Hồi 17 : Vô Ảnh Cốt Cốt
Nghe vậy, mối nghi hoặc của ông lão mới bị đẩy lùi, quay người đi sang bên hông, ở đó có một cái rương gỗ nhỏ, bên trên phủ một lớp chăn, ông lão lấy cái chăn đậy ra, đưa tay vào lục lọi một lúc, lấy ra một cái túi vải nhỏ, trong túi có gì đó dường như đang động đậy.
Âu D ương Chi Hô vừa mới thở một hơi nhẹ nhỏm, giờ đây lại bị lôi cuốn vào vật nằm trong cái túi nhỏ. Chỉ thấy ông lão cầm cái túi đi đến trước cái lồng, mở một cái lỗ ra, đưa miệng túi vào trong lỗ, sau đó dùng sức rung mạnh, lập tức một loạt vật gì đó lúc nhúc rơi xuống. Âu Dương Chi Hô vội nhón chân lên, từ xa ngó về phía trong lồng mới biết vừa rơi từ trong túi xuống là một con độc xà và mấy con bò cạp to.
Con độc xà cuồng nộ đang phóng ra cuộn vào chiếc lưỡi đỏ thẫm, bụng lắc la lắc lư, còn mấy con bò cạp thì đang chạy tới chạy lui rất nhanh với cái đuôi chứa đầy kịch độc giơ lên cao. Hiển nhiên hai loại độc vật này bị nhốt trong túi nên đã sớm nổi cơn thịnh nộ lên rồi. Lại nghe tiếng con quái điểu rít lên, một đạo thanh quang nhắm hướng độc xà và bò cạp xẹt đến. Thân hình quái điểu xà xuống rồi lại vọt lên, mấy con bò cạp và độc xà đều co quắp lại, dĩ nhiên đã chết sạch cả.
Âu D ương Chi Hô nhìn thấy không khỏi trợn mắt há mồm, nhưng ngã một keo leo một nấc, chàng không còn dám phát ra tiếng nào để tránh ánh mắt hoài nghi của ông lão.
Con quái điểu lại vụt lên, sau một cú bổ về phía con rắn và bò cạp, rắn chỉ còn lại nửa con, bò cạp thì mất sạch bóng dáng. Ông lão lại hu ýt sáo một tiếng, nhưng quái điểu chỉ liếc nhìn ông vài cái mà không động đậy gì. Ông lão không khỏi thở dài, nói rằng : "Nó già rồi, sức ăn cũng giảm đi khá nhiều."
Âu D ương Chi Hô thầm cảm thấy buồn cười, nhưng miệng chàng thì hỏi : " Vừa rồi ông đút tóc của tôi cho nó ăn, ấy là vì sao ?"
Ông lão đáp : "Con chim này tính tình có phần quái dị, tính nó vốn hung hãn, nếu người lạ đến gần nó, nhất định nó sẽ bổ tới tấn công. Người tầm thường không ai có thể thoát khỏi một cú bổ của nó, mà thường ngày nó lại ăn toàn là rắn độc và bò cạp độc, miệng nó có thể phun ra độc dịch, chỉ cần chạm vào da thì lập tức xâm nhập vào thể nội, không quá nửa canh giờ sau ắt sẽ độc phát thân vong."
Âu D ương Chi Hô nghe ông lão nói một hồi, vẫn chưa hiểu vì sao lấy tóc đút cho nó ăn , không nén được bật cười thành tiếng.
Ông lão nghe tiếng cười của Âu Dương Chi Hô mới chợt nhớ, giải thích rằng : "Muốn con chim này phục tùng mệnh lệnh của ngài, chỉ có lấy tóc cho nó ăn để nó quen với khí tức trong cơ thể ngài rồi mới được."
Âu D ương Chi Hô bấy giờ mới hiểu ra, vội hỏi : "Vậy bây giờ tôi có thể khiến nó nghe theo lời tôi rồi à ?"
Ông lão bật cười : "Ngốc … thiếu chủ lại nói đùa, nó tuy bất phàm nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là loại cầm thú, làm sao hiểu được tiếng người ? Nếu muốn nó làm theo  ý ngài thì ngài phải học cách hu ýt sáo để liên lạc với nó."
Kế đó, ông lão liền đem cách hu ýt mấy tiếng sáo dạy cho Âu Dương Chi Hô, ngộ tính của Âu Dương Chi Hô cực cao nên chỉ một lúc là học được ngay.
Hai ng ười một già một trẻ đứng trước cái lồng dùng tiếng hu ýt sáo để đùa con quái điểu, con quái điểu thò lên thụp xuống một hồi khiến họ ôm bụng cười lăn.
Đang cười thì ông lão bỗng ràn rụa nước mắt, dường như có tâm sự gì đấy dâng trào. Âu Dương Chi Hô cảm thấy kỳ lạ, liền nói : "Thôi cũng đói bụng rồi, tôi đi ra ngoài đây, ông thay tôi bẩm báo với nghĩa phụ một tiếng, cứ nói tôi đến chỗ bằng hữu."
Ông lão nói : "Ngài đã từng có bằng hữu gì ? Đều là bọn bằng hữu rượu thịt thôi."
Âu D ương Chi Hô cũng không phân biện gì, xoay người bỏ đi.
Ông lão nhìn theo sau lưng, dường như đang nghĩ ngợi gì đấy.
Âu D ương Chi Hô ra khỏi Tàn Vũ Lâu, liền thủng thỉnh dạo quanh Liễu Trấn. Nơi chàng muốn đến là Thanh Ca Trà Lầu, nhưng chàng phải làm ra vẻ vô  ý bước đến vì Phong Thiếu Văn rất hiếm khi tiến vào trà lầu.
Âu Dương Chi Hô dạo một hồi, ăn một ít điểm tâm, tiếp tục nhắm Thanh Ca Trà Lầu ở hướng tây mà đi. Sau khi quẹo qua một cửa tiệm rèn sắt, phía trước có một mảnh đất trống nho nhỏ, ở đó có một lão hán đang đứng, bên cạnh có mười mấy chiếc lồng chim, bên trong có bát ca, anh vũ, hổ bì, ban cưu, hoàng oanh, đỗ quyên … đang hót ríu ra ríu rít. Có lẽ thời gian còn sớm, các ông lão nhàn rỗi nuôi chim thả cá vẫn chưa đến. Âu Dương Chi Hô tiến đến chào : "Sớm vậy đại thúc ! Mấy con chim thật đẹp."
Lão hán rít vài hơi thuốc "bloc bloc" rồi mới đáp lễ : "Chào buổi sáng. Mấy con chim này bình thường thôi, loại chim thực sự bất phàm, công tử chắc chưa từng gặp qua !"
Âu D ương Chi Hô mỉm cười, nói : "Đại thúc chắc kiến thức sâu rộng lắm. Nhà tôi có nuôi một con chim, nhưng tôi thật không biết gọi nó tên gì, muốn thỉnh giáo đại thúc một chút."
Lão hán nheo mắt nói : "Cậu nói thử xem." ngữ khí rất nhạt nhẽo.
Âu Dương Chi Hô nói : "Con chim ấy màu xanh biếc."
Lão hán lại híp mắt, rít một hơi thuốc.
Âu D ương Chi Hô nói tiếp : "Con chim này mỏ nhọn như móc câu, móng vuốt như thép, thân hình như cuộn chỉ trước nhỏ sau to …"
Tiếng rít thuốc "bloc bloc" của lão hán chợt ngừng lại.
Âu Dương Chi Hô cười thầm, nói tiếp : "Càng kỳ lạ hơn nữa là con chim này lông vũ dán chặt vào người, ánh mắt hung hãn không gì sánh bằng …"
Đôi mắt đang híp của lão hán chợt trừng to, bộ dạng vô cùng kinh ngạc, lão cắt ngang lời Âu Dương Chi Hô : "Có phải thường ngày nó thích ăn rắn độc, bò cạp độc ?"
Âu D ương Chi Hô gật đầu.
Thần sắc lão hán biến đổi, có vẻ khẩn trương : "Có phải tiếng kêu cũng quái dị, giống như tiếng con gái ?"
Âu D ương Chi Hô lại gật đầu, cố làm ra vẻ kinh ngạc mà nói : "Đại thúc quả nhiên kiến thức sâu rộng, tôi còn chưa nói hết mà lão đã biết cả."
Yết hầu lão hán "ực" một tiếng, vội kéo tay áo Âu Dương Chi Hô nói : "Công tử gia đừng vội, chúng ta tránh sang một bên rồi nói, ở đây tai vách mạch rừng."
Nói xong, không cho Âu D ương Chi Hô từ chối, vội kéo chàng đi vào một con hẽm bít bùng, Âu Dương Chi Hô nói : "Mấy con chim của lão."
Lão hán lại không quản không lo đến, cứ một mực kéo Âu Dương Chi Hô đi.
Vào trong con hẽm nhỏ rồi lão hán mới buông tay, nhìn Âu Dương Chi Hô hỏi : "Công tử gia có phải đã cho con chim đó ăn tóc ?"
Âu Dương Chi Hô đáp : "Không sai, nhưng mà đó chỉ là vô ý để nó ăn thôi." Lão hán tự thì thầm : "Vậy là đúng rồi, vậy là đúng rồi." Ngập ngừng một lát, lão mới nói với Âu Dương Chi Hô : "Không giấu công tử gia, con chim này là cái thế kỳ điểu, người ta gọi là cốt cốt !"
Âu D ương Chi Hô nhủ thầm : "Quả nhiên không sai !", nhưng miệng lại nói : "Cái tên này cũng thật là cổ quái."
Lão hán nói : "Cũng phải. Con chim này lâu nay hành tung kỳ bí, mà số lượng càng ngày càng ít, từ xưa đến nay, được gặp qua nó không quá trăm người. Nghe nói bốn mươi năm trước, có một người trong võ lâm từng nuôi dạy một con cốt cốt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chưa chắc đáng tin, ngay cả tin người đó cũng không giống là thật, hình như là Tà Phật gì đó, đấy chẳng phải là nói bậy nói bạ sao ? Nếu đã là tà thì sao lại thành phật ? Nếu đã thành phật thì sao lại còn tà ? Nhưng mà chuyện trong võ lâm luôn có nhưng sự cổ quái, người như chúng ta cũng khó mà hiểu được."
Âu D ương Chi Hô nghe đến đây, vừa cảm thấy hồi họp vừa cảm thấy thú vị, nghĩ thầm : "Phong Hàn Tinh quả nhiên là một người thần bí khó đoán."
Chàng thấy bộ dạng kinh ngạc của lão hán, có ý muốn thăm dò lão thêm một ít, bèn nói : "Con chim ấy của tôi còn một chỗ kỳ diệu, nó nhảy múa dưới ánh nắng mà lại không có bóng."
Miệng lão hán há hốc, một lúc lâu sau mới lắp bắp lên tiếng : "Đó là … đó là Vô Ảnh Cốt Cốt, ngàn năm mới gặp được ấy !"
Nói đến đây, lão đột nhiên năn nỉ : "Công tử gia, cậu bán con chim ấy cho lão ! Lão có phải khuynh gia bại sản cũng cam lòng."
Âu D ương Chi Hô nói : "Đáng tiếc mấy hôm trước tôi đã giết nó rồi."
"Giết rồi ? Cậu lại giết nó đi rồi ?" lão hán nhảy dựng lên, gương mặt đau khổ và tuyệt vọng, tựa hồ như Âu Dương Chi Hô nói không phải giết một con chim mà là giết chết con trai lão vậy.
Âu D ương Chi Hô nói : "Cha mẹ tôi nói con chim này quá hung hãn, sợ là vật không may mắn nên khiến tôi giết nó đi. Nhưng mà xương cốt vẫn còn, bị cậu tôi ở đông trang lấy đi, nói là con chim này hung hãn như thế, xương cốt ắt có thể trừ tà nên lấy đi mất rồi."
Lão hán nghe thế, không nói tiếng nào, ngơ ngác đi ra, miệng vẫn lầm bầm : "Giết rồi, cậu lại giết nó đi rồi, giết rồi …" người qua đường đều tròn mắt nhìn lão ta.
Đến lồng chim lão cũng chẳng cần nữa, cứ đi một mạch về hướng đông.
Âu Dương cảm thấy có phần hối hận vì đùa hơi quá trớn, chàng gượng cười lắc lắc đầu rồi đi về phía Thanh Ca Trà Lầu. Thanh Ca Trà Lầu thật xứng với chữ "thanh", chỉ có vài người đang lôi lôi kéo kéo, nhưng lão chưởng quỹ lại không tỏ vẻ gì là nóng nảy, có lẽ do sự thanh đạm mà người mở trà lầu đã dự bị sẵn, nếu là một người suốt ngày tâm như lửa đốt thì làm sao có thể từ từ nấu trà được ?
Lão chưởng quỹ với ngồi đấy với vẻ mặt bình tĩnh, không đứng lên, chưa bao giờ có người nhìn thấy lão chưởng quỹ của Thanh Ca Trà Lâu đứng dậy.
Một lão chưởng quỹ mãi mãi ngồi đó, mãi mãi yên lặng như mặt nước, há chẳng phải có gì đấy không tầm thường ư ?
Nhưng khi Âu Dương Chi Hô tiến vào Thanh Ca Trà Lầu, thần sắc của lão chưởng quỹ không còn bình tĩnh nữa, trên mặt lão tỏ vẻ kỳ quái.
Đợi lúc Âu Dương Chi Hô đến gần, lão mở miệng hỏi : "Phong công tử cũng biết uống trà à ?" ngữ khí vô cùng cứng rắn. Trên thế gian lại có loại chưởng quỹ chiêu đãi khách như thế đấy ? Làm như Âu Dương Chi Hô đã nợ hắn mấy xâu tiền vậy ! Âu Dương Chi Hô bàng hoàng, không biết vì sao lão chưởng quỹ này lại có phản cảm với Phong Thiếu Văn như thế, nhưng chớp nhoáng chàng liền mở miệng cười đáp : "Việc văn nhã như vậy, học thưởng thức nhiều một chút cũng chưa chắc là không tốt."
Lão chưởng quỹ "hắng" khan một tiếng, nói với một tên người làm : "cửa sổ phía đông, trà xanh."
Trà xanh là loại trà khó bán chạy nhất trong trà lầu, người tầm thường chẳng ai thích uống nó. Âu Dương Chi Hô lòng lấy làm lạ, đại nộ vừa định phát tác thì kịp cắn răng nhịn lại. Lão chưởng quỹ vẫn lạnh lùng nhìn chàng.
Âu Dương Chi Hô không giấu được dáng vẻ giận dữ, hằn hộc tiến đến chiếc bàn ở cạnh cửa sổ phía đông. Lúc này, tiểu nhị đã bưng lên một bình trà xanh, đang muốn rót ra một ly cho chàng thì Âu Dương Chi Hô ngăn lại, nói : "Ly nhỏ như vậy, ngươi nói ta là con nít miệng nhỏ à ? Mau mau đổi cái chén to tới đây cho ta."
Trà lầu vốn là nơi tịnh nhã, bị chàng hét to như vậy, làm sao không khiến mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt lạnh nhạt về chàng ? Nhưng Âu Dương Chi Hô cũng không thèm để ý đến họ, cứ ngồi phịch ở đấy.
Tiểu nhị mang một cái bát to đến, Âu Dương Chi Hô vui vẻ nói : "cái bát này được lắm, tốt lắm." Sau đó tự rót cho mình một bát đầy, dùng miệng thổi hơi nóng đi làm cho nước trà trong bát cứ "lách phách lách phách", chờ cho nguội rồi chàng mới đưa lên miệng ừng ực một hơi như trâu uống nước.
Chưa hết, chàng đưa tay áo lên quẹt miệng rồi hô lớn : "Thống khoái, thống khoái." bộ dạng quả thật vô cùng đáng ghét. Sắc mặt lão chưởng quỹ đã cực kỳ khó coi, tái xanh như thép, tâm tình của lão vốn đang tĩnh lặng như mặt nước, vì sao vừa nhìn thấy Phong công tử lại không nén được bực bội ?
Đột nhiên, trong trà lầu có một tú tài hình dáng gầy gò đứng lên, đi hướng về phía Âu Dương Chi Hô, thẳng đến trước mặt chàng rồi ngồi xuống nói : "Huynh đài có kỳ tướng, tiểu đệ hiểu chút ít tướng thuật, muốn xem chỉ tay cho huynh đài, không biết ý huynh đài thế nào ?"
Nói xong, thần tình chàng tú tài chợt trở nên đờ đẫn, sau đó lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu chỉ trong chớp mắt. Âu Dương Chi Hô hiểu ngay ra người trước mặt chính là Hồng Nhi.
Vì thế, chàng đáp lời : "Cũng được, mấy ngày nay ta vừa giật mắt trái, vừa giật mắt phải, cũng chưa rõ là xấu hay tốt."
Dứt lời, chàng đưa tay trái ra.
Khách trong trà lầu đều cho rằng gã tú tài nghèo này chắc muốn lừa ít tiền bẩn thỉu của Phong công tử.
Hồng Nhi cầm tay Âu Dương Chi Hô trong tay, chồm lên trước xem tỉ mỉ rồi hô to : "Kỳ tướng, kỳ tướng."
Âu Dương Chi Hô thừa cơ nói nhỏ : "Vô Ảnh Cốt Cốt ở trong Tàn Vũ Lâu". Hồng Nhi bàng hoàng, kế đó nói rằng : "Xem trên vân tay, biên vân uốn khúc thu vào như một đỉnh vàng, đây là tướng tụ tài …" Sau khi Hồng Nhi nói đông nói tây một tràng, Âu Dương Chi Hô lật tay phải giơ cái bát lên, làm ra vẻ như uống trà, đây là mượn cái bát to để che đậy, mang việc miếng ngọc bội đeo trên người Phong Thiếu Văn nói với Hồng Nhi : "Tình hình có thêm phần phức tạp, trước tiên đừng vội làm gì Phong Thiếu Văn, cũng đừng ra tay với Tàn Vũ Lâu, đợi khi thời cơ đến, ta sẽ tìm cách báo với các muội."
Nói đến đây, chàng mới lớn tiếng : "Nhãn lực quả tốt thật, số ngân lượng này ngươi cầm lấy uống mấy chén trà."
Sắc mặt lão chưởng quỹ dịu đi chút ít, vừa nghe thấy thế lại trở nên khó coi. Hồng Nhi nghiêm sắc nói : "Tôi làm sao có thể nhận ngân lượng của huynh đài được ? Nhưng mà huynh đài tuy có kỳ tướng, lại vô ý xung phạm đại tuế tinh, mấy ngày sắp tới sẽ có tai hoạ, tôi có một miếng bảo ngọc gia truyền, có thể tránh tà khử hung, đồng ý trao đổi với huynh đài. Nhưng như thế thì lại không hiển hiện lòng thành của huynh đài, sự linh diệu của bảo ngọc lại không chịu hiện thân. Số ngân lượng này tôi tạm thời nhận lấy, đợi sau khi huynh đài khử được tà khí rồi tôi sẽ trả lại cho huynh đài."
Nói xong liền đưa tay hốt hết đống ngân lượng nhét vào bụng áo, sau đó lấy ra một miếng ngọc, làm ra vẻ thâm ý nói rằng : "miếng ngọc này là gia truyền chí bảo, phải giữ gìn thật kỹ." vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Âu Dương Chi Hô biết miếng ngọc này chính là miếng ngọc lấy trên người Phong Thiếu Văn.
Âu Dương Chi Hô hiểu ra ngay, chàng nghĩ thầm : "Thật không ngờ bên phía Đông cô cô đã phát giác sơ hở này, nên vội vàng đến tiếp ứng."
Hồng Nhi vòng tay cáo từ đi rồi, bọn trà khách nghĩ thầm : "Ngân lượng của gã công tử thất học vô nghề này thật dễ lừa."
Âu Dương Chi Hô lại uống một bát trà to, phun ra cái lá trà do không cẩn thận uống vào miệng, sau đó mới đứng dậy, đi đến phía trước quầy chưởng quỹ nói : "Thứ trà xanh này của quý trà lầu tính giá thế nào ?"
Lão chưởng quỹ lạnh nhạt đáp : "Trà xanh trong các loại trà vốn không được ưa, càng không cần so sánh với chủng loại Mao Tiêm, Vân Vụ, Bất Phiến, Tiểu Lan Hoa, Vũ Hoa Hoa. Chúng tôi ở đây ngày thường không nấu bã trà, chỉ có người cặn bã đến thì chúng tôi mới nấu một ấm, về chuyện tiền nong thì Phong công tử cứ tuỳ tiện trả chút ít là được rồi."
Âu Dương Chi Hô ngẩng đầu cười lớn, cười xong mới nói : "Bản công tử rất đại lượng, không thèm tức giận !" Nói xong, móc ra một đỉnh bạc, nhẹ nhàng đặt lên bàn, ánh mắt như muốn gây hấn với lão chưởng quỹ. Âu Dương Chi Hô đã nhìn ra biểu hiện dị thường của lão chưởng quỹ này, cho nên chàng quyết định chọc tức hắn, một người khi nổi giận sẽ rất dễ bộc lộ cái gì đó.
Sắc mặt lão chưởng quỹ quả nhiên trở nên phẫn nộ. Chợt, ánh mắt lão dán chặt vào đỉnh bạc trong tay Âu Dương Chi Hô, chân mày giật mạnh một cái, sau đó sắc mặt trắng nhợt như giấy, một lúc sau mới khôi phục lại như thường.
Ngữ khí của lão không còn mùi vị lạnh nhạt châm biếm như vừa rồi mà trở nên rất khách sáo : "Phong công tử quả nhiên khác với người thường. Tôi muốn đêm nay đích thân nấu một ấm trà ngon cho Phong công tử, không biết Phong công tử có dám đến uống chăng ?"
Âu Dương Chi Hô khẽ ngỡ ngàng, rồi nói ngay : "Chưa từng có món gì Phong Thiếu Văn ta không dám ăn không dám uống."
Lão chưởng quỹ nói : "Giờ tí ?"
Âu Dương Chi Hô đáp : "Giờ tí."
Lão chưởng quỹ mỉm cười, đây là lần đầu tiên lão nở nụ cười từ lúc Âu Dương Chi Hô bước vào trà lầu, lại nghe lão cất giọng nói : "Được, đúng giờ tí tôi cung hầu đại giá của Phong công tử."
Chờ cho Âu Dương Chi Hô ra khỏi Thanh Ca Trà Lầu, lão chưởng quỹ gọi một tên tiểu nhị đến, nói nhỏ vào tai hắn một hồi, tên tiểu nhị gật đầu liên tục, sau đó cũng đi ra khỏi Thanh Ca Trà Lầu.
Âu Dương Chi Hô về đến Tàn Vũ Lâu đã quá chính ngọ, trong sân im lặng như tờ, chỉ có tiếng kêu của Vô Ảnh Cốt Cốt ngẫu nhiên vang lên.
Âu Dương Chi Hô không biết ngày thường Phong Thiếu Văn làm gì, cho nên chàng đành quyết định về phòng nghỉ ngơi.
Vừa nằm xuống giường còn chưa nóng chỗ, ông lão lại đến gõ cửa, Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm : "Trên đời lại có hạ nhân suốt ngày loanh quanh phòng chủ ?"
Ông lão nhìn thấy Âu Dương Chi Hô, ngạc nhiên hỏi : "Thiếu chủ mà lại đến Thanh Ca Trà Lầu à ?"
Âu Dương Chi Hô nói : "Tai ông giương ra cũng dài thật."
Ông lão nói : "Tôi nghe một tên tiểu nhị của trà lầu nói."
Âu Dương Chi Hô hỏi : "Ông gặp tiểu nhị của Thanh Ca Trà Lầu lúc nào ?"
Ông lão đáp : "Mới vừa lúc nãy, hắn tên Diệp Căn, thường ngày hay đến Tàn Vũ Lâu của chúng ta gọi lão gia đến Thanh Ca Trà Lâu đánh cờ với lão chưởng quỹ, hôm nay hắn đến Tàn Vũ Lâu cũng vì việc này."
Mắt Âu Dương Chi Hô sáng lên, chàng nói : "Thế cũng tốt." rồi lấy chăn trùm lên đầu ngủ, ông lão vẫn hỏi tiếp : "lão chưởng quỹ ở trà lầu có làm khó ngài không ?" giọng nói dường như rất lo lắng. Âu Dương Chi Hô trong chăn ồm ồm đáp : "Lão vì sao lại làm khó tôi ? Tôi lại không có đụng chạm đến lão."
Ông lão lại định nói tiếp, Âu Dương Chi Hô cố ý thở dài và ồn như ngủ rồi, ông lão đành đi ra.
Ông lão vừa đi khỏi, chàng lại lập tức phóng dậy, hai mắt sáng ngời, làm gì có ý muốn ngủ. Trong bụng Âu Dương Chi Hô vội vàng suy tính, mưu định kế hoạch.
Bình trà đêm nay của lão chưởng quỹ ở Thanh Ca Trà Lâu làm sao uống đây, rồi vì sao trong lúc này lão chưởng quỹ lại cho người đến mời Phong Hàn Tinh đi đánh cờ ? Hiển nhiên, quan hệ giữa Phong Hàn Tinh và lão chưởng quỹ đó không tầm thường. Lão chưởng quỹ vì sao vừa gặp Phong Thiếu Văn đã phẫn nộ và bất mãn như vậy ? Vì sao bỗng nhiên lại thay đổi thái độ, không châm biếm lạnh nhạt với Âu Dương Chi Hô nữa ? Vì sao lão lại khích mình đi uống trà, trừ phi lão nhìn ra được gì đó ? Nhưng những gì mình làm dường như không có sơ hở gì, làm sao lão lại cảm thấy được ? Nếu đã cảm thấy được rồi vì sao lão lại không vạch ra ngay lúc đó ?
Nghĩ tới nghĩ lui, thực trăm nghĩ vẫn không sao giải thích được, bèn vững tâm lại tự nhủ : "Đêm nay đi rồi, có lẽ mọi chân tướng đều sáng tỏ. Cần gì phải ở đây nghĩ ngợi cho đau đầu ? Chỉ đáng tiếc là không cách nào báo cho Hồng Nhi các cô ấy biết."
Dù sao thì là phúc không phải hoạ, là hoạ né không qua.
Dù sao thì đi ngủ trước đã, tỉnh dậy tính sau !