Xem bài viết đơn
  #13  
Old 22-05-2008, 03:07 AM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 13: Tà Phật Tâm Pháp


Trên thực tế, mục đích của bọn chúng là muốn đạt được võ công tâm pháp của Tà Phật, chúng cho rằng sư phụ ghi chép lại tâm pháp võ công là để truyền cho hậu thế, phát dương quang đại, chỉ là tạm thời chưa chọn được ai để truyền lại mà thôi.

Vì Phong Hồng Nguyệt được sư phụ yêu thương nhất nên bọn chúng nghĩ rằng, nếu đoạt được Phong Hồng Nguyệt thì sẽ được Tà Phật chọn trúng, trở thành truyền nhân y bát chân chính. Nhưng Phong Hồng Nguyệt là người thông minh đến bậc nào? Nàng đã sớm nhìn rõ mưu đồ của chư vị sư huynh, cho nên nàng không thèm để ‎ý đến sự hư hoài giả tạo của bảy gã sư huynh.

Vào lúc này, Phong Hồng Nguyệt tình cờ quen một thư sinh tên Âu Dương Dã, chàng thư sinh này tuy sức trói gà không chặt nhưng là người vô cùng đôn hậu chất phác, chỉ là tính cách có phần cổ hủ. Phong Hồng Nguyệt từ nhỏ đến lớn sống trong đao quang kiếm ảnh, nàng đã quá chán ghét những cuộc phân tranh không ngừng không nghỉ, mà chàng thư sinh Âu Dương Dã lại không hề có chút dính líu gì đến việc giang hồ, điểm này làm cho Phong Hồng Nguyệt vô cùng yêu thích.

Về sau, hai người trở thành phu thê, khoảng thời gian này, các gã sư huynh của Phong Hồng Nguyệt trăm phương ngàn kế ngăn trở chia rẽ. Nhưng Phong Hồng Nguyệt là một cô gái ngoài mềm trong cứng, tâm ‎ý nàng đã quyết, làm sao thay đổi được? Tà Phật tuy cảm thấy võ công của mình độc bộ thiên hạ, nhưng đồ đệ mình nuôi dạy lại gả cho một anh văn nhược thư sinh không biết tí gì về võ công, ông cũng thấy có phần mất mặt, nhưng tính tình ông vốn hào phóng nên cũng không làm khó Phong Hồng Nguyệt.

Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã một văn một võ nhưng lại rất hợp nhau. Âu Dương Dã rất yêu đọc sách, xem sách như mệnh căn, thường đi khắp nơi để dò tìm cổ tịch, gặp được quyển nào ưa thích thì không tiếc phải bỏ bao nhiêu tiền để mua cho bằng được.

Một hôm, Âu Dương Dã nhìn thấy một quyển sách ở chỗ ông lão bán thuốc mỡ da chó, tên sách là Dị Phật Tâm Kinh, chàng nghĩ thầm: "Chắc là một phần tâm đắc của Phật môn đây." Ngờ đâu sau khi đọc sơ qua, chàng không hiểu trong sách nói gì.

Âu Dương Dã thất kinh, chàng tự phụ tuy không dám nói là sở học đong đầy năm xe, tài cao bát đẩu, nhưng thư tịch tầm thường chàng chỉ cần liếc sơ qua cũng có thể hiểu được đại khái, chưa từng gặp chuyện sau khi đọc rồi vẫn không hiểu sách muốn nói gì.

Lòng hiếu kỳ của Âu Dương Dã nổi dậy, bèn xoay sang ông lão bán thuốc mỡ da chó hỏi lai lịch quyển sách này, ông lão kéo đông đẩy tây một hồi cũng nói được trước kia sau này, Âu Dương Dã liền bỏ hai mươi văn tiền ra để mua lại quyển sách. Âu Dương Dã để quyển Dị Phật Tâm Kinh trong thư phòng, nghiên cứu tỉ mỉ, nhưng vẫn rối mù như mây che vụ ám. Chỉ thấy đầu sách ghi là: "Học hữu tứ định, viết: Không vô biên xứ định, thức vô biên xứ định, vô sở hữu xứ định, phi tưởng phi phi tưởng xứ định…"

Xem đi xem lại càng thấy khó hiểu: "… Ngã vu thử định, y dục giới thân, cụ túc sắc pháp, hà cố bất kiến? Tác thử niệm chi, tức đương nhất tâm đề quán thử thân, nhất thiết mao đạo dữ cửu khổng, thân nội không tập trung… nội ngoại tương thông, diệc như sắc tiêu, trùng trùng vô thực…"

Chữ "si" đối với người đọc sách và người học võ thật chẳng có gì phân biệt, Âu Dương Dã suy nghĩ vất vả ba ngày ba đêm cũng chưa được gì, bất tri bất giác người đã tiều tuỵ hẳn, không màn cơm nước, không biết ngày đêm…

Phong Hồng Nguyệt chưa bao giờ thắc mắc chuyện tập tính của chồng, nhưng thấy chàng si mê như vậy, không khỏi lo buồn liệu có phải vì quyển sách này mà khiến chàng si ngơ như vậy? Vì vậy mới nhắc chàng đi tìm người thấu hiểu kinh Phật để thỉnh giáo, biết đâu có ích phần nào. Âu Dương Dã sau khi nghe xong, như người vừa tỉnh mộng, lập tức chạy lên Thiên Tranh Tự trên Thiên Tiêu Sơn. Chủ trì Thiên Tranh Tự là Ích Duyên Đại Sư sau khi xem xong cũng luôn miệng: "Kỳ tai, kỳ tai". Thì ra sau khi xem quyển sách này, Ích Duyên Đại Sư phát hiện đây không phải kinh thư của phật gia.

Hết sức ngạc nhiên, họ lại mang quyển sách đến Thiện Duyên Đường cho mấy vị khách khác xem thử, trong đó có một ông lão đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Dị Phật Tâm Kinh!"

Đây chả phải dư thừa sao? Người biết đọc chữ đều có thể đọc được, lão ta lại gào thét gì chứ? Nhưng những lời nói tiếp theo của ông lão mới khiến mọi người kinh sợ thất sắc, vì ông lão này nhận ra đây chính là một bộ võ lâm bí kiếp đã thất truyền hơn hai trăm năm, võ học được ghi chép bên trong toàn là võ công cao thâm kinh thế hãi tục.

Những người trong chùa đều không phải người trong võ lâm, sau khi trầm trồ hiếu kỳ rồi cũng trở lại bình thường, Âu Dương Dã lại lay động tâm tư.

Vì chàng chợt nhớ đến thê tử Phong Hồng Nguyệt của chàng là người tập võ, đối với người trong võ lâm mà nói, có thể gặp được một quyển võ lâm bí kiếp là việc hân hoan dị thường.

Âu Dương Dã quyết ý đem quyển sách này tặng cho thê tử, không cầu gì khác ngoài một nụ cười của nàng. Một thư sinh như Âu Dương Dã rốt cuộc cũng không thể nào ngờ được giang hồ hiểm ác. Nghĩ vậy rồi, chàng cầm quyển Dị Phật Tâm Kinh cứ thế đi một mạch về nhà, thế chẳng phải đã để lại một họa căn cực lớn rồi ư?

Sau khi Âu Dương Dã đưa Dị Phật Tâm Kinh cho Phong Hồng Nguyệt, Phong Hồng Nguyệt vừa lật ra đọc, không nén nổi kinh hoàng, vội hỏi đã có mấy người xem qua quyển sách này, Âu Dương Dã ậm ừ không rõ ràng, chỉ nói là có không ít, khoảng mấy chục người. Phong Hồng Nguyệt nghe xong, thần sắc đại biến, biết chắc sự tình đã vô cùng nghiêm trọng. Nàng im lặng hồi lâu mới buồn rầu nói: "Thiên giáng kỳ duyên, phúc họa nan biện, là phúc thì tốt quá, là họa thì tránh cũng không khỏi, tất cả đành nghe theo thiên mệnh thôi vậy."

Từ đó, Phong Hồng Nguyệt ngày đêm giới bị trong Tư Phu Trai, nàng đem hết tất cả các dị thuật học được của các sư huynh đệ đồng môn ra sử dụng, bốn phía quanh Tư Phu Trai sắp đặt cơ quan trùng trùng. Nhưng nửa năm trôi qua vẫn bình an vô sự, bụng dạ Âu Dương Dã ngày đêm cồn cào cũng nhẹ nhõm hẳn, cười nhạo thê tử quá cẩn thận. Tuy nhiên, Phong Hồng Nguyệt vẫn chưa yên tâm, nhưng lúc này nàng đã có thai mấy tháng, niềm vui của người lần đầu làm mẹ dần dần trấn át được nỗi bất an, lâu ngày nàng cũng quên đi phần nào.

Chính ngay khi Phong Hồng Nguyệt mang thai đến chín tháng, Tà Phật Thượng Nhân đột nhiên vô bệnh mà quy thiên. Phong Hồng Nguyệt vốn là cô nhi, may nhờ Tà Phật Thượng Nhân thu dưỡng, lại thêm được ông vô cùng yêu mến nên lâu nay nàng tôn kính Tà Phật như cha ruột. Nghe tin kinh hoàng này, nàng bi thương thảm thiết, từ Tư Phu Trai chạy suốt đêm đi bôn tang. Khi đến sơn trang của Tà Phật Thượng Nhân, các vị sư huynh khác cũng đã có mặt, thần sắc của tất cả đều tràn đầy đau thương, Vô Tà Vô Phật Sơn Trang nhất thời u uất như tràn ngập mây đen.

Sau khi hậu táng cho Tà Phật Thượng Nhân, mọi người mới phát giác con linh cầm Vô Ảnh Cốt Cốt mà Tà Phật Thượng Nhân nuôi dưỡng đã mất tích, người đầy tớ là Đường Mộc thường ngày cho Vô Ảnh Cốt Cốt ăn cũng không biết đâu mất.

Con linh cầm này bình nhật cùng với Tà Phật Thượng Nhân như hình với bóng, nay Tà Phật Thượng Nhân vừa chết, nó cũng bỏ đi, mọi người đều nghĩ thì ra trong loài điểu thú cũng có tập tính dựa vào thế chủ.

Đêm ấy, Phong Hồng Nguyệt và mọi người đều lưu lại trong Vô Tà Vô Phật Sơn Trang, lần lượt thay nhau thủ linh cho sư phụ. Bọn sư huynh biết sư muội mình yếu nhược, lại đang có mang bèn nói: "Sư muội đợi ngày mai trời sáng rồi hãy đến linh đường thay cho các huynh".

Phong Hồng Nguyệt thối từ không được, nghĩ thầm: "Cũng là ‎ ý tốt của các sư huynh cả." liền đồng ‎ý. Nhưng về đến phòng rồi làm sao ngủ cho được? Sau một hồi trằn trọc, nàng quyết định trở lại linh đường để gần gũi với linh vị của sư phụ vẫn tốt hơn. Lúc nàng đến gần linh đường, nàng nghe thấy một tràng tiếng "ti ti" dị thường. Trong lòng Phong Hồng Nguyệt kinh hãi, vội ẩn náu vào trong bóng cây, xuyên qua cửa sổ nhìn vào linh đường, cảnh tượng nàng nhìn thấy khiến nàng vừa kinh sợ vừa giận dữ, toàn thân không kềm chế được run lên, bất tri bất giác răng nghiến đến rách môi, máu tươi ứ ra.

Nàng nhìn thấy người thủ linh đường là đại sư huynh Phong Phi Tinh đang lục đông kiếm tây, linh đường đã bị lật tung cả lên.

Phong Hồng Nguyệt chuyển động tâm niệm thì biết ngay Phong Phi Tinh đang tìm kiếm quyển võ học tâm đắc mà sư phụ từng nhắc tới, thật không ngờ thi cốt sư phụ còn chưa lạnh mà chúng đã không nhịn nổi nữa.

Lòng Phong Hồng Nguyệt nhất thời lạnh lẽo, thoáng chốc nàng đã hiểu ra nửa năm lại đây vì sao không có ai ra tay với nàng để đoạt lấy Dị Phật Tâm Kinh, đó không phải vì thế gian giảm đi bọn tiểu nhân vô lại mà là vì bọn chúng khiếp sợ võ công cái thế của Tà Phật Thượng Nhân nên không dám động đến nàng.

Như nay sư phụ đã chết, xử cảnh của Phong Hồng Nguyệt cấp cấp khả nguy. Nghĩ như vậy, nàng chợt thấy gió lạnh thổi xào xạc dưới lưng, mồ hôi lạnh toát đẫm của người mà nàng vẫn không hay biết. Nàng nhớ đến Âu Dương Dã không biết võ công đang ở nhà.

Nhưng nàng cần phải thủ hết thất đầu cho sư phụ, trong bảy ngày ở đây, nỗi đau mất sư phụ và sự lo lắng cho chồng cùng đè nén lên tim nàng, chỉ qua vài ngày mà nàng tiều tuỵ đi rõ rệt.

Cuối cùng, nàng đã thủ đủ bảy ngày, liền lập tức lên đường trở về.

Đến khi nàng trông thấy Âu Dương Dã đang cầm quyển sách trên tay đứng trong Tư Phu Trai nhìn nàng, từng giọt lệ nóng hổi đầm đìa trên khuôn mặt. Đêm đó, Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã bàn bạc phải rời khỏi Tư Phu Trai, tìm nơi ẩn cư, họ quyết định tặng cho hai tỳ nữ mỗi người hai trăm lượng bạc và cho họ rời đi. Nhưng Hạ Hà và Đông Thanh khổ sở năn nỉ cho được lưu lại hầu hạ, cuối cùng Phong Hồng Nguyệt cũng không cho. Sau khi dùng cơm tối xong, mọi người bắt đầu thu dọn hành l‎ý, chuẩn bị trời vừa sáng thì khởi hành. Đêm đó vốn là ngày mười lăm, nhưng trời phía tây mây đen tích tụ trùng trùng điệp điệp, trên đầu lại một màn trời màu xanh, gió tây bắc thổi trận nhẹ trận gấp, ánh trăng đã đứng giữa bầu trời nhưng chỉ là một chùm sáng vàng. Âu Dương Dã ngồi ôm đống sách, nhìn trời rồi nói: "E rằng đêm nay sẽ có mưa to gió lớn."

Phong Hồng Nguyệt nghe vậy, trong lòng không khỏi rầu rĩ.

Nhà tuy nhỏ nhưng thật khó nỡ rời bỏ, mọi người thu thập hành l‎ý một lúc khá lâu mới xong, nhưng cũng phải có đến mấy bao lớn nhỏ. Sau khi vứt đi một số đồ có thứ cần có thứ không cần, hành lý còn lại vẫn không ít, đặc biệt là sách của Âu Dương Dã, vừa nhiều vừa nặng. Phong Hồng Nguyệt bèn gọi Hạ Hà vào một cái thôn gần đó mua về một con lừa để chở đồ. Lúc Hạ Hà ra khỏi cửa, nhìn lên trời thì thấy mây đen phía tây đã che mất nửa bầu trời, giống như một tờ giấy xanh bị nhuốm mực, trong mây lại có sấm giật chớp xẹt, lại càng tăng thêm cảm giác hoảng sợ. Sấm động ồm ồm như bị mây đen dầy đặc bao bọc không thoát ra được.

Bỗng, Hạ Hà dường như nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, không phải tiếng gió, nàng liền quay người lại. Dưới ánh trăng lờ mờ, có một bóng người từ một gốc cây xẹt qua rồi biến mất.

Hạ Hà thất kinh, vội kêu lớn: "A a, cả ngân lượng cũng quên mang theo."

Dứt lời, nàng liền quay về Tư Phu Trai.

Lời nói vừa rồi của Hạ Hà, Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã đều nghe thấy, cả hai người đều nghĩ thầm: "Không phải vừa mới đưa rồi sao?" Lập tức, họ hiểu ra ngay, hai người nhìn nhau, thần sắc đại biến.

Quả nhiên, khi Hạ Hà tiến vào nhà, thần sắc đã rất quái dị. Nàng vừa muốn lên tiếng thì bị ánh mắt của Phong Hồng Nguyệt ngăn lại. Phong Hồng Nguyệt nói lớn: "Rốt cuộc cũng dọn dẹp xong. Hạ Hà, Đông Thanh, các em cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai trời sáng còn phải lên đường."

Hạ Hà, Đông Thanh ứng lời liền đi về phòng của mình. Đèn trong phòng chính, phòng bên đều tắt hết. Lúc này, đột nhiên có một tiếng sét lớn đánh ra, mây đen nhanh chóng bị tách ra. Ánh trăng màu vàng nhợt nhạt, tiếp theo tiếng sét là một trận mưa như trút nước.

Ở Tư Phương Trai lại rần rần như bị cát đá bay lượn , cuồng phong cuồn cuộn, mây đen càng thêm mù mịt, lúc này đưa tay ra cũng không thể nào nhìn thấy năm ngón tay nữa. Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã yên lặng nằm phục trên mặt đất. Một hồi sau, có tiếng nhịp thở nhẹ nhàng tiến đến gần, lại có thêm mùi thơm nhè nhẹ đặc biệt trên người thiếu nữ. Phong Hồng Nguyệt thì thào: "Hạ Hà, Đông Thanh à?" bên kia "ưa" một tiếng. Cuối cùng, Phong Hồng Nguyệt cũng nắm được tay bọn họ, hai đôi tay lạnh ngắt.

Phong Hồng Nguyệt nói nhỏ: "Hai em bảo vệ tướng công mượn bóng đêm lẫn về phía tây, ta chạy về hướng đông để dẫn dụ kẻ địch, sau một canh giờ, gặp nhau ở cái miếu thổ địa phía nam, nếu sau hai canh giờ vẫn chưa thấy ai đến thì không cần đợi nữa."

Hạ Hà, Đông Thanh trầm giọng nhăn nhó: "Không, bọn em muốn cùng tiểu thư xông ra một đường." Bọn họ vốn là người trong sơn trang của Tà Phật, trước giờ đều gọi Phong Hồng Nguyệt là tiểu thư, sau khi Phong Hồng Nguyệt thành gia lập thất, họ vẫn không đổi cách xưng hô. Giọng của Phong Hồng Nguyệt chợt trở nên nghiêm nghị: "Xuẩn nha đầu, còn cứng đầu nữa thì làm hỏng việc!" Dứt lời, nàng đưa tay về hướng Âu Dương Dã, tìm được tay chàng liền kéo áp lên mặt mình xoa xoa mấy lượt, Âu Dương Dã cũng cảm nhận được tay mình ướt át, hiển nhiên đó là nước mắt của Phong Hồng Nguyệt.

Phong Hồng Nguyệt nói: "Giờ ta sẽ xung sát ra hướng đông, các người thấy ta vừa ra khỏi cửa thì thừa cơ chạy về hướng tây."

Nói xong, nàng nhấc mạnh lưng, phóng ra bên cửa rồi nhắm hướng đông lướt đi, sau đó đột nhiên hét lớn: "Đông Thanh, Hạ Hà, theo sát bên ta."

Hiển nhiên, Phong Hồng Nguyệt làm vậy là để kẻ địch đuổi theo phương hướng của nàng. Hạ Hà, Đông Thanh, Âu Dương Dã không dám trái lời, thừa cơ chạy về hướng tây. Phong Hồng Nguyệt vừa lướt ra được bốn năm trượng thì đã có bóng người bổ về phía nàng, nghe tiếng gió thì biết không chỉ một người. Phong Hồng Nguyệt lạnh "hắng" một tiếng, xà kiếm trong lưng bật ra.

Đêm tối như vậy, chiêu số thi triển toàn dựa vào nhĩ lực phân biện âm thanh, một tràng "tinh tang" vang lên, Phong Hồng Nguyệt đã đánh lùi kẻ tập kích đầu tiên.

Nhưng lấy này, nàng kinh hoảng thất sắc, vì từ binh khí và chiêu số của đối phương nàng phát giác ra hắn là đại sư huynh Phong Phi Tinh của nàng.

Phong Hồng Nguyệt lạnh lùng nói: "Đại sư huynh đến cũng thật không chậm!" lời vừa nói, nàng vừa thoái lui mấy bước vô thanh vô tức. Quả nhiên, mấy đạo kình phong như điện xẹt bắn đến vị trí vừa rồi của Phong Hồng Nguyệt, một giọng nói hồn hậu đầy từ tính: "Sư muội cũng thật là cơ cảnh!"

Người này quả nhiên là đại sư huynh Phong Phi Tinh, Phong Hồng Nguyệt se thắt trong lòng nghĩ thầm: "Đồng môn tương tàn, sư phụ dưới cửu tuyền làm sao nhắm mắt được?"

Lại một trận kim thiết giao kích vang lên, nhưng không phải Phong Hồng Nguyệt và Phong Phi Tinh quá chiêu, Phong Hồng Nguyệt hoảng sợ nghĩ thầm: "Những người đến đây lại không phải cùng bọn sao?"

Phong Phi Tinh cười ha hả nói: "Thật không ngờ Lạc Mai Thích của nhị sư đệ lại tinh tiến thêm không ít…" câu nói của hắn bỗng ngừng ngang, rõ ràng là lúc này lại có người khác tập kích hắn.

Phong Hồng Nguyệt vừa bi phẫn vừa mừng thầm, bi phẫn vì nhất định đêm nay các vị sư huynh là muốn dẹp ổ mà đến, không ngờ bọn chúng lại không nghĩ đến tình đồng môn, hạ thủ với cả sư muội của mình. Mừng vì nhân đêm tối, lại thêm vào bọn chúng vốn cũng đang minh tranh ám đoạt, cơ hội thoát thân đêm nay cũng lớn hơn.

Trong cuồng phong bạo vũ, một trận hỗn chiến long trời lở đất.

Phong Hồng Nguyệt khéo tâm kế, nàng chỉ một mực chạy thoát thân, rất ít xen vào các trận chiến. Ngược lại, mấy gã sư huynh thi nhau ác đấu không ngừng, la ó vang trời.

Đột nhiên, một tiếng sấm vang rền, trời đất chợt bị tia lửa điện chiếu sáng bừng, kế đó có tiếng người hô lớn: "Phía tây có người!" người vừa hô đó không giống sư huynh của Phong Hồng Nguyệt.

Sau khi tia chớp xẹt qua, trời đất lại tối sầm như cũ.

Phong Hồng Nguyệt nghe thấy tiếng hô, giật mình kinh sợ, nàng vốn đã dần dần tiếp cận cánh rừng phía đông, rất nhanh đã có thể lẫn vào trong đó, sau khi nghe thấy thế liền vội vã lướt sang phía tây.

Lại có hai đạo kình phong vạch không tiến tới, vì tiếng mưa to gió lớn nên hai kẻ kia tập kích đến trước mặt, Phong Hồng Nguyệt mới phát hiện, vội nghiêng người tránh nhưng vẫn trễ một bước, vai trái nhói đau, đã bị lợi khí rạch toát một đường, Phong Hồng Nguyệt cảm giác được là Nga Mi Thích của nhị sư huynh. Phong Hồng Nguyệt cắn răng nhịn đau, thân người lùi lại, nhắm hướng tây lướt đi, thân hình còn đang trên không thì bỗng nghe thấy phía tây có một tiếng kêu thảm thét lên, là tiếng của nam nhân.

Phong Hồng Nguyệt hồn phi phách tán, một hơi chân khí cơ hồ như không còn đề lên nổi nữa, thân người nàng vì thế lại rơi xuống.

Bấy giờ, lại một luồng chớp rạch không giật qua, như một lưỡi kiếm sáng loà rạch phá màn đêm. Nhờ ánh sáng này, Phong Hồng Nguyệt nhìn rõ phía tây có hai nữ tử đang kiệt lực chống đỡ sự công kích của bốn năm tên đàn ông áo vàng, còn sau lưng bọn họ là một chàng thư sinh đang đứng đó. Phong Hồng Nguyệt không nén được sự vui mừng, thì ra kẻ vừa ngã xuống là một tên đàn ông áo vàng. Phong Hồng Nguyệt hô lớn: "Đừng hoảng sợ, ta đang đến đây."

Thân hình của nàng vụt về hướng tây như điện xẹt, dường như nàng bị trúng một mũi ám khí, nhưng nàng không thèm để ‎ý đến, chỉ một mực đề khí lướt về hướng tây, nhắm phía có tiếng binh khí giao tranh mà tiến.

Lại một luồng chớp loé lên, Phong Hồng Nguyệt thét lên vô cùng kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó nàng nhìn thấy Âu Dương Dã từ từ ngã về sau, ngực bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua.

Phong Hồng Nguyệt chỉ cảm thấy tay chân đều lạnh buốt, xà kiếm trong tay gần như cũng không giữ chặt nổi. Nếu không phải tiếng sấm kinh thiên vang vọng sau tia chớp làm nàng sực tỉnh thì e rằng nàng cũng táng mạng với hai đợt tập kích trái phải của một kiếm một câu rồi.

Những kẻ tiến công đến đều là sư huynh của nàng, đối với võ công của nàng đã rất quen thuộc, làm sao nàng đả thương được bọn chúng, ngược lại Phong Hồng Nguyệt bị tập kích cùng lúc hai bên trái phải, khó tránh được trúng thương.

Xem ra, đêm nay chỉ còn một cách dốc toàn lực đào thoát, ngày sau tính việc báo thù cho chồng mới là thượng sách. Nếu không, sau khi cường đấu thì đến cuối cùng cả nhà đều chết sạch.

Vì vậy nên Phong Hồng Nguyệt đè nén lửa giận đang ngùn ngụt vạn trượng trong lòng, triệt thoái mấy bước không một tiếng động, U Vân Bộ của nàng vốn thần kỳ dị thường, nay lại nhờ bóng tối nên nàng rút người ra sau mà hai tên kia vẫn chưa hay biết, ác đấu với nhau một trận không phân rõ xanh đỏ đen trắng gì cả. Kế đó, Phong Hồng Nguyệt không hy vọng đả thương người khác, chỉ mong tự bảo vệ được mình, tránh một người lại một người ngăn trở. Đến khi nàng tiến tới bên cạnh Hạ Hà, Đông Thanh thì hơi thở của hai người đã bị đứt đoạn vì nãy giờ đả đấu liên miên không nghỉ, chỉ còn có thể toàn lực phòng thủ. Âu Dương Dã thì đã nằm im trên mặt đất, nước mưa cuốn trôi hết cả máu tươi không ngừng tuôn ra, đôi mắt sung mãn khí tiết lễ độ của chàng đã vĩnh viễn khép lại.

Phong Hồng Nguyệt lại mượn ánh sáng của tia chớp loé lên, nhìn rõ Âu Dương Dã đang nằm trên mặt đất, nàng gào lên thảm thiết rồi bổ nhào đến.

Bất ngờ, lập tức có hai tên áo vàng thừa cơ phóng lên.

Phong Hồng Nguyệt nổi giận, trường kiếm vụt ra như điện. Hai tên áo vàng đó chỉ là thuộc hạ của Phong Phi Tinh, võ công bình thường, làm sao đỡ nổi một kiếm tràn đầy thù hận vô hạn của Phong Hồng Nguyệt?

Sau hai tiếng thét, cả hai tên đều ngã bịch xuống đất. Thân người Phong Hồng nguyệt dường như vẫn chưa dừng lại, nghe rõ phương hướng có tiếng binh khí va chạm rồi bắn người về phía đó, thân người vẫn còn trên không, nàng hỏi: "Hạ Hà?"

Một tiếng đáp lại: "Em là Đông Thanh."

Lời nói chưa dứt, Phong Hồng Nguyệt đã dũng mãnh đánh về bên hông hướng có tiếng nói, miệng thét lớn: "Hai em mau lui ra, ta yểm hộ!"

Cùng lúc miệng nói, tay không cần dò xét, xuất thủ với chiêu thức cực kỳ hiểm hóc và linh lợi. Lại có hai tên áo vàng bị xà kiếm đả thương.
Tài sản của giacuongly

Trả Lời Với Trích Dẫn