Đệ thập hồi:Thu phục Vô Lượng phái(phần bốn)
Vu Hư Vũ đứng dậy chắp tay thi lễ,dùng truyền âm nhập mật đáp: “Chính là tại hạ.Hôm nay tại hạ ở đây có vài chuyện muốn thưa cùng các vị thánh sứ.Nguyên lai ta và quý chủ nhân có chút quan hệ sâu xa,nay trước mắt thấy Vô Lượng kiếm phái gặp tai ách cũng không thề khoanh tay đúng nhìn,thỉnh mời thánh sử chuyển lời tới quý chủ nhân rằng sư điệt Vu Hư Vũ khần xin giảng hòa cùng trưởng bối,nhược bằng quý chủ nhân có đặt câu hỏi,các vị chỉ cần nói ba chữ “Thần tiên hoàn” là đươc.”
Chư nữ nghe Vu Hư Vũ nói mình là sư điệt của đồng lão,nhất thời thần sắc liền lộ vẻ cung kính.Có điều vị thiếu phụ này nội lực không sánh được với Vu Hư Vũ,không thi triển được truyền âm nhập mật để trả lời,đành bước tới vài bước nói: “Tại hạ Lý Cơ,là tiểu tốt sai vặt của chủ nhân,xin hỏi công tử nói là sư điệt của chủ nhân,không biết có gì chứng minh chăng?”.Vu Hư Vũ khộng trả lời,thi triển Lăng Ba Vi Bộ,chư nữ tuy võ nghệ cao cường,nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy cái bóng của hắn lướt qua,không khỏi hư ngôn,chắp tay nói: “Nếu đã như thế ta tức khắc ra lệnh Thần Nông bang triệt thoái,đợi chủ nhân hạ lệnh,y lời mà làm,ngày mai ắt có tin tức hồi đáp,thỉnh xin công tử đợi ở đây,cáo từ!”.Chư nữ nói xong,quay người rời đi
Chúng nhân thấy Thần Nông bang triệt thoái,đều cùng thở hắt một hơi,lại thấy khinh công tuyệt diệu của Vu Hư Vũ,thầm nghĩ chắc võ công y càng cao siêu,trong lúc nhất thời không ngớt ca ngợi,các cô gái cũng dùng anh mắt nhiệt tình nhìn chằm chằm Vu Hư Vũ,tương phản với chàng công tử đáng thương Đoàn Dự bị lãnh đạm ở một bên
Vũ Hư Vụ thấy mọi việc đã xong,nói: “Mọi chuyện đã kết thúc,chư vị bằng hữu phương xa xin mời thượng lộ,thỉnh nhị vị chưởng môn an bài trong phái,ta ngày mai sẽ trở lại chờ tin tức mới”.Mọi người đi hết,Vu Hư Vũ dẫn Chung Linh và Đoàn Dự trở về sơn động
Thạch Thanh Lộ đang ở động phủ,thấy Vu Hu Vũ dẫn hai khách nhân tới,vội vàng phụng thị trà thơm,sau đó lịch sự cáo từ rồi đi ra ngoài để họ nói chuyện.Vu Hư Vũ nói vời hai người: “Hai vị võ công sợ chưa đủ phòng thân,nếu gặp ta ắt là có duyên,nay ta xin truyền hai vị một bộ khinh công”.Cả hai tại Kiếm Hồ Cung đã thấy khinh công bất phàm của Vu Hư Vũ,nay nghe thấy ý hắn muốn truyền thụ,đều không khỏi hưng phấn.
Vu Hư Vũ trước tiên truyền thụ khẩu quyết Lăng Ba Vi Bộ cho họ.Hai người đều thông minh,không lâu đã nhớ kỹ.Hắn lại truyền cho họ cước pháp.Chung Linh vốn có căn cơ võ học,luyện tập không mấy khó khăn,nhưng Đoàn Dự chưa từng học qua công phu,tu luyện cũng phải một phen lao nhọc
Đoàn Dự lần này xuất tẩu cũng vì phụ thân Đoàn Chính Thuần bức chàng phải học tập võ công,nhưng vừa ra ngoài không lâu liền thấy không có võ nghệ ắt bị người khi dễ,nên lần này được Vu Hư Vũ truyền thụ khinh công liển ra sức luyện tập,nhưng nội công cơ sở vốn không có nên tiến triến có phần chậm chạp,không khỏi có chút ủ rũ.Vu Hư Vũ hiểu rõ nguyên nhân,cũng cảm nhận được tâm trang này.
Vu Hư Vũ nói với Đoàn Dự; “Huynh luôn nghĩ võ công chỉ dùng để đả thương người,thật sự chưa tùng nghĩ võ công cũng có thể dùng để diệt ác cứu nhân,mấu chốt là ở nằm hành vi con người.Ta truyền cho huynh tuyệt kỹ khinh công bổn môn,sử dụng thế nào đều tùy thuộc vào huynh.Đoàn gia của huynh vốn là chính tông nội công,huynh sau khi trở về có thể tận tâm học tập,lại có thiên tư,nhất định tiến triển thần tốc.”
Đoàn Dự nghe Vu Hư Vũ giảng giải,tâm tính đang lạnh như băng cũng dần tan chảy,lòng thầm hối hận từ nhỏ không chịu luyện tập công pháp,lần này nếu không có Vu Hư Vũ Tương trợ,ắt đã gặp phải tai ương,lại thấy Vu Hư Vũ mặc dù võ nghệ cao cường nhưng tâm tính không cao ngạo,thái độ chân thành,trong lòng rất cảm động.Nhưng nhớ tới than thế bí ẩn của Vu Hư Vũ,lại sinh hiếu kỳ,hỏi: “Đệ từ nhỏ rất ít khi xuất môn du lịch,không hiểu tại sao huynh lại biết danh tính của đệ?”.Vu Hư Vũ suy nghĩ một hồi rồi mượn cớ nói: “Sư tôn ta thường nhật có cho ta xem chân dung của các nhân vật trọng yếu trong võ lâm chư phái,huynh thuở nhỏ chưa từng tập võ,cốt cách thân phận tôn quý,hơn nữa từng thấy chân dung của huynh,thấy niên kỷ huynh lại tương đương,do đó dám khẳng định không sai”.
Đoàn Dự nghe xong mới hiểu ra,chàng ta không biết Vu Hư Vũ vốn thông tuệ mọi việc cũng bởi một quyển “Thiên Long Bát Bộ”.đoàn Dự tính tình trung hậu,vừa gặp Vu Hư Vũ tưởng như đã quen từ lâu,tỏ ý muốn cùng Vu Hư Vũ kết bái huynh đệ.Vu Hư Vũ đối với Đoàn Dự ấn tượng rất tốt,mặc dù võ công chàng có chút yếu kém,nhưng về nhân phẩm thì tuyệt hảo,liền ngay tại Vô Lượng động phủ hai người kết bái.Vu Hư Vũ nhỏ hơn một chút nên tôn Đoàn Dự làm đại ca.
Hai người tính tình vốn tương thích,hôm nay lại kết bái huynh đê,trong lòng càng cảm thấy gần gũi nhau hơn.Vũ Hư Vũ còn muốn truyền thụ Bắc Minh thần công,nhưng cố kỵ thần công này là trần sơn chi bảo cua Tiêu Dao phái,nên nhất thời trù trừ bất quyết.
Cuối cùng Vu hư Vũ tìm được một biện pháp trung hòa,hắn truyền thụ nhập môn tâm pháp của Bắc Minh thần công cho Đoàn Dự,để cho Đoàn Dự hấp thụ chút hắc ám nội lực bồ sung khuyết điểm nội công cơ sở.Vu Hư Vũ biết Đoàn gia có Lục Mạch Thần Kiếm tất có biện pháp trung hòa.Hai người trò chuyện thập phần cao hứng đến tận đêm khuya.Vì ngày mai Vu Hư Vũ còn muốn đi Kiếm Hồ Cung chờ đợi tin tức đồng lão nên nói Đoàn Dự đi nghỉ.
Chung Linh cùng Vu Hư Vũ tuy vừa mới gặp nhau chưa tới một ngày,nhưng vì hắn đối xử với nàng rất tốt,lại truyền thụ cho nàng tuyệt thế thần công,nên một tấm phương tâm,rung động đầu đời hiện tại đã trao cho Vu Hư Vũ.Đêm đến,nàng cùng Thạch Thanh Lộ ở cùng một phòng,thấy Vu Hư Vũ đứng ở cửa nói gì đó với Thạch Thanh Lộ,Thạch Thanh Lộ nghe xong quay về phòng dọn dẹp một lúc rồi bước ra ngoài.Chung Linh đang rảnh rổi buồn chán,lại vốn còn tâm tính tiểu hài,nhất thời tò mò,liền lặng lẽ đứng dậy,lén đi theo Thạch Thanh Lộ
Thạch Thanh Lộ thời gian gần đây cùng Vu Hư Vũ song tu,võ công ngày tiến ngàn dặm.Tuy nhiên Chung Linh buổi chiều vừa mới luyện học Lăng Ba Vi Bộ,khinh công tăng tiến rất nhanh,vì vậy nàng đi sau lưng nhưng Thạch Thanh Lộ cũng không hề hay biết
Chung Linh sợ Thạch Thanh Lộ phát hiện,không dám theo gần quá.Thấy Thạch Thanh Lộ tiến vào gian thạch thất mà Vu Hư Vũ đang ở,không khỏi rất hiếu kỳ,bước tới trước cửa thạch thất.Trong thất bỗng truyền đến một trận âm thanh kỳ quái,hình như là tiếng người đang rên rỉ.
Cửa không gài chốt,Chung Linh khe khẽ bước tới đẩy nhẹ cửa,cảnh tượng trước mắt khiến nàng hoảng hốt.
Thạch Thanh Lộ toàn thân không một mảnh vải nằm trên người Vu Hư Vũ,ngọc thể không ngừng di động lên xuống phập phồng,trong miệng phát ra thanh âm rên rĩ chẳng biết là do sung sướng hay thống khổ.Chẳng lẽ Vu Hư Vũ khi phụ Lộ tỉ?Hình như không đúng,chỉ thấy tay hắn ôn nhu lướt trên da thịt Lộ tỉ,còn Lộ tỉ thì trên mặt đầy nét hân hoan.
Chung Linh cảm giác toàn thân phat dương,hạ thể dường như hơi có chút ẩm ướt,tại sao lại thế này nhi?Nàng bối rối đưa tay lần xuống địa phương nơi đang tiết xuất ngọc lộ kia,cảm giác phi thường thư sướng
“Ta có phải hư đốn lắm không?”Mặc dù nghĩ vậy nhưng ngọc chỉ vẫn nhẹ nhàng vươn tới nơi mềm mại đó.Nàng không nhịn được,khe khẽ nhẹ đưa ngón tay vào hạ diện nhu nhuyễn mềm mại kia,gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng,trong cổ họng phát xuất tiếng rên khẽ.Phấn đồn nhẹ rung,bộ dán rõ ràng là một tiểu cô nương tinh thanh thuần,tinh ranh đáng yêu vô cùng.Mặc dù trên mặt lộ nét xuân quang,nhưng hơi thở tịnh không có một điểm ô tà.
Trong gian thạch thất cháy tí tách vài ngọn nến.Từ kẽ nứt trên cửa có thề thấy rõ tình cảnh trên giường.Thạch Thanh Lộ ngọc thể trắng bạch trong suốt phi thường xinh đẹp,đường cong to nhỏ,tiểu khúc trơn nhẵn sáng bóng,cặp chân ngoc thon dài,mơ hồ phía dưới là cánh hoa đang bung nở ,vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Vu Hư Vũ nửa quỳ trên giường,phục lên người Thạch Thanh Lộ,cái miệng và cái lưỡi quỷ quái không ngừng di chuyển trước song nhũ nàng,tay hắn thì lướt qua tiểu phúc nàng,hướng dần xuống dưới.Thạch Thanh Lộ cặp chân ngọc trằng nõn,mỹ đồn căng tròn,không ngừng khép mở,tựa hồ thoải mái tới cực điểm.Vu Hư Vũ nắm hai chân nàng,chầm chậm đưa cự vật vào nhụy hoa đang nở to kia,từ từ lấp đầy.Thạch Thanh Lộ không khỏi ngân lên một tiếng kêu động lòng người,cặp chân ngọc xiết chặt lấy eo hắn,nhiêt tình như lửa hồi đáp hắn
Chung Linh đối với Vu Hư Vũ phong tình vạn chủng,chứng kiến Thạch Thanh Lộ cùng nam nhân mình yêu mến âu yếm,trong lòng không khỏi có chút vừa ghen ghét vừa hưng phấn.Mặc dù biết rõ ở đây nhìn trộm là không đúng,nhưng hai chân bảo thế nào cũng không chịu đi.Động tác đôi tay ngọc ngày một nhanh hơn,xoa xoa địa phương mẫn cảm đó,tâm lý ngày một phấn khích
Vu Hư Vũ đang lúc cao hứng,ôm lấy Thạch Thanh Lộ,gác hai chân trắng nõn của nàng lên vai,gập người xuống liên tục nhấn vào sâu trong người nàng.Thạch Thanh Lộ ôm chặt cổ hắn,môi xinh phát ra tiếng kêu đứt quãng,đón nhận từng đợt công kích của hắn