Đệ thập tứ hồi:Tứ Đại Ác Nhân(phần hai)
Vư Hư Vũ quay đầu hỏi Diệp nhị nương: “Đoàn lão đại hiện đang ở đâu?”.Diệp nhị nương đáp: “Lần này đến đây vẫn chưa cùng lão đại họp mặt,y chỉ triệu tập chúng ta tề tựu tại đây,cùng nhau tới Vạn Kiếp Cốc,nói là có cùng cốc chủ ước định,cùng nhau trừ khử cường địch”
Phụ thân Chung Linh chính là cốc chủ Vạn Kiếp Cốc-Chung Vạn Cừu,nàng nghe Diệp nhị nương nói vậy,không khỏi kinh ngạc,không rõ tại sao phụ thân lại thỉnh mới Tứ Đại Ác Nhân tương trợ,đang muốn lên tiếng thì Vu Hư Vũ đã khoát tay tỏ ý bảo nàng đừng nói
Vu Hư Vũ nói với Chung Linh: “Chuyên này tất có khuất tất,trước tiên hãy để ta cùng Nhị nương nói rõ sự tình đã,nàng ở trong cốc đợi ta,xong việc ta sẽ thuật lại cho nàng”.Chung Linh lúc này đối với Vu Hư Vũ nói sao nghe vậy,nàng cũng không nói gì thêm,chỉ lẳng lặng lưu chuyển mục quang không ngừng đánh giá Diệp nhị nương
Chắc chắn Diệp nhị nương lúc còn trẻ đích thị là một mỹ nữ,bây giờ mặc dù đã có tuổi,nhưng ngũ quan đoan trang,vóc dáng kiều diễm,lộ ra nét thành thục hấp dẫn.Nàng lúc này nóng lòng đợi tin tức nhi tử,vẻ quan hoài lộ ra cả lời nói và cử chỉ,so với ác danh bên ngoài hoàn toàn không phù hợp
Vu Hư Vũ biết Diệp nhị nương vì chuyện ái tử mất tích mà tâm thần trở nên thất thường,cho nên mới làm ra ác sự,nhưng nội tâm bản chất nàng không phải là kẻ xấu,bèn chậm rãi nói: “Nhi tử của bà giờ vẫn bình yên,đang ở một nơi luyện tập võ công,nhưng gia sư từng có tiên liệu,nếu để bà cùng với y gặp mặt sợ rằng sẽ bị ngoại nhân lợi dụng.Đến lúc đó không những tính mạng bà khó giữ được,mà e rằng cả người bà yêu cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết.Bà trước tiên hãy lo liệu một chút,nếu nhất thiết vẫn muốn gặp nhi tử,ta sẽ chỉ dẫn phương hướng”.
Diệp nhị nương nghe nói nếu gặp con thì mình có thể chết,thật sự trong tâm không hề ngần ngại,vì tình thương dành cho ái tử,về phần mình sinh hay tử cũng không suy nghĩ nhiều.Nhưng nghe nói có thể làm người mình yêu thương cũng vì thế mà táng mạng lại khiến cho nàng do dự bất quyết
Nàng vừa rồi nóng lòng nghe ngóng tin tức ái tử,bây giờ tâm tình đã có phần tỉnh táo hơn,nói: “Xin hỏi công tử làm sao biết được nhi tử ta hạ lạc ở nơi nào?”Vu Hư Vũ đáp: “Ta như thế nào biết được,tình huống tường tận bây giờ không tiện nói ra.Nhưng ta biết trên người y có vết sẹo,phụ thân của y trong võ lâm có thân phận thập phần tôn quý,nếu việc này bại lộ,chỉ e kẻ xấu nhân dịp phát tác,thương tổn danh dự người đó đã đành,mà chỉ sợ người đó vì thân phận của mình,không thể làm gì khác hơn là tìm cái chết để tạ tội”
Diệp nhị nương nghe vậy ngẩn người ra,ánh mắt đăm đắm nhìn vào Vu Hư Vũ,trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ.Vu Hư Vũ mặc dù chưa từng nói rõ,nhưng nàng biết hắn dám chắc tỏ tường sự việc này.Nếu hắn nhân cơ hội này mà uy hiếp ái nhân của nàng thì thật là đại họa,nhưng ái tử cuối cùng ở tại phương nào cũng chỉ có người này biết rõ mà thôi,nên không dám vô lễ với hắn
Vu Hư Vũ bình tĩnh quan sát nét biến đổi trên mặt nàng,hiểu rõ nàng nghĩ gì,liền nói: “Ta tôn trọng ái nhân của bà,tất không dùng việc này để uy hiếp ông ấy,ái tử của bà hiện tại sống tốt lắm,chi bằng bây giờ bà hãy tạm thời đi cùng ta,nếu có cơ duyên,ta sẽ chỉ rõ cho bà biết hắn,nhưng ngàn vạn lần không thể thừa nhận,bởi năm đó có kẻ cùng ái nhân của bà có đại cừu,hiện kẻ đó đang tiềm phục trong bóng tối,tìm kiếm thời cơ,nhược bằng các người một nhà đoàn tựu,chỉ sợ rằng sẽ xảy ra điều bất lợi.Nếu có ta ở đây,hoặc giả có thể tận lực giải trừ hiểm cảnh này,lúc đó nếu xảy ra yếu sự,bà cứ án theo lời ta mà làm,ắt có thể đảm bảo cả nhà vô sự”
Diệp nhị nương nghe vậy mới yên lòng,nhưng nhiều năm nay vì ái tử bôn ba,muốn không cho nàng gặp mặt quả thật khác gì hành hạ nàng.Nhưng nghe Vu Hư Vũ phân tích rõ lợi hại,cũng không dám lỗ mãng hành sự,lại nghe bây giờ ái tử bình an,không biết làm gì hơn là an định tâm trí,tùy Vu Hư Vũ phân phó
Vu Hư Vũ biết Đoàn lão đại(tức Đoàn Diên Khánh-Lời người dịch) đang ở ngay phụ cận,liền cùng Diệp nhị nương,Chung Linh hai người đi tìm.Dọc đường Vu Hư Vũ lo lằng không biết xử trí Đoàn lão đại thế nào,bởi y dù sao cũng là cha ruột Đoàn Dự(theo nguyên tác-LND),mặc dù tác ác đa đoan,nhưng phần lớn là do phải gánh chịu những thay đổi lớn,làm thay đổi bản tính
Ba người dọc theo sườn núi đi tới bờ sông,tịch dương tây lạc,phản chiếu trên mặt song một màu ngọc bích tạo nên một vẻ tráng lệ vô cùng,làm cho lòng người khoan khoái,đi được hơn mười dặm,bỗng thấy trên một khối đá có người ngồi,người này thủy chung không nhúc nhích gì,trên người mặc thanh bào,đeo một thanh đồng nham
Diệp nhị nương thấ người đó,thả người tiến lên hành lễ “Đại ca”,Vu Hư Vũ thấy vậy mới biết người này chính là kẻ đứng đầu Tứ Đại Ác Nhân-Đoàn Diên Khánh.Đoàn lão đại ước chừng hơn năm mươi tuổi,râu dài tời ngực,diện mục đen nhánh,hai mắt trợn tròn,ánh nhìn phảng phất vừa xa lại vừa gần
Vu Hư Vũ,Chung Linh tiến lên,thấy Đoàn lão đại hai mắt hữu thần,trên mặt lại có huyết sắc.Đoàn lão đại thấy hai người đi cùng Diệp nhị nương,tưởng là bằng hữu Diệp nhị nương,cũng không nói gì,hướng Diệp nhị nương cất tiếng: “Lão tam,lão tứ đâu,sao còn chưa tới?”Lời vừa nói ra làm Chung Linh kinh hãi,bởi vì Đoàn lão đại không hề nhếch môi,nhưng khẩu khí vừa rồi đúng là thanh âm của y,không khỏi vừa ngạc nhiên vừa e ngại.Vu Hư Vũ biết nguyên nhân,nói với nàng: “Nàng chớ ngạc nhiên,hắn sử dụng chính là phúc ngữ(nói chuyện bằng bụng),sau này ta sẽ giải thích cho nàng rõ”
Diệp nhị nương lại không biết trả lời như thế nào,Nhạc lão tam đã bị Vu Hư Vũ thu phục,Vân lão tứ cũng chết trong tay Vu Hư Vũ.Vu Hư Vũ đứng ở bên cạnh nói: “Nhạc lão tam giờ đã đi theo ta,Vân lão tứ làm ác,cũng chết bởi tay ta,hai người bọn họ không tới được!”
Đoàn Diên Khánh nghe vậy giận dữ,nhưng toàn thân vẫn bất động,hỉ nộ không lộ ra ngoài,nói với Diệp nhị nuong: “Tứ đệ đã chết,ngươi vì sao không vì hăn báo thù?”Diệp nhị nương trong lòng lo sợ,muốn nói gì đó rồi lại thôi,Vu Hư Vũ nói: “Diệp nhị nương không phải đối thủ của ta,nếu bảo bà ta báo thủ thì không có khả năng”
Đoàn Diên Khánh nghe vậy cả kinh,nghĩ thầm Diệp nhị nương võ công tuy không bằng mình,nhưng trong giang hồ cũng thuộc hạng nhất lưu,vị thiếu niên này chưa tời hai mươi tuổi mà đã mang một thân võ công như vậy,quả thật trên giang hồ chưa từng nghe ai nhắc tới,bèn nén hạ lửa giận,hỏi; “Người xuất thân hệ phái nào?Sư phụ là ai?”.Vu Hư Vũ đáp gọn lỏn: “Không thề trả lời!”
Đoàn Diên Khánh tuy lo sợ người này bối cảnh thâm sâu,nhưng thật sự cũng không quá e ngại Vu Hư Vũ.Đoàn gia tuyệt học nhất dương chỉ y luyện đã xuất thần nhập hóa,cho rằng Vu Hư Vũ chỉ bằng vào chiêu thức mới lấy được tính mạng lão tứ,vì vậy trong lòng khinh thường,nghe ngôn từ Vu Hư Vũ vô lễ,cây trượng trong tay liền vung lên chỉ hướng Vu Hư Vũ.Vu Hư Vũ cũng có chủ tâm muốn lập uy,nhưng cũng không thi triển ngay thần công của mình,chỉ dung tay bắt lấy trượng,cùng Đoàn Diên Khánh tỉ thí nội lực
Đoàn Diên Khánh thấy vậy cả mừng,tưởng người này tuổi chưa tới hai mươi,cho dù có luyên công từ trong bụng mẹ,bất qua cũng chỉ hơn hai muoi năm nội công,sao có thể hơn mình năm mươi năm công lực.Nội lực tương tiếp,Đoàn Diên Khánh mới giật mình
Vu Hư Vũ được Vô Nhai Tử truyền cho tu vi,nội công Tiêu Dao phái vô địch thiên hạ,lại có thế hấp thu công lực người khác,vì vậy nội lực so với Đoàn Diên Khánh bây giờ hơn không biết bao nhiêu mà kể
Đoàn Diên Khánh lúc này đã dung đến nội lực toàn thân nhưng cây trượng thủy chung vẫn không tiến lên phía trước được một điểm,đó là do Vu Hư Vũ còn bâng khuâng lão là thân phụ của Đoàn Dự.không muốn làm lão mất mặt.Lúc này Vu Hư Vũ thấy sắc mặc Đoàn Diên Khánh đã tái nhợt,biết tiếp tục duy trì,tất sẽ khiến lão thụ trọng thương ,liền mở miệng nói: “Đoàn lão đại xin thu hồi nội lực,nếu không e rằng sẽ chịu nội thương trầm trọng”
Đoàn Diên Khánh lúc này mới biết người này võ công cao thâm khó lường,chính mình đã thi triển mười phần sức lực mà hắn vẫn có thể nói chuyên được,chứng tỏ hắn chưa tung hết toàn lực,cũng không dám tranh phong nữa,từ từ thu hồi nội lực,sau đó đả tọa điều tức
Đoàn Diên Khánh mở mắt đã thấy Diệp nhị nương,Chung Linh hai người không ở bên cạnh nữa,trước mắt chỉ có vị anh tuấn thiếu niên này.Vu Hư Vũ thấy Đoàn Diên Khánh điều tức xong,nói: “Đoàn lão đại xuất thân cao quý,tuy thân gặp đại biến,chắc cũng không vì vậy mà trút cừu hận lên Đoàn gia”
Thân thế Đoàn Diên Khánh trước nay chưa hề tiết lộ cho ai,nghe vậy liền kinh hãi,song nhãn gắt gao nhìn chằm chằm vào Vu Hư Vũ.Vu Hư Vũ lại nói tiếp: “Thế gian chi sự,biến ảo khó lường,cho dù hao hết khí lực đoạt được ngôi vị hoàng đế,đến khi trăm tuổi cũng không biết về nơi đâu”
Đoàn Diên Khánh nghe vậy không thể kiềm được,cất tiếng hỏi: “Ngươi là người phương nào?Vì sao biết được bí sự trong lòng ta?”Vu Hư Vũ đáp: “Gia sư thiện dịch,từng tiên đoán thế sự Đoàn gia,bởi vậy chuyện của Đoàn gia ta cơ bản cũng nắm được mấy phần,huống chi ông đã có hậu nhân,sau này tất tiếp quản ngôi hoàng đế,hà cớ gì phải cùng Đoàn gia đối địch.”
Đoàn Diên Khánh cả đời chưa bao giờ có tư tình nam nữ,nghe nói chính mình có hậu nhân,rất đỗi kỳ quái,liền nói: “Có hay không,tự mình ta biết,người không cần phí lời”.Vu Hư Vũ đáp : “Thiên Long tự ngoại,bồ đề thụ hạ,hóa học lạp tháp,quan âm trường phát!”
Đoàn Diên Khánh nghe vậy không nói gì nữa,tâm tư bỗng dưng nhớ tới ngày đó,ngày đẹp nhất trong đời mình.Năm ấy phụ hoàng lão bị gian thần hãm hại,lão trong lúc hỗn loạn chạy khỏi Đại Lý,một đường bôn tẩu,đi tới ngoại vi Thiên Long tự,chỉ mong mời được Khô Vinh đại sư chủ trì công đạo.Khô Vinh đại sư là thân thúc phụ của lão,cũng là cao tăng đắc đạo.Thiên Long tự thuộc Đại Lý quốc Đoàn thị hoàng triều,lịch đại hoàng đế khi thoái vị đều thoái quy ẩn nơi đây.Lão xin được cầu kiến Khô Vinh đại sư thì mới hay đại sư đang nhập định
Đoàn Diên Khánh bấy giờ thụ trọng thương,không chốn dung thân,đành tìm tới dước gốc một cây bồ đề đợi Khô Vinh đại sư xuất định.Lúc này toàn thân lão nóng như lửa đốt,lại bị mấy vết thương,ngứa ngáy khắp người,khí huyết ngưng trệ,cơ thể đã rất suy nhược,vừa đói vừa khát,không còn một chút dũng khí để sống sót