Nghe xong lời này người đã đối chưởng với Phương Kiếm Minh là Địch Hướng Thu cũng mở miệng nói:
-Không sai, đêm đó còn có một tên bịt mặt khác cùng đi với hắn. Đêm đó chính ta đuổi theo tên bịt mặt kia, nhưng khinh công hắn quá cao minh, đối với địa hình lại thập phần quen thuộc, cho nên sau khi bám theo được hơn trăm dặm thì để cho hắn chạy thoát, đáng tiếc, đáng tiếc!
Phương Kiếm Minh nghe vậy thì nghĩ thầm trong lòng: “Hóa ra kẻ truy theo tên dâm tặc bịt mặt là hắn!”. Phương Kiếm Minh nóng lòng trở về, không muốn cùng bọn họ dây dưa ở đây liền cười nói:
-Long cô nương, tại hạ còn có chuyện quan trọng, xin đi trước một bước!
Chợt nghe Sử Đan Phong quát lên:
-Tiểu tặc, còn muốn chạy sao. Cho dù ngươi không phải tên dâm tặc nọ vậy nửa đêm canh ba không ngủ còn chạy tới Sử gia trang chúng ta làm cái gì?
Nghe Sử Đan Phong đổi mình từ “dâm tặc” thành “tiểu tặc” Phương Kiếm Minh trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng miệng lại nói:
-Không phải là ta đã nói qua rồi sao, là ta truy theo tên dâm tặc kia mới đuổi đến Sử gia trang các ngươi. Đêm đó ta đang ngủ thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân trên mái nhà, ta tò mò chạy ra thì thấy tên dâm tặc nọ đang phi hành về hướng đông, ta liền âm thầm bám theo. Sau đó thấy hắn định xông mê hương ta mới hét lớn để cảnh báo cho các ngươi. Được rồi, các ngươi chắc cũng nghe thấy tiếng quát của ta rồi chứ, nếu ta là dâm tặc thì còn hét lên làm cái gì!
Nghe hắn nói vậy mặt mũi Sử Đan Phong đỏ bứng, Long Nguyệt đang đứng bên cạnh Long Bích Vân chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói:
-Ta biết tại sao ngươi lại kêu lên rồi, chắc là tại bọn người có thù oán gì đó nên ngươi mới cố ý làm như vậy!
Phương Kiếm Minh nghe thế liền tức giận trợn mắt nhìn Long Nguyệt một cái. Long Nguyệt thấy ánh mắt nghiêm trang của hắn trong lòng cảm thấy bất an, chỉ dẩu môi lên hừ một tiếng. Sử Đan Phong nghe Long Nguyệt nói xong lập tức hét lớn:
-Long Nguyệt cô nương nói không sai. Hôm nay chúng ta chưa xác định được ngươi có phải là dâm tặc hay không, để đề phòng ngươi đào tẩu ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chờ chúng ta bắt được tên dâm tặc kia đối chất rồi mới tính.
Phương Kiếm Vân nghe vậy liếc nhìn Long Bích Vân một cái, cười nói:
-Long cô nương cũng có ý định này sao?
Long Bích Vân cười trả lời:
-Xem ra tạm thời cũng chỉ có biện pháp này thôi. Các hạ không chịu nói ra tính danh, nếu bắt được tên dâm tặc che mặt kia hắn lại nói ngươi là dâm tặc, khi đó biển người mênh mông biết đi đâu mà tìm ngươi!
Phương Kiếm Minh nghe xong ngửa mặt cười dài một tràng rồi nói:
-Xem ra các vị nhất định không bỏ qua, ta lại ở trong vòng vây. Xem ra muốn đi cũng chỉ còn một cách là tận lực mà thôi. Tại hạ không còn cách nào khác là lớn mật đánh cuộc một phen!
Nói xong rút thanh “Lam triều tiêu” đang dắt ở bên hông ra, liếc mắt đánh giá tám người bọn họ, trong lòng thầm tính toán xem nên đột phá vòng vây từ đâu. Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh rút thanh Lam Triều tiêu ra sắc mặt biến đổi, hạ giọng nói:
-Chẳng lẽ các hạ đã lĩnh ngộ yếu quyết của Lam Triều tiêu rồi sao?
Phương Kiếm Minh cười hì hì nói:
-Nếu tại hạ đã lĩnh ngộ được yếu quyết của Lam Triều tiêu thì việc gì phải sợ Long cô nương chứ!
Hắn chợt quát lớn một tiếng:
-Tại hạ xin thất lễ!
Thân hình xoay chuyển như chớp công thẳng vào thanh niên phía bên tay trái mình.
Phương Kiếm Minh thấy hắn không cầm binh khí nên tưởng rằng đột phá từ chỗ hắn sẽ dễ hơn từ mấy người còn lại. Tuy Địch Hướng Thu này không có binh khí nhưng thân là một trong Võ lâm Thập đại công tử, võ công tuyệt cao. Phương Kiếm Minh vừa rồi đối chưởng với hắn cũng biết muốn đột phá từ hắn trừ phi rút ra thiền đao mới có cơ hội, nếu không khả năng thành công cũng chỉ là 50 – 50. Trong số những người ở đây cũng chỉ có tên này là có vẻ dễ đối phó hơn một chút, hắn cũng hiểu người này không giống như vẻ bề ngoài nhưng lúc này đã không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa.
Thanh niên tuấn tú nọ thấy Phương Kiếm Minh chọn hắn làm đối tượng công kích trên mặt lộ ra nụ cười nhạo, lạnh lẽo nói:
-Tiểu tử, ngươi nghĩ là ta dễ bị ăn hiếp lắm sao?
Tay trái lập tức lộn ra trước ngực đẩy ra một chưởng, lập tức một cỗ chân khí khổng lồ bộc phát lao thẳng về phía Phương Kiếm Minh, đồng thời hắn dùng bộ pháp cực kì tiêu sái phi thân lên vỗ tiếp một chưởng nữa từ trên áp thẳng xuống. Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy kình lực của chưởng này cực kì dị thường, chỉ mới chạm đến chưởng phong mà đầu óc đã cảm thấy quay cuồng, trong lòng hắn hốt hoảng nghĩ thầm: “Đây là loại chân khí gì mà lại quái dị như vậy chứ!”
Lam Triều Tiêu trong tay lập tức lay động, các lỗ tiêu lập tức phát ra một trận thanh âm trong trẻo làm cho đầu óc hắn thanh tĩnh không ít. Một tiêu đẩy ra tiếp lấy một chưởng của đối phương chỉ nghe “bùnggg” một tiếng, thân hình Phương Kiếm Minh chấn động bị đối phương chấn lui trở lại, người kia trong không trung lại đẩy tiếp ra ba chưởng nữa phân biệt vào đỉnh đầu, ngực và chân Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh vội xoay thân lui ra sau suýt soát tránh được mấy chiêu, thanh niên nọ thấy thế liền cười lạnh lùng:
-Ngươi còn tránh được sao!
Lập tức đuổi đến sau lưng Phương Kiếm Minh đưa tay nắm lấy áo hắn, Phương Kiếm Minh lập tức xoay người lại tung ra một quyền, quyền này cực kì cổ quái không rõ lộ tuyến, đây chính là một chiêu trong bộ quyền pháp do Phương Kiếm Minh tự nghĩ ra “Mộng tiêu diêu quyền”.
Tên thanh niên tuấn tú nọ kinh ngạc kêu lên một tiếng lập tức xuất ra một chiêu “Tam tinh ủng nguỵệt” đồng thời đánh ra ba chưởng dễ dàng hóa giải chiêu thức của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh mở miệng cười lớn, hai tay khoa thành một vòng tròn lớn, chiêu này cực kì quái dị, người ngoài nhìn vào chẳng khác nào Phương Kiếm Minh tự đi tìm đường chết nhưng không biết Địch Hướng Thu cũng phải biến sắc, nhất thời thần thái trở nên cực kì nghiêm túc chằm chằm quan sát hai tay của Phương Kiếm Minh. Nói thì chậm nhưng mọi việc lại xảy ra cực nhanh, sau khi Phương Kiếm Minh xoay vòng quanh đối thủ ba vòng thì đã luồn được ra sau lưng họ Địch, dù sao hắn cũng bị động nên có phần chậm hơn nửa nhịp.
Trong sát na trước khi song chưởng Phương Kiếm Minh chạm vào đầu vai đối phương, sắc mặt Địch Hướng Thu chợt trở nên trắng nhợt, bàn tay phải chợt xòe ra trở tay đánh ngược một chưởng, trong tâm chưởng hiện lên một dấu ấn hình đầu lâu nho nhỏ. Chưởng này vừa xuất ra thì không khí xung quanh chợt trở nên cực kì âm hàn, khi song chưởng của Phương Kiếm Minh vừa chạm vào vai đối phương thì cũng lập tức bị đạo hàn khí này theo đó thâm nhập đánh sâu vào trong thể nội. Phương Kiếm Minh thét lên một tiếng chói tai té văng xuống đất nằm im, Địch Hướng Thu tựa như say rượu nghiêng ngả hạ thân xuống mặt đất; phải vất vả lắm hắn mới có thể bình ổn thân hình, trong mắt chợt lóe ra một tia sát khí!
Phương Kiếm Minh ngã trên mặt đất Địch Hướng Thu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, hắn lập tức lao đến, bắn ra một chỉ nhằm vào ma huyệt của Phương Kiếm Minh đề phòng hắn đào tẩu. Chỉ phong xé gió rít lên, mắt thấy sắp điểm trúng Phương Kiếm Minh thì chợt nghe một tiếng cười vang lên:
-Các ngươi thật có bản lãnh, liên thủ đánh một người. Hoa mỗ bội phục, bội phục!
Theo tiếng nói một đạo chân khí nhu hòa đẩy tới trên ngươi Phương Kiếm Minh tạo thành một tầng phòng hộ, chỉ phong vừa chạm vào tầng phòng hộ này cũng lập tức tiêu thất.
Mọi người thấy thế vội quay lại nhìn mới thấy người tới là một thanh niên mặc trường bào màu trắng, trong tay cầm theo một cây gậy trúc cực kì tinh xảo; hai chân hắn thoạt nhìn bước đi cực chậm nhưng chỉ trong chốc lát đã tới bên cạnh Phương Kiếm Minh rồi (giốgn khinh công Xúc địa thành thốn quá).
Long Bích Vân thấy bộ pháp của hắn liền hờ hững hỏi:
-Các hạ chính là “Ngũ công di sơn?
Thanh niên nọ liền quay về phía Long Bích Vân gật đầu:
-Không sai, có phải ngươi chính là Phiêu Miễu tiên tử Long Bích Vân – Long tiểu thư?
Long Tự Vân nghe thế trong lòng kinh hãi, nàng ta mỉm cười đáp:
-Tôn giá hai mắt bất tiện mà cũng có thể biết ta là ai, chỉ với công phu ấy cũng đủ khiến người ta kinh phục không thôi. Tôn giá có phải là Manh hiệp Hoa Tự Lưu đại danh đỉnh đỉnh?
Thanh niên nọ chỉ mỉm cười không trả lời mà lại nói:
-Long tiểu thư, thiếu niên này là bằng hữu của ta, không biết hắn đắc tội gì với các ngươi mà các ngươi phải dùng nhiều người vây công hắn như vậy?
Nghe hắn nói xong Địch Hướng Thu liền cười lớn nói:
-Hóa ra là Manh hiệp Hoa Tự Lưu, không trách có thể phá được chỉ phong của ta. Hoa Tự Lưu, ngươi có biết thiếu niên này đã làm chuyện gì không?
Hoa Tự Lưu cười nói:
-Mặc kệ hắn làm chuyện gì chuyện đó tất sẽ có lý do, ta thập phần tin tưởng vào con người hắn!
Địch Hướng Thu hừ lạnh đang định nói tiếp thì thấy gậy trúc trong tay Hoa Tự Lưu múa lên lập tức đỡ lấy thân thể đang nằm im trên mặt đất của Phương Kiếm Minh đứng dậy. Hoa Tự Lưu đưa tay trái ra giữ lấy Phương Kiếm Minh, hắng giọng nói:
-Tại hạ không tiện ở đây nhiều lời với các vị, cáo từ!
Gậy trúc trong tay lại điểm xuống đất, chân thi triển bộ pháp thần diệu “Ngũ công di sơn” lướt ra xa mấy trượng.
Địch Hướng Thu đang định ra tay ngăn cản thì chợt thấy thanh niên hoa phục cầm bảo kiếm cất giọng cười lớn, hắn vừa cười vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm cách không bổ xuống một kiếm rồi nói:
-Hoa Tự Lưu, tiếp được một kiếm của bổn công tử rồi đi cũng không muộn!
Hoa Tự Lưu lập tức đình trụ thân hình, sắc mặt trở nên cực kì ngưng trọng, cười lạnh nói:
-Yêu nhân Bạch Đà sơn trang cũng tới đây sao!
Miệng nói ngưng tay thì không dám chậm trễ, gậy trúc lập tức cũng điểm ra, thân hình phiêu động tựa như thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt biển vậy. Thanh niên hoa phục nọ thấy vậy trong mắt lóe lên một tia sáng quắc, trên trán đổ mồ hôi hột, bảo kiếm trong tay đẩy mạnh một cái. Lúc này khoảng cách giữa hắn và Hoa Tự Lưu còn khoảng hai trượng rưỡi, cho dù kiếm này có dài đi nữa cũng không thể đâm trúng được. Thế nhưng sắc mặt Hoa Tự Lưu vẫn ngưng trọng như cũ, gậy trúc trong tay lập tức điểm ra tựa như đang đuổi theo một con trường xà vô hình trong không trung vậy. Sau vài lần điểm đón cuối cùng cây gậy trúc nọ cũng điểm trúng tử huyệt con trường xà vô hình nọ. Thanh niên hoa phục cổ tay run lên thu kiếm vào trong vỏ, hắn âm thầm thở dài một hơi cười lạnh nói:
-Hoa Tự Lưu quả nhiên có bản lãnh!