Xem bài viết đơn
  #12  
Old 23-05-2008, 05:31 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 138346
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 12


Trời cứ mưa, mưa tầm rã, mưa ào ào như trút nước. Tất cả như bị phủ che qua tấm màn mờ ảo. Cảnh vật lung linh, không rõ nét.

Nếu bình thường thì có lẽ Doanh Doanh sẽ thích thú lắm. Nàng vốn yêu thích mùa mưa. Còn gì thú vị cho bằng được nhìn cảnh hoa viên qua khung cửa hình bán nguyệt. Nghe tiếng mưa rơi xạc xào trên lá, tiếng nước chảy róc rách reo vui cùng với những hạt mưa bay nghiêng nghiêng đậu vào cành lá. Những giọt nước long lanh như xâu chuỗi ngọc nàng đeo trên cổ.

Nhưng hôm nay thì lại khác. Nghe mưa rơi mà lòng dạ cứ nôn nao, bứt rứt, vì mưa sẽ làm nàng trễ hẹn cùng sư phụ. Giờ này chắc hẳn người đang nóng ruột chờ nàng dưới cội mai già ở chùa “Cổ Lâm tự”.

Một năm lặng lẽ trôi qua từ khi nàng bái Tuyết Hoa Nương làm sư phụ, và nàng thật xứng đáng là đứa học trò ngoan ngoãn, chưa đi học trễ bao giờ. Dù trời đông giá rét, hay ngày mùa hạ nóng oi ả cũng chẳng màng. Thật lạ lùng cho một cô tiểu thư từng quen gấm nhung lụa là, lại say mê võ công một cách cuồng nhiệt như vậy.

Nhưng nếu ai đến thử dự qua một buổi học của nàng thì sẽ hiểu, vì sao nàng say mê võ học. Ngoài tình thầy trò, Doanh Doanh còn tìm thấy ở Tuyết Hoa Nương một tình cảm dịu dàng âu yếm. Không hiểu sao mỗi lần gặp sư phụ là lòng nàng cảm thấy ấm áp, yên ổn hơn nhiều và những bài học “Miêu gia linh phái” mới nhẹ nhàng, uyển chuyển làm sao? Từ lúc học võ công, Doanh Doanh cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh, tâm hồn mình thanh thản hơn nhiều.

Rồi những câu chuyện kể về giới giang hồ đã cuốn hút trí tò mò của một cô gái chưa từng bước ra ngưỡng cửa gia đình.

Tuyết Hoa Nương có một kiến thức rất sâu rộng. Mọi diễn biến trong giang hồ nàng đều hiểu rõ, và mỗi ngày nàng làm cho đầu óc thơ ngây của cô học trò nhỏ dần dần có một kiến thức sâu rộng giống như mình.

− Doanh Doanh, con nghĩ gì mà ngồi thừ bên khung cửa vậy?

Mẹ nàng bước vào nhìn con hỏi âu yếm. Doanh Doanh ngẩng lên nũng nịu:

− Mẹ mẹ, con đang đếm tiếng mưa rơi dó mà.

Mẹ nàng trố mắt:

− Đếm tiếng mưa rơi! Con làm như vậy chi cho cực?

Nhìn mẹ ngơ ngác Doanh Doanh không nén được tiếng cười khúc khích. Giọng cười nàng trong vắt như tiếng mảnh thủy tinh va vào nhau trong nắng sớm. Bà viên ngoại không nói gì nhẹ đặt tay lên vai con rồi cũng bắt chước nàng đếm tiếng mưa rơi.

Doanh Doanh nhõng nhẽo ngã đầu vào lòng mẹ, ngước mắt nhìn bà âu yếm. Tự nhiên nàng lại đem mẹ mình đi so sánh cùng sư phụ. Mẹ nàng năm nay tuy đã ngoài bốn mươi nhưng hãy còn đẹp lắm, gương mặt tròn, phúc hậu tính tình nhân ái, bao la.

Dịu dàng là bản tính của bà nhưng nếu so với sư phụ thì mẹ nàng hãy còn thua nhiều lắm, vì năm nay sư phụ nàng cũng trên bốn mươi, ngoài mái tóc bạc trắng như vôi, nhưng gương mặt người vẫn còn giữ nguyên nét đẹp ở tuổi thanh niên, mà có lẽ nàng còn chưa sánh nổi. Không hiểu sư phụ của nàng có hơn được mẹ nàng tính nhân hậu hay không, chứ nói về sự dịu dàng thì mẹ nàng hãy còn kém xa Tuyết Hoa Nương một bậc.

Lòng Doanh Doanh bỗng bâng khuâng, tự hỏi:

− Không hiểu sao dạo này sư phụ của nàng thường có những ánh mắt khác thường.

Lúc nào cũng nhìn mình chăm chú như muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt của sự xót xa căm hận.

− Doanh nhi, sao con nhìn mẹ ghê thế?

Mẹ nàng hỏi lớn khi chợt bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của nàng.

Doanh Doanh vội lựa lời khỏa lấy:

− Có gì đâu? Chỉ vì hôm nay mẹ đẹp quá thôi.

Doanh Doanh chợt nhớ:

− À, mẹ ơi, phụ thân con đang làm gì? Sao mẹ không đàm đạo cùng người?

Đôi mắt phu nhân chợt buồn, bà thở dài:

− Cha con đang tiếp chuyện quan Thứ sử khâm châu.

Nàng lạ lùng:

− Thì tiếp khách, sao mẹ lại thở dài?

− Con không hiểu gì cả, hắn có phải là khách đâu chứ, hắn là kẻ thù của ta đấy.

Doanh Doanh càng khó hiểu:

− Là kẻ thù sao cha không đuổi nó đi mà còn tiếp làm gì cho mệt?

Phu nhân thở dài, nói nhỏ:

− Chuyện như thế này. Cha của con không phải là Dương Thế Hùng một viên ngoại bình thường, mà cha con trước đây là quan ngự sử, cha từ quan về ở ẩn, sống cho trọn tuổi già với thú điền viên. Mười mấy năm trôi qua tưởng đâu yên phận, nào ngờ bọn này lại đến gây sự.

Doanh Doanh cắn môi, không ngờ cha mình lại là một vị quan có tên tuổi, nàng hỏi:

− Tại sao bọn chúng lại đến đây gây sự hở mẹ?

− Vì lúc làm quan ngự sử, phụ thân con có xử án tử hình người của bọn chúng.

Doanh Doanh kinh hãi, vòng tay ôm mẹ vào lòng. Sư phụ nàng nói đúng, giông tố nó chẳng chừa cho một ai đâu. Bọn ma đầu ác đạo đang lộng hành trên khắp chốn giang hồ lại dựa vào thế lực của một số viên quan Phủ, Huyện tham ô, hà khắc.

Cảnh ấm êm hạnh phúc của gia đình nàng có nguy cơ đổ ụp với cơn giông bão đó.

− Phu nhân và con sao ngồi im trong bóng tối thế này? Không bảo bọn thị nữ đốt đèn lên.

Vừa nói viên ngoại vừa thắp ngọn bạch lạp trên giá lên, nhìn vợ con dò hỏi.

Trong ánh sáng bập bùng, Doanh Doanh chợt nhận ra cốt cách của phụ thân thật uy nghi oai vệ, không giống như một viên ngoại bình thường trước kia trong mắt của nàng nữa. Mái tóc ông vẫn còn đen nhưng vết chân chim đã hằn sâu trên khóe mắt.

Mới có mấy ngày mà trông ông già quá, nàng chỉ muốn ôm lấy ông mà khóc. Ông cười vui:

− Ồ! Sao mẹ con các ngươi cứ ngồi yên mà nhìn ta như vậy?

Doanh Doanh đứng lên bước lại gần cha:

− Phụ thân, con đã nghe mẹ con kể lại tất cả rồi, cha thật là người đáng kính phục.

Ánh mắt ông ngước nhìn vợ như trách móc:

“Sao lại kể cho con, để nó lo lắng làm gì?” Nhưng ánh mắt của bà lại thiết tha, buồn bã, làm ông chuyển tia nhìn sang con giả lả:

− Doanh Doanh! Con là phận gái, liễu yếu đào tơ, không nên hiểu đến chuyện giang hồ làm gì cho bận lòng.

Rồi ông bảo:

− Bây giờ có lẽ đã đến giờ con đến nhà của Tiểu Lan để cùng họa thơ ngâm vịnh rồi đấy.

Doanh Doanh giật mình ngước ra ngoài cửa, mưa đã tạnh từ lâu. Bấy lâu nay để tiện việc đi học võ công nàng đã nói dối cha mẹ là mình đến nhà người bạn tên là Tiểu Lan để họa thơ ngâm vịnh, cha mẹ nàng chẳng chút nghi ngờ lại còn khuyến khích.

Nhưng hôm nay, gia đình đang gặp chuyện buồn, nàng bỏ đi sao nỡ.

− Thôi cha mẹ à, hôm nay con muốn ở nhà cùng cha mẹ.

Cha nàng lắc đầu:

− Chữ tín làm đầu, con đừng nên thất hẹn. Hãy đi đi kẻo bạn mong chờ.

Doanh Doanh cúi đầu:

− Dạ con xin từ giã song thân.

− Khoan.

Mẹ nàng đúng dậy khoác chiếc áo lên vai con căn dặn:

− Trời mới mưa xong còn lạnh, con khoác thêm chiếc áo này cho ấm.

Nàng nhoẻn miệng cười:

− Con cám ơn mẫu thân.

− Doanh nhi, con đến đây cho cha hôn một cái.

Nàng nhanh nhẹn chạy đến trước mặt cha. Ông ôm khuôn mặt nàng vào hai bàn tay già nua, cứng ngắt, đặt một chiếc hôn âu yếm lên vầng trán thanh tú của nàng. Nụ hôn nồng nàn ấm áp, nhưng sao hôm nay trong nụ hôn bình thường bỗng chứa đựng bao yêu thương da diết. Bởi nước mắt đã đẫm bờ trán đứa con gái yêu. Doanh Doanh ngẩng lên bàng hoàng:

− Phụ thân, sao người lại khóc? Có ẩn tình gì mà người giấu con chăng?

Viên ngoại lắc đầu:

− Không, chỉ tại cha có cảm tưởng đây là cái hôn cuối cùng dành cho con trẻ, chữ biệt ly làm ngấn lệ trào tuôn.

Nàng sợ hãi lùi lại:

− Phụ thân, người vừa nói gì? Con không hiểu?

Ông vuốt tóc nàng:

− Con đừng nên hiểu làm gì? Hãy đến với bạn con đi, phụ thân chúc con luôn vui vẻ.

Nàng quay lưng lưu luyến:

− Con từ giã song thân.

Rồi nàng bước đi, lòng hoang mang khó hiểu. Khi bóng nàng đã khuất thì mẹ nàng mới lên tiếng:

− Phu quân, như vầy có nghĩa là... ?

Ông bước đến đặt tay lên vai vợ:

− Phải, phu nhân à... ta đã chọn. Gia nhân đâu? Châm trà đó nhé.

Bình “Bạch cúc” được bưng lên. Ông nâng ly mời bà như lần đầu tiên hợp cẩn, giao bôi:

− Mời hiền thê, uống cùng ta chén trà này để cùng nhau đón chờ cơn giông bão.

Và cũng như mười mấy năm về trước, bà là cô dâu trẻ, nâng chén rượu đào:

− Đa tạ phu quân, thiếp xin uống cạn.

Và hai vợ chồng già đã bình thản ngồi uống với nhau cho đến chung trà cuối. Khi giông bão ập đến, trong tay nhau, môi họ vẫn nở nụ cười.
Tài sản của ngocvosong1986