Hồi 18 : Thiện Ác Nan Phân
Vừa lúc này, Phong Hàn Tinh từ Thanh Ca Trà Lầu trở về, thần sắc có vẻ suy sụp và khẩn trương xen vào bi phẫn. Vừa về đến tàn Vũ Lâu, Phong Hàn Tinh gọi ông lão kia vào phòng, hai người bàn bạc chuyện gì đấy một lúc lâu, đến khi ông lão trở ra thì sắc mặt cũng thay đổi, trở nên nhợt nhạt đi như vừa gặp chuyện bất hạnh giáng lên thân mình. Thậm chí trong mắt lão loé lên một loại sát khí, một loại sát khí không đúng nghĩa với thân phận của lão. Nhưng sát khí của lão được kiềm nén một cách chặt chẽ, cũng chính vì thế nên sát khí trong mắt lão càng khiến người ta nhìn thấy phải kinh sợ.
Ngủ một giấc, Âu Dương Chi Hô tỉnh dậy, chàng cảm thấy tinh thần phấn chấn, bụng thấy hơi cồn cào vì đói. Lúc này chưa đến giờ cơm tối, mà Âu Dương Chi Hô lại chưa từng quen để người khác hầu hạ, cho nên chàng quyết định ra ngoài tìm gì đó để ăn.
Chàng cứ thế bước đi, sau đó mới phát hiện mình bất tri bất giác lại đi đến trước Thanh Ca Trà Lầu. Âu Dươnng Chi Hô không nén được nụ cười méo xệch, nhìn thấy đối diện với Thanh Ca Trà Lầu có một căn tửu lầu, chàng bèn tiến vào, gọi vài món ăn, một bình Hoa Điêu nhỏ rồi tự rót tự uống.
Bấy giờ, chỗ Âu Dương Chi Hô ngồi lại trùng hợp nhìn về phía mấy khung cửa sổ của Thanh Ca Trà Lầu. Âu Dương Chi Hô cứ từ từ uống rượu, lặng lẽ quan sát Thanh Ca Trà Lầu.
Sau đó, chàng nhìn thấy một người xuất hiện tại Thanh Ca Trà Lầu mà ngay cả nằm mơ chàng cũng không thể ngờ được, người đó chính là Tiểu Lục Lâm Tử. Đương nhiên, Tiểu Lục Lâm Tử lúc này đã cải trang thành một tiểu nhị, nhưng có cải trang thế nào cũng không che giấu được thân hình mảnh khảnh của nàng.
Huống chi, Tiểu Lục Lâm Tử là nữ nhân đầu tiên mà Âu Dương Chi Hô được tiếp xúc trong đời.
Âu Dương Chi Hô không khỏi nheo nheo mắt. Không sai, tên tiểu nhị đó đích xác là Tiểu Lục Lâm Tử cải trang. Lúc bấy giờ nàng đang lau bàn nhưng tâm trí không biết đang bay nơi đâu, từ lúc Âu Dương Chi Hô nhìn nàng là lúc nàng bắt đầu lau, lau một hồi khá lâu như muốn chà mặt bàn thành một đoá hoa mới chịu ngừng lại.
Hiển nhiên, lão chưởng quỹ Thanh Ca Trà Lầu có một mức độ quan hệ nhất định với nàng, nếu không thì vì sao sau khi trà trộn vào Thanh Ca Trà Lầu mà nàng lại hồn bất phụ thể như vậy, lão chưởng quỹ há có thể không bắt nàng lập tức cuốn gói đi ngay ?
Cha của Tiểu Lục Lâm Tử là Phong Linh Tinh, vậy thì lão chưởng quỹ này không những có quan hệ không tầm thường với Phong Hàn Tinh mà đối với Phong Linh Tinh cũng là chỗ quen thuộc.
Một người có thể có quan hệ không tầm thường với hai đệ tử của Tà Phật Thượng Nhân, người này ắt cũng cực kỳ không tầm thường. Đúng lúc Âu Dương Chi Hô đang thả hồn suy tư thì Tiểu Lục Lâm Tử đi ra, trên vai nàng vác một cái túi nhỏ, xem ra nàng là một người làm đang đi sắp xếp đồ đạc. Nhưng cử chỉ nhận đồ của nàng không giống một tên tiểu nhị của trà lầu. Chỉ thấy nàng đi đến trước mặt phu xe, nói gì đó với phu xe, phu xe lắc lắc đầu, sau đó nàng dùng tay chỉ chỉ vẽ vẽ và nói thêm vài câu gì đó, phu xe lắc đầu càng nhanh hơn.
Tiểu Lục Lâm Tử lại hỏi thêm vài người phu xe ngựa khác, mấy người đó cũng đều một động tác lắc đầu, thậm chí có người còn tỏ vẻ kinh hãi trên mặt.
Tiểu Lục Lâm Tử dường như thất vọng, thở dài một hơi, nhìn quanh bốn phía, chắc hẳn đang tìm xe khác nhưng không tìn được, sau đó nàng đi về hướng nam, bước chân vội vã.
Đi chừng nửa dặm đường, sau lưng chợt vang lên tiếng xe ngựa, rất nhanh, một chiếc xe ngựa lách qua bên người nàng, Tiểu Lục Lâm Tử đang định cất tiếng gọi thì chiếc xe ngựa đã tự nhiên dừng lại trước mặt, một làn bụi vàng tức thời cuộn lên. Một người từ phía sau đi xuyên qua làn bụi, chính là phu xe, trên tay cầm một ngọn roi quất ngựa dài dài, đầu quấn một cái khăn vải lấm lem, có lẽ là để tránh bụi bay bám vào đầu tóc. Gương mặt người phu xe cũng tèm lem, trên trán còn dán một miếng cao thuốc bằng da chó, chỉ đến khi hắn mở miệng thì hàm răng của hắn mới khiến người ta thấy thuận mắt được phần nào.
Tên phu xe này vừa xuống xe đã nhìn về phía Tiểu Lục Lâm Tử nói lớn : "Huynh đệ, thêm mười lượng bạc nữa, ta đưa ngươi đi, mặc nó là Hắc Phong Nhai hay Bạch Phong Nhai, lão tử ta không tin người trong cái Hắc Phong Nhai đó tà khí đến thế, chẳng lẽ muốn ăn sống lão tử ta ?"
Hắn nói cũng không sai, người ngợm hắn dơ bẩn như thế khiến người ta nhìn thấy đã chẳng muốn ăn uống gì nữa, làm gì dám ăn sống hắn ?
Tiểu Lục Lâm Tử mừng rỡ nói : "Chỉ cần ngươi đưa ta đến đó, ta trả ngươi sáu mươi lượng bạc."
Tên phu xe hiển nhiên vui lòng, hắn lội mưa đội gió tắm nắng suốt năm cũng chưa chắc tìm được sáu mươi lượng bạc.
Tiểu Lục Lâm Tử vừa lên xe ngựa, tên phu xe giương roi, hét một tiếng, xe ngựa đã "oành oành" chạy đi. Tên phu xe này rõ ràng là người không chịu được sự yên lặng, mới đi chưa được bao lâu đã hắng giọng lên tiếng hỏi : "Huynh đệ vội vã đến Hắc Phong Nhai như vậy là vì sao vậy ? Xem dáng dấp ngươi mảnh khảnh như thế lại không sợ bọn ác nhân ở đấy à ?"
Tiểu Lục Lâm Tử nói : "Ta đến đó tìm một người … ngươi cũng đừng hỏi nhiều, ta không giảm bớt ngân lượng của ngươi đâu."
Phu xe đáp : "Được, được."
Im lặng được một lúc, hắn lại mở miệng hỏi : "Bây giờ đi thẳng đến Hắc Phong Nhai, e rằng hôm nay không quay về kịp, trừ phi huynh đệ muốn ở đó một đêm ?"
Tiểu Lục Lâm Tử thờ ơ "ờ" một tiếng.
Tên phu xe lại hiếu kỳ, chưa chịu dừng lại : "Nhất định là ngươi có thân hữu gì ở Hắc Phong Nhai rồi, chắc cũng rất quen thuộc với Hắc Phong Nhai, nghe nói ở đó có một lão già cổ quái, biết đằng vân giá vụ, người người đều nói lão ta là nửa người nửa tiên." Nói xong, hắn liếc trộm sang Tiểu Lục Lâm Tử, Tiểu Lục Lâm Tử bật cười khanh khách, nói : "Lão làm gì có phép tiên ? Đấy chỉ là khinh công trác tuyệt mà thôi, người ta gọi lão là Cô Phong Tẩu."
Tên phu xe hỏi lại : "Khinh công ? Trừ phi thường ngày lão ăn mấy thứ như cỏ tim đèn hay bông lau bông liễu gì đấy ?"
Tiểu Lục Lâm Tử không nhịn nổi, lại bật cười, nói : "Con người ngươi cũng thật là thú vị." Đột nhiên, nàng giật mình kêu lớn : "Ngươi đi sai đường rồi."
Tên phu xe nói : "Không sai không sai, từ con đường này chạy về hướng tây thì có thể bẻ về Liễu Trấn rồi."
Tiểu Lục Lâm Tử vừa giận vừa sợ, hét lên : "Ta nói trở về Liễu Trấn khi nào ?"
Tên phu xe cười hí hí đáp lời : "Huynh đệ ngươi đương nhiên không có nói, là ta tự ý làm chủ. Ta nghĩ bây giờ đi Hắc Phong Nhai, trời tối mới có thể đến nơi, vậy lúc trở về chẳng phải ta phải đi đường đêm sao ? Chi bằng quay về trước, ngày mai hãy đi. Hơn nữa, đêm nay Thanh Ca Trà Lầu ở Liễu Trấn có tuồng hay để xem, huynh đệ ngươi nỡ bỏ qua cơ hội này sao ?" Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Sắc mặt Tiểu Lục Lâm Tử vốn đang đỏ bừng, thoáng chốc lại lạnh lùng như băng sương, nàng trầm giọng nói : "Các hạ là ai ? Sao lại giấu đầu rụt đuôi mà không dùng bộ mặt thật để gặp người khác ?"
Tên phu xe cười ha hả, đáp : "Huynh đệ ngươi chẳng phải cũng thế sao ? Một tiểu cô nương xinh đẹp đang yên đang lành sao lại phải cải trang thành tiểu nhị của trà lầu ?"
Sắc mặt Tiểu Lục Lâm Tử trắng toát, giọng nàng lạnh lùng : "Những gì các hạ biết được quả thật không ít."
Tên phu xe nói : "Ta còn biết nhiều hơn thế nữa, ta biết cô là Tiểu Lục Lâm Tử, viên minh châu trên tay trang chủ Vạn Thú Sơn Trang !"
Câu này vừa nói ra, Tiểu Lục Lâm Tử biến sắc, từ trắng sang đỏ, rồi lại từ đỏ thành trắng bệch, nàng nghiến răng nghiến lợi nói : "Hảo nhãn lực ! Không ngờ cao nhân dưới tay Phong Hồn Tinh thật không ít !"
Lần này đến phiên tên phu xe thất kinh, hắn trợn mắt há mồm đứng chết trân tựa như vừa đụng phải quỷ, miệng lắp bắp : "Phong Hồn Tinh ?"
Tiểu Lục Lâm Tử vẫn lạnh nhạt cất tiếng : "Các hạ còn cần gì phải làm bộ làm tịch nữa ?"
Tên phu xe lại không để ý lời nói của nàng nữa, rút một cái khăn tay trắng ở lưng ra, lau sạch những vết bẩn trên mặt, lại vứt cái khăn quấn đầu đi, dùng tay lột miếng cao thuốc da chó trên trán xuống.
Tiểu Lục Lâm Tử giật mình nhìn hắn, bởi vì nàng phát giác tên phu xe lem luốc đang từ từ biến thành một thiếu niên anh tuấn lỗi lạc.
Đến khi tên phu xe cởi lớp áo bám đầy bụi vàng ra, để lộ bên trong là lớp áo dài sáng đẹp, Tiểu Lục Lâm Tử thất kinh hô lớn : "Thiếu Văn … đại ca ?"
Hai chữ "đại ca" có vẻ cực kỳ miễn cưỡng.
Âu Dương Chi Hô giả dạng Phong Thiếu Văn mỉm cười, nói : "Lâm Tử muội làm sao biết được ta ? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau ?"
Chàng nói thế vì hôm trước nói chuyện với Phong Hàn Tinh, biết được Phong Thiếu Văn chưa từng gặp Tiểu Lục Lâm Tử. Quả nhiên, Tiểu Lục Lâm Tử đáp : "Thiếu Văn … đại ca chẳng phải cũng chưa từng gặp muội mà đã nhận ra muội rồi đấy ?"
Âu Dương Chi Hô cười nói : "Lâm Tử muội miệng lưỡi thật lanh lợi, có điều ta rõ ràng là nghĩa tử của nghĩa phụ ta, vì sao muội lại nghĩ lầm là thuộc hạ của Phong Hồn Tinh ?"
Tiểu Lục Lâm Tử sợ hãi liếc nhìn chàng rồi nói : "Hàn thúc thúc chưa nói gì với huynh sao ?"
Âu Dương Chi Hô kinh ngạc hỏi : "Nói đến cái gì ?"
Tiểu Lục Lâm Tử lại nói : "Nghe đồn Thiếu Văn đại ca là người phong lưu ở Liễu Trấn, làm sao hôm nay không đi tìm hoa vấn liễu, lại quan tâm đến những việc không có tình thú như vậy ? Mà lại còn hoá trang thành tên phu xe lem luốc như thế, há chẳng phải làm bẩn anh danh ngày thường sao ?"
Nghĩ chắc Tiểu Lục Lâm Tử hiểu rất rõ về phẩm hạnh của Phong Thiếu Văn, mà còn biết Phong Hàn Tinh rất không thích gã con nuôi vô học bất tài này, vì thế mới nói ra những lời châm chọc như vậy.
Âu Dương Chi Hô biết người nàng đả kích là Phong Thiếu Văn, nhưng chàng lại là Âu Dương Chi Hô, làm sao vì thế mà xấu hỗ được ? Do đó, thần sắc chàng vẫn bình tĩnh như cũ.
Tiểu Lục Lâm Tử thấy thần sắc Phong Thiếu Văn không đổi, không khỏi than thầm : "Công phu da mặt của gã này chắc đã luyện đến mức đăng phong tháo cực. Triều lộng hắn như thế mà hắn vẫn mặt dày mày dạn đứng đó."
Lại nghe Âu Dương Chi Hô nói : "Huynh làm như vậy cũng là vì Lâm Tử muội." lời nói mang vẻ khinh bạc. Tiểu Lục Lâm Tử biến sắc : "Nể mặt Hàn thúc thúc, muội không tính toán với huynh, nếu còn không biết tự trọng thì đừng oán muội trở mặt vô tình !" Nói tới đây, gương mặt nàng đã lạnh lùng như băng tuyết.
Ngoại trừ Phong Hàn Tinh, có khả năng Tiểu Lục Lâm Tử là người duy nhất biết bộ mặt thật của lão chưởng quỹ ở Thanh Ca Trà Lầu, cho nên Âu Dương Chi Hô quyết tâm bất luận thế nào cũng phải đưa nàng trở về Liễu Trấn.
Vì vậy, chàng đột nhiên tỏ vẻ thần bí hỏi : "Lâm Tử muội không muốn nhìn thấy loại người có thần thái thẩn thờ cứng ngắt đó sao ?"
Thân người Tiểu Lục Lâm Tử rung động, trong mắt tràn đầy oán khí vô hạn.
Âu Dương Chi Hô không khỏi giật thót, không ngờ rằng mình vừa nói câu này ra lại làm Tiểu Lục Lâm Tử bị chấn động mạnh như thế, nỗi đau do gặp người từng diệt môn truy sát mình đối với bất kỳ ai mà nói, đều là một ký ức khắc cốt ghi tâm.
Âu Dương Chi Hô bất giác có phần hối hận, tuy Phong Linh Tinh ác quán mãn doanh, tội đáng bị báo ứng, mà lúc đó Âu Dương Chi Hô cũng đang bị người khác khống chế, hoàn toàn không có năng lực tư duy, nhưng Tiểu Lục Lâm Tử rốt cuộc cũng là người vô tội. Đối với nàng mà nói, cha mãi mãi vẫn là cha, bất kể ông ta có bao nhiêu tội ác. Huống chi, chưa chắc nàng đã hiểu rõ phẩm hạnh của cha mình.
Chỉ nghe Tiểu Lục Lâm Tử dùng giọng lạnh lùng như châm vào xương cốt mà nói : "Muội theo huynh trở về ! Đêm nay, Liễu Trấn chắc chắn có máu đổ ! Hoặc là của bọn người vô hồn vô phách, hoặc là của muội." Ngừng lại giây lát, nàng lại tiếp tục : "Hoặc giả, là của huynh !"
Âu Dương Chi Hô bất giác rùng mình, chàng không ngờ Tiểu Lục Lâm Tử nổi cơn phẫn nộ lên lại đáng sợ như vậy. Vị tiểu cô nương nhỏ nhắn mảnh khảnh kia đã biến đâu mất rồi ? Tiểu Lục Lâm Tử của hiện tại đã không còn giống như tiểu cô nương đó nữa.
Âu Dương Chi Hô không nén được sự đau lòng.
Có lẽ, đây chính là giang hồ biến thiện thành ác, biến thật thành giả, biến vô tà thành oán độc. Khiến mỗi người đều phải trăm mưu nghìn kế toan tính người khác, rồi lại bị người khác toan tính. Đến lúc sức cùng lực kiệt, quay đầu lại nhìn mới phát giác mặt mũi mình chẳng còn gì cả. Vì thế, Âu Dương Chi Hô thở dài một hơi, nói : "Huyết quang đêm nay có khả năng là đổ từ bọn người vô hồn vô phách, cũng có khả năng là từ huynh, nhưng tuyệt đối không phải từ muội."
Sắc mặt Tiểu Lục Lâm Tử dần dần dịu lại, vì nàng đã nghe thấy tiếng thở dài của Âu Dương Chi Hô, một gã công tử lãng đãng hoa thiên tửu địa vốn không biết thở dài, người thường thở dài là vì lòng dạ quá mệt mỏi rồi. Nếu lòng dạ một người biết mệt mỏi, thì người đó ít ra cũng chưa kể là một kẻ lòng lang dạ chó được. Nhưng ngữ khí của nàng vẫn lạnh lùng như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm : "Dựa vào thanh kiếm đó của huynh à ?"
Âu Dương Chi Hô đáp lời : "Thêm vào cái mạng của huynh !"
Đôi mắt mỹ lệ của Tiểu Lục Lâm Tử tròn xoe, cuối cùng nàng cũng gật đầu : "Được ! Muội cùng đi với huynh một chuyến !"
----- oOo -----
Người ở Liễu Trấn vô tình phát hiện nghĩa tử của lâu chủ Tàn Vũ Lâu, Phong Thiếu Văn, đột nhiên đánh xe ngựa. Đây thật tình là khiến người ta kinh ngạc còn hơn gặp quỷ giữa ban ngày.
Phong Thiếu Văn lại đi đánh xe ngựa ? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai dám tin, không bằng nói tự nhiên Phong Thiếu Văn mọc ra một cái sừng, biết đâu chừng lại có người tin.
Mặc dù như vậy, vẫn có khá nhiều người không tin, bấy giờ họ không còn tin vào mắt mình nữa, ai cũng tranh nhau xoa mắt dụi mày, họ cho rằng mình bị hoa mắt.
Nhưng dù cho họ có dụi đến đỏ mắt thì Phong Thiếu Văn vẫn cứ mỉm cười ngồi trước xe ngựa, tay giương roi quất ngựa. Nhìn bộ dạng của chàng cũng rất giống một phu xe lành nghề. Dân trong Liễu Trấn không khỏi nhốn nháo rỉ tai với nhau : "Phong Thiếu Văn đánh xe ngựa đến rồi, Phong Thiếu Văn đánh xe ngựa đến rồi". Nghe giọng điệu giống như đang gào lên : "Hoà thượng cưới vợ sinh con rồi, hoà thượng cưới vợ sinh con rồi."
Âu Dương Chi Hô mỉm cười tiếp nhận ánh mắt chiêm ngưỡng của mọi người, bụng nghĩ thầm : "Việc càng khiến người ta kinh ngạc còn chưa xảy ra. Đêm nay, các người còn được xem Phong Thiếu Văn ác đấu với nghĩa phụ của hắn là Phong hàn Tinh nữa !"
Chiếc xe ngựa của chàng chạy đến Thanh Ca Trà Lầu giữa sự chỉ chỉ trỏ trỏ của mọi người.
Âu Dương Chi Hô xoay người xuống xe, sau đó đi ra phía sau, vén tấm màn vải rũ xuống qua một bên, bên trong bước ra một người, một tiểu cô nương mỹ mạo như thiên tiên, gương mặt xinh xắn, lỗ mũi nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím, thân hình mảnh khảnh,…
Dân Liễu Trấn lại càng kinh ngạc hơn, nhiều người há hốc mồm không ngậm lại được. Bọn họ nghĩ thầm : "Gã Phong công tử tính tình phong lưu này tìm ở đâu về một nữ tử như tiên trên trời vậy ? Tại sao bọn họ không đi nơi khác mà nhất quyết phải đến căn trà lầu này ? Trên đời lại còn có nữ tử nào vào trà lầu ư ? Gã Phong Thiếu Văn này thật to gan lớn mật."
Nữ tử đẹp như thiên tiên xuống xe rồi bèn đi thẳng vào trà lầu, Âu Dương Chi Hô sát gót theo sau, bỏ mặc chiếc xe ngựa.
Mọi người đều nghĩ thầm : "Gã Phong công tử này, ôi, gã Phong công tử này điên thật rồi."
Lúc Tiểu Lục Lâm Tử đi lên trà lầu, bình trà ngọc trên tay lão chưởng quỹ cơ hồ như muốn tuột rơi xuống đất.
Xem như định lực của lão vẫn còn tốt, cầm chặt lại được. Nhưng người nối gót lên sau lại khiến lão giật mình thêm lần nữa. Người đó chính là Âu Dương Chi Hô trong lốt Phong Thiếu Văn.
Càng khiến lão kinh hãi hơn nữa là Âu Dương Chi Hô ngang nhiên nói với Tiểu Lục Lâm Tử rằng : "Lâm Tử muội, chúng ta ngồi xuống cửa sổ phía tây đi. Ngồi bên cửa sổ phía đông, người ta lại mang lên thứ trà xanh còn khó uống hơn cả nước tiểu mèo."
Xem tình hình, Tiểu Lục Lâm Tử và Phong Thiếu Văn là đi cùng đường đến, đấy chẳng khiến lão kinh tâm chăng ?
Đợi sau khi Tiểu Lục Lâm Tử và Phong Thiếu Văn ngồi xuống bên cửa sổ phía tây, lão chưởng quỹ không nhịn được lên tiếng : "Cô nương, trà lầu chúng tôi trước nay không tiếp nữ khách." Nói xong, lão nháy mắt với Tiểu Lục Lâm Tử một cái. Tiểu Lục Lâm Tử làm như không nhìn thấy, lại nói rằng : "Đây là triều cương quy định sao ? Trong quán các người có viết cáo thị như vậy sao ? Nếu như không phải thì tại sao lại cự tuyệt khách ?"
Lão chưởng quỹ giật mình nhìn Tiểu Lục Lâm Tử, lòng đầy thắc mắc không thể giải thích được. Tiểu Lục Lâm Tử lại tránh né ánh mắt của lão, cúi đầu chăm chú nghịch móng tay của mình.
Không làm gì được nữa, lão chưởng quỷ đành phải quay sang nói với Âu Dương Chi Hô : "Phong công tử, tôi vốn mời ngài giờ tí đến uống trà, sao ngài lại đến sớm như vậy ? Mà tôi chỉ mời một mình ngài, vì sao lại đưa thêm nữ khách đến ? Sợ rằng không ổn ?"
Âu Dương Chi Hô cười đáp : "Có gì đáng ngại ? Tôi hiện giờ chỉ là khách bình thường của ông, đợi đến giờ tí tôi mới là khách được ông mời."
Lão chưởng quỹ nhìn Tiểu Lục Lâm Tử đang cúi đầu, muốn nói nhưng lại thôi, rồi quay người nói với tên tiểu nhị một cách giận dữ : "Còn không mau mang lên hai tách Bích Loa Xuân mời Phong Công Tử ?"
Âu Dương Chi Hô bất giác mỉm cười, có lẽ lão chưởng quỹ hiểu lầm chàng bắt ép Tiểu Lục Lâm Tử. Lúc trà được mang lên, Âu Dương Chi Hô vừa đang định uống thì bị Tiểu Lục Lâm Tử ngăn lại, Âu Dương Chi Hô lấy làm lạ hỏi : "Lâu Tử muội sao lại ngăn ta uống trà ? Bích Loa Xuân này lại không bằng trà xanh à ? Nếu nói trà xanh là đất cát thì loại Bích Loa Xuân này lại mọc ra từ bã trà chăng ?" Cách nói chuyện của chàng làm cho trà khách một phen cười vỡ bụng nghĩ thầm : "Cũng thật là phần nào có lý". Lại nghe Tiểu Lục Lâm Tử nói : "Chúng ta đổi tách với nhau, chẳng phải thú vị hơn sao ?"
Lão chưởng quỹ và Âu Dương Chi Hô vừa nghe đã trợn tròn mắt.
Âu Dương Chi Hô biết ý nàng, nhất định là đề phòng lão chưởng quỹ hạ độc trong trà. Xem ra quan hệ giữa lão chưởng quỹ và Tiểu Lục Lâm Tử đích xác không tầm thường, nên nàng mới định uống thay tách trà của Âu Dương Chi Hô, nếu có trúng độc thì lão chưởng quỹ cũng giải độc cho nàng. "Nhưng vì sao cô ấy lại đối với ta như vậy ?" Âu Dương Chi Hô cũng chưa hiểu, bèn nói : "Lâm Tử muội thật có nhã hứng …"
Tiểu Lục Lâm Tử lập tức ngắt lời chàng : "Muội chỉ không muốn huynh trước khi gặp bọn người vô hồn vô phách lại có chuyện gì bất trắc mà thôi."
Âu Dương Chi Hô nói : "Lâm Tử muội thật tinh tế." giọng nói hiển nhiên có phần khinh bạc. Tiểu Lục Lâm Tử "hắng" một cái, mặt lạnh như sương.
Âu Dương Chi Hô uốn lưỡi, sẵn giọng ngâm vang một tiểu khúc :
Xuân sắc mê nhân hận chính xa,
Khả kham lãng tử bất hoàn gia,
Tế phong khinh lộ trước lê hoa,
Liêm ngoại hữu tình song yến phi,
Xá tiền vô lực lục dương tà,
Tiểu tịnh cuồng mộng cực thiên nhai …
Tiểu khúc dâm thanh đãng ngữ, cũng không biết Âu Dương Chi Hô học lại từ đâu, trà khách xung quanh đã sớm biết Phong Thiếu Văn là loại cuồng lãng phóng đãng nên cũng không lấy gì làm lạ, nhưng Tiểu Lục Lâm Tử nghe thấy lại nhíu mày nhăn nhó, gương mặt giận dữ. Âu Dương Chi Hô dường như chưa biết gì, vẫn tiếp tục hát.