Phương Kiếm Minh cười ha hả không nói gì, túy lão nhân thấy tốc độc như tia chớp của kỳ lân thử thì mở to miệng hô lên:”Tiểu quai quai, tốc độ chạy trốn cứ như quỷ ảnh tử, quả thật không hổ là thượng cổ dị thú, xem ra không thể xem thường nó rồi.” Tiếu lão đầu dùng mũi ngửi một cái, nét mặt đột nhiên mừng rỡ:”Tốt lắm, tốt lắm, món bách biến tùng thử của ta đã đủ hỏa hầu rồi, mau, mau, mọi người mau dùng nào.” Lão vừa nói vừa bưng cái nồi từ trên ngọn lửa xuống, khi lão mở nắp nồi thì một mùi thơm nồng đậm truyền từ trong nồi ra, thoáng chốc cả chánh điện tràn ngập mùi thơm này, mùi thơm này lúc đầu mang theo một ít vị ngọt, sau lại hóa thành một mùi vị chua chua, mùi chua khi vào đến mũi thì lại biến thành một mùi thơm của hoa cỏ tự nhiên, hết sức dễ chịu.
Khi ngửi được mùi thơm này thì các ngón tay còn muốn động nữa huống chi là cái bụng đang đói. Tiếu lão đầu cấp cho mỗi người một chén thịt tùng thử, lão nhìn kỳ lân thử nói:”Thịt tùng thử này mặc dù ngon nhưng tốt xấu gì nó vốn cũng là đồng loại của ngươi, ngươi chắc sẽ không ăn phải không, vậy uống thử món canh này đi, nó cũng có thể gọi là món ngon đặc sắc đó!” Sau đó lão múc cho kỳ lân thử một chén canh.
Phương Kiếm Minh gắp một khối thịt tùng thử đưa vào miệng, cắn một cái, chỉ cảm thấy đó là một cảm giác tuyệt vời mà hắn chưa bao giờ thử qua, mùi thơm mà lúc ngọt, lúc chua, lại có vị đắng, vô cùng biến ảo, khi thịt đã vào bụng nhưng trong miệng vẫn còn cảm giác thơm mát, lập tức năm người liền tức tốc tấn công đến những gì còn lại trong chén, trong lòng họ có một cảm giác sảng khoái không nói lên lời. Tiếu lão đầu lại đưa cho bọn họ mỗi người một chén rượu lớn, Túy lão nhân sớm đã cầm một bao lớn trong tay, đặt xuống đất, mở ra, bên trong toàn bộ đều là thức ăn, TÚy lão nhân uống một bát rượu, đem hồ lô trên lưng tháo xuống, lấy một cái đùi gà, cắn một miếng to, uống một hớp rượu, hồ lô của lão có vẻ kỳ quái, lão uống nhiều như thế nhưng Phương Kiếm Minh lại không thấy nó bị cạn.
Trung niên thư sinh sau khi ăn xong thịt tùng thử cũng không có di chuyển nữa, Phương Kiếm Minh gắp một ít thịt, một ít rau, củ lạc đưa vào trong chén của kỳ lân thử, Túy lão nhân thấy thế thì hai mắt nhìn Phương Kiếm Minh không chớp nói:”Nó còn có thể ăn củ lạc?” Phương Kiếm Minh gật đầu cười.
Ăn một bữa hết sức thống khoái, có rượu, có thịt, vừa nói chuyện, vừa ăn, qua ba tuần rượu, sắc trời cũng đã tối, trong chính điện có một đốm lửa, mặc dù tiết trời đang là mùa thu, ban đêm khá lạnh, nhưng có đống lửa to lại thêm tất cả hầu như là cao thủ, nội lực thâm hậu, thì nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ này. Sau khi ăn uống, thu dọn xong , trung niên thư sinh cùng Tây Môn tiên sinh đi xuống núi trước, không thể bồi tiếp túy lão nhân, bọn họ đều có phòng trọ tại khách điếm.
Chọ bọn họ đi rồi, Phương Kiếm Minh cùng tiếu lão đầu nói chuyện phiếm trong chính điện, nói đến thân phận của bọn họ, tiếu lão đầu nghe được là Phương Kiếm Minh đem bọn họ cùng Tây môn tiên sinh lên hàng cao thủ trên thiên bảng và địa bảng thì cười ha hả nói:”ta cùng tây môn không phải là người trên thiên bảng và địa bảng, chúng ta có cuộc sống phong trần, cuộc sống thoải mái, nếu sắp xếp lên thiên bảng địa bảng thì sớm muộn gì cũng phiền đến chết, bệnh thư sinh mới chính là người trên thiên bảng, hắn năm đó không biết là bị bệnh gì, quanh năm suốt tháng đều ho khan, nhưng lại không phải là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ kéo dài cho đến bây giờ, hắn cũng chẳng muốn đi xem đại phu, võ lâm cao thủ như chúng ta thì cũng chính là một đại phu rồi, chẳng lẽ mình có bệnh gì không thể xem được sao?”
Phương Kiếm Minh nghe xong mới biết lai lịch của bệnh thư sinh, cũng biết được tại sao lão hay ho khan, thì ra nguyên nhân là như thế, trách không được người trong võ lâm đều kêu lão là “bệnh thư sinh”. Hai người đàm đạo cho đến nửa đêm, tiếu lão đầu thấy đêm đã khuya, ngáp dài một cái, kêu Phương Kiếm Minh đi nghỉ ngơi, Phương Kiếm Minh thật ra đã sớm buồn ngủ vô cùng, nghe thế chẳng khác nào nghe được thánh chỉ, mang theo kỳ lân thử lập tức rời khỏi chính điện, đi đến gian phòng mà tiếu lão đầu đã bố trí cho hắn, gian phòng này đã được tiếu lão đầu quét dọn hết sức sạch sẽ, trên mặt đất có một lớp đệm, Phương Kiếm Minh thả mình nằm xuống, kỳ lân thử cũng nằm bên mình hắn, chỉ trong chốc lác thì đã nghe được tiếng thở đều đặn của Phương Kiếm Minh, đúng là đã chìm sâu vào giấc ngủ!
Tiếu lão đầu dập tắt đống lửa sau đó cũng về phòng nghỉ ngơi, cũng không biết lão là trở mình hay làm gì trong phòng, có một vài thanh âm vang lên trong chốc lát, sau đó thì hoàn toàn im lặng.
Quang cảnh đêm tối, dưới ánh trăng, hai bóng người phi thân, chạy trên con đường nhỏ lên núi, hướng đến ngôi miếu đổ nát, hai người một cao một thấp, người cao hơn có thân hình cao lớn, vốn là một thân hình của nam tử, người còn lại có dáng vóc thấp hơn và dáng vẻ lả lướt, vóc người uyển chuyển, cực kỳ mê người, vừa nhìn thì đã biết đó là một nữ tử, bọn họ đi đến phía ngoài miếu, trên mặt đều mang mạng che chỉ chừa lại đôi mắt, hai đôi mắt nhìn quanh đánh giá tình hình xung quanh, hết sức cẩn thận, dáng vẻ khả nghi.
Nữ tử che mặt hướng sang nam tử nhìn một chút, hai người phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng lên đến đầu tường của ngôi miếu đổ nát, nữ tử che mặt nhìn vào bên trong một chút, sau đó nhìn sang nam tử gật đầu, nam tử đã sớm nắm trong tay một viên đá, ném vào trong, vào ban đêm yên tĩnh thì chỉ cùng một thanh âm nho nhỏ cũng có thể tựa như được khuếch đại lên, viên đá rơi xuống đất, thanh âm vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Chiêu này gọi là ”Đầu Thạch Vấn Lộ”, nếu như không có động tĩnh gì thì có thể khẳng định là người ở bên trong đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, chiêu thức này có vẻ cũ nhưng đây lại là chiêu thức thông dụng nhất trong võ lâm, ngay cả một tiểu tặc cũng nhiều lần dùng đến phương thức này, thậm chí còn coi nó là pháp bảo, nhưng trong mắt của cao thủ thì nó lại giống như là trò chơi của con nít ba tuổi, chỉ cần không gây ra thanh âm, chờ kẻ trộm tiến vào, âm thầm xem xem bọn chúng muốn gì, quan sát kỹ tình hình rồi mới quyết định đối phó bọn chúng, nhưng chủ nhân không phải là đối thủ của kẻ trộm không thì có thể là xem như là xui xẻo, nhưng tình huống này lại vô cùng hiếm thấy, vốn những kẻ trộm thường nghĩ chủ nhân không phải là đối thủ của bọn họ cho nên sẽ không cần phải dùng đến thủ đoạn!
Hai người thấy không có động tĩnh gì, chờ đợi thêm một chút cũng không có gì khác thì càng thêm khẳng định là người bên trong đã ngủ say, hai người phi thân xuống, từng bước tiến đến phòng của Phương Kiếm Minh, hai người đến trước phòng của Phương Kiếm Minh thì liền thủ thế, chỉ thấy nam tử đảo mắt nhìn quanh bốn phía cảnh giác, còn nữ tử thì móc từ trong áo ra một cái ống trúc nhỏ, cắm vào một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, thổi vào bên trong, đang thổi được một nửa thì lại nghe được thanh âm từ trong một gian phòng khác truyền đến giống như là thanh âm của một người đang ngủ say thì trở mình, nàng vội vàng rút ống trúc ra, cùng với nam tử vội vàng chạy đến một góc cây khuất trong sân, bên cạnh đó có một cái bàn bằng đá, liền lập tức nấp sau chiếc bàn, không dám phát ra một tiếng động nào, bọn họ nghe được tiếng mở cửa phòng, một lão đầu tướng mạo cổ quái đi ra, người này đúng là Tiếu Lão Đầu.
Tiếu Lão Đầu sau khi đi ra thì trong liệng lẩm bẩm gì đó, đi đến bên cửa của ngôi miếu đổ nát, mở cửa ra, đi ra ngoài, hai người tưởng rằng Tiếu Lão Đầu đi “giải quyết chuyện quan trọng”, nên không dám động đậy mà ngồi tại chỗ, chờ cho Tiếu Lão đầu trở về, nhưng chờ đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiếu lão đầu, chẳng lẽ lão nhân này đi giải quyết chuyện “Đại” sự chứ không phải chuyện “nhỏ” nên mới lâu như thế, hai người còn đang hoài nghi, xoay mình qua thì nghe được tiếng cười hì hì ở phía trên đầu:”Các người nửa đêm canh ba đến ngôi miếu đổ nát này ngồi chờ lão phu làm gì thế?” Hai người giật mình kinh hãi, cả người run lên, đồng thời quay đầu lại nhìn, đồng thời cũng thầm vận nội công, phòng bị sợ đối phương sẽ rat ay. Hai người khi quay đầu lại thì trong lòng cả kinh, chỉ thấy lão nhân vừa mới mở cửa ra ngoài đang đứng ở ngay đầu tường, nghiêng thân thể mở to mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt tươi cười, hình dáng giống như là lão đã sớm ngồi ở trên tường, nếu lão không lên tiếng thì hai người bọn họ chắc vẫn còn ngồi đợi, càng không biết phía sau đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Hai người hốt hoảng phi thân qua cái bàn, đến giữa sân, nam tử nhìn thấy tiếu lão đầu, thân thể nghiêng tạo thành một góc khoảng tám mươi độ so với tường nhưng lại bám chắc vào tường chứ không có ngã xuống, chỉ cần nhìn là cũng đủ biết công lực đã hơn một giáp <@60 năm>, trong lòng kinh hoàng:”Lão muốn làm gì, lão đến sau lưng chúng ta từ khi nào?” Tiếu lão đầu vẫn bảo trì cái tư thế kia cười nói:”Các ngươi không nên hỏi lão, nơi này vốn là chỗ của lão phu, thế mà các ngươi lại hỏi lão phu sao, hắc hắc, tiểu tử, nói đi, các ngươi là ai, đến đây có ý gì?”
Chỉ nghe nữ tử kia nũng nịu nói:”Lão đầu, ta hỏi lão, nơi này có phải có một thiếu niên không?”
Tiếu lão đầu xoay người cười ha hả nói:”Tiểu tử, có người đến tìm ngươi đây, nhìn lâu như vậy rồi còn chưa muốn đi ra sao?” Chỉ nghe thanh âm của Phương Kiếm Minh từ bên trong truyền ra:”Tiểu điệt biết bjn họ là ai rồi, phiền toái tiền bối hãy đuổi bọn họ đi ra ngoài, tiểu điệt không muốn thấy bọn họ!” Nữ tử nghe thể liền tháo khăn đeo mặt xuống tức giận nói:”Tiểu tử, ngươi thật sự không đi theo chúng ta sao?” Phương Kiếm Minh từ trong phòng hừ một tiếng nói:”ta đã sớm nói qua, các ngươi nếu như cứ theo dõi ta, ta sẽ không khách khí đối với các ngươi, các ngươi vốn biết rõ cố phạm, vốn là ta muốn trừng trị các ngươi, nhưng ở đây dù sao cũng là nơi ở của Tiền bối ta không tiện rat ay, nếu các ngươi vẫn tiếp tục hồ đồ thì đừng trách tại hạ không khách khí!”