Xem bài viết đơn
  #185  
Old 21-05-2008, 01:48 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thời gian online:
Đám Cưới Cho Con
Tác giả: Hạ Huyền

Sau cái đám cưới có một không hai đó, độ hơn một năm thì bà mất. Người ta kể lúc hai chân bà đã lạnh bà vẫn tỉnh táo lắm. Bà nói rằng bà phải vào với các con của bà. Bà vào bế cháu cho chúng nó. Bà vào để mẹ gần con. Nơi chúng ở là khu rừng khộp lá đỏ tía mỗi mùa khô tới…

Trước ngày nhận tấm bằng "Bà mẹ Việt Nam anh hùng" bà lại thấy nó. Lần này về nó cười toe toét, rập chân cái rốp, tay đưa ngang vành mũ chào bà:

- Thưa mẹ, con về làm nhà mới cho mẹ.

Chao ôi, cái thằng... nó vẫn bé như ngày nào. Ngày nó xa bà vào bộ đội. Nó mặc bộ quần áo rộng thùng thình lúng ta lúng túng phân trần với bà:

- Đây là bộ quân phục số 3, cỡ nhỏ nhất rồi mẹ ạ. Mẹ xem con mặc oai không?

Bà nhìn nó bật cười.

- Này anh bộ đội cu Tý. Đứng im để mẹ xắn hộ gấu quần cho nào. Con phải gấp lên thế này này mới không bị xoắn dây thừng. Lấy đường chỉ gấu làm nếp xắn đầu tiên cho hai ống bằng nhau kẻo lại ống cao ống thấp... Bà vừa xắn gấu quần cho nó vừa giảng giải. Nó ngượng nghịu, đôi má đỏ như má con gái. Nhưng nó vẫn đứng im đề bà chăm sóc. Giá nó ở lại được với bà một chút nữa thề nào bà cũng bắt nó thay ra để bà vén lại cái gấu quần cho nó. Mấy lần thấy nó về bà để ý nó không phải xắn gấu quần lên nữa. Kể cả lần nó về hôm bà nhận được tấm giấy báo tử nó. Bộ quân phục của nó loang lổ máu. Bà hốt hoảng cuống quýt nắn chân nắn tay, sờ đâu sờ tóc nói:

- Sao người con đầy máu thế này.

Đứa nào đánh con, mách với mẹ đi. Nói đi con. Để mẹ xem đứa đấy là con cái nhà ai nào.

Nó gãi đầu phân trần với bà đó knông phải là máu. Những vệt đỏ bầm trên ngực là huân chương đấy. Nó được truy tặng Huân chương Chiến công. Nó còn nói bà không phải bênh nó nữa, đã có bạn bè đồng đội nó. Hồi đêm nó về thì chiều hôm sau bà thấy lũ lượt một đoàn người đến nhà bà. Toàn mấy ông làm việc ở uỷ ban xã. Có cả chị Hội trưởng Hội Phụ nữ. Bà giật mình. Và khóc khi thấy đoàn người ấy chưa vào tới cổng nhà bà. Chao ôi, cái thằng… máu me đầy người cứ giấu mẹ. Bà biết tính nó mà. Bị đòn nó không hề khóc một tiếng. Để khi bà bật khóc nó mới lồm cồm ngồi dậy oà khóc theo, một hai xin bà tha thứ cho nó. Lần này nó về nó nói nó làm nhà mới cho bà. Mấy cây đòn làm bằng những cây tre chưa ngâm đã mọt rồi. Nó canh cánh sợ cái mái lợp lá kè sẽ võng xuống, đổ ụp lúc nào không biết. Nó ân hận hôm lên đường chưa thay được mấy cây đòn tay ấy. Lần này về nó xây hẳn lại nhà, lợp ngói đàng hoàng cho bà. Đêm nó về báo tin như thế hôm sau bà nhận được giấy mời đến nhận ngôi nhà tình nghĩa. Đúng như nó nói: Căn nhà xây, lợp ngói đỏ roi rói...

Lần giỗ nó đầu tiên trong căn nhà mới bà mong nó vế ngay từ lúc đặt mâm cơm cúng lên bàn. Thắp xong nén hương bà gọi nó: "Con ơi vào ăn cơm với mẹ đi. Để hôm nay cho mẹ nói với con một chuyện. Bây giờ con nằm ở đâu báo mẹ biết để mẹ nhờ người mang con về cho gần mẹ gần con". Nó về. Nó không cười. Bộ mặt nó rầu rầu. Nó gãi đầu lúng túng xin bà:

Mẹ đừng khóc nữa. Nước mắt mẹ lẫn trong bát canh mẹ nấu cho con làm con ăn không được. Mặn lắm...

Bà trách bà đã làm hỏng mất canh hến, món canh nó vẫn thích từ ngày nhỏ. Bà hứa với nó bà sẽ không khóc thêm để khỏi làm hỏng đồ ăn bà dành cho nó. Bà hỏi nó bây giờ ở đâu. Cái giấy báo tử báo chung chung quá: "Hy sinh tại mặt trận phía Nam". Nó cười: "Mẹ hứa với con đấy nhé. Mẹ phải đừng khóc nữa cơ. Chỗ con ở bây giờ mẹ biết không, đẹp lắm. Mùa khô, khu rừng khộp đầy lá đỏ. Con xin mẹ cho con được ở lại với đồng đội của con. Mẹ đừng vất vả vì con mẹ nhé. Nơi đây cũng đất mình, quê hương mình mẹ ạ...".

Xong giỗ lần này bà nhất định phải lo vợ cho nó "Anh phải lấy vợ để tôi có cháu bế cháu bồng chứ. Chưa lo được vợ cho anh tôi chết không nhắm mắt

được. Tôi còn sống ngày nào trách nhiệm tôi còn ngày đó. Có thương mẹ hãy lấy vợ đi con. Yêu ai, phải lòng ai báo cho mẹ một tiếng để mẹ sắm cơi trầu sang thưa chuyện với nhà người ta". Nghe bà nói đôi má bầu bầu của nó còn đỏ hơn ngày bà dạy nó xắn gấu quần. "Anh đừng gãi đầu đánh trống lạng nhé. Anh bộ đội cu Tý ngoan lắm cơ. Biết nghe mẹ lắm. Tìm hiểu nhanh nhanh lên nhé rồi báo cho mẹ biết...".

Bà nóng ruột chứ nó về báo tin. Cái giàn trầu của bà những ngọn trầu đã lấp ló qua mái hiện nhà. Chao ôi, cái thằng đánh giặc được thưởng huân chương đấy nhưng chắc nói chuyện với con gái nhút nhát quá đây mà. Giá bên mẹ, mẹ chỉ cho. Nhà cái cô Nụ làng trên ấy. Xinh xinh là. Eo thắt, mặt trái xoan

đầy đặn. Dáng người tham công tiếc việc khéo chiều chồng nuôi con. Tôi mà đánh tiếng hỏi cho con trai chắc người ta chẳng chối đâu. Mãi gần giỗ năm tới nó mới về. Lần này không phải nó về một mình. Sau nó một cô gái bẽn lẽn cố tình giấu mặt vào lưng áo nó. Cũng bộ quân phục xanh. Mũ tai bèo. Nước da tai tái. Nó giới thiệu với bà: Đây là cô thanh niên xung phong, ở cạnh nó trong khu rừng khộp lá đỏ rực mỗi khi mùa khô tới. Chúng nó yêu thương nhau, muốn được nên vợ nên chồng. Bà rối rít giục cô con dâu tương lai mặc bộ quần áo thanh niên xung phong ra giếng để bà gội đầu. Bồ kết bà để dành sẵn. Lá chanh, lá bưởi ở ngoài vườn. Khổ, ở rừng lâu nên đuôi tóc chẻ hết ra thế này. Thằng con bà hôm nay vui hẳn lên. Nó lăng xăng dọn dẹp. Nó hát bài gì đó "Rừng Trường Sơn ào ào lá đổ". Bà vui lắm. Ừ các con thương nhau, lấy nhau rồi vợ chồng đầu gối tay ấp bảo nhau làm ăn nhớ phải sớm cho tôi một tý nhau để tôi bế cho đỡ hiu quạnh . Bao năm rồi lủi thủi một mình. Vắng vắng là…"

Đầu tiên họ hàng của bà được báo trước. Người xem trai bà châm mãi mới hút được điếu thuốc lào giật mình hỏi lại con gái:

- Chết, đã lâu bố không sang bên ấy. Con thấy bác thế nào, có khỏe không.

- Bác có sao đâu bố, vẫn bình thường mà. Bác bổ cau phơi trắng sân. Hình như bác nhờ người đi chợ đong cả gạo nếp nữa. Rồi đến bà hàng xóm. Mọi người hỏi thăm nhau nghi hoặc:

- Lạ thật. Nhà bà ấy có mỗi một anh. con trai đi bộ đội hy sinh trong chiến trường B rồi cơ mà. Cưới vợ cho ai nhỉ...?

Lộn rộn nhất cánh thanh niên làng. Chúng nhầm thào với nhau rằng nhà nước báo tử nhầm. Đơn vị anh cu Tý đánh giặc xong chuyển sang làm nông trưởng cà phê gì đó ở Tây Nguyên. Anh ấy yêu một cô gái đẹp ơi là đẹp, cán bộ to đấy nhé. Có người còn quả quyết đã tận mắt thấy anh cu Tý đưa người yêu về thăm quê. Béo khỏe. Bụng cáng xệ như mấy ông giám đốc. Ngồi xe con bóng nhoáng.

Đúng ngày định nhà bà dựng rạp thật. Cuối tháng mười, sau vụ gặt cái liềm được thảnh thơi treo lên một góc. Gió bấc đầu mùa vân vo cái lạnh. Sắc đỏ của tấm phông che rạp, của những bông hoa trang trí trước cổng cứ hừng như bếp lửa sưởi ấm cá mạt xóm nhô. Không nghe tiếng lợn eng éc. Không nghe tiếng nhạc xập xình giống mọi đám cưới khác trong. làng. Nhà bà rộn rịp người. Đám con nít lăng xăng chạy ra chạy vào, ngó xuôi ngó ngược tranh nhau đoán: Chú rể sẽ đưa cô đâu lên lối nào, bằng xe gì . Các bà ngồi bỏm bẻm nhai trầu. Cánh thanh niên thì ngạc nhiên đưa mắt phân vân. Rõ ràng hoa rất nhiều. Bàn nào cũng cắm hoa hồng trắng nhưng trên phông không thấy chữ lồng ghép tên chú rể với cô dâu đâu cả. Mối cặp bồ câu, đôi cánh giang rộng bay trên nền vải đỏ. Chỉ đến lúc ông trưởng họ tuyên bố giờ tốt đã đến, buổi hôn lễ chính thức bắt đầu mọi người mới đôt xô mắt về phía

bà. Chà, ghê thật. Có lẽ chú rể đưa cô dâu về từ hồi đêm nên không ai biết. Bà ấy kín tiếng thế là cùng. Giấu chúng nó trong buồng mãi tới tận lúc này. Hôm nay trông bà nhanh nhẹn, hoạt bát khác hắn ngày thường. Bà mời các ông, các bà "ăn thuốc, xơi trầu". Bà nhắc mấy đứa cháu đem thêm bánh kẹo ra bàn. Mấy dãy ghế trong rạp đã chật ních những người. Cả người được mời. Cả người không được mời. Ai cũng háo ha háo hức... Khi ông trưởng họ tuyên bố xong bà chắp tay xin phép bà con cho chàng rể ra chào họ ta. Mọi người ồ giục:

- Ra đi thôi. Xin mời chú rể cô dâu ra nào...

Đám trẻ đứng ngoại ấy nhau chen vào trong. Đứa nào cũng cố nghển cổ lên nhìn. Bà đi lại phía cửa buồng. Chiếc ri đô cửa buồng rủ kín mít. Không khí thật trang trọng. Mọi người hồi hộp chờ đợi . Bà đã từ từ đi ra. Không có ai theo sau bà. Chỉ mỗi một tấm ảnh. Bà đỡ nó trước ngực. Có tiếng kêu thảng thốt:

- Trời ơi, anh Tý...

Đúng người trong cái ảnh là anh cu Tý nhà bà. Chiếc mũ cối gắn ngôi sao nhỏ. Đôi mắt bầu bầu. Ánh mắt trong veo ấm áp nhìn thẳng về phía mọi người. Như đang chào. Như đang hỏi . Dải băng đen bắt chéo góc dưới tấm ảnh đã được bóc ra. Thay vào đó là một bông hồng đỏ. Mấy người đang đứng gần cửa buồng đứng dạt sang, rẽ một lối nhỏ cho bà. "Chào mọi người đi con". Họ hàng, làng xóm của con cả đấy. Con chào đi nào con trai của mẹ. Mọi người đến với con đấy. Con nói gì đi…"

Bà đứng giữa nhà, ôm tấm ảnh ghì trước ngực, nước mắt bà chảy ròng ròng. Trong nhà ngoài sân, tiếng lao xao ngừng bặt. Người cúi đầu. Người quay ra sau kín đáo thấm nước mắt. Đột nhiên mấy tiếng nấc phía các cô gái bật ra, kéo theo tiếng khóc vỡ oà. Không còn ai lòng dạ nào nghe tiếp được và đang giới thiệu về cô con dâu thanh niên xung phong. Cũng không ai nghe rõ lời cảm ơn, xin lỗi của bà bằng giọng nghèn nghẹn đứt quãng…

Sau cái đám cưới có một không hai đó, độ hơn một năm thì bà mất. Người ta kể lúc hai chân bà đã lạnh bà vẫn tỉnh táo lắm. Bà nói rằng bà phải vào với các con của bà. Bà vào bế cháu cho chúng nó. Bà vào để mẹ gần con. Nơi chúng ở là khu rừng khộp lá đỏ tía mỗi mùa khô tới.

Chỉ có thế rồi bà thanh thản ra đi.
Tài sản của Memory

Trả Lời Với Trích Dẫn