhưng là Khổng Trác lại không thèm để ý, bây giờ, thực lực hắn đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn tầng thứ tư của Tiên Thiên Tử Khí, so với Chu Tuyết mới bước vào tầng thứ hai đã cao hơn không biết bao nhiêu, nhẹ đưa tay, chụp lấy khối đùi dê, rồi lại thuận tay đưa cho Phương Thiếu Bạch.
“Thiếu Bạch a, đừng có lãng phí, mặt trên có thể có nước miếng của Tiểu sư muội chúng ta nga!” Khổng Trác kêu lên, thanh âm có chút ý tứ mập mờ mà cho dù kẻ ngu cũng có thể nghe ra.
“Heo mập chết bầm, ngươi chán sống rồi a” dứt lời, thân thể Chu Tuyết chợt lóe, hóa thành một đạo hồng quang, hướng Khổng Trác vọt lại.
“Ai yêu yêu, cào ta a” Khổng Trác ha ha cười, đâu có dễ để cho nàng bắt được, thân thể co rụt lại, hóa thành một đoàn tro bụi màu vàng đất, trong giây lát đã chui vào lòng đất.
Ngũ hành độn thuật, thổ độn.