Tôi là độc giả tương đối trung thành của các tác giả cũ như kim dung , cổ long. Những người như vậy chẳng những là bậc tiền bối trong làng kiếm hiệp mà ngoài ra mỗi người đều để lại dấu ấn của mình không ít thì nhiều trong văn hóa của các nước ở châu á, đặc biệt là ở trung quốc và việt nam. Thử hỏi các tác giả tiên hiệp, kiếm hiệp..... gì gì hiêp bây giờ có ai để lại dấu ấn sâu đậm như họ. Thậm chí đến tận bây giờ nhắc đến ăn mày hoặc hết tiền đều tự gọi đùa là bang chủ cái bang. Lại còn câu cửa miệng một thời như kiểu :" Tao quách tỉnh lắm".... Nói về Kim Dung thì đã nhiều người bình luận nhiều , không cần nhắc đến nữa, tôi chỉ muốn nói ở đây là mọi người đừng đánh đồng hay so sánh mấy tác phẩm chưa đáng giá đến 3 xu như kiểu Cực phẩm gia đinh hoặc gì đó . Kim Dung gác bút đã 30 năm rồi nhưng cho đến bây giờ các tác phẩm của ông vẫn thỉnh thoảng được dựng thành phim, thử hỏi các quyển truyện tiên hiệp thời nay liệu có bộ nào xứng đáng để trở thành tác phẩm điện ảnh không?
Các bạn nếu chú ý sẽ nhận ra một điều ẩn chứa trong mỗi tác phẩm của KD không chỉ là truyện tầm cừu báo thù, hoặc là đánh đấm chớp nhoáng ẩn sâu trong đó còn rất nhiều ý nghĩa tác giả muốn truyền tải. Đơn cử như trong Ỷ Thiên Đồ Long ký chính là nêu cao tình huynh đệ.hoặc như trong Tiếu Ngạo giang hồ thì nêu cao nghĩa khí của lãng tử, Hoặc như bộ Thần Điêu đại hiệp là ca ngợi mối tình cao đẹp giữa Dương Quá và Tiểu Long nữa. Còn mấy bộ sắc hiệp thời nay hở một cái là mang con gái người ta lên giường, thử hỏi bây giờ con gái cũng chẳng dễ dàng đến thế huống chi là cả mấy trăm năm trước trong đất nước Trung Quốc.
Mặt khác trong truyện KD bao giờ cũng có một chút triết lý của Phương Đông, còn tiên hiệp hiện nay thì triết lý ở đâu??? Chỗ nào cũng chỉ thấy cường giả vi tôn? Như trong bộ Tinh thần biến , một thời rất hot, lúc nào cũng lặp đi lặp lại là trước sức mạnh vô địch mọi mưu kế là vô dụng???Thử hỏi cuộc sống thực liệu có như vậy không? .Sức mạnh như Hạng Vũ mà không mưu trí cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì. Tiền bạc có thể đè chết người nhưng nếu không sử dụng hợp lý đôi khi tự mình hại mình.
Nói đến truyện KD có lúc người ta cũng cảm thấy phong cách có chút cứng nhắc cổ điển, nhưng chúng ta quên rằng mình đang mang tư tưởng của người thế kỷ 21 để áp đặt cho các nhân vật của thế kỷ 14-15 , nhất là ở một đất nước phong kiến nặng nề như TQ. CÒn tác giả chính mình biến thành người thứ 3 chứng kiến và kể lại các tình tiết của thế kỷ đấy. Có lẽ các bạn trẻ bây giờ ít người muốn đọc truyện KD vì thấy nó rối rắm khó hiểu, hoặc thấy nhiều điều khác với ý nghĩ của mình cho nên hầu hết chạy theo các trào lưu đọc truyện online.
Mỗi tác phẩm là một đứa con tinh thần của chính tác giả, tuy nhiên không phải tác giả nào cũng chăm bẵm đứa con tinh thần của mình. Như Kim gia tuy chỉ viết 13 tác phẩm , trong vòng 30 năm qua không viết thêm một tác phẩm nào khác nhưng ông chỉ sửa bao nhiêu lần???? Từ đó chúng ta có thể biết ông đối với tác phẩm ( đứa con tinh thần ) của mình nâng niu ra sao. Chúng ta nhìn lại tác giả bây giờ đã có ai viết ra rồi lại chỉnh lý từng từ từng chữ trong tác phẩm mình hay chưa? Điển hình như Tru tiên, một bộ truyện gây sóng gió 1 thời gian dài ở các diễn đàn, nhưng đến kết thúc truyện các độc giả vẫn còn cả 1 đống câu hỏi nghi vấn trong lòng, vẫn thấy nhiều chỗ chưa hợp lý mà tác giả cũng không thèm chỉnh sửa lại, cắm đầu đi viết thêm các truyện khác.
Còn truyện tiểu thuyết KD được đưa vào chương trình sách giáo khoa của Trung Quốc đúng là có vẻ như vẽ rắn thêm chân, nhưng nếu đã được đưa vào trong SGK hẳn cũng phải có lý lẽ của nó. Tôi nghĩ ít ra trong truyện kim dung chúng ta cũng gặp được không ít chi thức về thư pháp, về thơ họa, hoặc như về kiến thức hoa trà Livan đã đăng ở trên. Những kiến thức này hoàn toàn không phải kiểu đi copy chỗ khác về làm của mình, hay là trích dẫn từ cuốn sách nào ra, kiến thức này theo tôi là kiến thức của bản thân tác giả. Nói cho dễ hiểu nếu bạn đọc sách bạn hiểu diễn đạt cho người khác hiểu thì đó là kiến thức của bạn. Còn nếu bạn đọc sách mà chỉ mang đúng câu trong sách ra nói cho người khác, bản thân mình cũng chẳng nhớ rõ nó như thế nào thì đấy là đi cóp nhặt về, kiến thức vẫn là của sách , còn mình chỉ là học vẹt lại thôi.
Bản thân tôi không phải không đọc truyện tiên hiệp ol bây giờ, thậm chí còn tham gia dịch không ít bộ truyện trong 4vn, nhưng tôi vẫn hiểu được một điều rất rõ ràng rằng, mấy tác phẩm đang hot chúng ta đang theo dõi mặc dù tình tiết hấp dẫn, nhưng ngoài những pha đánh đấm, những truyện tình ái kiểu cô giáo thảo ra chẳng còn gì đáng để học tập. Thậm chí rất nhiều bộ chỉ đọc được 1/2 là không muốn đọc đoạn tiếp theo nữa. Các tác phẩm bây giờ hầu như nhân vật chính đều thuộc loại vô đối , không ai địch nổi. Nhưng các cụ từ xưa đã có câu "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại thiên" chẳng ai là mạnh nhất. Trong các tác phẩm của KD thì sao , nhân vật chính nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, tuyệt đối là vô địch, tuy nhiên ai chú ý đều thấy thấp tháong trong đó còn vài nhân vật đỉnh cao hơn nhiều mà không xuất hiện. Vd: trong thiên long bát bộ có thể nói ba huynh đệ Đoàn Dự, Hư Trúc, Tiêu Phong là vô địch dũng mãnh, mà vẫn không qua được nhà sư già ẩn núp bao năm trong chùa thiếu lâm. Lại nói đến 3 bộ trường thiên tiểu thuyết là Tiếu ngạo giang hồ, thần điêu đại hiệp, thì Dương Quá có vẻ là vô địch , thực ra Dương Quá mới chỉ học được nội công của tiền bối Độc Cô Cầu Bại,trong tiếu ngạo giang hồ Lệnh Hồ xung là vô địch về kiếm pháp cũng chỉ học được mỗi kiếm pháp của vị hiệp khách kia. Thử hỏi ai mới thực sự là vô địch đây???
Các tác phẩm bây giờ , chúng ta thường có câu nhận xét, mạnh mấy thì mạnh vẫn thua tác giả, tác giả thích chết thì chết, mà chết đi sống lại cũng thoải mái. Còn tuyến nhân vật trong KD thì sao thiếu một người cũng là không đủ, thừa một người thì lại quá thừa. Nhân vật trong truyện hầu như chỉ được ông ta tạo ra hình dáng, tính cách, còn phát triển như thế nào là hoàn toàn theo tình huống diễn biến của nhịp truyện. ( các bạn chắc hẳn đọc bàn long chứ? Hẳn cũng thấy hơi buồn cười và vô lý ở đoạn cà chua ko biết làm thế nào để Lâm Lôi thành vô đối đành phải đẻ ra một nhân vật hỏa hệ chủ thần đi gây sự với hắn cuối cùng để hắn thịt mới quả thần cách biến thành siêu boss). Phải nói là truyện mới bây giờ có rất nhiều đoạn tác giả cụt ý đành cho thêm vài cái ngẫu nhiên (ngẫu nhiên 1 cách vô lý) vào để tình tiết có thêm bước chuyển mới. Trong Kd thì dường như không thấy xuất hiện một cách vô lý như vậy.
Bây giờ lại nói về chuyện có người mạt sát KD. Tôi hỏi bạn một câu ông ta làm gì bạn, bạn thích đọc thì đọc mà không đọc thì cũng đừng mang ông ta ra chửi bới. Bạn thích CPGD tôi thích Lộc đỉnh ký bạn đừng áp đặt cái thích của mình lên người khác. Nên nhớ truyện của KD ở trên thế giới có hàng trăm triệu độc giả. Còn CPGD chắc giỏi lắm chỉ đến vài trăm nghìn. :D
Trích:
Nguyên văn bởi Cocain
Giải trí thì thế cũng được rồi, chê chán chê eo mà vẫn có số người đọc cao vậy là sao?Mịa, đọc Kim DUng còn chuối hơn, giang hồ đíu chi mà chả thấy mấy khi chết ai, nói thật như bọn tàu nó hay nói tượng đất còn có khi nổi giận mà thằng vô học Kim Dung cho nhân vật chính của no hầu như toàn bỏ qua, chả thấy giết ai cả-->phi lí bỏ mẹ
Tóm lại của nó chỉ có Lộc Đỉnh Ký và Tiếu ngạo thôi còn cái khác bỏ mẹ đi
|
.
P/s: bây giờ mới nhìn thấy cái này. Hài hước ghê. Số người đọc cao thì đánh giá được gì nào? Thử hỏi ở đây ai chưa đọc cô giáo thảo. Thật sự là cái bộ cô giáo thảo đấy có khi số lượng người đọc còn gấp mấy nghìn lần CPGD đó. Nhưng có ai nhớ chi tiết từng tí trong đó không?? Hay chỉ lúc nào cũng nhớ đến mấy cái cảnh xxx. À quên còn chuyện ko ai chết, nói cho chính xác thì giết người mà dễ thế thì thiên hạ loạn từ lâu rồi. Còn thằng em muốn đi chầu ông bà ông vải sớm thì pm anh. ANh cho đi gặp sớm thôi.
Last edited by Mizz Tuily; 15-06-2009 at 10:01 AM.
|