Xem bài viết đơn
  #17  
Old 24-05-2008, 04:18 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 16: Tàn Vũ Kiếm Thức



Âu Dương Chi Hô đứng im lặng một lúc mới mím môi đưa tay cầm cái khuyên móc ở cửa đập vào cửa. Bên trong vẫn yên ắng, Âu Dương Chi Hô cảm thấy thấp thỏm bất an.

Sau một loạt tiếng chân vội vội vàng vàng, có người ở bên trong hỏi vọng ra: "Thiếu chủ à?", thanh âm của một ông lão. Âu Dương Chi Hô "ờ" một tiếng, lại "ọe" một tiếng như muốn nôn mửa ra.

Bên trong có tiếng thở dài, kế đó cánh cửa "cọt két" mở ra. Một ông lão từ bên trong bước ra nghênh đón, miệng vồn vã: "Thiếu chủ, cẩn thận thân thể".

Âu Dương Chi Hô cười hì hì rồi lọng ngọng nói: " Các … các tiểu nương, hi hi" lại gợn lên một tràng sặc sụa, ông lão vội tiến lên vỗ lưng Âu Dương Chi Hô, nói: "Tôi đi bảo Lưu Thất hầm một bát canh gừng cho ngài."

Âu Dương Chi Hô bật cười: " Canh gừng? Ông tưởng tôi say rồi à? Buồn cười, thật buồn cười."

Bấy giờ, từ căn phòng phía sau sân viện vang lên một giọng nói với nguồn nội lực hùng hậu: "Thiếu Văn, vào trong này."

Âu Dương Chi Hô động tâm tự nhủ: "Thời khắc quan trọng đến rồi."

Ông lão nói nhỏ: "Đi đi, đừng làm lão gia nổi giận."

Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: "Ông lão này đối với Phong Thiếu Văn thật là quan tâm chu đáo." Miệng vẫn nói: "Tôi sợ ông ấy làm gì à?"

Nói xong, chân thấp chân cao loạng choạng đi về phía căn phòng kia.

Tiến vào trong liền nhìn thấy một người trung niên đứng chắp tay sau lưng, tựa hồ như đang ngắm bức Bát Tuấn Đồ trên tường, nghe tiếng Âu Dương Chi Hô bước vào, bèn nói: "Ngồi đi, nghĩa phụ có lời muốn nói với con."

Âu Dương Chi Hô nhìn bóng hắn, lại nghĩ thầm: "Nếu bây giờ ta đột nhiên ra tay, có thể đắc thủ không?"

Trong bụng nghĩ vậy nhưng vẫn chưa động thủ mà đi sang một bên, ngồi xuống ghế. Lúc này người trung niên mới quay lưng lại, nhìn cặp mắt hắn rất thanh lãng, nhưng không hiểu vì sao lại có chút ưu sầu nhàn nhạt. Âu Dương Chi Hô nghĩ rằng: " Chắc là hắn không vợ không con, tìm được Phong Thiếu Văn làm nghĩa tử mà Phong Thiếu Văn lại không nên thân, cho nên hắn mới ưu sầu không vui như vậy? Ai khiến hắn làm ác? Đấy cũng thật đáng kiếp."

Phong Hàn Tinh nhìn Âu Dương Chi Hô một hồi rồi nói: " Rốt cuộc con cũng không chịu nghe lời nghĩa phụ, lại đến cái chỗ thanh sắc ấy, con thật khiến nghĩa phụ thất vọng!" nói đến đây, hắn thở dài một hơi.

Âu Dương Chi Hô không biết ứng phó thế nào, liền làm ra vẻ say rượu nhìn Phong Hàn Tinh, ngờ nghệch cười cười. Trên mặt Phong Hàn Tinh xuất hiện vẻ giận dữ, trầm giọng gắt: "Làm sao ta lại dạy ra một thứ say sưa sống chết như vầy, thật là tác nghiệt!" Ngừng giây lát, hắn lại nói: "Trước mắt đã là lúc sinh tử tồn vong, ngươi lại vẫn trầm mê trong chốn hoa thiên tửu địa, rồi sẽ có ngày đầu rơi xuống đất, ngươi còn chưa tỉnh khỏi cơn say."

Âu Dương Chi Hô nói với giọng như vẫn còn trong cơn say triền miên: " Ai … ai dám có ‎ ý động đến Tàn Vũ Lâu, thật là chán sống rồi."

Phong Hàn Tinh giận nói: "Bằng mấy chiêu võ công mèo quào của ngươi, bọn người bày hàng múa quyền ngoài phố cũng quật ngã được ngươi rồi, ngươi có biết Phong Linh Tinh chết thế nào không?"

Âu Dương Chi Hô vừa nghe đã giật nảy, thật không ngờ Phong Hàn Tinh lại ngang nhiên gọi thẳng tên Phong Linh Tinh, tốt xấu gì Phong Linh Tinh cũng là sư huynh của hắn.

Tuy Phong Linh Tinh là do Âu Dương Chi Hô giết chết, nhưng bắt chàng trả lời câu hỏi này thì thật là khó cho chàng, chàng đành phải ngập ngừng: "Người đó chết như thế nào … ai lại quản được nhiều thế?"

Phong Hàn Tinh nói: "Phong Linh Tinh là kẻ chết cũng chẳng đáng tiếc, nhưng cái chết của hắn sẽ nhắc nhở tất cả sư huynh đệ của sư môn ta. Có lẽ một trường đại nạn bắt đầu rồi, chỉ là … ôi, có khi tất cả đều là tội tự mình chuốc lấy."

Âu Dương Chi Hô vẫn nửa say nửa tỉnh nói: "Nghe có vẻ rợn người, có ai dám đối nghịch với môn hạ của Tà Phật Thượng Nhân? Há chẳng phải tự tìm đường chết ư?"

Phong Hàn Tinh cười nhạt: " Ngươi thật là cuồng vọng. Phong Linh Tinh chết cũng không lấy gì làm lạ, khiến người ta kinh hãi là ngay cả bọn mãnh thú hắn huấn luyện cũng chết sạch không một tiếng động, bọn đệ tử môn hạ của hắn cũng bị khống chế toàn bộ. Nếu không như vậy thì đối phương làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy? Thậm chí, bọn chúng còn biết rõ cả hành tung của Tiểu Lục Lâm Tử, nếu không phải ta đến kịp lúc thì Tiểu lục Lâm Tử cũng đã trúng phải độc thủ."

Âu Dương Chi Hô vừa nghe Tiểu Lục Lâm Tử, thân người bất giác rung động, tự nhủ thầm: "Kiếm Cửu, Đao Thất quả nhiên là do Phong Hàn Tinh giết, không biết Tiểu Lục Lâm Tử đang ở đâu, ta phải tìm cách thám thính mới được."

Nghĩ thế, chàng nói: "Tiểu Lục Lâm Tử … cũng rất cơ linh."

Không ngờ Phong Hàn Tinh biến sắc trở nên kỳ dị: " Ngươi đã gặp qua Tiểu Lục Lâm Tử rồi à?"

Âu Dương Chi Hô bối rối: "Hiểm! Nói không chừng chỉ sơ sảy một chút là lộ ngay.", cấp trung sinh trí, chàng vội nói: "Trong vòng trăm dặm này, có mỹ nữ nào … cô nương nào, con đều biết rõ cả. Chỉ đáng tiếc không có duyên gặp gỡ." nói xong, chàng chắt lưỡi mấy cái ra vẻ tiếc nuối.

Âu Dương Chi Hô vốn nghĩ rằng Phong Hàn Tinh sau khi cứu được Tiểu Lục Lâm Tử, nhất định sẽ đưa nàng về Tàn Vũ Lâu, nào ngờ nghe khẩu khí của hắn lại dường như không phải thế. Nếu không, làm sao giấu được Phong Thiếu Văn. Phong Hàn Tinh thở dài một hơi rồi nói: " Tiểu Lục Lâm Tử quả thật là một cô gái tốt, chỉ đáng tiếc cha cô ấy tâm cơ quá độc ác, làm cho cô ấy gặp phải hoạ diệt môn. Ôi, nếu Thiếu Văn con mà được một nửa cô ấy thì nghĩa phụ cũng cảm thấy đủ rồi."

Âu Dương Chi Hô nghe hắn phê bình cha của Tiểu Lục Lâm Tử như vậy, không khỏi nghĩ thầm: " Ngươi thật là kẻ đi năm mươi bước lại cười người đi trăm bước."

Miệng lại nói: "Người có tốt hơn, võ công cao hơn, nếu gặp phải vận ác thì cũng chẳng giúp ích được gì, chi bằng cứ như con, tuy rơi vào cái tên Ác Thiếu nhưng cũng được ăn uống no say, lại chưa từng làm những việc thương thiên hại lý, vẫn sống khoẻ hơn Tiểu Lục Lâm Tử đấy thôi."

Những lời này của chàng không phải nói bậy nói bạ mà là do Hồng Nhi nói lại theo tình hình do thám được. Phong Hàn Tinh gượng cười nói: " Lời con nói cũng có chút đạo l ‎ý, ta lâu nay chưa từng thúc ép con luyện võ cũng chính vì nguyên nhân này, với tính cách của con, võ công càng cao thì lại là một mầm hoạ càng lớn, nhưng mà về sau con hành sự phải hết sức cẩn thận, ta luôn dự cảm được sẽ có tai hoạ gì đấy giáng xuống Tàn Vũ Lâu của chúng ta."

Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: " Xem ra võ công của Phong Thiếu Văn không ra gì cũng không phải chỉ vì hắn không chịu học tập." Miệng lại nói: "Nghĩa phụ cũng đừng xem thường con quá, tôm có đường tôm, cua có đường cua, cua hết đường đi thì nó cũng biết chen ngang mà bò, nói không chừng hài nhi cũng sẽ có ngày có thể công thành danh toại, chẳng phải cũng rất uy phong lắm sao?"

Phong Hàn Tinh xua tay nói: "Đừng có khoa môi múa mép với ta nữa, ta xem lưỡi con cũng khô rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."

Âu Dương Chi Hô loạng choạng đứng lên, thi lễ rồi đi ra. Bên ngoài trăng đã lên cao, bốn phía đều sáng ngời.

Âu Dương Chi Hô tuy uống rượu để đóng kịch, nhưng tửu lượng của chàng vốn không cao, lại phải uống gấp như vậy nên bấy giờ quả thật có phần say rồi, nhất thời không nhớ được Phong Thiếu Văn ở chỗ nào, dường như là ở phía nam, lại dường như là ở phía bắc, nghĩ ngợi một hồi bèn loạng choạng đi về phía nam.

Ông lão kia nhìn thấy, vội vàng nói với theo: "Thiếu chủ, ngài uống say thật rồi, cả nhà của mình cũng không phân biệt được."

Âu Dương Chi Hô giật mình, nói: " Đừng có lộn xộn, ta chỉ là muốn đi nhà xí thôi, ai cần ông ở bên chỉ trỏ?"

Ông lão không nói gì, chạy đến đỡ: "Để lão nô dìu thiếu chủ đi."

Âu Dương Chi Hô cũng không từ chối, chàng lại có phần lo lắng mình còn không tìm ra nhà xí nữa. Phong Hàn Tinh lúc này đứng xa xa trầm tư nhìn chàng.

Sau khi về đến phòng Phong Thiếu Văn, ông lão giúp Âu Dương Chi Hô cởi áo khoác ra, đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Thiếu chủ, miếng ngọc bội trên người ngài đâu?"

Âu Dương Chi Hô vừa nghe hỏi, bộ dạng đang nửa say nửa tỉnh lập tức mất vía, trên người toát ra mồ hôi lạnh, trong lúc cấp bách, chàng nói: "Mấy cô nương chỗ Tiểu Kiều đòi miếng ngọc đó nên ta đưa cho rồi."

Ông lão biến sắc: "Thiếu chủ, ngài … ngài thật là … miếng ngọc đó vốn là mẹ ngài lúc lâm chung giao phó cho nghĩa phụ ngài, nhờ ông đưa cho ngài đeo để làm bùa hộ thân. Ngài, ngài ngay cả nó cũng đưa cho bọn gái thối Tiểu Kiều đấy, ngày mai tôi sẽ đi cho nó một kiếm."

Âu Dương Chi Hô thầm kinh sợ, lấy làm lạ không hiểu vì sao ngữ khí của ông lão này lại mạnh mẽ như thế, đâu giống lời một lão nô nói với chủ nhân? Mà nghe ra dường như ông ta cũng là người luyện võ.

Âu Dương Chi Hô lúc này gần như không chịu nổi nữa, đành nói: " Ông nghĩ rằng tôi cho Tiểu Kiều thật ư? Đấy chỉ là nịnh nàng vui một hai ngày thôi, sau này tôi còn không lập kế lấy lại được sao?"

Ông lão nghe xong, nhìn Âu Dương Chi Hô đang nằm trên giường, thở dài một hơi rồi xoay người đi ra, một lúc sau lại bưng vào một bát canh gừng, đặt lên bàn nói: "Thiếu chủ uống bát canh gừng này đi." Dứt lời, lại quay lưng đi ra. Âu Dương Chi Hô nằm trên giường, tâm tình không thể nào bình tịnh lại được.

Dường như chàng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng rốt cuộc là cái gì không ổn, chàng lại nhất thời không nghĩ ra được. Chàng cảm thấy Phong Hàn Tinh có khá nhiều chỗ bất đồng với Phong Hàn Tinh mà chàng tưởng tượng. Còn nữa, ông lão kia cũng có vẻ cổ quái. Âu Dương Chi Hô càng nghĩ càng thấy rối tung, thêm vào sự kích thích của rượu, tư duy của chàng có phần bị trì trệ. Nhưng, chàng chắc chắn được một việc: không thể ngầm ra tay với Phong Hàn Tinh, có lẽ từ Phong Hàn Tinh sẽ có thể phát hiện thêm được gì đó.

Cơn buồn ngủ càng lúc càng đến mạnh, Âu Dương Chi Hô im lìm chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài căn phòng của Âu Dương Chi Hô đột nhiên có bóng người xẹt qua, một người thân hình gầy cao đứng đó, im lặng nhìn vào trong qua cánh cửa sổ, nhìn mặt ông ta, chính là ông lão nô bộc.

Nhưng vì sao mắt ông ta ngấn lệ? Vì sao thân hình ông ta vốn lưng còng người thấp lại đột nhiên trở nên cao to như thế?

Đáng tiếc, sự biến hoá kinh người này, Âu Dương Chi Hô lại không nhìn thấy, chàng đã chìm vào giấc ngủ rất sâu.

Ngày hôm sau, Âu Dương Chi Hô tỉnh dậy từ rất sớm, nhưng chàng không lập tức ngồi dậy mà cứ nằm trên giường, hồi tưởng lại tỉ mỉ từng sự v iệc đêm qua xem có sơ hở gì không.

Nghĩ ngợi rất lâu, cảm thấy không có gì sai sót, bèn nhấc lưng ngồi dậy.

Đứng trước tấm gương đồng, chàng không nén được bật cười, làm sao mình lại vô cớ biến thành một gã ôn con hoa thiên tửu địa thế này?

Vừa lúc này, ngoài cửa có tiếng ho khan vang lên, giọng ông lão cất lên: "Thiếu chủ hôm nay thật có tinh thần, sớm vậy đã thức dậy rồi."

Vừa dứt lời, ông lão đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một thau nước sạch, bên trong có một cái khăn lau mặt.

Nhìn Âu Dương Chi Hô rửa mặt, ông lão chợt hỏi: " Thiếu chủ hôm nay có dự tính gì?"

Âu Dương Chi Hô động tâm nói: " Đến chỗ Tiểu Kiều lấy lại miếng ngọc." nói xong, chàng len lén liếc nhìn thăm dò thần sắc ông lão.

Dường như ông lão có vẻ vui vui, lại hỏi: "Đi ban ngày hay đợi ban đêm đi?"

Âu Dương Chi Hô chợt nghĩ: " Có lẽ từ ông lão này sẽ nghe ngóng được chút gì đó." Do vậy chàng đáp: "Đi ban ngày. Đêm nay ta muốn thỉnh giáo nghĩa phụ vài vấn đề về kiếm thức, mấy tên bằng hữu đều cười ta võ công quá non kém, kiếm pháp chỉ đáng gọi là Tàn Thuỷ Kiếm, ta phải cho bọn nó kiến thức Tàn Vũ Kiếm Thức chân chính mới được."

Ông lão hân hoan nói: "Thật ra học võ không phải học để tranh mạnh đấu hay. Nhưng mà học hỏi nghĩa phụ ngài cũng là việc tốt, nếu ngài được năm thành kiếm pháp của lão gia thì cũng đã có thể được liệt vào hàng cao thủ kiếm đạo rồi."

Âu Dương Chi Hô thấy sắc mặt ông lão càng lúc càng tươi bèn giả vờ vô ý hỏi: "Ông giống như người biết võ công, nói đâu cũng thấy có lý cả."

Vừa nghe câu này, sắc mặt ông lão chợt biến một ít rồi gượng cười đáp: "Tôi có biết gì về kiếm thuật? Đều là cho suốt ngày đi theo sau lưng lão gia, không nhiều thì ít cũng chiếm được một chút linh khí."

Âu Dương Chi Hô thầm cảm thấy buồn cười. Sau khi rửa mặt xong, ông lão lại hỏi: "Thiếu chủ hôm nay muốn dùng bữa sáng thế nào? Tôi gọi Lưu Thất ra đầu phố lo liệu cho ngài."

Âu Dương Chi Hô đáp: " Hôm nay không cần đâu, tôi tự đi ăn được rồi, ông đi lấy cho tôi một ít ngân lượng." ông lão quay người đi ra. Âu Dương Chi Hô đứng lên dang chân vặn eo đi ra ngoài sân, xem ra giống như đang thư giãn gân cốt, thực tế là để quan sát tình hình trong viện.

Vặn đầu xoay cổ đi một lúc nhưng lại chẳng thu được gì. Đang lúc Âu Dương Chi Hô thất vọng thì bỗng bị hấp dẫn bởi một loại âm thanh kỳ quái.

Thanh âm trong trẻo uyển chuyển, giống như tiếng chim kêu, nhưng so với tiếng kêu của loài chim bình thường thì giống hệt một nữ tử đa tình đang bày tỏ tình ‎ý bi ai thảm thiết, mà sau một tiếng kêu dài đều có ba tiếng "gru gru gru" trầm thấp, giống như có người đang bịt miệng lại vậy.

Lòng hiếu kỳ của Âu Dương Chi Hô nổi lên, vội đi tìm nơi phát ra tiếng kêu. Nào ngờ tiếng kêu đó thật không dễ bắt được, Âu Dương Chi Hô xoay tới xoay lui suốt nửa ngày mới tìm tới được một gian nhà nhỏ sau viện.

Sau nhà có một cái lồng thép rất to, cao bằng hai người, bên dưới lồng thép là một tấm thép đúc dày hơn ba tấc, bên trên có một tấm lưới thép bao lại, mỗi gốc có một cái lỗ to bằng miệng chén nhưng đều đã bị phong kín. Âu Dương Chi Hô lòng đầy nghi hoặc, bước lên trước rồi cúi người xuống bên cạnh cái lồng nhìn vào trong. Ai ngờ đột nhiên một tràng thanh âm rít lên, một đạo thanh quang như điện xẹt từ đáy lồng bắn lên, nhắm vào khuôn mặt của Âu Dương Chi Hô đang ở ngoài lồng bổ tới với tiếng rít "ti ti". Âu Dương Chi Hô hoảng hốt, thân người vặn sang một bên rồi lộn ngược về sau một vòng. Đến lúc chàng định thần lại mới nhìn rõ nơi phát ra đạo thanh quang kia là một con cự điểu màu thép xanh, thân nó to hơn con hạc nhưng nhỏ hơn chim bằng, mỏ nhọn như lưỡi câu dài đến ba tấc, một cái chân với móng vuốt cong vút đang quắp chặt vào lưới thép, còn một cái chân khác thì không thấy đâu, cũng không biết có phải đã giấu trong lông vũ không hay vốn đã bị đứt rồi. Trên cái chân đang quắp vào lưới thép có những lằn màu đỏ và màu xanh lục xen kẽ nhau giống như đang đeo một số vòng màu đỏ và màu xanh lục. Âu Dương Chi Hô đếm được nó "đeo" đến hơn ba mươi cái vòng.

Lại nhìn thân mình nó, lông vũ cực kỳ óng mượt, phát ra những ánh sáng sậm đen mà lông vũ lại rất suông đều, toàn bộ nép chặt vào nhau. Cả thân hình nó như một cuộn chỉ se lại, phía trước nhỏ gọn, phía sau to dần, nếu không có gì kỳ quái thì con chim này làm sao lại có những động tác nhanh như bôn lôi thế được.

Khiến người ta chú ‎ ý nhất là đôi mắt sáng quắc của nó, vô cùng kiêu kỳ và dữ tợn, giống hệt một đấu sĩ dũng mãnh vô tỷ.

Bấy giờ, con quái điểu đang trừng mắt nhìn Âu Dương Chi Hô, trong mắt nó sát khí kinh người, nếu không phải có lưới thép ngăn lại thì chắc chắn nó đã nhào ra.

Âu Dương Chi Hô cảm thấy vừa kinh sợ vừa kỳ lạ: "Thật không ngờ Tàn Vũ Lâu lại nuôi một con chim hung tợn như vậy, quả thật là một con linh cầm hiếm có."

Chàng hiếu kỳ đứng xa xa ngắm nó. Bỗng chàng thốt lên một tiếng "ỷ" kinh ngạc.

Thì ra chàng đột nhiên phát hiện con quái điểu này dưới ánh nắng ban ngày chiếu rọi lại không thấy bóng nó trên mặt đất, chỉ thấy một chút âm ảnh vô cùng nhợt nhạt, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra được. Âu Dương Chi Hô lại ngước nhìn mặt trời, mặt trời đang từ hướng đông chiếu qua, theo l ‎ ý mà nói thì bóng con quái điểu phải in trên mặt đất phía bên này lồng.

Có lẽ là do thân hình con chim này vốn đặc biệt, thân hình tuy lớn nhưng diện tích bị ánh sáng chiếu rọi lại nhỏ, mà cái tầng thanh quang u u nhạt nhạt trên người nó cũng có thể tạo thành quang tuyến bị chiết xạ mới có hiện tượng vô ảnh quái lạ này. Đột nhiên, tâm trung lay động, chàng nghĩ thầm: "Con chim vô ảnh này, trừ phi chính là con Vô Ảnh Cốt Cốt mà Tà Phật Tổ Sư nuôi dưỡng?"

Nghĩ vậy, Âu Dương Chi Hô bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình, nhưng càng nghĩ chàng càng cảm thấy có khả năng này thật, bất giác cả nhịp tim đập cũng không còn ổn định mà cứ đập thình thịch loạn cả lên. Bỗng có tiếng ông lão kia vang lên: "Cẩn thận, đừng đến gần nói!", thanh âm vô cùng kinh hoảng.

Âu Dương Chi Hô quay đầu lại thì thấy ông lão đang cầm mấy đĩnh bạc chạy bổ lại, thân thủ thật mẫn tiệp, chạy đến trước mặt mới thốt lên hỏi mà kinh hồn vẫn chưa định: " Thiếu chủ, ngài không sao chứ?"

Âu Dương Chi Hô lấy làm lạ đáp: "Ta làm sao có việc gì? Con chim kia có hung dữ hơn cũng là bị nhốt trong lồng, làm sao khiến ta bị thương được?"

Ông lão liền đảo một vòng xung quanh Âu Dương Chi Hô, ngó trước ngó sau nhìn trái nhìn phải, sau đó mới yên tâm, định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Âu Dương Chi Hô nhìn ông lão nói: "Con chim này thật kỳ dị, tôi thấy có một cái tên rất hợp với nó."

Ông lão hỏi: "Không biết cái tên mà thiếu chủ nói là tên gì?"

Âu Dương Chi Hô làm ra vẻ bình thản đáp: " Cái tên Vô Ảnh cũng thú vị đấy chứ."

Thân người ông lão chợt rung động, gượng cười nói: "Thiếu chủ cũng thật thú vị, chỉ là dù con chim có thần kỳ đến thế nào cũng chẳng qua là một con chim thôi, cần gì đặt tên cho nó? Huống chi thiếu chủ lâu nay đều không thích nó, nói nó quá hung tợn lạnh lùng, hôm nay sao lại có hứng với nó như thế?"

Âu Dương Chi Hô cười ha hả nói: "Bây giờ ta lại cảm thấy hung tợn cũng có cái tốt của hung tợn, nếu không thì lúc nào cũng phải chịu để người ta đè đầu cưỡi cổ."

Ông lão có vẻ kinh ngạc nhìn chàng, kế đó mới nói: "Nếu thiếu chủ quả thật thích con chim này, tôi sẽ tìm cách làm cho nó thân thiện với ngài rồi ngài mới có thể đến gần nó. Xin thiếu chủ cắt cho tôi một lọn tóc."

Âu Dương Chi Hô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời, dùng thanh Tàn Vũ Kiếm của Phong Thiếu Văn cắt một lọn tóc nhỏ. Ông lão dúm miệng , dùng sức hu ‎ýt một cái, một tiếng sáo vang lên, con quái điểu vừa nghe thấy, ánh mắt vốn đang hung tợn lạnh lùng chợt trở nên ôn nhu hiền thục nhìn ông lão.

Ông lão lúc này mới tiến đến gần nó, con chim không hề né tránh . Ông lão đưa tay phải ra, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ điểm điểm vào đỉnh đầu con quái điểu, con quái điểu không những không nổi giận mà ngược lại còn phát ra tiếng kêu líu lo, dường như là rất vui thích. Ông lão mới lấy lọn tóc của Âu Dương Chi Hô đưa vào trong lưới thép, đặt trước mặt quái điểu, quái điểu kêu lên một tiếng rồi mổ lấy lọn tóc, ngước cổ một cái, lọn tóc đã bị nó nuốt mất.

Âu Dương Chi Hô vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Trừ phi … trừ phi ngày thường nó cũng ăn tóc?"

Ông lão nghe chàng nói , giật mình nhìn Âu Dương Chi Hô, Âu Dương Chi Hô cũng lay động tâm niệm, biết mình lỡ lời không hay, Phong Thiếu Văn lúc trước nhất định là biết con chim này ăn thứ gì.

Trong lúc cấp bách, chàng vội bồi thêm: "Tôi nhớ lúc trước nó chưa từng ăn tóc, mà ăn toàn những thứ kỳ quái!"

Nói xong, nội tâm chàng cực kỳ thấp thỏm bất an, vì chàng đoán không ra con chim này ăn những gì, nhưng nhìn hình dáng nó kỳ quái như thế nên Âu Dương Chi Hô nghĩ đương nhiên nói "toàn những thứ kỳ quái", có thể qua mặt được ông lão này hay không thì chính chàng cũng chưa biết.
Tài sản của giacuongly

Chữ ký của giacuongly
[SPOILER][SIZE=4][B][COLOR=Red]Soi cầu miễn phí[/COLOR][/B][/SIZE]
[SPOILER]
[URL]http://ketqua360.com/modules.php?name=Soi-cau-ngu-hanh&menuid=830[/URL]
[/SPOILER]
[/SPOILER]
Trả Lời Với Trích Dẫn