Đệ thập tam hồi:Tứ đại ác nhân(phần một)
Bấy giờ tiều hài tử bỗng cất tiếng khóc thét,Diệp nhị nương ôn nhu nói: “Con ngoan đừng khóc,con ngoan đừng khóc!”Vu Hư Vũ thấy nàng dịu dàng từ ái như thế,vô luận thế nào cũng không thể là một trong tứ Đai Ác Nhân ác danh vang dội được
Lúc này Diệp nhị nương thấy thế công của Tả Tử mục sắc bén bỗng cất tiếng cười lạnh,nhẹ nhàng đẩy đúa bé về phía trước.Tả Tử Mục đang lúc toàn lực xuất chiêu,mắt thấy nếu cứ tiếp tục ắt sẽ đâm trúng ái nhi.
,cũng may kiếm thuật lão tinh kỳ,chiêu số đa biến hóa,kịp thời thu thế lại,mũi kiếm dừng lại giữa không trung,có chút rúng động,biến chiêu đâm xiên vào vai phải Diệp nhị nương.Diệp nhị nương vẫn không né tránh,lập tức khẽ đẩy tiều hài về phía kiếm chiêu đang tới,Tả Tử Mục xuất thủ liên tục bốn chiêu cao thấp tả hữu đều bị Diệp nhị nương dĩ dật đãi lao như thế, vô hình hóa giải thế công sắc bén của Tả Tử Mục
Vu Hư Vũ biết Tả Tử mục không phải là đối thủ của Diệp nhị nương,liền hét lớn một tiếng: “Nhị vị tạm thời dừng tay!”Nội lực của Vu Hư vũ cái thế,lại có chủ tâm muốn trấn nhiếp đối phương,nhất thời thanh chấn vài dặm,khiến tất cả chúng nhân đều kinh hãi.
Diệp nhị nương nhìn người đoán việc,biết Vu Hư Vũ võ công vượt xa mình,thấy vậy bèn ra một hư chiêu,sau đó triệt thoái hơn mười bước.Tả Tử Mục cũng ngừng tay,ánh mắt cầu cứu nhìn Vu Hư Vũ.Vu Hư Vũ cười nói: “Đừng nóng vội,ta nhất định buộc chúng hoàn trả tiểu hài tử lại mà.”
Vu Hư Vũ đang định mở miệng chê cười,bống nghe trước vạt áo xẹt qua một âm thanh,bên tay phải có hai người phóng tới.Mọi người quay đầu nhìn lại,thấy người phía trước vóc dáng vừa cao lại vừa gầy gò,trông như một cây tre,gương mặt dài ngoẵng,bộ dạng rất dọa người,nhưng một thân khinh công cao thâm không thề so với người thường,loáng cái đã đi tới trước mặt mọi người,còn người phía sau đầu to như cái đấu,miệng rất rộng,đôi song nhãn ti hí hé ra như sọi chỉ,ánh mắt hắn bắn quang mang ra bốn phía,thân thể tráng kiện,hạ bàng vững vàng,rau ria xồm xoàm,trên tay cầm một cây kích.
Diệp nhị nương hô to: “Lão tam,lão tứ,mau tới giúp ta một tay,có người đang khi phụ nhị tỉ”.Vu Hư Vũ vừa nghe,biết người phía trước đích thị là kẻ xem sắc như mạng,Vân Trung Hạc,người phía sau là Nam Hải ngạc thần Nhạc lão tam.Vân Trung Hạc y phục phi thường lòe loẹt,cẩm y cẩm bào,trên tay mang một cây ngọc bản chỉ.Y phục của Nhạc lão tam lại làm cho người ta không biết nên cười hay khóc,một kiện hoàng bào chỉ dài đến đầu gối,nửa thân trên là vải gấm thêu hoa,nửa thân dưới lại mặc quần vải thô,dơ dáy bẩn thỉu như miếng giẻ rách,màu sắc lòe loẹt.Quần áo trang phục,thật sự vô cùng không hài hòa.
Nhạc lão tam nghe Diệp nhị nương kêu cứu liền hét lớn một tiếng đáp: “Tên vương bát đản nào dám khi phụ tam muội của ta,ta cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp”.Vu Hư Vũ biết trong Tứ Đại Ác Nhân Nhạc lão tam mặc dù tính tình quái đản,nhưng nhân phẩm cũng không tồi,chỉ có Vân Trung Hạc người này là làm cho Vu Hư Vũ thập phần khinh bỉ chán ghét.Hắn trong lòng thầm tính toán,nói với Nhạc lão tam: “Ta cùng ngươi giao thủ,nhược bằng ngươi thua,phải để cho ta sai khiến.Còn nếu như ngươi thắng,mọi người ở đây đều tùy ngươi xử trí,thế nào?”
Nhạc lão tam xử sự lỗ mãng,trong lòng thầm nghĩ giao dịch tương đối có lợi,liền bất chấp ánh mắt của Diệp nhị nương,nhảy vào vòng chiến nói: “Tốt lắm,xem ta vặn gãy cổ ngươi đây!”
Vu Hư Vũ bước tới mấy bước,cũng không thèm suy nghĩ chiến thuật gì,thi triển bộ pháp,loáng cái đã đến trước mặt Nhạc lão tam.Nhạc lão tam cả kinh,vội rút nhạc ngư tiễn,chờ Vu Hư Vũ lấy ra binh khí của mình
Vu Hư Vũ lúc này với võ công của mình thập phần tư tin,mỉm cười nói: “Ta tay không đấu với ngươi”.Nhạc lão tam nghe vậy,thu hồi ngạc ngư tiễn đáp : “Nhạc lão tam ta cùng người luận võ,trọng nhất là công bằng,đã như vậy ta cùng ngươi tỉ thi quyền cước”
Nhạc lão tam nói xong thi liền triển Nam Hải tuyệt kỹ tấn công:.Vu Hư Vũ từng xem qua tuyệt kỹ này,thấy chiêu thức Nhạc lão tam sử dụng và những gì ghi trong bí tịch rất giống nhau,nhưng uy lực không nhỏ,biết Nhạ lão tam đã cải tiến chiêu thức.Vu Hư Vũ không tiến công,chỉ nghiêng người né tránh,quan sát chiêu thức của Nhạc lão tam
Nhạc lão tam dốc hết toàn lực nhưng không chạm được tới Vu Hư Vũ,nóng giận quát: “Tiểu tử ngươi cứ trốn tránh thế này thì sao gọi là tỉ thí?”.Vu Hư Vũ thấy tuyệt kỹ của Nhạc lão tam,biết võ học của y không tầm thường,đã cải tiến được rất nhiều từ tuyệt chiêu gốc
Hắn thấy Nhạc lão tam đã nổi nóng,nghĩ thầm nếu không cho y chút đau khổ.y nhất định sẽ không tâm phục.Liền trụ vững thân hình,nói: “Ta động thủ cùng ngươi,không quá ba chiêu nhất định sẽ đánh bại ngươi”
Nhạc lão tam nghe Vu Hư Vũ có ý khinh thị mình như thế,trong lòng đại nộ,thấy Vu Hư Vũ đã ổn trụ thân hình,hét lớn một tiếng,vận khởi nội lực ơ hai tay,tung ra một chiêu Nam Hải tuyệt kỹ.Quyến vừa đến bên người Vu Hư Vũ,đã thấy hắn hai toay xoay tròn,tiêu khứ kình lực Nhạc lão tam,mượn lực đả lực,đẩy Nhạc lão tam bay ra hơn hai mươi thước,ngã chổng vó xuống đất
Nhạc lão tam chính là vẫn không phục,nói: “Ngươi sử dụng yêu pháp,vừa rồi không tính”.Vu Hư Vũ cười nói: “Nhược bằng ta dụng sức,chỉ sợ ngươi đã bị nội thương.Ngươi thử tấn công nữa xem”
Nhạc lão tam nghe vậy,xuất sử mười hai phần khí lực,nhắm hướng Vu Hư Vũ công kích.Vu Hư Vũ hít sâu một hơi,dụng xuất năm phần công lực,hai chưởng giao nhau,xung quanh hai người bỗng quang mang bùng lên,chỉ thấy Nhạc lão tam văng ra ngoài lộn mấy vòng,miệng phun ra một ngụm máu tươi
Vu Hư Vũ phóng theo,nhưng không phải là muốn lấy mạng Nhạc lão tam mà chỉ dụng chưởng kích trên người Nhạc lão tam vài cái,giúp y chữa thương.Nhạc lão tam lúc bấy giờ cả người đau nhức,thấy Vu Hư Vũ bước tới,tưởng hắn muốn lấy mạng mình,nhưng lúc này toàn thân vô lực,không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt chịu chết.Nhưng lại thấy Vu Hư Vũ ở sau lưng kích đả vài cái,một cỗ chân khí lưu động toàn thân,cảm giác đau đớn giảm nhiều,khí lực phục hồi
Nhạc lão tam xoay người hành lễ,nói: “Chủ nhân tại thượng,Nhạc lão tam xin bội phục”.Vu Hư Vũ nâng hắn dậy,nói: ‘Ngươi tính tình trực sảng,võ học lại độc đáo,sau này nếu đi theo ta,cũng có thể chiếu cố lẫn nhau”
Lúc này tràng thượng bỗng vang lên một tiếng thét yêu kiều,nguyên lai tên sắc quỷ Vân Trung Hạc nhìn thấy Chung Linh xinh đẹp,mặc kệ Nhạc lão tam đang cùng Vu Hư Vũ giao đấu,xoay hướng phía sau Chung Linh bất ngờ tập kích.Chung Linh hiện tại không còn nhu trước kia,tuy có chút ứng phó không kịp,nhưng vẫn kịp thôi động Lăng Ba Vi Bộ .Vân Trung Hạc khionh công tuy cao,nhưng vẫn chưa thể bì được tuyệt kỹ Tiêu Dao phái
Hai người một trước một sau liên tục di chuyển thành một vòng tròn xung quanh Tả Tử Mục và Tân Song Thanh.Vu Hư Vũ thu phục xong Nhạc lão tam,thấy Vân Trung Hạc khi phụ Chung Linh,trong lòng không khỏi thịnh nộ.Chỉ thấy hắn tung người một cái,trong nháy mắt đã ở trước mặt Vân Trung Hạc,xuất ra một chưởng
Vân Trung Hạc nhác thấy chưởng thế của Vu Hư Vũ liền rời bỏ Chung Linh,xuất chưởng nghênh chiến.Tài học của Vân Trung Hạc so ra còn kém hơn Nhạc lão tam một bậc,chỉ thấy Vu Hư Vũ chuyển chiêu,biến chưởng thành trảo,bắt lấy huyệt đạo ở cổ tay Vân Trung Hạc.Vân Trung Hạc chỉ thấy nội lực từ huyệt đạo điên cuồng thoát ra ngoài,không khỏi kinh hãi hô lên: “Nhị tỉ,tam ca mau cứu ta”
Vân Trung Hạc chỉ tập trung vào Chung Linh,không biết Nhạc lão tam đã bị Vu Hư Vũ thu phục,Diệp nhi nương hiểu được võ công của Vu Hư Vũ so với lão đại còn hơn một bậc,nhưng thấy tử đệ gặp nguy cấp,đang muốn tương trợ,chợt nghe Vu Hư Vũ truyền âm lại: “Nhị nương,ta biết nơi nhi tử của bà hạ lạc,nếu muốn tìm con thì đừng vọng động”
Diệp nhị nương nghe vậy cả kinh,bao nhiêu năm nay đêm nào nàng cũng nằm mộng,chỉ mong tìm được nhi tử,hôm nay biết được tin tức con mình,dù không biết là thật hay giả,nhưng cũng không dám khinh cử,chỉ đúng yên một chỗ,nhất thời ngây người ra
Vu Hư Vũ phát động Bắc Minh thẩn công,cuồn cuộn hút nội lực của Vân Trung Hạc vào thể nội của mình.Trong cơ thể Vu Hư Vũ vốn có công lực của Vô Nhai Tử,nhất kình phát động,ào ạt hấp thu nội lực của Vân Trung Hạc.Không tới nửa khắc,toàn bộ công lực Vu Hư Vũ hoàn toàn bị hút sạch,vẽ mặt đau đớn,bị Vu Hư Vũ một kích điểm ngay tử huyệt,một mạng ô hô
Nhạc lão tam tuy bị Vu Hư Vũ thu phục ,nhưng dù sao đối với Vân Trung Hạc cũng là huynh đệ kết nghĩa nên cũng thấy khó chịu,không dám tức giận với Vu Hư Vũ,chỉ đành tiến lên định cứu chữa cho y.Vu Hư Vũ nói với Nhạc lão tam: “Ta biết các người tình thâm,nhưng kẻ này cả đời phá hoại không biết bao nhiêu trinh tiết con gái nhà người ta,hôm nay ác giả ác báo,âu cũng là hợp tình hợp lý.Ngươi trọng tình trọng nghĩa,chỉ là kết giao bằng hữu không tốt,truy nhập ma đạo.Thôi nay ngươi hãy thu thập di thể tứ đệ,tìm một chổ an táng cho hắn,đốt chút vàng mã,cũng coi như là tống tiến hắn”
Nhạc lão tam tuy lỗ mãng,nhưng làm người thật trung nghĩa,biết lời Vu Hư Vũ không phải là hư ngôn,năm đó tứ đệ tác ác đa đoan,nay gặp quả báo,cũng là lẽ tất yếu,bèn ôm lấy Vân Trung Hạc,tung thân xuống núi,tìm nơi mai táng
Diệp nhị nương thấy Vu Hư Vũ xử trí Vân Trung Hạc xong,mới dám tiến lên định mở miệng.Vu Hư Vũ nói: “Nhị nương trước tiên hãy trả lại hài tử cho Tả chưởng môn,còn chuyện của bà,ta nhất định sẽ cho bà một công đạo”
Diệp nhị nương lúc này nghe được tin tức nhi tử của mình,không còn so đo gì nữa,liền trả hài tử lại cho Tả Tử Mục,ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi.Tả Tử Mục lúc đầu thấy hài nhi rơi vào tay ác nhân,nay thấy mạng con bảo toàn,vui mừng như phát rồ,cũng không dám tính toán,ôm chặt con vào long
Vu Hư Vũ hướng Tả Tử Mục,Tân Song Thanh đáp: “Các người trước hết hãy xuống núi,tìm Nhạc lão tam bảo hắn đợi ta ở Kiếm Hồ Cung,sau đó đốc suất đệ tử cần tu võ nghệ,nếu không có việc gì thì không nên xuất môn,miễn tránh tai ương”.Hai người nghe vậy,hành lễ rồi hạ sơn,đi tìm Nhạc lão tam.