Hồi 17
Thảm Biến Huỳnh Hoa
Vầng dương rồi cũng đến lúc ló dạng. Quan Vân Sơn ngây ngất nhìn nguyên một thảm hoa vàng trước mặt và biết rằng chỉ có ánh sáng của vầng dương mới làm cho thảm hoa có sắc vàng. Đâu như đêm qua, màu vàng của sắc hoa chỉ là những điểm lấm chấm sáng trắng, khiến cảnh mỹ quan rực rỡ phải hoá thành buồn tẻ ảm đạm.
Có thanh âm thỏ thẻ chợt vang lên từ phía sau Quan Vân Sơn:
- Đó chỉ là ảo giác, không ngờ cũng làm cho các hạ ngất ngây xao động.
Quan Vân Sơn vẫn nhìn vào thảm hoa:
- Trong tại hạ vẫn còn tồn tại hai con người với hai khí chất hữu biệt. Dưới cái nhìn của người luyện võ, tại hạ thừa biết đây là ảo giác sinh ra từ trận đồ. Nhưng dưới ánh mắt một văn nhân từng nhiều năm dùi mài kinh sử, cảnh quang này nào khác chi chốn bồng lai tiên cảnh, khiến bao nhiêu thi hứng lâu nay bị dồn nén đều dâng tràn.
Thanh âm thỏ thẻ bỗng tỏ ra kinh ngạc:
- Nhìn diện mạo kỳ quái của các hạ, tiểu nữ thật không tin các hạ là văn nhân.
Quan Vân Sơn từ từ quay lại:
- Đã từng là văn nhân thì đúng hơn. Ồ...
Đột nhiên nghe Quan Vân Sơn kêu như thế. Chủ nhân thanh âm thỏ thẻ kia - là một giai nhân tuyệt sắc – bỗng lo lắng đến độ sắc diện phải thay đổi:
- Sao vậy? Lại có chuyện gì bất ổn nữa ư?
Quan Vân Sơn lúng túng:
- Không phải. Xin cô nương lượng thứ, nếu tại hạ có làm cho cô nương hốt hoảng.
Hoàn toàn không có gì, chỉ là ... chỉ là...
Giai nhân nhìn ngay vào mắt Quan Vân Sơn:
- Các hạ đừng giấu. Bây giờ ta đã biết các hạ là nhân vật tuyệt đại cao minh, tiểu nữ nghĩ đâu có chuyện gì dễ làm cho các hạ động duy như thế. Hay các hạ chê tiểu nữ không xứng được nghe những lời cao luận của các hạ?
Thu ánh mắt về, Quan Vân Sơn nhìn bâng quơ xung quanh:
- Cô nương nói chi những lời quá đáng. Đêm qua, giả như cô nương không vì bận tay lo thi thố thủ thuật chữa trị cho Trang Hải đạo trưởng để đối phó với bọn Ngũ Liên Giáo bất ngờ xâm nhập, có lẽ một Trang chủ như cô nương có kế sách cao minh hơn. Đâu phải như tại hạ, rốt cuộc vẫn để kẻ địch chạy mất. Ơn cứu mạng Đạo trưởng Trang Hải, tại hạ xin thành tâm đa tạ.
Giai nhân nọ vụt tỏ ra lạnh nhạt:
- Nhắc lại chuyện này, phải chăng các hạ có ý phiền trách vì tiểu nữ chưa một lời đáp tạ về những gì các hạ đã thay bổn trang thực hiện đêm qua?
Quan Vân Sơn bối rối:
- Mong Trang chủ chớ hiểu lầm. Tại hạ quả tình nào dám có ý đó.
Giai nhân hừ nhạt:
- Tiểu nữ có đủ thời gian để chữa trị cho Trang Hải đạo trưởng là nhờ các hạ lập kế, khiến địch nhân đang thắng chuyển thành bại. Xét về phương diện này, kể ra giữa tiểu nữ và các hạ không còn ai nợ ai.
- Cô nương ...
Quyết không cho Quan Vân Sơn lên tiếng, giai nhân vẫn tiếp tục độc thoại:
- Còn về việc nhờ chuyện xảy ra đêm qua, bổn trang mới rõ thực hư là Tiền tổng quản và Hoa Hạ, Thu Phong cùng nhiều thuộc hạbổn trang bấy lâu nay đã bị Ngũ Liên Giáo thu phục, khiến họ dám phản lại Huỳnh Hoa Trang. Đại ân này, các hạ nói đi, muốn tiểu nữ phải đền đáp như thế nào?
Sắc mặt Quan Vân Sơn vụt đanh lại:
- Hóa ra cô nương là người rất thích rạch ròi, chuyện ân oán phải phân minh. Nếu là vậy, tại hạ chỉ có một đề xuất nhỏ, mong cô nương chấp thuận, gọi là đền đáp lại đại ân đại đức của tại hạ như cô nương vừa nói.
Giai nhân càng thêm lạnh giọng:
- Tiểu nữ sẽ chấp thuận bất kỳ đề xuất nào. Các hạ nói đi!
Quan Vân Sơn nhìn thẳng vào mắt giai nhân:
- Không nhiều lắm đâu. Hãy cho phép tại hạ được cùng Trang Hải đạo trưởng ly khai ngay.
Với sắc diện vừa phẫn nộ vừa cao ngạo, giai nhân chợt gọi to:
- Đông Điền!
Lập tức có người ứng tiếng đáp:
- Đông Điền muội chưa đến.
Đó là thanh âm của Xuân Mãn, nhưng như thế cũng quá đủ với giai nhân. Nàng ra lệnh:
- Có ngươi càng tốt. Hãy mau đưa Trang Hải đạo trưởng đến đây!
Nhưng nàng bỗng kêu lên khi thấy Xuân Mãn định bỏ đi:
- Chờ đã! Bọn người Tiền tổng quản hiện như thế nào?
Xuân Mãn chợt tỏ ra lo ngại:
- Chính Đông Điền muội bảo là đi xem bọn Tiền tổng quản như thế nào và còn nói sẽ quay lại ngay... vậy mà giờ này...
Vẫn có thiện cảm với Đông Điền, Quan Vân Sơn lo sợ:
- Nếu là vậy, nhất định đã có chuyện không hay xảy ra. Xuân Mãn cô nương, tại hạ có thể theo cô nương đi tìm Đông Điền?
Giai nhân nọ – Trang chủ Huỳnh Hoa Trang xua tay:
- Đa tạ các hạ lo lắng. Chuyện này bổn trang sẽ tự lo liệu, không dám phiền đến các hạ.
Đoạn nàng ra lệnh cho Xuân Mãn:
- Hãy đi tìm Đông Điền trước. Nếu không có gì xảy ra, ngươi và Đông Điền cùng hộ tống Trang Hải đạo trưởng đến đây cho...
Nàng ngập ngừng vì cho đến bây giờ vẫn chưa biết tính danh của Quan Vân Sơn.
Quan Vân Sơn tuy hiểu ý nhưng vẫn giữ kín lai lịch:
- Cứ gọi tại hạ là Âm Dương Quái Diện.
Đôi mắt giận long lanh, nàng hậm hực bảo Xuân Mãn:
- Đúng vậy. Hai ngươi cố đưa Trang Hải đạo trưởng đến cho Âm Dương Quái Diện các hạ càng nhanh càng tốt. Đi đi!
Xuân Mãn bỏ đi, nhưng trước đó chợt ném cái nhìn oán trách về phía Quan Vân Sơn.
Không thể hiểu Xuân Mãn muốn oán trách điều gì, Quan Vân Sơn nhún vai với nụ cười gượng gạo.
Còn lại hai người tuy vẫn là hoàn cảnh như lúc đầu – khi cả hai còn miên man nói về thảm hoa mang sắc vàng làm rung động lòng người – nhưng giờ đây thì khác, cả hai đều im lặng và nôn nóng chờ sự xuất hiện trở lại của Xuân Mãn, hoặc sự xuất hiện của một ai khác bất kỳ, miễn sao đừng để họ cứ mãi một mình với nhau.
Vậy mà khi Xuân Mãn chỉ một lúc sau đã quay lại, chuyện giữa hai người bỗng có thay đổi. Đầu tiên là tiếng Xuân Mãn kêu thất thanh:
- Chủ nhân! Cả bọn Tiền tổng quản cùng Đông Điền đều thất tung.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Có dấu tích gì lưu lại không, Xuân Mãn cô nương?
Cũng tranh hỏi như Quan Vân Sơn, giai nhân Trang chủ lại hỏi:
- Vậy còn Trang Hải đạo trưởng thì sao?
Xuân Mãn xuất hiện với sắc diện thập phần lo sợ. Và vì cả hai cùng hỏi nên Xuân Mãn phải khéo léo lắm mới có cách cùng trả lời cho cả hai:
- Có dấu tích lưu lại, nhưng do chính Trang Hải đạo trưởng tìm cách báo tin. Cho thấy cả Trang Hải đạo trưởng đã cùng lúc thất tung với Đông Điền.
Diễn biến này khiến Quan Vân Sơn và giai nhân trang chủ cùng động thân lao đi, tuy mục đích mỗi người đều khác. Quan Vân Sơn thì bảo:
- Không còn nghi ngờ gì nữa, chính Đông Điền vì lo sợ cho sự an toàn của Trang Hải đạo trưởng nên mới lâm vào cảnh này. Cần phải cứu Đông Điền ngay.
Phần Trang chủ Huỳnh Hoa trang thì vẫn lo cho uy tín bản thân, sợ không giữ được lời hứa với Quan Vân Sơn:
- Cần phải đưa Trang Hải đạo trưởng an toàn về giao cho Âm Dương Quái Diện. Xuân Mãn, mau dẫn đường cho ta.
Xuân Mãn đành dẫn đường và dừng lại khi đến chỗ có bút tích của Trang Hải đạo trưởng lưu lại.
Nhìn bút tích đó, chỉ là hình vẽ một mũi phi châm đang xé gió bay đi, Quan Vân Sơn lập tức khựng người. Ngược lại, Trang chủ giai nhân ngay khi nhìn thấy hình vẽ liền cùng Xuân Mãn lao đi theo hướng của hình mũi phi châm đang bay.
- Đã có phương hướng, lo gì không đuổi kịp. Đi!
Khinh thân pháp của chủ bộc Trang chủ Huỳnh Hoa trang thật kinh nhân. Nhất là ở chỗ này có địa hình trống trải và họ đi không chờ phản ứng của Quan Vân Sơn. Tuy nhiên đang lao đi, bỗng Xuân Mãn kinh nghi quay lại:
- Sao các hạ bảo muốn giải cứu Đông Điền? Cớ gì vẫn cứ đứng ỳ ra đó?
Quan Vân Sơn miễn cưỡng đáp lại:
- Tuy chưa có gì để minh chứng, nhưng tại hạ có ý nghi ngờ đối phương không hề đi theo hướng đó. Sẽ dễ hơn, nếu chúng ta tạm thời phân khai. Hẹn gặp lại.
Quan Vân Sơn xoay mình bỏ đi theo hướng ngược lại, và Quan Vân Sơn bỗng nghe thanh âm của Xuân Mãn, cho dù song phương đã cách xa đến ngoài hai mươi trượng:
- Trang chủ! Cho đến lúc này mọi nhận định của y xem ra đều đúng, sao Trang chủ không tạm thời nghe theo y lần này? Sẽ đỡ công chúng ta vất vả vô ích.
Tiếp đó, Quan Vân Sơn chợt nghe nhẹ khắp người, khi tiếng thở nhè nhẹ của giai nhân Trang chủ đưa đến tai:
- Ta đâu phủ nhận điều này, nhưng ai bảo y cứ làm ta tức anh ách. Được rồi, cứ đi theo y vậy.
Họ quay lại và hoàn cảnh đã đưa Quan Vân Sơn cùng giai nhân Trang chủ gần lại nhau. Đó là khi nàng vì nhìn thấy Quan Vân Sơn khinh công không đủ nhanh nên bảo:
- Đi như các hạ thì còn mong gì đuổi kịp. Có ngại không, nếu tiểu nữ giúp sức cho các hạ?
Thật lòng lo lắng cho Đông Điền, Quan Vân Sơn cười gượng:
- Tại hạ nào biết đã vô tình làm Trang chủ phật ý. Còn về khinh công, quả thật tại hạ không thể bì kịp với Trang chủ. Đa tạ Trang chủ chịu tiếp trợ.
Đang định đưa một vật vừa dài vừa có hình ống cho Quan Vân Sơn nắm để dễ lôi Quan Vân Sơn đi, giai nhân Trang chủ bỗng khựng lại:
- Các hạ có thể nghe những gì tiểu nữ nói với Xuân Mãn dù ở khoảng cách ngoài hai mươi trượng? Bản lãnh của các hạ thật sự cao minh đến thế sao? Vậy tại sao khinh công của các ha...
Quan Vân Sơn nhẹ nhàng nắm lấy một đầu của vật có hình ống nọ:
- Sở trường của mỗi người mỗi khác. Khinh công của tại hạ kém thì đành chịu kém.
Nào! Xin làm phiền Trang chủ lần này vậy.
Đó là lời nhắc khéo, khiến nàng ta đỏ mặt quay đi.
- Các hạ cần gì cứ khách sáo? Chẳng phải tiểu nữ vẫn còn nợ ân tình của các hạ đó sao? Cẩn trọng nha!
Vút ...
Nhờ có nàng tiếp lực, Quan Vân Sơn càng thêm ngưỡng mộ khi thấy chỉ trong thoáng chốc đã vượt xa phạm vi Huỳnh Hoa trang và bắt đầu nhìn thấy một cánh rừng thưa thấp thoáng xuất hiện ở phía trước.
Quan Vân Sơn chợt buông tay khỏi vật nọ:
- Nếu tại hạ là địch nhân, không thể không đặt người cảnh giới ở phía ngoài trước cánh rừng. Chúng ta không nên đường đột đến bằng cách này.
Nàng ta cũng dừng lại theo Quan Vân Sơn, nhưng vẫn có ý bất phục:
- Chính các hạ còn chưa biết chắc địch nhân có đi về hướng này hay không, việc gì phải sợ địch nhân từ trong rừng nhìn ra?
Quan Vân Sơn nép người vào sau một cội cây ven đường:
- Đó là tình thế lúc nãy, chứ còn bây giờ tại hạ hoàn toàn tin chắc địch nhân hoặc tạm lưu ngụ trong khu rừng, hoặc mượn khu rừng để che mắt, hầu gấp rút kiếm tìm đến một địa điểm nào khác ở bên phía kia khu rừng.
Đã từng thán phục mọi nhận định của Quan Vân Sơn, Xuân Mãn đứng phía sau một cây cội khác chợt hỏi:
- Điều gì đã làm cho các hạ dám quả quyết như vậy?
Cố tình liếc nhìn lại phía sau, Quan Vân Sơn hài lòng vì thấy Trang chủ Huỳnh Hoa trang cuối cùng phải tìm chỗ khuất để ẩn mình.
- Vì hình phi châm nọ chính là ám chỉ Tán Hoa Nữ Đệ nhất châm Kiều Mộng Phi.
Nhân vật này vốn tinh thông trận đồ và luôn hành sự cẩn trọng, mọi sơ hở dù nhỏ cũng không để lộ, bất luận sơ hở đó có hay không gây bất lợi cho sự việc đang tiến hành.
Giai nhân Trang chủ ậm ừ:
- Dựa theo hình vẽ một phi châm mà bảo đó là Trang Hải đạo trưởng muốn ám chỉ Đệ Nhất châm Tán Hoa Nữ, tiểu nữ có thể miễn cưỡng chấp thuận. Nhưng nếu bảo không có sơ hở thì dựa vào đâu các hạ lại đề quyết chính xác rằng ý đồ của đối phương?
Quan Vân Sơn chỉ vào một vật đi lờ mờ có thể theo đó đi đến tận cánh rừng mà không sợ bị người phát hiện:
- Rồi tại hạ sẽ giải thích phúc đáp. Nhưng đừng quên mục đích của chúng ta là đi đến cánh rừng. Lần này hãy tạm do tại hạ dẫn đường. Đi thôi!
Theo vệt đi này, thỉnh thoảng có một vài cội cây đủ cho bọn ba người ẩn nất để che giấu tung tích. Và mỗi lần dừng lại như thế, Quan Vân Sơn có cơ hội giải thích:
- Nhị vị có tán đồng lập luận của tại hạ, Đông Điền gặp nguy vì cố lo ứng cứu Trang Hải đạo trưởng?
Xuân Mãn ngập ngừng:
- Hãy tạm cho là như vậy thì sao?
Quan Vân Sơn tiếp:
- Kiều Mộng Phi là bào muội của Khưu phu nhân, mà họ Khưu và phái Võ Đang lại có hiềm khích vì tranh chấp quyền lực. Đủ hiểu hình vẽ của Trang Hải Đạo trưởng là ám chỉ Kiều Mộng Phi.
Trang chủ Huỳnh Hoa trang miễn cưỡng tán thành:
- Cứ theo lập luận của các hạ, mục đích của đối phương quả nhiên chính là Đạo trưởng Võ Đang. Phần tiếp theo thì thế nào?
Quan Vân Sơn giải thích, lúc họ dừng lại ở điểm nấp thứ ba:
- Trang Hải Đạo trưởng lưu ám hiệu vì đã nhận ra địch nhân là ai. Và lẽ nào Kiều Mộng Phi không phát hiện điều này? Vì phát hiện và vì muốn có đủ thời gian để đi đến nơi cần đến. Nếu là tại hạ, tại hạ cũng không cần xóa bỏ ám hiệu, trái lại cứ đi ngược lại hướng chẳng phải là sẽ làm cho Trang chủ lầm lẫn như sự thật đã xảy ra sao?
Nàng ta sa sầm nét mặt:
- Cho đến lúc này vẫn chưa có gì minh chứng là các hạ đúng hay tiểu nữ đúng. Mong các hạ chớ vội quên điều này và tỏ ra đắc ý sớm.
Quan Vân Sơn cười nhẹ:
- Trang chủ còn nhớ lời tại hạ nói, là mỗi người có một sở trường. Và bằng chứng là ở phía trước, cách chỗ chúng ta đây hai mươi lăm trượng, đang có người nấp giữa tàn cây cao kia. Chẳng phải là người cảnh giới ư?
Nhờ đi theo vệt đi do Quan Vân Sơn phát hiện nên vị trí hiện giờ của họ tuy đã gần cánh rừng thưa, nhưng may mắn thay lại ở chếch về một phía cánh rừng. Và câu nói của Quan Vân Sơn làm cho Trang chủ Huỳnh Hoa Trang chợt chú mục vào tàn cây Quan Vân Sơn vừa chỉ. Sau đó không lâu nàng lẩm bẩm:
- Quả nhiên là có người, nếu không kể tàn cây lay động vì có luồng gió nhẹ đưa đến. Nhưng sự thật thế nào sẽ minh bạch ra thôi.
Vừa dứt lời, nàng đã lao đi như bóng u linh bị luồng gió. Xuân Mãn kinh hãi nhìn theo và bất ngờ tiến đến sát cạnh chỗ Quan Vân Sơn đang nấp:
- Sao các hạ để Trang chủ có hành động như vậy. Nhỡ các hạ đoán đúng và nhỡ hành vi của Trang chủ gây kinh động thì sao?
Quan Vân Sơn phì cười:
- Khinh công của Trang chủ quý trang rất cao minh, tại hạ đã không sợ há cô nương sợ vì không tin tưởng ở Trang chủ của chính cô nương?
Xuân Mãn trố mắt nhìn Quan Vân Sơn:
- Các hạ thật lòng tin tưởng ở gia chủ nhân thế sao?
Quan Vân Sơn cũng trố mắt nhìn lại:
- Cớ sao tại hạ phải nghi ngờ? Và thật tâm, tại hạ tin chắc rằng khinh công của Trang chủ quý trang hoàn toàn không hề kém nếu đem so với Triển Huy Thành, một nhân vật ở Đông Hải Bí Cung.
Có vẻ như không thể nhì Quan Vân Sơn lâu hợn Xuân Mãn chuyển ánh mắt đi nơi khác:
- Khinh công của gia chủ nhân đương nhiên có chỗ trác tuyệt. Còn so sánh như thế nào thì tiểu nữ vì không biết Triển Huy Thành là ai nên miễn bình luận.
Quan Vân Sơn khe khẽ lắc đầu khi nhìn thấy sự thể đúng như Xuân Mãn vừa nói:
- Cần gì phải bắt người về? Trang chủ quý trang làm thế này mới chính là gây kinh động cho địch nhân.
Đó là lúc giai nhân Trang chủ dừng chân bên cạnh nơi Quan Vân Sơn nấp. Nàng nghiêm mặt:
- Chuyện gây kinh động, các hạ chớ quá lo. Vì địch nhân quả đã đi xuyên qua với cánh rừng chỉ là vật che mắt. Đấy là những gì tên này khai báo.
Nàng đột ngột dừng lại và thất kinh nhìn vào gã đại hán đích thân nàng bắt đưa về.
Xuân Mãn cũng kinh hoàng nhìn gã nọ:
- Gã đã chết! Trang chủ đưa một gã đã chết về đây làm gì?
Nàng hoang mang ngờ vực:
- Lúc ta khống chế, rõ ràng gã còn sống. Chứ nếu biết gã đã chết, ta đưa về đây làm gì?
Và nàng nhìn Quan Vân Sơn:
- Các hạ nghĩ sao về chuyện này? Vì thật tình tiểu nữ cần gì đưa về một gã đã chết?
Quan Vân Sơn chợt thở dài:
- Tại hạ có thể đoán biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu đúng như tại hạ đoán. Hà ...
việc cô nương đột kích bắt giữ người của chúng, có lẽ đã bị địch nhân phát hiện. Và như vậy, chuyện giải cứu cho mọi người không còn dễ như lúc đầu nữa.
Nàng ta bất phục:
- Tiểu nữ chỉ cần các hạ giải thích thôi. Xin đừng nhân cơ hội mà đổ lỗi hoặc trách tiểu nữ.
Quan Vân Sơn vươn vai đứng lên:
- Nhất định gã cũng như bao đồng bọn khác của gã đã được lệnh ngậm sẵn độc dược, và chúng thà tự vẫn còn hơn là để rơi vào tay đối phương.
Nhìn lại gã thấy sắc mặt gã đã trở nên thâm đen, nàng ta hoảng sợ ném gã ra:
- Chao ôi! Vậy chất độc từ thi thể gã có liệu thấm qua tiểu nữ chăng?
Quan Vân Sơn mỉm cười:
- Nếu có thì đã thấm rồi, và Trang chủ đừng mong phát hiện trước lúc độc phát tác như thế này. Nhưng do Trang chủ hiện giờ vẫn an toàn nên cứ việc yên tâm. Có lẽ uy lực của chất độc chỉ đủ lấy mạng một mình gã.
Tuy có yên tâm, nhưng nàng vẫn cứ hoang mang:
- Nhưng việc gì gã phải tự vẫn? Tiểu nữ đâu có làm gì gã ngoài việc hỏi gã mấy câu và định chờ các hạ tra hỏi gã xong sẽ tha cho gã. Không lẽ gã không tự biết trân trọng sinh mạng của chính gã?
Quan Vân Sơn trầm ngâm:
- Có thể hiểu là vì gã không bao giờ dám nghĩ đến chuyện gã sau đó sẽ được tha. Còn về việc tại sao gã không tự biết trân trọng sinh mạng. Chậc! Đã là người ai lại không muốn sống. Trừ phi gã cho rằng thà chết ngay bây giờ còn hơn sau này sẽ bị rơi vào cảnh khốn khổ hơn cái chết bội phần.
Nàng ta trợn mắt:
- Các hạ nghĩ Công Tôn Uyển Uyển này là người có tâm địa ác thế sao? Giữa tiểu nữ và gã vốn vô thù vô oán, chẳng thà lỡ tay giết chết gã trong lúc giao đấu thì không nói gì, nỡ nào tiểu nữ dùng nhục hình với gã, hoặc đẩy gã vào cảnh khốn đốn còn hơn cái chết như các hạ vừa nói.
Xuân Mãn có lẽ lo sợ giữa cả hai lại xảy ra bất hoà nên lo lắng nói xen vào:
- Là người ta chỉ giả dụ thế thôi. Mà gã kia cũng đâu làm sao biết chủ nhân muốn tha gã hay dùng nhục hình với gã.
Nghe thế, Quan Vân Sơn mỉm cười với Xuân Mãn:
- Cô nương khỏi phải lo sợ. Vì tại hạ nào có dám ý nghĩ xấu về quý chủ nhân. Vả lại...
Quan Vân Sơn nhìn qua Công Tôn Uyển Uyển:
- Tại hạ cũng đâu nói gã sợ là sợ đối với Trang chủ.
Công Tôn Uyển Uyển có ý giận:
- Nói vậy là ý gì?
Quan Vân Sơn chợt thở hắt ra và trầm trầm giọng:
- Cũng nhờ Trang chủ đề cập đến việc trân trọng sanh mạng, tại hạ mới nghĩ đến chuyện này. Là phải chăng Kiều Mộng Phi có ước thúc rất nghiêm ngặt với thuộc hạ, khiến chúng hiểu nếu lỡ bị đối phương bắt và nhất là lỡ khai báo điều gì đó có liên quan đến nội tình mà Kiều Mộng Phi không muốn chúng khai, thì sau này chính chúng phải chuốc hậu quả khó lường từ phía Kiều Mộng Phi là chủ nhân của chúng. Do vậy chúng thà chết còn hơn.
Xuân Mãn lập tức tán đồng:
- Đúng như vậy rồi. Vì thử hỏi làm gì có loại chủ nhân khuyên hoặc ra lệnh cho thuộc hạ lúc nào cũng ngậm sẵn độc dược trong miệng? Điều này chứng tỏ chính chủ nhân cũng không tin tưởng thuộc hạ.
Công Tôn Uyển Uyển cuối cùng rồi cũng hiểu:
- Hành động như vậy cũng là quá đáng. Như tiểu nữ chẳng hạn, cho dù gần đây nhất, quả thật có bị bọn Tiền tổng quản và Hoa Hạ, Thu Phong phản lại, nhưng nếu bảo tiểu nữ vì đề phòng mà phải hạ lệnh cho Xuân Mãn hoặc Đông Điền làm như vậy, tiểu nữ thật tình không có đủ tâm địa độc ác để ra lệnh. Chuyện này cho thấy trên thế gian có lẽ chỉ có hạng người như Kiều Mộng Phi mới nghĩ ra cách này để ước thúc thuộc hạ mà thôi.
Quan Vân Sơn gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn quanh:
- Trang chủ đã nghe gã khai như thế nào?
Công Tôn Uyển Uyển quay trở lại thực tại:
- Đúng như các hạ đã đóan. Gã là thuộc hạ của Kiều Mộng Phi và ở trong rừng đã có nhiều cạm bẫy mai phục. Như gã khai, những cạm bẫy đó chỉ dùng để ngăn chặn bất kỳ ai đuổi theo.
Quan Vân Sơn đăm chiêu nghĩ ngợi, sau đó mới hỏi tiếp:
- Gã nói Kiều Mộng Phi bắt giữ Trang Hải đạo trưởng để làm gì và định đưa đến đâu không?
Công Tôn Uyển Uyển khẽ lắc đầu:
- Tiểu nữ định đưa gã đến đây cho các hạ dễ bề tra hỏi. Nào ngờ...
Bỗng Quan Vân Sơn suỵt nhẹ:
- Có người đến, mau núp đi!
Tất cả cùng nấp, và chỉ một lúc sau đã nghe những tiếng quát nạt vang lên.
Căng mắt nhìn vào khu rừng, Công Tôn Uyển Uyển nghi ngờ:
- Thì ra đuổi theo Kiều Mộng Phi không chỉ có chúng ta. Các hạ có nhận ra những nhân vật đến thuộc bang phái nào không?
Quan Vân Sơn hạ thấp giọng:
- Thân thủ của những nhân vật này rất lợi hại, đều là người của Đông Hải Bí Cung.
Cho thấy kế ly gián của tại hạ đã có hiệu quả.
Xuân Mãn giật mình:
- Với khoảng cách xa thế này, sao các hạ nhận biết họ đều là người của Đông Hải Bí Cung?
Riêng Công Tôn Uyển Uyển thì hỏi:
- Thế nào là kế ly gián của các hạ?
Quan Vân Sơn đáp lời Xuân Mãn trước:
- Trong số họ, có hai lão nhân tại hạ đã từng chạm mặt. Còn về kế ly gián...
Quan Vân Sơn quay nhìn Công Tôn Uyển Uyển:
- Trang chủ cứ hỏi Xuân Mãn thì biết. Lúc phát hiện Trang Hải Đạo trưởng ở đạo am đang được tỷ muội Xuân Mãn cứu nguy, tại hạ đã cố tình tạo nghi ngờ giữa Triển Huy Thành và những nhân vật Đông Hải Bí Cung còn lại. Làm như thế vì tại hạ vô tình được biết giữa Triển Huy Thành và Kiều Mộng Phi đã từng cấu kết với nhau. Bọn Đông Hải Bí Cung nếu nghi kỵ Triển Huy Thành tất phải hành động. Có lẽ họ đuổi theo Kiều Mộng Phi là để tìm Triển Huy Thành. Còn hư thực như thế nào chúng ta cứ chờ xem sẽ biết.
Xuân Mãn lẩm nhẩm:
- Sao cũng là người Đông Hải Bí Cung, Triển Huy Thành cấu kết với Kiều Mộng Phi để làm gì?
Đột nhiên Uyển Uyển kêu lên:
- Những kẻ đã được Kiều Mộng Phi lưu lại cảnh giới đều bị sáu nhân vật kia hạ sát.
Có vẻ như họ đã biết Kiều Mộng Phi đang ở địa điểm nào.
Quan Vân Sơn đứng bật dậy:
- Trang chủ nói rất đúng. Chúng ta hãy mau bám theo đừng bỏ qua cơ hội hy hữu này.
Uyển Uyển tán đồng:
- Đi!
Vì cần phải che giấu tung tích nên chỉ theo xa xa là đủ. Do vậy, Quan Vân Sơn lần này không cần đến sự trợ lực của Công Tôn Uyển Uyển. Nhân cơ hội này, Quan Vân Sơn cố tình đi bên cạnh Xuân Mãn:
- Việc người của Đông Hải Bí Cung tiềm nhập Võ lâm Trung Nguyên là điều ít người biết đến, sao cô nương chưa gì đã tỏ ra am tường?
Xuân Mãn cố che giấu bối rối bằng cách nở một nụ cười gượng:
- Chẳng phải như Đông Điền từng nói, những gì bọn tiểu nữ biết đều do chính chủ nhân truyền đạt hay sao? Các hạ muốn hỏi gì, xin cứ hỏi thẳng chủ nhân.
Công Tôn Uyển Uyển di chuyển chậm lại:
- Xuân Mãn nói không sai. Muốn hỏi gì, các hạ cứ đề xuất, nếu đáp được tiểu nữ sẽ đáp, nhưng không phải ngay bây giờ. Vì các hạ có nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra cho họ chưa?
Quan Vân Sơn gật đầu:
- Quả nhiên Kiều Mộng Phi có bố trí mai phục. Qua việc này, tại hạ biết thêm một điều, đó là người của Đông Hải Bí Cung cũng tinh thông thuật Kỳ Môn. Bằêng chứng là những trận đồ do Kiều Mộng Phi lưu lại mai phục đều bị họ dễ dàng ...
Chợt...
Bung... Bung... Bung...
Sau những loạt chấn động này, nơi được Kiều Mộng Phi bố trí trận đồ vụt phát lên nhiều vầng hỏa quang ngời chói. Vì thế, sáu nhân vật Đông Hải Bí Cung dù có nhờ tinh thông trận đồ nên dễ dàng phá giải như Quan Vân Sơn đã nói, nhưng tất cả vẫn bị những vầng hỏa quang vây hãm.
Xuân Mãn sợ hãi kêu lên:
- Trong trận có ám tàng hỏa dược? Kế của Kiều Mộng Phi quả lợi hại.
Quan Vân Sơn gật gù:
- Không đoán trước thủ đoạn của Kiều Mộng Phi, phen này bọn Đông Hải Bí Cung e khó toàn mạng.
Trái với ý nghĩ của Quan Vân Sơn, Công Tôn Uyển Uyển bỗng gằn giọng:
- Vị tất đúng như các hạ nói. Nhìn kìa!
Và điều xảy ra thật bất ngờ, giữa những vầng hỏa quang bỗng nổi lên trận cuồng phong kỳ quái. Và trận cuồng phong này ngay sau đó đã hốt toàn bộ những vầng hỏa ném lên trời, làm cho mọi nguy hiểm vụt tan biến. Cứ thế, sáu nhân vật nọ đồng loạt ung dung thoát ra trận, trước khi những vầng hỏa quang vì bay lên hết đà phải hạ xuống, tiếp tục thiêu hủy những gì cần tiêu hủy nhưng không thể nào động chạm đến sáu nhân vật nọ.
Quan Vân Sơn thật sự hoang mang:
- Quả nhiên lợi hại. Ước gì tại hạ biết được họ đã dùng những biện pháp gì để tạo được chuyện thần kỳ như vậy.
Công Tôn Uyển Uyển như không quan tâm đến những gì Quan Vân Sơn đang ao ước, nàng phất tay:
- Đừng để mất dấu họ. Đi!
Quan Vân Sơn càng đi càng thêm minh bạch nhiều điều. Thứ nhất là thủ đoạn và mưu lược cực kỳ lợi hại của nhân vật mà đáng lẽ Quan Vân Sơn phải gọi là mẫu thân, là Kiều Mộng Phi Tán Hoa Đệ nhất nữ châm. Bởi để loại bỏ toàn bộ những ai muốn bám theo, Kiều Mộng Phi đều có nhiều cạm bẫy hết sức bất ngờ, kể cả dùng độc và dùng hỏa dược.
Tuy vậy, đây là điều thứ hai, Quan Vân Sơn được minh bạch. Mọi cạm bẫy của Kiều Mộng Phi đều không hại được sáu nhân vật Đông Hải Bí Cung. Chứng tỏ họ có thân thủ quá cao minh, đồng thời cũng có đủ bản lãnh để đối phó hữu hiệu trước mọi tình huống bất chợt xảy đến.
Quan Vân Sơn thật sự thán phục họ. Và càng thán phục thì Quan Vân Sơn càng thêm lo ngại cho đại cục võ lâm. Vì trách nhiệm đối phó với Đông Hải Bí Cung đã do sư thúc Trùng Quang tin tưởng và ủy thác cho Quan Vân Sơn. Họ càng lợi hại thì Quan Vân Sơn càng khó hoàn thành nhiệm vụ được sư thúc trao phó.
Mãi nghĩ ngợi, Quan Vân Sơn bỗng giật mình và nghe nhiều loạt chấn động chợt vang lên:
Ầm... Ầm...
Theo đó là tiếng kêu kinh hoảng của Công Tôn Uyển Uyển:
- Điều gì đã xảy ra thế này?
Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn quang cảnh hãi hùng đang diễn ra ở phía trước.
- Sao lại là Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi?
Hồi 18
Thiên Niên Chu Quả
Quan Vân Sơn giận dữ nhìn theo Công Tôn Uyển Uyển đang bỏ đi:
- Trang chủ quý trang thật quá xem thường tại hạ. Bọn họ sáu người thì đã có đến ba người bị uy lực của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi gây thiệt hại. Không lẽ tại hạ không đủ lực đối phó với ba người còn lại?
- Sao các hạ cố tình bỏ qua hảo ý của tệ Trang chủ, khi quyết liệt ngăn cản các hạ chạy đến đó? Tiểu nữ chỉ xin hỏi các hạ một điều, các hạ muốn sớm cứu mạng Đông Điền và Trang Hải đạo trưởng hay không?
Quan Vân Sơn càng thêm giận:
- Đương nhiên là muốn. Vì thế tại hạ càng thêm muốn chạy đến chỗ bọn người Đông Hải Bí Cung đang gặp cảnh nguy khốn.
Xuân Mãn vẫn nhỏ nhẹ:
- Tiểu nữ hiểu là các hạ muốn nhân cơ hội này dò hỏi bọn họ về tung tích của Kiều Mộng Phi. Nhưng chẳng phải chính tệ Trang chủ đang thực hiện điều đó thay các hạ hay sao?
Quan Vân Sơn thở dài:
- Tại hạ biết trút giận vào cô nương là vô lý, nhưng chỉ sợ Trang chủ quý trang không những không dò hỏi được gì mà còn làm cho họ thêm cảnh giác, không chịu tiết lộ điều họ biết.
Xuân Mãn mỉm cười:
- Các hạ đã tự mâu thuẫn với các hạ rồi?
Quan Vân Sơn cau mày:
- Mau thuẫn ư?
Xuân Mãn gật đầu:
- Các hạ đã từng tin tưởng vào khinh công trác tuyệt của tệ Trang chủ. Vậy sao còn nghi ngờ tệ Trang chủ sẽ làm hư việc?
Và không để Quan Vân Sơn kịp biện bạch, Xuân Mãn tiếp:
- Bọn họ quả nhiên đang bị tác động của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi làm cho bối rối, thế nào trong lúc ứng cứu lẫn nhau, họ cũng để lộ những gì chúng ta cần biết. Vậy thì tệ Trang chủ ỷ trượng vào khinh công trác tuyệt để đến gần và lẻn nghe họ nói, không lẽ các hạ không tin tệ Trang chủ sẽ thành công?
Quan Vân Sơn lại thở dài:
- Kỳ thực, tuy tại hạ hiểu rõ điều này, nhưng nhỡ như trang chủ quý trang bị họ phát hiện thì sao? Tại hạ và cô nương nấp ở xa thế này, liệu có kịp đến ứng cứu không? Tại hạ lo là lo như vậy.
Xuân Mãn liếc nhìn Quan Vân Sơn:
- Hóa ra đấy chính là điều các hạ đang lo? Vậy mà tiểu nữ và tệ Trang chủ đã nghĩ...
Quan Vân Sơn bối rối:
- Cô nương đã nghĩ gì?
Xuân Mãn tinh tế thu ánh mắt về:
- Là nghĩ các hạ định nhân cơ hội này cùng bọn họ giao đấu để đòi lại mối hận độ nào.
Quan Vân Sơn lắc đầu:
- Gần đây tại hạ đã học được rất nhiều điều và quan trọng nhất là phải biết cân phân xem việc nào nên làm, việc nào không. Giao đấu với họ lúc này là làm việc giải cứu Đông Điền và Trang Hải đạo trưởng phải chậm lại. Tại hạ không hồ đồ như thế đâu.
Công Tôn Uyển Uyển chợt quay lại:
- Có rồi. Kiều Mộng Phi đang muốn tìm đến Thiên Ma Cổ Động, chỉ còn cách chỗ chúng ta đứng khoảng hai mươi dặm nữa thôi. Đi nào!
Xuân Mãn lập tức chạy bám theo Công Tôn Uyển Uyển và thầm thì một lúc lâu với nàng. Nhân lúc Quan Vân Sơn do kém khinh công nên phải chịu lẽo đẽo mãi phía sau.
Không biết Xuân Mãn đã nói những gì, Quan Vân Sơn chỉ thấy Công Tôn Uyển Uyển dừng lại để chờ chàng chạy đến.
Trao cho Quan Vân Sơn một đầu của vật có hình ống như lần trước đã trao, Công Tôn Uyển Uyển lên tiếng mà không nhìn chàng:
- Đa tạ các hạ đã quan hoài. Nếu biết các hạ lo lắng như thế, tiểu nữ đâu nỡ nặng lời, quyết ngăn không cho các hạ chạy đến chỗ bọn người Đông Hải Bí Cung gặp nạn.
Quan Vân Sơn thoáng đỏ mặt:
- Thôi bỏ đi. Thấy Trang chủ vẫn bình yên là tốt rồi. Thế nào, bọn họ bị tổn hại nặng lắm không?
Công Tôn Uyển Uyển đáp:
- Thật không ngờ giữa Kiều Mộng Phi và Ngũ Liên Giáo lại có liên quan với nhau.
Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi do yêu phụ họ Kiều làm cho hai người trong số họ bị tàn phế.
Vậy là hố sâu hận thù giữ y thị với Đông Hải Bí Cung càng lúc càng sâu.
Quan Vân Sơn động tâm:
- Càng lúc càng sâu? Nghĩa là giữa song phương trước đây đã có oán thù?
Công Tôn Uyển Uyển bối rối mất một lúc mới có thể giải thích:
- Thì... thì... À! Là Triển Huy Thành đã phản bội lòng tin của họ, đã lén cấu kết với yêu phụ Kiều Mộng Phi, khiến Thái Âm công phu do Triển Huy Thành chiếm đoạt đã không chia sẻ cho họ. Chẳng phải điều đó chính là oán thù?
Ngấm ngầm nghi ngờ nhưng không nói, Quan Vân Sơn chỉ gật gù:
- Vậy thì càng tốt. Cứ để lưỡng hổ giao phong, đỡ cho tại hạ vất vả sau này.
Công Tôn Uyển Uyển kinh ngạc:
- Ý các hạ là... các hạ thật sự có oán thù với Đông Hải Bí Cung?
Quan Vân Sơn cười lạt:
- Tư thù thì không, nhưng vì đại cục võ lâm, tại hạ không thể không đối phó họ.
- Là ý gì?
Quan Vân Sơn kể cho nàng nghe về Hiệp ước Tam chiêu với giáo chủ Toàn Chân giáo và Cung chủ Đông Hải Bí Cung, sau đó tiếp:
- Hạn kỳ chưa hết mà người của Đông Hải Bí Cung đã gây loạn khắp nơi. Đó là chưa kể rất có thể họ chính là hung thủ đã sát hại sáu trong thất đệ tử của Toàn Chân giáo chủ.
- Các hạ có thật sự liên quan đến Toàn Chân giáo phái?
- Có.
- Các hạ định thế nào nếu Đông Hải Bí Cung thật sự là hung thủ sát hại những nhân vật Toàn Chân?
- Nợ máu phải trả bằng máu. Giết!
- Một mình các hạ ư?
- Không lẽ không được?
- Được thì được, nhưng vị tất thành công. Hay là...
- Sao?
- Nếu các hạ chấp thuận, bổn bang nguyện dốc sức.
Quan Vân Sơn kinh ngạc:
- Vì sao Trang chủ có ý này?
Công Tôn Uyển Uyển thở ra:
- Các hạ có muốn nghe một lời nói thật?
Quan Vân Sơn chột dạ:
- Thế nào?
Nàng đáp nhẹ:
- Oan có đầu, nợ có chủ. Giả như những nhân vật Toàn Chân giáo phái là do người Đông Hải Bí Cung sát hại thì cũng không phải toàn bộ Đông Hải Bí Cung. Tiểu nữ muốn tiếp lực thì hy vọng các hạ đừng lo quá hận thù mà lạm sát.
Quan Vân Sơn mỉm cười:
- Trang chủ nghĩ tại hạ là hạng người như thế thật sao?
Nàng ngơ ngác:
- Thế không phải các hạ vừa bảo:
Giết?
Quan Vân Sơn lắc đầu:
- Chỉ giết hung thủ thôi. Nhưng mười cũng giết, một trăm cũng giết, nếu tất cả đều nhúng tay vào hành vi sát nhân này.
Nàng thở ra nhè nhẹ:
- Được như vậy thì tốt.
Chợt Xuân Mãn kêu:
- Như đến nơi rồi thì phải.
Công Tôn Uyển Uyển dừng lại và nhìn quanh:
- Địa hình nơi này thật hiểm trở. Xem ra yêu phụ đã tính cả rồi, mới cố tình chọn một nơi chỉ có thể tiến chứ không thể lùi.
Quan Vân Sơn cũng đang quan sát địa hình:
- Không cần biết sẽ có bao nhiêu hiểm nguy chờ đợi chúng ta phía bên kia, nhưng chỉ nội trên đoạn đường độc đạo dẫn từ bên này sang bên kia, hẻm vực cũng đủ làm chúng ta mất mạng nếu thật sự có mai phục. Trang chủ nghĩ thế nào?
Xuân Mãn bắt đầu lo ngại:
- Một hẻm vực bỗng cắt ngang đường bằng để qua bờ vực bên kia, chỉ còn mỗi cách là đi trên đoạn đường độc đạo không biết đã được kiến tạo từ lúc nào. Giả như độc đạo bỗng sụp lỡ giữa chừng, điều tất yếu là cả ba người chúng ta đều tan xác dưới đáy vực. Chao ôi!
Muốn vào Thiên Ma Cổ Động để cứu người quả là thiên nan vạn nan.
Công Tôn Uyển Uyển chợt nghi ngờ:
- Các hạ có nghe đến Thiên Ma Cổ Động bao giờ chưa? Một danh xưng nghe thật rợn người.
Bỗng sắc mặt Quan Vân Sơn vụt tái lại:
- Có thiên nan vạn nan hoặc có rợn người đến đâu, chúng ta cũng phải vượt qua cho kỳ được. Vì tại hạ vừa nghe như có tiếng của Đông Điền phát ra.
Xuân Mãn giật mình:
- Có thật không?
Quan Vân Sơn xạ mắt nhìn qua bờ vực bên kia, nơi chỉ cách bờ bên này bằng một đoạn đường độc đạo dài độ mười hai trượng.
- Nhị vị có nhìn thấy động khẩu đã bị hai cội tùng mọc che khuất? Tiếng kêu của Đông Điền phát ra từ đó.
Công Tôn Uyển Uyển liền để lộ hung quang qua ánh mắt sáng rực:
- Các hạ muốn nói Đông Điền đang bị giam ở đó? Vậy thì đi, chúng ta phải cứu Đông Điền, người của Huỳnh Hoa Trang đâu phải để ai muốn bắt giam thì giam. Đi!
Vút...
Nhẹ và nhanh như cơn gió thoảng, Công Tôn Uyển Uyển động thân lao ngay trên đoạn đường độc đạo.
Xuân Mãn phập phồng lo sợ, vội nhìn Quan Vân Sơn:
- Hành động của gia chủ nhân quá mạo hiểm, có lẽ chúng ta mau đuổi theo, hầu kịp tiếp ứng lỡ có mai phục.
Quan Vân Sơn tỏ ra cẩn trọng:
- Cô nương nói đúng. Nhưng hình như không có mai phục, chính tại hạ cũng đang hoang mang vì điều này.
Xuân Mãn vẫn cứ hối thúc:
- Có vẻ như Thiên Ma Cổ Động là trụ sở của yêu phụ cùng lũ thuộc hạ. Bất luận có mai phục hay không, xin các hạ đừng chần chừ nữa.
Hít vào một hơi thật dài, Quan Vân Sơn gật đầu:
- Được rồi, đi nào.
Là nô tì thân tín của Công Tôn Uyển Uyển, nhưng có lẽ vì quá tin tưởng vào những nhận định của Quan Vân Sơn mà cho đến lúc này vẫn luôn chứng tỏ là đúng, nên không biết từ lúc nào Xuân Mãn đã bắt đầu có thái độ luôn chờ đợi từng quyết định của Quan Vân Sơn.
Do vậy, dù lúc này Công Tôn Uyển Uyển đã băng qua độc đạo và hầu như sắp chạy đến chỗ có hai cội tùng mọc che khuất động khẩu, Xuân Mãn vẫn chờ khi Quan Vân Sơn lao đi mới chịu động thân lao theo.
Vút... Vút...
Đã đi gần hết đoạn đường độc đạo, nhưng chưa thấy có bất kỳ nguy hiểm nào, Quan Vân Sơn bèn giảm dần cước lực và định quay lại nói cho Xuân Mãn nghe nhận định đó của bản thân, chợt ngay phía sau có tiếng Xuân Mãn kêu hốt hoảng:
- Chao ôi!
Tiếng kêu làm cho Quan Vân Sơn quay lại nhanh hơn, và chàng thấy Xuân Mãn đang chấp chới sắp ngã xuống vực.
Lập tức, Quan Vân Sơn vươn tay chộp lấy nàng.
- Hãy bình tâm. Có tại hạ đây rồi.
Tuy vậy khi Quan Vân Sơn sắp chạm vào Xuân Mãn, bỗng Xuân Mãn đỏ mặt kêu lên:
- Sao các hạ dám khinh mạn tiểu nữ? Đừng... không được chạm ở đó.
Mọi việc diễn ra làm cho Quan Vân Sơn hoang mang. Vì dựa theo tiếng kêu lần này của Xuân Mãn, như Quan Vân Sơn nhìn thấy không lầm thì chính động thái chấp chới của Xuân Mãn đã làm cho phần ngực mềm mại của nàng bỗng lao ập vào tay Quan Vân Sơn, thay thế cho vị trí đầu vai là nơi đáng lẽ Quan Vân Sơn đang nhắm đến để chộp lấy nàng.
Chạm vào đó quả là hành vi quá khinh mạn Xuân Mãn, vốn là nữ nhân với tuổi xuân đang hơ hớ. Còn như vì lễ tiết mà chần chừ, nhất định Xuân Mãn sẽ bỏ mạng bởi rơi luôn vào vực, đấy chính là điều chợt làm cho Quan Vân Sơn hoang mang và cần phải có quyết định thật nhanh.
Và chỉ một sát na chần chừ thế thôi, Xuân Mãn liền rơi vào vực. Kinh tâm động phách, Quan Vân Sơn liền chồm người đến, để thân hình nằm dài trên nền đá của độc đạo, phần đầu nhô ra ngoài khoảng không và hai tay thì vươn hết cỡ, cố chộp vào Xuân Mãn.
Thật may, lúc ngã xuống, Xuân Mãn đã theo bản năng vươn ngược hai tay về phía sau, nhờ đó cả bốn tay đều chộp vào nhau tạo thành tình thế Quan Vân Sơn thì cố giữ còn Xuân Mãn thì lủng lẳng treo thân ngay trên miệng vực.
Bao diễn biến này vì lọt đến tai nên Công Tôn Uyển Uyển chạy ngay trở lại. Nàng lo lắng kêu đến lạc giọng:
- Cứ duy trì như thế, ta sẽ đến ngay. Xuân Mãn! Ngươi chớ quá lo, ta đến ngay đây.
Với tình thế hai chân hoàn toàn không có điểm tựa, chỉ mong vào sức nặng toàn thân đang nằm tỳ vào nền đá, Quan Vân Sơn dĩ nhiên rất mừng khi biết Công Tôn Uyển Uyển đang quay lại và thế nào cũng có cách ứng cứu cả hai. Do đó, chàng vẫn cố duy trì đúng như Công Tôn Uyển Uyển vừa bảo.
Trái lại, có lẽ Xuân Mãn vì quá hoảng sợ nên không nghe Công Tôn Uyển Uyển căn dặn, Xuân Mãn vụt oằn người và lợi dụng lực nắm giữ của Quan Vân Sơn để bất ngờ ngoặc đảo ngược người lên trên.
Vút...
Hành vi tự cứu của Xuân Mãn lập tức lôi luôn Quan Vân Sơn rơi xuống vực...
Ào...
Tuy hoàn toàn bất ngờ vì diễn biến này, nhưng Quan Vân Sơn không vì thế mà không có phản ứng.
Trước hết, chàng buông tay Xuân Mãn ra, vì nếu còn giữ, nhất định thêm nguy hiểm cho cả hai. Trái lại, có buông Xuân Mãn là tạo cho Xuân Mãn con đường thoát, còn phần mình Quan Vân Sơn nhờ đó càng rảnh tay để tự lo cho bản thân.
Được Quan Vân Sơn buông tay, đà bay ngược đã làm cho Xuân Mãn an toàn hạ thân trên độc đạo, trong khi đó Quan Vân Sơn vẫn tiếp tục rơi xuống vực.
Công Tôn Uyển Uyển quay về đến nơi khi mọi việc đã xảy ra xong. Và nàng lo sợ nhìn Quan Vân Sơn mất hút dần dưới vực. Với tâm trạng đó, nàng bất ngờ quay hỏi Xuân Mãn:
- Là y muốn cứu ngươi, đâu lý nào chỉ vì sợ động chạm, ngươi hại y đến nông nỗi này?
Xuân Mãn sợ hãi, cúi gằm đầu. Có lẽ là ân hận nên cứ nhìn mãi xuống vực:
- Chủ nhân đã nhìn thấy tất cả. Nô tỳ thật đáng chết, nhưng biết sao được, vì đó là bản năng tự nhiên của nữ nhân, khi thấy y sắp chạm tay vào chỗ kín đáo.
Như biết trách như thế là không đúng, Công Tôn Uyển Uyển thở dài:
- Có lẽ đây là số mệnh. Một số mệnh quá khắt khe dành cho người tuy có diện mạo khó coi, nhưng lại hào hiệp và đầy quả cảm.
Xuân Mãn len lén nhìn chủ nhân:
- Chủ nhân không trách nô tỳ chứ? Vì dường như y đã phần nào để lộ tình ý với chủ nhân?
Công Tôn Uyển Uyển đỏ mặt:
- Không được nói nhảm. Làm gì có chuyện này.
Xuân Mãn thở dài:
- Tiểu nữ nói thật đó. Vì y cứ luôn lo sợ mỗi khi chủ nhân có những hành vi quá ư mạo hiểm.
Công Tôn Uyển Uyển lảng tránh cái nhìn của Xuân Mãn:
- Ngươi quên rằng y có diện mạo rất khó coi ư? Y là người tự trọng, nhất định y phải hiểu rõ thân phận của y. Ta tin đây chỉ là ý nghĩ của ngươi, phần y không hề có ý này.
Và để cắt đứt câu chuyện, một đề tài chỉ khiến cho Công Tôn Uyển Uyển khó xử, nàng đột ngột hỏi Xuân Mãn:
- Còn ngươi, sao lúc nãy bị ngã khiến cho mọi việc dẫn đến hậu quả thế này?
Một lần nữa Xuân Mãn sợ sệt cúi gằm đầu:
- Cũng tại y đang đi bỗng dừng lại, nô tỳ ở phía sau do vội vã nên vô tình vấp chân vào nền đá.
Công Tôn Uyển Uyển cau mặt:
- Bản lãnh ngươi đâu có kém, sao lại để vấp chân một cách vô lý như thế?
Xuân Mãn càng thêm sợ:
- Chuyện... chuyện xảy ra thật bất ngờ, nô tỳ... nô tỳ không biết nữa.
Đột nhiên có thanh âm của Quan Vân Sơn vang lên:
- Thôi. Trang chủ đừng trách Xuân Mãn cô nương nữa. Hãy mau đến đây.
Giật thót cả người, Công Tôn Uyển Uyển đưa mắt nhìn về phía trước, là hướng vừa có tiếng phát thoại của Quan Vân Sơn vang lên:
- Các ha... các hạ vậy là đã thoát hiểm rồi sao? Các hạ đang ở đâu?
Cũng kinh nghi khôn xiết, Xuân Mãn chợt lên tiếng bằng giọng sợ hãi:
- Chủ nhân! Hình như tiếng của y phát ra từ chỗ Đông Điền lâm nạn. Hay y đã chết và biến thành oan hồn từ đáy vực bỗng xuất hiện trong động khẩu kia?
Lại có tiếng Quan Vân Sơn phát ra và lần này quả nhiên nghe rõ là xuất phát từ động khẩu đang bị hai cội tùng che khuất:
Nhị vị mau lại đây, Đông Điền bị thương tích rất nghiêm trọng. Tại hạ chưa dễ chết thế đâu.
Không chút nghi ngờ, Công Tôn Uyển Uyển lập tức lao nhanh đến động khẩu.
Vút...
Lo lắng tột cùng, Xuân Mãn vừa bám theo chủ nhân vừa cố gắng trấn tĩnh:
- Chủ nhân xin đừng quá vội, kẻo lầm kế gian của địch nhân.
Cũng lúc đó, chính Quan Vân Sơn từ trong động khẩu bước ra và lách qua hai cội tùng, trên tay là thân hình đẫm huyết bất động của Đông Điền:
- Đừng phí thời gian nữa. Trang chủ! Đông Điền cần phải được chữa trị ngay.
Nỗi vui vì biết chắc Quan Vân Sơn vẫn còn sống tạm lắng xuống, Công Tôn Uyển Uyển vội đưa mắt nhìn hình hài bất động của Đông Điền.
- Phiền các hạ hãy đặt Đông Điền xuống chỗ này.
Quan Vân Sơn y lời đặt xuống. Nhưng khi thấy Xuân Mãn lăng xăng định cùng Công Tôn Uyển Uyển đến gần Đông Điền, Quan Vân Sơn chợt ngăn lại:
- Cô nương không cần phải lo lắng như thế. Tại hạ đã an toàn, phần Đông Điền thì hiện có Trang chủ quý trang chăm sóc. Mọi việc rồi sẽ qua thôi.
Xuân Mãn lại trở nên lo sợ, cứ len lén nhìn Quan Vân Sơn:
- Các hạ không nghĩ tiểu nữ cố tình làm cho các hạ rơi xuống vực đấy chứ?
Quan Vân Sơn mỉm cười:
- Tất cả chỉ là tình cờ thôi. Tại hạ nỡ nào trách cô nương. Trái lại, tại hạ còn cảm thấy cần phải cảm tạ cô nương mới đúng.
Xuân Mãn hoài nghi:
- Cảm tạ ư? Vì sao?
Quan Vân Sơn bắt đầu tủm tỉm cười:
- Cô nương có bao giờ tin vào vận số không? Phần tại ha... Hà... hà... có thể bảo là vận số đã bắt đầu mỉm cười với tại hạ.
Chuyển qua tâm trạng hiếu kỳ, Xuân Mãn hỏi:
- Phải chăng ý các hạ muốn nói các hạ đã “họa trung hữu phước”?
Quan Vân Sơn gật đầu:
- Lúc rơi vào vực, tại hạ vô tình bấu được vào một mỏm đá. Dưới mỏm đá là một huyệt khẩu, trong huyệt khẩu lại có một thông đạo dẫn ngoằn ngoèo vào lòng núi. Nhờ đó, không những tại hạ vô tình thoát nạn mà tình cờ tìm thấy một thứ quả kỳ bí. Rất có thể là thứ Chu Quả Thiên Niên có tác dụng giải trừ bách độc.
Đúng lúc này có tiếng Công Tôn Uyển Uyển cuống quýt gọi:
- Các hạ nói thật không? Nếu là vậy xin mau giúp Đông Điền giải độc, nhanh lên.
Nghe thế cả Quan Vân Sơn lẫn Xuân Mãn đều chạy đến.
Xuân Mãn hỏi ngay:
- Chủ nhân! Đông Điền muội thật sự bị trúng độc ư?
Công Tôn Uyển Uyển tuy đáp lời Xuân Mãn, nhưng mắt thì cứ nhìn Quan Vân Sơn:
- Đông Điền tuy bị nhiều thương tích, nhưng nặng nhất vẫn là chất độc không hiểu đã bị nhiễm từ lúc nào. Có lẽ thứ quả cây các hạ tình cờ ăn được chính là Chu Quả Thiên Niên.
Bởi từ lúc các hạ rời khỏi Đông Điền, do chất độc lại phát tác nên Đông Điền e dù đã được tiểu nữ phục dược vẫn chưa thể tỉnh lại.
Và nàng đổi giọng cầu lụy:
- Xin các hạ vì lòng hào hiệp hãy giúp Đông Điền giải độc.
Quan Vân Sơn tỏ ra hoài nghi:
- Ý Trang chủ muốn nói vì tại hạ hiện giờ có tấm thân bách độc bất xâm, nên lúc nãy có phần nào làm chậm lại việc độc chất phát tác ở Đông Điền, cũng là nhờ tại hạ Ở gần Đông Điền.
Công Tôn Uyển Uyển càng thêm khẩn trương:
- Qua những biểu hiện ở Đông Điền lúc này, có thể hiểu sự thể quả nhiên đã xảy ra như vậy. Mong các hạ ra tay cứu giải cho.
Vẫn tỏ ra hoài nghi, Quan Vân Sơn vừa tiến lại gần Đông Điền, vừa hỏi:
- Muốn giúp Đông Điền giải độc, tại hạ phải làm gì? Trang chủ đừng quên tại hạ hoàn toàn không am hiểu về y thuật.
Công Tôn Uyển Uyển chợt reo lên:
- Đấy, các hạ nhìn rõ chưa? Sắc diện của Đông Điền đang tái nhợt, vậy mà các hạ vừa đến gần đã có ngay sự thay đổi. Giờ thì thế này, chỉ cần các hạ trích huyết, ban cho Đông Điền một ít, ắt độc chất sẽ giải trừ. Vì máu huyết của các hạ lúc này cũng có hiệu lực giải trừ bách độc.
Quan Vân Sơn cả mừng, ngồi xuống cạnh Đông Điền:
- Nếu chỉ có thế, tại hạ đâu ngại gì chuyện tự trích huyết.
Tuy vậy, chàng chưa kịp có bất kỳ cử chỉ nào thì Đông Điền chợt cựa mình phát thoại, dù hãy còn yếu:
- Đa tạ Trang chủ đã chữa trị. Phần các hạ, việc giải trừ chất độc có thể để sau. Điều cần nhất là phải mau đuổi theo giải nguy cho Trang Hải đạo trưởng cùng Hoa Hạ, Thu Phong.
Công Tôn Uyển Uyển ngồi sà xuống bên cạnh:
- Hoa Hạ và Thu Phong đã phản bội, ngươi cần gì lo cho chúng?
Đông Điền gắng gượng nhìn chủ nhân:
- Cả hai chỉ bị Tiền tổng quản ép buộc. Và hiện họ đang bị yêu phụ Kiều Mộng Phi khống chế.
Quan Vân Sơn hỏi chen vào:
- Bọn Kiều Mộng Phi muốn gì ở Trang Hải đạo trưởng? Chúng còn định đưa Trang Hải đạo trưởng đến đâu?
Đông Điền chuyển mục quang qua Quan Vân Sơn, ánh mắt có phần ngưỡng mộ:
- Trước khi bị chế ngự, Trang Hải đạo trưởng đã kịp căn dặn tiểu nữ một câu, là yêu phụ có hành động đó vì liên quan đến bí kíp Vô Cực, dặn các hạ hãy vì Võ Đang mau ngăn chặn hành vi của yêu phụ. Còn nữa...
Tuy thương thế đã được Công Tôn Uyển Uyển chữa trị, nhưng do nguyên khí chưa phục hồi nên Đông Điền có vẻ rất mệt sau nhiều lần phát thoại. Biết rõ như thế nên Quan Vân Sơn ngấm ngầm tiếp trợ một ít chân nguyên cho Đông Điền:
- Cô nương chỉ nên nói những gì thật sự cần thiết. Phần còn lại, cứ để sau này từ từ kể lại.
Đông Điền càng thêm cảm kích Quan Vân Sơn qua ánh mắt của nàng lúc này:
- Đa tạ các hạ quan hoài. Và đây là điều thật sự hệ trọng, là yêu phụ không phải chỉ muốn đối phó với bổn trang. Đối với yêu phụ, chính các hạ là đối thủ khiến yêu phụ lo ngại nhất. Mọi người đừng chần chừ nữa, hãy mau theo động khẩu đuổi theo yêu phụ.
Đông Điền đã tỏ ra quá mệt. Quan Vân Sơn lập tức điểm vào thụy huyệt của nàng:
- Được rồi, giờ cô nương cứ nghỉ ngơi.
Và thật nhanh, Quan Vân Sơn đỡ Đông Điền lên tay, lao nhanh vào động khẩu lúc nãy.
Vút...
Xuân Mãn và Công Tôn Uyển Uyển có phần bất ngờ nên vội vã đuổi theo.
Vào động khẩu âm u, Công Tôn Uyển Uyển chợt hỏi:
- Từ dưới vực, sao các hạ có thể xuất hiện đúng ở động khẩu này?
Ở phía trước, Quan Vân Sơn lên tiếng:
- Đó là điều tại hạ định nhắc nhở nhị vị. Ở đây có một khe đá hở dưới nền đá, theo thông đạo ở dưới kia, tại hạ cũng cảm thấy bất ngờ vì có thể đi ngược lên đến tận đây. Nhị vị đừng để rơi xuống, rất nguy hiểm.
Dựa theo lời chỉ điểm của Quan Vân Sơn, Công Tôn Uyển Uyển và Xuân Mãn lần lượt nhảy tránh khe đá hở chợt xuất hiện dưới nền đá.
Sau đó, do lối đi càng lúc càng hẹp, Công Tôn Uyển Uyển vừa đi theo sau Quan Vân Sơn vừa hỏi:
- Dựa vào đâu Đông Điền bảo yêu phụ chỉ muốn đối phó riêng với các hạ? Hoặc giả giữa các hạ và yêu phụ trước kia đã có sẵn hiềm thù?
Quan Vân Sơn đáp:
- Đến tại hạ cũng không nghĩ ra nguyên nhân, vì kỳ thực giữa tại hạ và Kiều Mộng Phi nào có oán thù gì. Nhưng để đoán thì tại hạ cũng chỉ dám đoán thế này.
Xuân Mãn vọt miệng hỏi:
- Là thế nào?
Quan Vân Sơn hỏi ngược lại:
- Nhị vị còn nhớ cách tại hạ dùng trận để đối phó ngược lại với Ngũ Liên Giáo cũng có nhân vật tinh thông thuật kỳ môn?
Công Tôn Uyển Uyển vỡ lẽ:
- Các hạ muốn nói yêu phụ cũng đã tỏ tường chuyện này. Vì thế yêu phụ xem các hạ là đối thủ thật sự đáng ngại.
Quan Vân Sơn cười thành tiếng:
- Tiền tổng quản của quý trang hiện đi theo Kiều Mộng Phi, dĩ nhiên mọi chuyện đều có Tiền tổng quản bẩm báo. Chỉ có điều rất lạ là tại sao cả Kiều Mộng Phi lẫn Ngũ Liên Giáo đều muốn bắt giữ Trang Hải đạo trưởng?
Công Tôn Uyển Uyển ứng tiếng đáp:
- Dễ hiểu thôi. Chẳng phải như Đông Điền mách báo, rằng họ chỉ vì Vô Cực bí kíp nào đó của phái Võ Đang.
Quan Vân Sơn bảo:
- Bí kíp Vô Cực của phái Võ Đang đã bị người lẻn đánh cắp từ lâu, khắp giang hồ ai ai cũng rõ chuyện này. Việc bọn họ quan tâm đến Trang Hải đạo trưởng, theo tại hạ hiểu có thể là vì đã có người trong họ tuy đã đắc thủ bí kíp, nhưng vì không thể tự hiểu, nên cần phải có cao nhân Võ Đang phái điểm hóa. Chỉ tiếc bí kíp chỉ có một, nhưng lại có đến hai phe nhóm cùng quan tâm đến Trang Hải đạo trưởng.
Xuân Mãn hồ nghi:
- Các hạ muốn ám chỉ giữa yêu phụ và Ngũ Liên Giáo có liên quan?
Công Tôn Uyển Uyển gật gù:
- Nhất định phải có liên quan, nếu bí kíp Vô Cực thật sự chỉ có một và...
Bỗng ở xa xa phía trước, giữa lòng núi âm u bỗng vang lên những loạt cười bí ẩn:
- Ha... ha...
Xuân Mãn thất kinh:
- Họ Ở mãi trong lòng núi. Chúng ta nên đuổi theo, hay từ từ nghĩ cách để đừng lầm kế kẻ địch?
Quan Vân Sơn cười lạt:
- Chúng đã muốn đối phó chính tại hạ thì dù có tránh được một lần cũng không thể tránh khỏi nhiều lần sau này.
Công Tôn Uyển Uyển nghi ngại:
- Đối phó với kẻ địch đầy mưu lược, chúng ta càng cẩn trọng càng tốt. Không phải tiểu nữ không muốn cứu Hoa Hạ, Thu Phong hoặc Trang Hải đạo trưởng, nhưng...
Quan Vân Sơn vụt quay lại, giao Đông Điền cho Công Tôn Uyển Uyển:
- Lời khẩu cầu của Trang Hải đạo trưởng là cấp bách và hiện giờ độc chất trong người Đông Điền cũng đã giải trừ hoàn toàn, tại hạ xin giao lại và đi trước một bước. Cáo từ.
Vút...
Quan Vân Sơn hành động quá nhanh, khiến Công Tôn Uyển Uyển và cả Xuân Mãn nữa, dù có muốn ngăn lại cũng không kịp.
Cả hai đang hoang mang chưa biết phải làm gì, Đông Điền vụt cựa mình và lảm nhảm:
- Còn một chuyện nữa, tiểu nữ quên chưa cho các hạ biết. Là yêu phụ có ý ngờ các hạ chính là Thiếu bang chủ Tứ Hải Bang.
Công Tôn Uyển Uyển nghe thế giật mình và không nói không rằng, vội mang Đông Điền đuổi theo Quan Vân Sơn.
Last edited by The Creator; 02-01-2009 at 03:50 AM.
|