Một đám người rầm rập đi tới Phiêu Trần Phong thủ viện. Hay tin, chưởng quản Tô Nhược Hàn phát ra tín hiệu, tất cả nữ đệ tử từ khắp các nơi đang tu luyện đều chạy lại.
"Tô sư muội, ngày hôm qua xế chiều Phiêu Trần Phong có cái gì dị thường phát sinh không?" Lưu Duyên Phong hỏi,
"Không có! Ngày hôm qua Phiêu Trần Phong hết thảy đều bình thường, xảy ra chuyện gì vậy sư huynh?"
"Chúng ta đang tìm một người, muốn xem hắn ngày hôm qua có tới nơi này không. Thỉnh sư muội hỏi lại từng đệ tử của ngươi đi!" Lưu Duyên Phong nói
Không lâu sau, một nữ đệ tử lục tục đi tới.
"Bẩm chưởng viện, tổng cộng có bốn đệ tử không tới, có ba người đã xuống núi làm việc, còn một người là U nhi sư muội." Một đệ tử ước chừng gần ba mươi tuổi có khuôn mặt kiều mỵ, tư thái phong đãng nói.
Tô Nhược Hàn vừa nghe vừa kinh hãi, U nhi chính là đệ tử nàng thương yêu nhất, nàng vẫn xem U nhi như chính con ruột mình. Nếu xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ rất đau khổ.
"Ngày hôm qua người nào ở cùng U nhi một chỗ?" Tô Nhược Hàn lớn tiếng hỏi.
"Sư phó, ngày hôm qua ta với U nhi sư muội ở cùng một chỗ." Một đệ tử mặc bạch y, tựa như tiên nữ nói.
Tô Nhược Hàn nhìn lại, đó chính là Lục Vân, đệ tử có tu vi cao nhất của mình. Tô Nhược Hàn cũng không phát hỏa, nhẹ giọng hỏi:
"Ngày hôm qua mỗi người đã làm gì ?"
"Sư phó, không có gì, vốn chúng ta ở trong phòng tu luyện, nhưng ai biết tự nhiên có một nam nhân đến gõ cửa, nói là lạc đường. Ta vốn chỉ định bảo sư muội đưa hắn xuống núi, nhưng hắn lại bị trẹo chân. Sư muội muốn lưu hắn lại để chữa thương nhưng ta không chịu, nhất quyết bắt sư muội đem nam tử kia đi. Sư muội một lúc sau quay lại nói với ta đã đưa hắn đi khỏi rồi. " Lục Vân bình tĩnh nói.
"Sau đó sư muội ngươi làm gì? "
"Sư muội đi chơi một hồi rồi trở lại ăn cơm tối, ăn cơm xong tối lại đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa thấy về."
Giờ phút này Mắt Kính nghe được trong lòng thê lương, "Lão Đại a! Ngươi tìm ai không tìm, lại tìm đến đệ tử mà sư thúc ta thương yêu nhất là U Nhi. Lại còn một đêm không về, xem ra ta giúp không được ngươi rồi, ngươi tự cầu phúc đi nghen!"
Tô Nhược Hàn suy nghĩ một hồi, "Sư huynh, ta nghĩ ta biết U nhi ở đâu rồi, xin hãy theo ta."
Nói xong mang theo Lưu Duyên Phong cả một đám người hướng cái sơn động kia bay đi.
Tiêu Nhiên đang ở trong sơn động cùng U nhi nói chuyện xưa, đột nhiên nhìn thấy một nữ nhân trung niên mang theo rất nhiều người vọt đến.
U nhi thấy vậy, vội vàng đi đến: "Sư phó, sao ngươi lại tới đây a?"
Tô Nhược Hàn sờ sờ đầu U Nhi hỏi "Hắn có làm gì ngươi không?"
"Cái gì thế? A! Sư phó người muốn hỏi là Nhiên ca có gây ra sự kiện trọng đại gì không hả? Có, nhưng không vấn đề gì, vẫn bình thường mà. Lúc đầu Nhiên ca làm thì thấy hơi khó chịu nhưng sau này thì tốt rồi, rất thoải mái mà" U Nhi hồn nhiên trả lời đồng thời khẽ nhìn Tiêu Nhiên.
Mắt Kính và mấy người khác lúc này trong lòng lại nghĩ: "Cầm thú a! Ngay cả một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi cũng không buông tha."
Mà Tô Nhược Thủy đang dùng cặp mắt như tóe lửa nhìn Tiêu Nhiên, "Ngươi đúng là cầm thú, ta muốn đem ngươi băm thây làm vạn đoạn mới giải được mối hận trong lòng ta. Thương thay đồ nhi của ta, nàng vẫn còn là một đứa nhỏ a!"
Tiêu Nhiên giờ phút này đột nhiên nói "Mọi người không nên như vậy nhìn ta. Ta đã nhận U nhi làm muội muội rồi, vì U Nhi mà ta đã làm cho muội muội tăng lên tu vi đó! Mặc dù ta lớn lên rất tuấn tú, nhưng mọi người cứ như vậy nhìn ta, ta cũng sẽ thẹn thùng lắm a!"
Ngoài cửa có người ngã xuống.
Tô Nhược Hàn vô ý quay về U nhi hỏi, "U nhi a! Ngươi nói cái tên kia......Lúc mới đầu......Lại rất thoải mái, ý ngươi là hắn làm cho ngươi tăng tu vi a! " Nói xong vẫn chỉ chỉ Tiêu Nhiên.
"Đúng vậy! Sư phó, Nhiên ca ca đem tu vi của ta tăng lên tới Kim Đan trung kỳ rồi, sau này cho ta ra ngoài chơi nghen! "
Lúc này, ngay cả người cuối cùng vẫn đứng là Tô Nhược Hàn cũng ngã xuống mặt đất.
"Sư phó, ngươi làm sao vậy, không nên làm ta sợ a! " U nhi nhìn thấy vội vàng đi tới nói.
Thật vất vả để mọi người khôi phục trạng thái. Còn U Nhi không ngừng lôi kéo Tô Nhược Hàn nói: "Sư phó người cho ta đi đi, Nhiên ca ca sẽ chiếu cố tốt cho ta mà, không có việc gì đâu." Nói xong lại đánh ánh mắt ai oán sang nhìn Tiêu Nhiên.
"Tô chưởng viện a, cái này…. Ngươi cứ cho U nhi đi theo ta ra ngoài chơi đi! Ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng." Tiêu Nhiên mới vừa nói xong, U nhi lại nhìn Tô Nhược Hàn: "Sư phó, ngươi xem đi, Nhiên ca ca đã đáp ứng rồi, ngươi đáp ứng đi!"
Tô Nhược Hàn còn đang suy nghĩ, U nhi nhìn thấy, lại chạy đến trước mặt Tiêu Nhiên, "Nhiên ca ca, ngươi mau nghĩ biện pháp làm cho sư phó của ta đáp ứng đi!"
Tiêu Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói với U Nhi: "Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút." Nói xong chạy vào trong sơn động.
Một lát sau nhi, Tiêu Nhiên cười đi ra, nhìn Tô Nhược Hàn nói: "Tô chưởng viện, ta biết ngươi lo lắng cho sự an toàn của U Nhi, nhưng có vật này ngươi hẳn có thể yên tâm đi!" Nói xong, từ trong tay xuất ra một cái thủ trạc. Chỉ thấy thủ trạc chỉ có vài thước chiều rộng, hai con phượng hoàng trông rất sống động đầu đuôi nối tiếp nhau tại mặt trên. Lông Phượng hoàng được bao phủ bởi hàng trăm khỏa bảo thạch li ti, dưới ánh mặt trời phát ra quang mang nhè nhẹ.
Tiêu Nhiên đem thủ trạc đưa cho liễu U Nhi, nói, "U Nhi, thủ trạc này tên gọi là Thiên Phượng Song Tường Trạc, là ca ca đặc biệt luyện chế cho ngươi, mau lấy máu nhận chủ đi!"
U Nhi nghe xong sung sướng không chịu được, cầm lấy rồi nhỏ một giọt máu lên trên đó. Một đạo kim quang hiện lên, thủ trạc biến mất, chỉ còn hằn một vết tại bàn tay tả U Nhi.
"Nhiên ca ca, thủ trạc truyền đến một cảm giác rất thoải mái a!"
"Thượng phẩm linh khí" Không biết là ai ... đã hô lên một câu. Nhất thời, cả chỗ đó bắt đầu náo nhiệt.
"Ngươi nói sai rồi, là hạ phẩm tiên khí." Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói.
Bốn phía mọi người đều hít một hơi thật sâu, "Tiên khí, là khái niệm gì a! Bây giờ Tu Chân Giới pháp bảo tốt nhất mới chỉ là một kiện trung phẩm linh khí."
"Thủ trạc này có thể phòng ngự tất cả những người có tu vi từ địa tiên trở xuống. Nhưng nếu đối phương dùng pháp bảo có phẩm cấp cao hơn so với thủ trạc này thì cũng không có biện pháp rồi."
"Tô chưởng viện, có cái này ngươi yên tâm rồi chứ!"
"Sư phó a! Ta đã có vật này rồi, ai da, sư phó còn thương ta nữa không? Người cho ta đi đi" U Nhi cũng vội vàng nói.
Một hồi lâu, Tô Nhược Hàn mới từ từ nói ra được hai chữ "Đi thôi!"
U Nhi nhất thời nhào tới ôm chầm lấy Tiêu Nhiên rồi hôn lấy hôn để, trước mặt nhiều người làm cho Tiêu Nhiên quá xấu hổ.
Nguyên lai, vừa rồi Tiêu Nhiên tiến cái sơn động kia chính là vì luyện chế cái thủ trạc này. Hắn vào sơn động xong ... đầu tiên bày ra một cái kết giới, từ giới chỉ xuất ra cái lồng mà hắn đoạt được từ Nam Cung Sóc. Vốn hắn nghĩ muốn đem cái lồng đưa luôn cho U Nhi, nhưng lại cảm giác được cái lồng kia rất bất tiện khi mang theo, nên lại đem nó luyện một lần nữa. Trong khi luyện lại tiếc đứt ruột bỏ vào trong đó chút thiên tinh cùng kim nguyên thạch, cho nên nó mới thành bộ dáng như bây giờ. Vốn đầu tiên khi hắn luyện, cái lồng chỉ là trung phẩm linh khí, nhưng chính là có thêm hai khỏa vật liệu sau này thêm vào, nó đã thành hạ phẩm tiên khí rồi. Tiêu Nhiên vẫn còn chưa hài lòng, "Như thế nào mới chỉ là hạ phẩm tiên khí a! Trước hết cứ cho U Nhi dùng đi đã, sau này nếu có vật liệu hay hơn sẽ giúp nàng luyện một cái khác. Thủ trạc này đặt tên là Thiên Phượng Song Tường Trạc đi!"