Xem bài viết đơn
  #5  
Old 21-05-2008, 05:55 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 5 : Sơ Minh Thân Thế



Thủy Hỏa Song Tà không khỏi có phần hối hận, thầm nghĩ : "Nếu giấu chuyện này suốt đời, cũng chưa biết chừng chắc là không được."

Đương nhiên, đấy chỉ là ý niệm trong một lúc.

Âu Dương Chi Hô sau khi dùng ngón tay út chà mạnh trên mặt, gạt lệ mà nói : "Nhị vị gia gia, bọn người bịt mặt kia vì sao lại muốn hạ độc thủ với mẹ con ?"

Thánh Hỏa Thiên Tôn nói : "Cái này Hỏa gia gia cũng không biết, lúc ta đuổi đến thì bọn chúng đã đả thương mẹ con rồi."

Nói đến đây, lão chợt vỗ tay một cái rồi nói tiếp : "Mẹ con có để lại một cuốn sách, nhờ ta giao cho con khi con đã hiểu chuyện, có lẽ sau khi con đọc rồi thì có thể hiểu rõ huyền bí bên trong."

Thần Thủy Chân Quân đã nhanh hơn một bước, lôi ra một cuốn sách từ đáy một chiếc rương, giao cho Âu Dương Chi Hô.

Trên bìa cuốn sách vẫn còn vết máu loang lỗ, Âu Dương Chi Hô vừa nhìn thấy, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

Dường như y có thể nhìn thấy năm xưa bọn người bịt mặt kia làm sao đả thương mẹ y, máu tươi nhuộm đỏ cuốn sách này.

Xem một lúc, Âu Dương Chi Hô đột nhiên bật ngửa về phía sau, khiến cho Thủy Hỏa Song Tà hú vía một phen, bọn họ lại vừa bắt mạch, vừa xoa ngực.

Vẫn là Thần Thủy Chân Quân bình tĩnh hơn, đặt tay trái lên huyệt Bách Hội trên thiên đỉnh của Âu Dương Chi Hô, tay phải áp vào bên dưới ngực, từ từ truyền một luồng chân lực hùng hậu vào thể nội y.

Liền lúc này, sắc mặt Thần Thủy Chân Quân bỗng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Đó là do Thần Thủy Chân Quân đột nhiên phát hiện Nhâm – Đốc nhị mạch trong thể nội Âu Dương Chi Hô đã thông.

Thật không thể nào hiểu nổi !

Ngưởi luyện võ công, nếu muốn đả thông hai mạch Nhâm – Đốc của mình, ít nhất cũng phải cần đến sự trợ giúp của cao thủ hàng đầu trên giang hồ, nhìn quanh võ lâm, có thể tự đả thông hai mạch Nhâm – Đốc của mình không quá hai mươi người.

Nếu được thế ngoại cao thủ tương trợ, tuy có thể nhanh hơn phần nào nhưng Âu Dương Chi Hô và Thủy Hỏa Song Tà lâu nay chưa từng rời nhau, làm thế nào có thể gặp được thế ngoại cao thủ ?

Thần Thủy Chân Quân nghĩ mãi không được đáp án.

Cuối cùng, Âu Dương Chi Hô đã dần dần hồi tỉnh.

Thánh Hỏa Thiên Tôn đột nhiên vung tay điểm Thụy Huyệt của Âu Dương Chi Hô.

Thần Thủy Chân Quân nổi nóng, hét lên : "Ngươi …"

Thánh Hỏa Thiên Tôn lại "hừm" một tiếng, nói rằng : "Ta lo lắng nó tỉnh lại như vậy rồi sẽ bi thương quá độ, tổn hại đến sức khỏe, chi bằng để nó ngủ một giấc, có lẽ nó sẽ bình tâm tịnh khí được phần nào."

Thần Thủy Chân Quân nghe vậy, cảm thấy cũng có lý nên cũng không nhìn bằng cặp giận dữ nữa, miệng nói : "Thật không ngờ Nhâm – Đốc nhị mạch của thằng bé này đã thông rồi."

Thánh Hỏa Thiên Tôn bật cười ha hả rồi châm chọc : "Ta xem ngươi lo lắng đến váng đầu rồi, lại nói ra mấy lời ngây ngô ấy. Ngươi xem nó chỉ là thằng bé chín tuổi, lại chưa từng luyện võ, làm sao hai mạch Nhâm – Đốc thông được ? Buồn cười, thật buồn cười …"

Thần Thủy Chân Quân giận run người nhưng lại cười nói : "Được, được được ! Nếu hai mạch Nhâm – Đốc của nó đã thông thì ngươi từ đây không được gắp đồ ăn cho nó, càng không được ôm đầu nó mà ngủ !"

Thánh Hỏa Thiên Tôn cười nhạt : "Ta lại sợ ngươi dọa à ? Nếu hai mạch Nhâm – Đốc chưa thông thì ngươi từ đây không được nhờ nó cắt râu, ta nhìn là đã thấy ghét rồi !"

Thần Thủy Chân Quân nói : "Được, thử thì biết ngay !"

Thánh Hỏa Thiên Tôn liền áp song chưởng vào dưới ngực Âu Dương Chi Hô. Từ từ, sắc mặt lão càng lúc càng quái dị, rốt cuộc không khỏi kinh ngạc bật ra một tiếng "ỳ..ỷ".

Thần Thủy Chân Quân đứng kế bên cười nhạt một cách đắc ý.

Thánh Hỏa Thiên Tôn bị lão cười đến tâm phiền ý loạn, nghĩ đến việc từ nay không được ôm Âu Dương Chi Hô ngủ chung, không khỏi vừa bực tức vừa hối hận. Chợt, lão động tâm niệm, nghĩ ra một cách khiến sự chú ý của Thần Thủy Chân Quân bị lay chuyển.

Lão quay phắt người lại, kinh dị nói : "Ta thật lấy làm kỳ lạ …"

Thần Thủy Chân Quân vội hỏi : "Việc gì khiến ngươi kinh ngạc như thế ?" lão cho rằng chắc Thánh Hoả Thiên Tôn chỉ việc hai mạch Nhâm – Đốc của Âu Dương Chi Hô đã thông.

Nhưng lại nghe Thánh Hỏa Thiên Tôn nói : "Ta đang lấy làm lạ tại sao nó vừa đọc quyển sách đó liền hôn mê ngay."

Thần Thủy Chân Quân bật cười : "Quá ư là ngu ngốc, đó rõ ràng là trong sách viết những chuyện khiến nó bi thương nên nó mới ngất đi như vậy."

Thánh Hỏa Thiên Tôn thấy lão quả nhiên mắc lừa, vô cùng mừng rỡ, cũng không thèm để ý nụ cười châm biếm của lão mà tiếp tục dẫn theo vấn đề trên : "không biết là viết chuyện gì trong đó nhỉ ?"

Thần Thủy Chân Quân nói : "Xem thì biết ngay, cần gì phải suy nghĩ cực khổ như vậy ?"

Thánh Hỏa Thiên Tôn cố ý nói : "Thế há chẳng bị người ta nói giả nhân giả nghĩa ?"

Thần Thủy Chân Quân ngập ngừng, trồng mắt đảo qua đảo lại, nói : "Hôm nay không giống với năm trước rồi. Hôm nay Chi Hô đã xem qua quyển sách này, mà lại còn ngất đi vì quyển sách này, ta và người nếu không xem qua thì làm sao đối chứng cho thuốc để an ủi nó ?"

Thánh Hỏa Thiên Tôn nghe cũng có lý, liền lật sách ra xem.

Vì quyển sách đã trải qua nhiều năm tháng, lại thêm vết máu thấm vào nên có phần khó đọc.

Thủy Hỏa Song Tà bèn góp nhặt từng chỗ, lần từng câu từng chữ mà xem.

Trên sách viết rằng : "Con Chi Hô của ta : ngày hai mươi tháng tư năm Tây Dần, sáu trong bảy vị sư huynh đệ của mẹ nổi lòng tham muốn cướp đoạt Dị Phật Tâm Kinh của cha con, lén tập kích Tư Phu Trai của chúng ta, nếu không phải mưa to gió lớn trong đêm, và mẹ lại có thể dùng U Vân Bộ để trốn thoát thì đêm ấy đã bị sáu tên cầm thú hãm hại. Nhưng cha con Âu Dương Dã là một thư sinh văn nhược, không luyện võ học nên trúng phải độc thủ !"

"Hơn hai mươi người khác của Tư Phu Trai cũng bị sáu tên cầm thú đó giết người diệt khẩu."

"Theo như mẹ biết, còn một vị sư huynh vốn luôn bảo vệ mẹ, nhưng đã sớm bị bọn chúng lập kế lôi kéo. Đêm ấy chỉ có mẹ và hai tỳ nữ của mẹ là Hạ Hà, Đông Thanh tạm thoát hổ khẩu."

"Lúc viết lại những lời huyết tiên này, đã qua ngày hai mươi tháng tư được hai hôm, mẹ và Hạ Hà, Đông Thanh tìm cách trốn tránh sự truy sát của bọn chúng, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi. Sáng sớm hôm nay, mẹ chờ đợi trong một ngôi miếu đổ nát, vì đại sư huynh Phong Phi Tinh phát giác, truy sát ráo riết, mẹ biết lần này khó tránh cái chết, chỉ cầu mong con được sớm ngày ra đời, mẹ đem con nhờ cậy người ta, có lẽ tương lai con sẽ báo thù cho mẹ và cha con."

"Nhưng con chỉ mới đầy chín tháng, làm sao có thể như ý nguyện của mẹ được ?"

"Thâm thù đại hận, đành vùi theo mẹ xuống cửu tuyền vậy"

"Ta hận … hận !"

"Mẹ đã phân Dị Phật Tâm Kinh thành hai bộ, một nửa giao cho Hạ Hà, một nửa giao cho Đông Thanh, mẹ nói đến lúc thích hợp thì bọn họ chia nhau mà chạy."

"Nếu mẹ may mắn sống qua được một tháng, sinh ra con trai của mẹ thì ấy là vạn hạnh, bất luận là nam hay nữ, đều gọi là Âu Dương Chi Hô, đấy là tên do cha con đặt."

Viết đến đây, trong sách đột nhiên xuất hiện một đoạn trắng.

Lật qua một trang mới lại thấy chữ, nhưng đã không phải là dùng mực viết nữa mà là dùng mấu tươi. Vì thời gian qua lâu nên đã ngưng đọng thành màu đỏ thẫm, khiến người ta vừa nhìn thấy đã phải kinh sợ.

Thánh Hỏa Thiên Tôn và Thần Thủy Chân Quân nhìn nhau, kế đó lại tiếp tục xem.

Trên sách lại viết rằng : "Con của ta, tình thế vạn cấp ! E rằng mẹ không được toại nguyện. Con ta, sao con lại bạc mệnh như vậy ? Chưa ra đời đã chết oan trong bụng mẹ."

Nét chữ bên dưới càng lúc càng rối, không thể nhìn rõ được nữa.

Dưới cùng mới lại có vài chữ lơn lớn : "Mẹ, Phong Hồng Nguyệt tuyệt bút !"

Nét móc câu của chữ "bút" cuối cùng ấy rất dài, dài như một lưỡi huyết đao cong cong.

Thánh Hỏa Thiên Tôn và Thần Thủy Chân Quân xem xong lặng người, một lúc lâu sau mới định thần lại, trong lòng nghĩ thầm : "Trên thế gian e rằng không còn chuyện nào thê thảm hơn những lời huyết tiên viết trong sách, lại là viết cho một đứa bé có khả năng không có cơ hội ra đời. Xem tình cảnh viết trong sách, lúc đó, Phong Hồng Nguyệt chắc là cất bước rất gian nan, chỗ nào cũng gặp hung hiểm, có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng vô trợ khi viết những dòng chữ máu này.

Thủy Hỏa Song Tà im lặng một lúc rất lâu.

Cuối cùng, Thánh Hỏa Thiên Tôn cũng mở miệng nói : "Ta muốn dạy võ công cho Chi Hô, để nó báo thù cho cha cho mẹ, dùng trường tiễn của ta cắt đầu từng đứa từng đứa cẩu tặc kia xuống."

Thần Thủy Chân Quân nói : "Đâu có dễ giải với bọn chúng như thế được ? Ta thấy tốt nhất là dùng Thúc Thiên Thừng của ta thắt cổ bọn chúng, để cho mồm miệng bọn chúng sùi bọt trắng ra, rồi thả ra, thắt lại, lại thả ra, thắt lại, thắt cho chúng nó muốn sống không được, muốn chết không xong …"

"Phiền phức, phiền phức. Chi bằng dùng trường tiễn của ta cắt đứt từng ngón tay của bọn chúng, lại cắt đứt lỗ tai, lại cắt đứt bàn tay, lại …"

Thánh Hỏa Thiên Tôn chợt cắn chặt miệng, không nói nữa.

Thì ra lão phát hiện Âu Dương Chi Hô đã tỉnh dậy.

Theo lý, Âu Dương Chi Hô sau khi bị Thánh Hỏa Thiên Tôn điểm Thụy Huyệt thì phải ngủ hơn một canh giờ, nhưng bấy giờ còn chưa đến nửa canh giờ mà Âu Dương Chi Hô đã tỉnh lại, khiến lão không sao hiểu được.

Bỗng ánh mắt lão sáng lên, nghĩ ra rồi. Vì hai mạch Nhâm – Đốc của Âu Dương Chi Hô đã thông, tinh khí, huyết dạ vận hành mạnh và nhanh hơn người thường, cho nên mới tỉnh lại sớm hơn người bình thường.

Âu Dương Chi Hô vừa tỉnh lại đã nghe Thủy Hỏa Song Tà đang nói phải trừng trị bọn người mưu hại cha mẹ mình thế nào thế nào, lại thấy huyết mạch trương lên, hận không được lập tức tận tay cầm đao cứa từng nhát từng nhát vào người bọn cầm thú ấy.

Đến lúc Thánh Hỏa Thiên Tôn phát hiện y đã tỉnh lại, y đã dạng chân quỳ xuống, khấu đầu nói : "Nếu không phải nhị vị gia gia ra tay, e rằng con đã chết từ chín năm trước. Thâm thù của mẹ con cũng vĩnh viễn không có ai rửa giúp. Bây giờ, Âu Dương Chi Hô con muốn theo nhị vị gia gia học võ, sau khi học thành, con muốn tự tay giết chết bọn cẩu tặc kia, dùng đầu bọn chúng để tế linh hồn cha mẹ con !"

Trong lời nói tràn ngập khí khái bi tráng, không giống lời nói của một đứa bé chín tuổi chút nào ?

Thủy Hỏa Song Tà không khỏi vừa vui mừng vừa thấy đáng thương, nghĩ thầm trong lòng : "Nó còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết yêu ghét phân minh, thật là hiếm có. Chỉ là thảm biến như thế rơi lên thân thế của nó, khó tránh có phần tàn khốc, đành mong là nó không vì vậy mà biến thành một kẻ thù hận tất cả."

Thần Thủy Chân Quân nói : "Như thế cũng tốt, sau khi con học được Thần Thủy Công của lão phu cũng có thể thay ta hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, trừ bá an lương. Chỉ là … chỉ là đừng giống như ta, quay đầu lại thì đã rơi vào tà danh."

Thánh Hỏa Thiên Tôn nói : "Nếu muốn học võ thì học Thánh Hỏa Công của ta thích hợp hơn, sau này con vừa dùng Thánh Hỏa Công là đảm bảo kẻ khác bị con đánh tơi bời hoa lá, nghe hơi gió đã chạy mất."

Thần Thủy Chân Quân cười nhạt : "Thứ võ công mục nát của ngươi làm sao bằng Thần Thủy Công kỳ tuyệt của ta được ?"

Thánh Hỏa Thiên Tôn cười ha hả : "Chỉ được cái miệng lưỡi lanh lợi! Ta lại muốn kiến thức thử xem cái gì Thúi Thủy Công của ngươi cao minh thế nào."

Thần Thủy Chân Quân nổi nóng nhưng vẫn cười nói: "Thế thì ta cho ngươi nếm thử một lần, nhưng ngươi phải đề phòng một tí, đừng để không cẩn thận rồi sợ vỡ cả mật."

Thánh Hỏa Thiên Tôn hỏa khí càng vượng, tức anh ách lôi ra cây kéo to lớn dị thường, miệng thét: "Nhào vô, nhào vô … ! Xem ta bị ngươi dọa sợ vỡ mật thế nào !"

Thần Thủy Chân Quân cũng không nói tiếng nào, huơ tay phải lên, sợi đai ngũ sắc giấu trong tay áo liền vụt ra như một con mãng xà.

Âu Dương Chi Hô biết hai lão thường bất hòa vì một lời nói rồi trở mặt, nhưng rồi sau đó cũng hòa hảo lại. Hơn nữa, y cũng muốn xem võ công của hai vị gia gia nên cũng không khuyên nhủ gì cả.

Thần Thủy Chân Quân như cơn gió nhẹ lướt ra ngoài cửa, sợi đai ngũ sắc trong tay vừa vung lên đã bay bay tà tà theo, ngưng trên không trung mà không rơi xuống.

Vật mềm mại như vậy mà được Thần Thủy Chân Quân dùng nội lực quán lên lại hiển nhiên thành hình, có thể thấy nội lực vô cùng hùng hậu.

Thánh Hỏa Thiên Tôn đâu chịu thua kém? Thân người lão như cơn lốc xoáy ra, hai tay kéo mạnh, lưỡi kéo khổng lồ đã tách ra, hai tay đẩy vào một nửa, thì ra lưỡi kéo này gọi là Đoạn Hà Tiễn, là một thần vật thời thượng cổ, nó nằm trên tay Thánh Hỏa Thiên Tôn đã cắt rơi không biết bao nhiêu đầu người. Cho nên trên lưỡi kéo đã bị máu nhuộm thành màu lam bích.

Thần Thủy Chân Quân hét lớn, sợi đai Thúc Thiên Thừng vốn đang nằm trên không trung, đột nhiên phát ra vạn đạo cầu vòng, tạo thành một cái lưới ngũ sắc chói lòa, chặt chẽ đến mức không hở một đường tơ, nhắm phía Thánh Hỏa Thiên Tôn chụp tới, lại có tiếng "hách hách" xé gió, nhỏ như tiếng tên bay trên không.

Nhưng cây kéo của Thánh Hỏa Thiên Tôn là Đoạn Hà Tiễn, ngay cả nước cuồn cuộn chảy xiết cũng có thể cắt đứt, còn loại lưới nào không thể phá?

Lưỡi kéo khổng lồ của Thánh Hỏa Thiên Tôn như có linh tính, ngang nhiên có thể tìm ra kẽ hở trong ánh chớp ngũ sắc thiên biến vạn hóa, tiếng "roẹt roẹt" liên tục vang lên, hàn phong dồn dập tập kích về phía Thần Thủy Chân Quân.

Vốn là ánh ngũ sắc đang nhảy múa rần trời, đột nhiên ngưng thành một bó, như một đạo cầu vòng quán nhật tả xuất, nhắm hướng trường tiễn cuộn đến, còn đuôi ngọn Thúc Thiên Thừng lại như linh xà nhắm vào hai huyệt Đại Lăng và Thần Môn trên cổ tay Thánh Hỏa Thiên Tôn mà điểm.

Thánh Hỏa Thiên Tôn vốn đã chuyển quá Đoạn Hà Tiễn nhưng lại có thể biến chiêu.

Chỉ thấy Thánh Hỏa Thiên Tôn vặn eo cúi người, trường tiễn liền bật trở lại, chỗ mà Thúc Thiên Thừng điểm đến liền bắn ra hàn quang tung tóe.

Không chậm trễ, Thần Thủy Chân Quân chỉ còn cách lắc cổ tay, Thúc Thiên Thừng vùng ngược trở về.

Hai lão cứ thế, đấu hơn trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại.

Sau đó, Thủy Hỏa Song Tà buông Thúc Thiên Thừng và Đoạn Hà Tiễn, tỷ thí nội gia chân lực.

Tay trái Thần Thủy Chân Quân giơ ra trước, lúc chưởng phong tuôn ra, tay phải bám sát theo sau, chưởng phong càng thêm mãnh liệt, hai luồng nội gia chân lực trước sau nhất kích, biến thành một luồng chân lực xoáy tròn cuộn ra, như xoáy nước sâu thẫm, trùng trùng điệp điệp kín mít, tựa như một cơn sóng dữ của biển cả.

Nguồn động lực tràn ra không gian bốn phía xung quanh, dưới một luồng chân lực vô tận vô tuyệt như vậy, gạch đá dưới đất cũng bắn bay lên không, cỏ khô bụi bặm cũng tung bay khắp trời.

Âu Dương Chi Hô không khỏi cảm thấy ngực mình có phần ngột ngạt, vội vã lùi lại mấy bước, nắp vào trong chòi cỏ, cảm giác kỳ lạ trên ngực mới được giảm đi phần nào.

Thánh Hỏa Thiên Tôn lại không hề sợ sệt, hét lớn một tiếng, hợp song chưởng lại, một đạo kình lực như mũi nhọn bén ngót phóng ra, thêm một tràng âm thanh xé gió, ngang nhiên xung nhập vào nguồn tiên thiên chân khí của Thần Thủy Chân Quân, lách qua mũi nhọn của Thần Thủy Chân Quân, từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng dùi thẳng về hướng Thần Thủy Chân Quân.

Thần Thủy Chân Quân "hứ" một tiếng lạnh lùng, luồng chân lực kia cuốn ngược trở lại, cuộn sát theo luồng nội gia chân lực của Thánh Hỏa Thiên Tôn.

Thánh Hỏa Thiên Tôn thét lớn một tiếng, lại đẩy ra chân lực, luồng chân lực đã bị cuộn kia như muốn vùng thoát ra.

Hai người đều tung ta toàn thân công lực, giữ nhau không buông.

Âu Dương Chi Hô đã bị kinh thế võ công của Thủy Hỏa Song Tà làm cho ngẩn ngơ, nhưng ngay lập tức y phát hiện nếu để cho Thủy Hỏa Song Tà đấu tiếp như vậy thì kết quả chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.

Nhưng như nay hai người đã vào trạng thái giao nhau, ai cũng không thể triệt chiêu trước, nếu không ắt bị đối phương đả thương.

Kỳ thực, Thủy Hỏa Song Tà cũng đã phát giác không hay, nhưng bọn họ đã leo lên lưng cọp, vì tâm niệm hai người không thể nhất chí, triệt chiêu cùng lúc.

Âu Dương Chi Hô hồi họp trong lòng.

Chợt, bộ não nhỏ nhắn của y lay động.

Chỉ thấy y đột nhiên đứng dậy, sau đó dùng hết sức toàn thân thét lớn thảm thiết : "A …."

Thủy Hỏa Song Tà đang trong trận đấu, vừa nghe thấy liền thu chiêu, không còn để ý gì nữa, xông về phía chòi cỏ, bọn họ nghĩ rằng Âu Dương Chi Hô đã gặp chuyện gì bất trắc.

Vì khi Thủy Hỏa Song Tà thu chiêu không hề do dự, dù có bị đối phương đả thương cũng phải quay về với tốc độ cực nhanh.

Mà võ công của Thủy Hỏa Song Tà lại không phân cao thấp, lại một lòng cứu người nên thời gian, tốc độ triệt chiêu tự nhiên đồng nhất.

Lúc Thủy Hỏa Song Tà tề tề xông vào chòi cỏ mới thấy Âu Dương Chi Hô không có hề hấn gì, đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhìn bọn họ mà cười.
Tài sản của giacuongly

Trả Lời Với Trích Dẫn