Đệ tam hồi:Đắc truyện thần công
Vu Hư Vũ biết người này đích thực là Thiên Long Bát Bộ đệ nhất truyền kỳ nhân vật,Tieu Dao phái chưởng môn Vô Nhai Tử,liền khom người hành lễ,nói: “Vu Hư Vũ bái kiến tiền bối”. Vô Nhai Tử gật đầu,hướng về phía hắn nhìn cả nửa ngày,mặt lộ vẻ mừng rỡ nói: “Ngươi phá giải kỳ cục của ta,thông minh tài trí,tất ko phải chuyện đùa,một thân cốt cách thanh kỳ,xem ra là một kỳ tài luyện võ”
Vô Nhai Tử nói xong,từ trên cao nhẹ nhàng phóng xuống,vạt áo phiêu phiêu lay động,thần thái tiêu lãng,không khỏi làm cho Vu Hư Vũ tâm sanh sùng bái.Vô Nhai Tử đi tới trước mặt Vu Hư Vũ,mi nhãn mở rộng,cười nói: “Thiên ý như thế,cũng là phúc phận lão phu,nếu đã giải khai kỳ cục,tất phúc duyên thâm hậu,có thể làm nên đại sự của ta.Tốt!Tốt!Ngươi mau quỳ xuống khấu bái!
Vu Hư Vũ biết Vô Nhai Tử đích xác đã quyết định thu hắn làm đồ đệ,không khỏi hoan thiên hỷ địa,quỳ trên mặt đất hành đại lễ.Hành lẽ xong,Vô Nhai Tử nắm lấy cổ tay Vu Hư Vũ,từ trên xuống dưới,tinh tế đánh giá
Vu Hư Vũ cảm giác mạch môn nóng lên,một cỗ nội lực từ cánh tay bay lên,trùng trùng hướng về tâm khẩu hắn,không tụ chủ được trong lòng có chút sợ hãi,cỗ nội lực đó lập tức triệt thối,nguyên lai là để thử nội lực Vu Hư Vũ
Vu Hư Vủ biết duyên cớ,vội nói: “Lúc rơi xuống đây,vãn bối thấy người người ở đây đều thân hoài võ nghệ,cũng đã từng mong muốn được lĩnh ngộ,nhưng cốc chủ tựu trung chưa từng truyền thụ gì,thật đã làm tiền bối thất vọng”
Vô Nhai Tử thập phần hoan hỉ,cười nói: “Tốt lắm!Tố lắm!Cốt cách như thế,lại chưa từng tập võ công,đã giúp ta bớt được rat nhiêu phiền toái,vừa rối cho ngươi hành đại lễ,vậy chúng ta cứ theo quy củ bái sư,đã có duyên,ngươi hiện là đệ tử của ta,vi sư thần công tương lai sẽ truyền thụ cho ngươi,cũng là phúc trạch của ngươi”.
Vu Hư Vũ nghe vậy mưng rỡ,quỳ xuống tái hành đại lễ,Vô Nhai Tử an tĩnh thụ lễ,rồi ra lệnh cho Vu Hư Vũ cởi bỏ áo ngoài,hai bàn tay lay động,chia ra khẽ điểm trước ngực và sau lưng hắn.Vu Hư Vũ chỉ cảm thấy cả người huyệt đạo lưu chuyển,hồn thần thư thái dị thường,đồng thời đan điền cũng sinh ra một cỗ nhiệt hỏa,dần dần tụ tại tiểu phúc
Vô Nhai Tử một bên đả thông kinh mạch cho hắn,một bên truyền thụ hắn phương pháp vận chuyển khí tức.Vu Hư Vũ ngộ lực kinh người,lập tức khoanh chân mà ngồi,theo hướng ngón tay Vô Nhai Tử chỉ điểm,từ từ dụng công
Bất giác đã một thiên trôi qua,Vu Hư Vũ cả người ấm áp khoan khoái,phi thường thụ dụng.Hắn mở mắt,thấy Vô Nhai Tử đang mỉm cười nhìn mình,hắn biết vừa rồi Vô Nhai Tử đã hao phí nội lưc vì hắn đả thông mạch lạc,vì hắn mà truyền thụ nội công cơ sở,không khỏi tâm sanh cảm kích,hành lễ bái ta.
Vô Nhai Tử nâng Vu Hư Vũ dậy,nói: “Ngươi an tĩnh ngồi,nghe ta thuật thuyết nguyên nhân..Ta đại hạn đã tới,nhưng trong lòng còn một chuyện vướng mắc,phải nhờ ngươi thay ta làm”.Vu Hư Vũ vội nói: “ Đồ nhi nhất định đem hết toàn lực,hoàn thành tâm nguyện su phụ”
Vô Nhai Tử thấy Vu Hư Vũ nhu thuận lanh lợi,vẻ mặt không khỏi hoan ái,nói: “Tốt lắm!Tốt lắm!Thu ngươi làm đồ đệ,âu cũng là ý trời,cho ta báo cừu.Vi sư bình sinh thu đồ đệ thận trọng,đại đồ đệ mang ngươi đến dây là Tô Tinh Hà chắc ngươi cũng đã biết.Nhị đồ đệ Đinh Xuan Thu,tác ác đa đoan,khi sư diệt tổ.Theo quy định bổn môn,chưởng môn do người có võ công mạnh chấp chưởng..Năm đó nghịch đồ Đinh Xuân Thu này vì tranh đoạt chức vị chưởng môn,sanh long phản trắc,lén ám toán ta rơi vào thâm cốc,khiến vi sư chút nữa táng mệnh.May mắn nhờ đại sư huynh ngươi cơ trí,nơi thâm cốc hạ cầu tìm được vi sư,lại phục bồi linh dược,duy trì tính mạng ta đến nay.Đại sư huynh ngươi cùng Đinh Xuân Thu tranh đấu,bị Đinh Xuân Thu một chưởng đánh trúng hộc máu phải bỏ chạy,may mắn tinh thông chư bàn tâp học,tự bảo có thừa,dùng bí kíp dẫn dụ Đinh Xuân Thu phát hạ độc thệ,lại giả như bị câm điếc,ẩn cư phục thị vi sư.Đại sư huynh ngươi tư chất xuất chúng,chỉ tiếc phân tâm hơi nhiều,học về cầm kỳ thư họa thì một chút cũng ko buông,nhưng thượng thừa võ công lại không thể tu luyện.Những năm gần đây,ta dốc long truy tầm một đồ nhi thông tuệ chuyên tâm,ta tất đem võ học cả đời mà truyền thụ cho hắn,phái hắn đi tru diệt Đinh Xuân Thu,nhung chính là cơ duyên khó gặp,tho6ng minh thì thường bản tính bất hảo,không chừng lại dưỡng hổ di hoạn,tính cách tốt lại ngộ tính không đủ.Ta thấy đại hạn sắp tới,nên mới thu ngươi làm đồ đề truyền thụ võ công.Nhân đây ta có bức bức đồ,mặt trước là bản đồ nơi ta lúc trẻ hưởng thụ thanh phúc,thuộc Đại Lý quốc Vô Lượng Sơn,chính là nơi ngươi có thể tìm được sở tàng võ học điển tịch cùng y pháp tu tập,có thề dung võ công nảy có thể cùng Đinh Xuân Thu phân cao thấp.Ngươi tu chất đại giai,tụ tập võ công bổn môn,có thể ngày tiến ngàn dặm.Đợi công thành xuất đạo,cũng là ngaỳ sát tử Đinh Xuân Thu ,vì vi sư báo cừu”
Vô Nhai Tử nói xong,từ trong lồng ngực móc ra một bức phúc đồ nhét vào trong tay Vu Hư Vũ,lại tháo từ ngón tay ra một bảo thach chỉ hoàn* giao cho Vu Hư Vũ rồi nói: “Hôm nay,vi sư đem chức vụ Tiêu Dao phái chưởng môn truyền thụ cho ngươi,ngươi nhất định phải phát dương quang đại,làm cho Tiêu Dao phái hùng phách võ lâm.Trong môn hạ Tiêu Dao phái thì ngươi còn có ba vị sư cô,hy vọng cơ duyên xảo hợp,có thể trợ lực cho ngươi.Lai nói về võ học điển tịch đó thiên về “Nội kinh”, thuận về dương âm song tu chi đạo,nhược bằng không có đỉnh lô*,vạn vạn không thề tu luyện.”
Vô Nhai Tử nói xong,lại để Vu Hư Vũ ngồi xếp bằng,song thủ vung lên,hai tay áo đập vào đầu vai Vu Hư Vũ.Sau đó hai chân xoay đảo,hai người liền tâm linh tương giao,Vu Hư Vũ chỉ cảm thấy phía trên bách hộ huyệt cuồn cuộn một dòng nhiệt khí chảy vào,trong đầu càng lúc càng nóng lên như muốn nổ tung ra,rồi dòng nhiệt khí lái hướng chảy về hạ lưu .Qua một khoảng thời gian,Vu Hư Vũ rốt cuột không trụ được,ngã lăn ra bất tỉnh
Trong lúc hôn mê,Vu Hư Vũ cảm giác như mình đằng vân giá vũ,thượng thiên ngao du,qua một hồi trên người thấy lạnh lẽo,tựa hồ như tiềm vào chỗ sâu trong bích hải,cùng quần ngư du hí.Nhiệt khí từ từ dừng lại,Vu Hư Vũ cũng dần dần tỉnh giấc.Mở mắt ra đã thấy Vô Nhai Tử đang ngồi đối diện mồ hôi đầm đìa,trên khuôn mặt vốn khiết bạch tuấn mỹ,phút chốc bỗng xuất hiện nếp nhăn thật sâu,mái tóc đen nhánh cũng biến thành màu tuyết trắng.
Vu Hư Vũ minh bạch vừa rồi Vô Nhai Tử nghịch vận Bắc Minh thần công,đem tu vi cả đời truyền vào thể nội hắn,liền hướng về phía Vô Nhai Tử hành đại lễ.Vô Nhai Tử khép hờ hai mắt,hữu khí vô lực,cuời nói: “|Ngươi phúc trạch thâm hậu,đã vượt qua cả kỳ vọng của ta,bây giờ ngươi hướng về vách đá phách một chưởng thử xem”.Vu Hư Vũ theo lời,hư kích một chưởng ,chỉ nghe một chuỗi ầm ầm vang lên,một mảng bức vách đã vỡ tung,Vu Hư Vũ bất giác thấy được uy lực từ một chưởng cùa mình,nhất thời ngây ngốc
Vô Nhai Tử nói: “ Ngươi chưa từng tu luyện chưởng pháp bổn môn,lúc này uy lực tịnh không thể phát huy được một phần mười.Nhưng ngươi trong thê nội đã có công lực 72 năm của vi sư,nếu học tập bổn môn võ công,tất bản sự bội tăng,tất ngày tiến ngàn đạm.Bổn môn nội công thâm sâu,kế thừa thiên địa chi chánh,lục khí chi biện,xảo diêu vô cùng.Đây là nội công tinh yếu,cũng là tâm đắc hơn mười năm của vi sư”.
Vu Hư Vũ thấy Vô Nhai Tử lúc này đã yếu nhược vô cùng,muốn chạy tới đõ lấy sư phụ,khẽ bước tới,không ngờ cả người phiêu nhiên,một bước đã di xa được hơn mấy thước,xoay lưng lại thấy Vô Nhai Tử ở phía sau lưng.Lại khẽ xoay người lại,phóng nhẹ một cái,lại thấy như muốn vọt ra khỏi bức tường.Lúc nay thanh âm Vô Nhai Tử lại truyên đến: “Hành tẩu xuất từ tự nhiên,phàm mọi việc thuân theo tự nhiên,tất có thể tiêu dao thế gian”
Vu Hư Vũ nghe vậy,thu hồi tâm trạng ngạc nhiên,tâm niệm chuyển khởi,khí tức tự nhiên xoay vòng,tựa hồ đột phá qua một tầng cửa,khinh công lập tức nắm giữ.Vô Nhai Tử thấy Vu Hư Vũ thông minh dị thường,trong lòng không khỏi vui mừng,cười to ha ha vài tiếng,thân khẽ hướng về phía trước,phanh đích một tiếng đã ngã xuống bất động
Vu Hư Vũ bước tới phía trước nâng Vô Nhai Tử dậy thì thấy đã ngưng thở.Mặc dù cùng Vô Nhai Tử tương kiến chưa tới nửa ngày,chưa nói tới cái gì cảm tình phức tạp,nhưng trong cơ thể mình có công lực Vô Nhai Tử,mơ hồ trong ý thức đã coi Vô Nhai Tử thân thuộc hơn bất kỳ kẻ nào khác,thốt nhiên thất thanh khóc lớn
Vu HưVũ khóc một trận,cảm thấy phiền muộn trong long,nhịn không được ngửa mặt lên trời huýt sáo dài,thanh âm vang xa mấy dặm,tư mình lại càng hoảng sợ.Hắm gặp được kỳ ngộ,hồi tưởng những gì ghi trong Thiên Long Bát Bộ ,không khỏi có chút ngây ngốc
Tô Tinh Hà ở trong cốc nghe được trong cấm địa có tiếng huýt sáo nhưng không phải thanh am của sư phụ,tưởng có kẻ địch xâm nhập,liền vội chạy tới.Vu Hư Vũ đơn giản hướng Tô Tinh Hà thuật lại mọi chuyện.Tô Tinh Hà dù biết sư phụ đại hạn đã tới,nhưng ân sư đột nhiên qua dời,cũng không khỏi có chút bi thương
Sư huynh đệ hai người than thở một hồi,sau đó mới gọi gia nhân hỗ trợ,mang sư phụ bồi táng vào đất trống ờ sau cấm địa,Sau đó bàn bac kế hoạch về sau,Vu Hư Vũ nói: “Sư phụ vong khứ,ta thì thần công chưa thành,nhược bằng sư huynh cứ tiếp tục trang lung tác ách*,đừng cho Đinh Xuân Thu mượn cớ quấy nhiễu.Còn ta lập tức xuất cốc hướng Vô Lượng Sơn học nghệ,đợi cho thành tựu là lúc ta về dây cùng su huynh hội họp ,đi tìm Đinh xuân Thu báo cừu”.
Tô Tinh Hà đáp: “ Sư đệ có nội lực nhung không có võ thuật căn cơ,chi bằng ta có tám tên đồ nhi,hiệp lực cùng đệ tới đó.Tám đồ đệ của ta trong chốn võ lâm gọi là Hàm Cốc Bát Hữu.Nhân vì lo
Đinh Xuân Thu sát tử tám người này ,ta đã trục xuất họ khỏi sư môn đề tránh cho họ bị liên lụy.Hôm nay nếu sư phụ đã phó thác trọng trách cho sư đệ,ta sẽ một lần nữa tái nhập bọn họ vào sư môn,để chúng bảo vệ sư đệ”.
*trang lung tác ách:giả vờ như bị câm điếc