Xem bài viết đơn
  #20  
Old 24-05-2008, 04:23 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 19 : Hàn Ngọc Huyền Chưởng



Kỳ thực lòng chàng càng nóng vội hơn cả, vì dẫn Tiểu Lục Lâm Tử lại, chàng đã mang người vô hồn vô phách nói ra để dụ Tiểu Lục Lâm Tử quay về Liễu Trấn, nhưng nàng hiện giờ một lòng một dạ muốn gặp người vô hồn vô phách nên mới khiến chàng đau đầu. Dù cho Âu Dương Chi Hô có báo cho Hồng Nhi biết mà đưa Kiếm Nhất, Đao Lục gì đó đến, nhưng lúc đó Tiểu Lục Lâm tử nhất định báo thù cho cha thì mình nên làm thế nào mới được ?

Võ công của người vô hồn vô phách, chàng đã hiểu quá rõ, chỉ cần vài người đến thôi, Tiểu Lục Lâm Tử chắc chắn không chống đỡ nổi, nhưng nếu để họ đả thương Tiểu Lục Lâm Tử thì lại là việc Âu Dương Chi Hô không muốn nhìn thấy. Nếu chàng vì cứu Tiểu Lục Lâm Tử mà xuất thủ thì chẳng phải cũng hoang đường lắm sao ? Làm gì có ai lại ra tay với chính thuộc hạ của mình ?

Âu Dương Chi Hô cảm thấy thật sự bối rối, tự mình buộc mình vào đường cùng, nhưng việc đã đến nước này, chàng đành phải đánh liều đã sai thì sai tới cùng, đi được bước nào hay bước đó.

Lúc này, trời đã chạng vạng tối, trà khách thường không thích uống trà vào buổi tối, vì vậy nên khách trong Thanh Ca Trà Lầu thưa dần.

Âu Dương Chi Hô vẫn chỉ đông nói tây một mạch không dừng : Canh khuya đêm trước, rõ ràng mơ thấy trên gối, lúc nhiều lời, tựa vào khuôn mặt đào hoa, đôi lông mày lá liễu, nửa thẹn nửa mừng, muốn đi nhưng không nỡ …

Đột nhiên, đến đó thì bị cắt ngang, không còn tiếng nào phát ra nữa, dường như cổ họng chàng bị người khác bóp chặt. Tiểu Lục Lâm Tử vốn đang buồn bực trong lòng, bấy giờ thấy chàng dừng lại, nàng có vẻ như không quen lắm, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nàng vốn ngồi đối diện với Âu Dương Chi Hô, lưng hướng về phía cầu thang của trà lầu, lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Chi Hô thì thấy chàng đang nhìn về phía cầu thang với thần thái cổ quái, miệng nửa khép nửa mở, dường như lời hát còn ngậm trong miệng. Tiểu Lục Lâm Tử không khỏi quay đầu lại nhìn. Động tác quay người này của nàng làm tách trà đang cầm trên tay lập tức rơi xuống đất vỡ “xoảng” thành từng mảnh.

Ở đầu cầu thang xuất hiện bốn người không biết từ khi nào, cao thấp mập ốm xấu đẹp đều không giống nhau, nhưng có một điểm tương đồng, đó là thần thái biểu hiện trên mặt. Gương mặt bọn họ đều đờ đẫn, cứng ngắt, ánh mắt càng thêm ngơ ngác vô thần.

Trong thoáng chốc, tư duy của Âu Dương Chi Hô gần như đều bị ngừng trệ lại, trong đầu một mảng trống không, chỉ biết tự hỏi một câu : “Sao lại đến thật rồi ? Sao lại đến thật rồi ?”

Nhưng nhìn dung mạo mấy người đó, chàng không nhận ra được ai, bất giác bụng nén chặt lại, nghĩ lướt qua một mạch nhanh như điện. Bỗng nhiên, một tiếng thét phẫn nộ vang lên, thân người Tiểu Lục Lâm Tử đã phóng lên, bổ thẳng về phía bốn quái nhân kia.

Cặp Nga Mi Thích của nàng vốn đang đặt trong cái túi vải nhỏ, bấy giờ đã nằm gọn trên tay, mũi Thích như điện xẹt, kết thành một tấm lưới ngân quang như hình cây dù, trong lưới sáng có ánh sắc nhọn thiểm động vun vút, vừa nhanh vừa mạnh bay về phía một người vừa mập vừa lùn.

Trong tay gã mập lùn đó cầm một vật giống như cái liềm cắt cỏ bén ngót, trên thân còn có một mũi nhọn lật ngược dài chừng nửa thước, nếu người bị chém trúng thì máu thịt còn có thể không lìa ra ngay ?

Dường như hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự lợi hại của đôi Nga Mi Thích trên tay Tiểu Lục Lâm Tử, trường liêm huơ lên, hàn quang tung toé bắn thẳng về hướng Tiểu Lục Lâm Tử.

Đồng thời, sau lưng gã mập lùn lại có hai bóng người bắn ra. Một đen một trắng, một người cầm roi tay trái, một người cầm roi tay phải, hai ngọn roi cùng vụt lên như linh xà hung dữ cuộn đến Tiểu Lục Lâm Tử.

Hai tiếng “cẩn thận !” cùng lúc vang lên, liền thấy hai đạo quang ảnh bắn ra như chớp, một đạo quang ảnh từ quầy chưởng quỹ bắn ra, một đạo từ dưới cửa sổ phía tây bắn đến.

Quả nhiên là lão chưởng quỹ của trà lầu và Âu Dương Chi Hô đồng thời xuất thủ.

Lão chưởng quỹ bắn chiếc bình ngọc trên tay ra, chiếc bình xoay tròn bắn vào huyệt Kiên Tiền của người cầm roi bên trái, tốc độ nhanh không thể tả, tiếng xé gió rít vang.

Người cầm roi kia thần sắc vẫn không đổi, ngọn roi dài vụt ngang, đi một vòng rồi lại quay về, quấn chặt lấy chiếc bình. Nào ngờ đúng lúc này, chiếc nắp bình bên trên thoát khỏi thân bình, bắn vào tay cầm roi của người kia. Biến cố ngoài ý này xảy ra quá đột nhiên, người kia cầm ngọn roi quấn chặt chiếc bình đang vụt trở ra ngoài, nhất thời triệt chiêu không kịp nên bị chiếc nắp bình đánh trúng. Một tiếng “ai da”, ngọn roi của hắn đã rơi xuống đất, một bàn tay đã bị sưng húp, không biết xương có bị bể nát chưa.

Vật mà Âu Dương Chi Hô bắn ra là tách Bích Loa Xuân, vừa rồi chàng chỉ lo hát, chưa uống được mấy ngụm, nên tách trà gần như vẫn còn đầy, bị Âu Dương Chi Hô hất đi nhưng nước trà trong tách lại không bị đổ ra, nguyên tách trà cứ thế bắn đi, tốc độ thì không nhanh, từ từ phóng về phía người bên phải Tiểu Lục Lâm Tử.

Người đó không nói gì, giương tay trái ra, chụp lấy tách trà. Bàn tay đó gân cốt nổi lên lồ lộ như được luyện bằng thép, tách trà bay chậm như vậy, làm sao không bị hắn chụp được ?

Nhìn thấy tách trà đã gần bị hắn chụp được, lại nghe “bình” một tiếng, trà trong tách phụt lên, nhanh như điện xẹt. Nước trà như mũi tên phụt thẳng lên mặt hắn, gã phản ứng cũng không chậm, vừa cảm thấy có kình phong cuộn lên mặt, tay trái lập tức co lại, chụp về phía vật đang hướng lên mặt, nhưng nước trà thì làm sao chụp được ?

“Phách” một tiếng, nước trà đã đổ tung toé lên mặt hắn như vô số kim châm đâm vào da thịt. Đôi mắt vừa bị nước trà phun trúng, hốt nhiên cảm thấy đau đớn rồi mờ đi, dần dần không còn nhìn thấy gì nữa. Còn chiếc tách không đang bay bỗng nhiên nhanh thêm, mà hướng đi cũng đổi thành hướng lên.

Gã kia vừa bị nước trà tát cho một chưởng, đang choáng váng lảo đảo, làm sao tránh được đòn tập kích dị thường này ?

Kế đó vang lên một tiếng “tang” rồi một tiếng “Aaa” thảm thiết, mặt gã kia toàn máu, tay hắn đang ôm chặt lấy miệng, máu đang chảy ra từ giữa bàn tay. Đợi lúc hắn bỏ tay ra, mọi người mới thấy rõ thì ra hắn bị gãy mất ba cái răng cửa, hai trên một dưới.

Người đang đối đầu chính diện với Tiểu Lục Lâm Tử thành ra phải đơn độc ứng chiến. Tiểu Lục Lâm Tử không bị hai người tập kích tả hữu, áp lực giảm xuống rất nhiều, ánh chớp của đôi nga mi thích lại càng chói lọi, như một tấm màn sáng chụp vào tên mập lùn.

Âu Dương Chi Hô chọn chỗ nào là đã có dự tính trước, vì chàng không muốn làm tổn hại đến Tiểu Lục Lâm Tử, lại không muốn đả thương bốn người kia, nên chàng mới dùng chiêu Thuỷ Quyến Vân Thiên trong Thần Thuỷ Công của Thần Thuỷ Chân Quân, chỉ đánh ngã bốn người kia chứ không xuất chiêu hiểm.

Bấy giờ, chàng huýt gió một hơi rồi thét lớn : “Còn không cút mau ?”

Câu này là nói với bốn người vô hồn vô phách không còn thần trí, nhưng bốn người kia không chút phản ứng, ngược lại lão chưởng quỹ và Tiểu Lục Lâm Tử nghe thấy lại thất kinh.

Tiểu Lục Lâm Tử vốn cho rằng võ công của Phong Thiếu Văn rất tầm thường, nào ngờ chỉ một chiêu mà đã đánh ngã được bốn người, khiến nàng vô cùng kinh hãi, trong lòng nổi lên hoài nghi. Bây giờ lại thấy Âu Dương Chi Hô huýt gió một hơi rồi mới thét bốn người kia “còn không cút mau”, lập tức nàng nghĩ đến đêm trăng hôm nọ, lúc nàng cùng áp xe với một gã tiểu tử tên gọi Âu Dương Chi Hô, có một tên bạch y nhân thần thái cũng thẩn thờ bị tiếng huýt gió khống chế. Tiểu Lục Lâm Tử đương nhiên không biết Phong Thiếu Văn đang ở trước mắt chính là tên Âu Dương Chi Hô trong đêm nọ, nàng chỉ biết tên Phong Thiếu Văn đang ở trước mặt có thể huýt ra tiếng sáo đó, mà dường như còn là huýt với bọn người vô thần vô trí kia, vậy nhất định hắn là một trong kẻ thao túng sau lưng.

Nếu không thì hắn cần gì phải thâm tàng bất lộ, giấu diếm võ công xuất thần nhập hoá của mình ? Nghĩ vậy nên nàng vô cùng kinh sợ. Còn lão chưởng quỹ thì sau lúc ban trưa Âu Dương Chi Hô đưa ngân lượng cho lão, lão đã nhìn ra từ trên cánh tay phải của Âu Dương Chi Hô và biết Phong Thiếu Văn trước mắt là giả mạo, vì trên cánh tay phải của Phong Thiếu Văn có một vết sẹo, vết sẹo đó chính do lão chưởng quỹ rạch cho nên lão mới hẹn với Phong Thiếu Văn giả quay lại, chuẩn bị lập kế bắt hắn, nào ngờ người này lại đến sớm hơn, khiến lão chưa kịp chuẩn bị, không khỏi thất thố, huống chi lại có thêm một Tiểu Lục Lâm Tử bên cạnh hắn, không tiện ra tay, chỉ sợ tên Phong Thiếu Văn giả này đã khống chế được Tiểu Lục Lâm Tử, đến lúc ra tay lại đưa nàng ra làm bài chắn tên.

Càng bực bội hơn nữa là Tiểu Lục Lâm Tử giống như trúng phải tà, ngang nhiên bảo vệ hắn, đổi cả tách trà hắn uống, càng làm cho lão nghĩ mãi không ra, nhất thời không hiểu rõ Phong Thiếu Văn giả này có vai trò gì. Bấy giờ Âu Dương Chi Hô lộ ra một phần võ công lại khiến lão thêm kinh hãi. Người còn trẻ tuổi như vậy mà võ công đã đến mức thần kỳ, rốt cuộc thì lai lịch của đối phương là thế nào đây ? Sau khi nghe hắn ra hiệu cho bốn người kia, lão lại thêm phần hoài nghi hắn và bốn người kia là một bọn, bất giác càng thêm kinh hoàng thất sắc.

Lúc này, bốn người kia đã đứng dậy, không nói một lời, nhất tề công kích về phía Âu Dương Chi Hô.

Kỳ thực, lúc này Tiểu Lục Lâm Tử đang chuẩn bị tấn công Âu Dương Chi Hô để báo thù cho cha. Đột nhiên thấy bốn người kia không phản ứng lại tiếng thét của Âu Dương Chi Hô mà ngược lại còn phóng đến vây công chàng, nhất thời lại không biết làm thế nào, chiêu muốn đánh ra lại giữ nguyên.

Đối với Âu Dương Chi Hô mà nói thì đây cũng là một sự may mắn, nếu Tiểu Lục Lâm Tử xuất chiêu trước rồi sau đó mới đến bốn người kia thì chàng trước mặt sau lưng đều thọ địch, chẳng nguy hiểm lắm sao ?

Lão chưởng quỹ thấy tình hình này cũng khoanh tay đứng nhìn, quan sát xem sự tình biến đổi thế nào.

Âu Dương Chi Hô thấy bốn người kia không chịu ảnh hưởng bởi tiếng huýt gió của mình, không khỏi giật mình, nếu không phải chàng phản ứng nhanh, e rằng đã bị bốn người kia đả thương.

Nhìn thấy bốn người kia công kích về hướng mình, Âu Dương Chi Hô vừa sợ vừa giận, trường kiếm bên hông đã “choeng” khỏi vỏ, vạch không phóng ra.

Thanh kiếm vừa rút ra, lão chưởng quỹ lại thêm một lần nữa kinh hoảng miệng bật thành tiếng, vì lão nhận ra thanh kiếm này chính là thanh Tàn Vũ Kiếm của Phong Thiếu Văn, Tàn Vũ Kiếm vốn là một cặp thư hùng, hùng kiếm ở chỗ Phong Hàn Tinh, thư kiếm trong tay Phong Thiếu Văn. Lão chưởng quỹ thầm hoảng sợ : “Người này không phải Phong Thiếu Văn thật, nhưng thanh kiếm hắn đeo lại là thanh kiếm của Phong Thiếu Văn, vậy nhất định Phong Thiếu Văn lành ít dữ nhiều rồi.”

Âu Dương Chi Hô vốn biết bọn người vô hồn vô phách này không phải loại hiền, đã không chịu sự chi phối của mình, ngược lại còn ra tay với mình, không khỏi bốc hoả lên đầu, ánh chớp từ thanh trường kiếm trong tay phóng ra vùn vụt, cuồn cuộn như liệt diệm, chói loà cả mắt, dường như muốn che lấp cả mặt trời.

Trăm ngàn tia kiếm ảnh ẩn phía sau xuyên qua tấm màn ánh sáng vụt ra, thanh thế kinh người. Sau một trận “tinh tinh tang tang”, hai ngọn roi dài và thanh trường liêm bị Tàn Vũ Kiếm đánh bật lên không.

Còn Hàn Ngọc Huyền Chưởng kia thì không biết từ lúc nào đã bị Âu Dương Chi Hô tung một cước trúng vào dưới bụng, đau đớn đến mức không thể thẳng lưng lên nổi, quỵ xuống một chỗ, nước mắt ràn rụa.

Ba người bị mất binh khí lại kêu lên một tiếng quái dị, dùng không quyền bổ đến Âu Dương Chi Hô. Âu Dương Chi Hô “hắng” một tiếng, thân hình xẹt mất, ba người kia chỉ cảm thấy mắt mình mờ đi, sau đó hai cánh tay bị một trận đau đớn khôn cùng, chỉ trong chớp mắt mà cả sáu cánh tay đều bị Âu Dương Chi Hô lắc cho trật khớp. Âu Dương Chi Hô bản tính đôn hậu, chàng vốn có thể lấy mạng ba người họ, nhưng niệm họ đều là người vô thần vô trí nên thủ hạ lưu tình, chỉ làm trật khớp hai tay họ mà thôi.

Bọn người kia lại không thiết sống chết, lại như hung thần ác sát xông đến. Lúc này, hai tay họ đã bị phế, không thể ra chiêu thức gì nữa, họ lại dùng đầu và vai húc đến.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng “đốc”, tiếp theo lại vang lên hai tiếng “đốc đốc”, thanh âm giống như đang gõ vào ống trúc, nhưng so với tiếng ống trúc thường thì thanh hơn nhiều, truyền đi thật xa trong đêm tối. Ba người đang như trâu điên tấn công Âu Dương Chi Hô vừa nghe tiếng gõ đã như trúng phải ma pháp, tự động thu thế dừng bước.

Nhưng thế công của bọn họ mạnh bạo như vậy, đột nhiên dừng lại, thân hình tất nhiên không vững, huống chi hai cánh tay họ đã không thể cử động, càng thêm mất thăng bằng, ba người đồng loạt ngã nhào xuống đất.

Mất hai cánh tay, hành động cực kỳ bất tiện, bọn họ tuy thân có võ công nhưng trong tình hình này thì nhất thời khó bò dậy được.

Nhưng dường như sau khi bọn họ nghe được tiếng gõ, muốn nhanh chóng rời khỏi trà lầu, người chưa bị ngã lập tức nhảy xuống dưới lầu, chỉ nghe “lang tang” rồi “Aaa” một tiếng, cũng không biết hắn đụng hỏng mất cái gì.

Cặp nga mi thích trong tay Tiểu Lục Lâm Tử nhanh chóng phóng ra như điện xẹt, bắn về phía hai người đang ngã trên sàn, hai người kia mất hai cánh tay, một người không tránh kịp bị cặp nga mi thích ghim vào sàn lấu, hai mắt trợn lên, người cứng đờ. Người còn lại mất hết sự hiếu dũng lúc nãy, không còn thiết gì nữa, lăn đến đầu cầu thang rồi cứ thế “bùng bụp” lăn xuống dưới.

Lúc tiếng “bùng bụp” đã đến dưới chân cầu thang, lại một tiếng gào thảm thiết vang lên. Âu DƯơng Chi Hô không khỏi bật cười, nghĩ thầm : “Bọn người này thật xui xẻo, ngay cả lăn xuống dưới cũng không được thuận lợi, không bể đầu đổ máu không được.”

Trận huyết chiến vừa rồi diễn ra một mạch ngay đầu cầu thang, cho nên mấy trà khách còn lại trong trà lầu bị một phen hú vía, lại không có cách nào chạy xuống dưới được, đành phải chui xuống gầm bàn. Có một người có vẻ lanh lợi hơn một chút leo ra ngoài cửa sổ, muốn mượn thế cột nhà leo xuống, nào ngờ xuống đến giữa chừng thì lại muốn lên không được xuống cũng không xong, kêu la oai oái, may nhờ có vài người thanh niên gan dạ tìm đến một cái thang mới cứu hắn xuống được thì mặt đã phờ phạo tái mét. Bấy giờ, đám người kia thấy cầu thang đã trống không, liền tranh nhau chạy xuống, một loạt “thình thịch” vang lên loạn xạ, cuộn xuống dưới lầu.

Nào ngờ khi chạy đến chân cầu thang, mấy người chạy trước nhất lại la hoảng lên, quay người liều mạng chạy lên lầu.

Lòng hiếu kỳ của Âu Dương Chi Hô lại nổi lên, vội đưa đầu ra cầu thang nhìn xuống, không khỏi giật mình kinh hãi, thì ra chàng nhìn thấy nơi chân cầu thang tối om có một người tay phải cầm kiếm, tay trái cầm vật gì đó tròn tròn, món đồ đó đang nhiễu “tịch tịch” gì đó xuống đất. Từ ánh mắt của mấy người từ dưới chạy lên lại, cái vật tròn tròn đó chắc chắn là vật rất đáng sợ.

Đám trà khách chạy trở lên lầu lại co rút xuống gầm bàn, người nào người nấy đều run lẩy bẩy. Trong phút chốc, trà lầu hoàn toàn tĩnh lặng, yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò hoặc tiếng “lập cập”, đó là tiếng hai hàm răng trên dưới va vào nhau.

Lão chưởng quỹ thấy có biến nhưng vẫn ngang nhiên ngồi tại quầy chưởng quỹ, cặp mắt lão từ từ khép nhỏ lại. Tiểu Lục Lâm Tử đã rút lại cặp nga mi thích cắm trên thi thể người kia và đang dùng chiếc khăn tay lau chùi, nàng đang chùi vết máu dính trên đó.

Trên cầu thang lại vang lên tiếng “đốc đốc”, chắc rằng người cầm kiếm kia đang đi lên. Người đó đi rất chậm, rất có nhịp điệu.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị lôi cuốn về phía đầu cầu thang, để rồi sau đó phát hiện nhịp tim “thình thịch” của mình cũng đập chậm dần theo nhịp bước chân đang vang lên. Cuối cùng, người đó đã xuất hiện trên đầu cầu thang. Bất luận thế nào, Âu Dương Chi Hô cũng không ngờ được rằng người đó chính là Phong Hàn Tinh. Trên tay phải hắn đang cầm thanh Tàn Vũ Kiếm, còn tay trái đưa lên một cái đầu lâu. Đám trà khách lại hú lên một phen mất vía.

Đầu lâu đã bị máu thịt bầy nhầy, tóc da rách nát.

Âu Dương Chi Hô cố nén sự ghê rợn, thật không dễ dàng chút nào để nhận ra đó là đầu của người vừa nãy lăn xuống cầu thang.

Đến lúc này, gương mặt của cái đầu lâu vẫn đờ đẫn vô hồn, chỉ là thoát li khỏi cơ thể nên thành ra trắng bệch nhìn thật kinh hãi. Gương mặt mỹ lệ của Tiểu Lục Lâm Tử cũng tái mét, trong lòng nàng thầm nghĩ : “Làm sao hôm nay hai cha con Phong Hàn Tinh, Phong Thiếu Văn lại trở nên kỳ lạ như vậy ?”

Lão chưởng quỹ lại mỉm cười, là nụ cười khi đã trút bỏ được gánh nặng.

Nụ cười của lão làm cho không khí trong trà lầu chợt nhẹ nhàng hẳn đi, mấy vị trà khách gan dạ một chút thở phào nhẹ nhỏm, có người từ dưới gầm bàn chui ra, sắc mặt có chút bẽn lẽn ngại ngùng.

Vì Phong Hàn Tinh trú ngụ với bọn họ trong cùng một trấn, mỗi ngày cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng gặp, tuy võ công hắn cực cao, nhưng chắc cũng không ra tay hạ thủ với bà con xóm giềng của mình chứ ?

Phong Hàn Tinh chắc cũng cảm thấy cái đầu người trong tay mình nhìn thật đáng sợ, bèn dang tay quăng xuống dưới lầu. Sau đó, hắn bật cười nói : “Khiến các vị hương thân hoảng sợ rồi, vừa rồi lão phu nghe có tiếng người kêu la nên tìm đến nơi phát ra tiếng kêu, nhìn thấy có người nhảy ra cửa sổ trà lầu, ta liền vội vã chạy lại, vừa đúng nhìn thấy người này hình dáng quái dị đáng sợ từ đây lăn xuống cầu thang, ta nghĩ gã này chắc không phải người tốt, vừa định hỏi thì hắn tấn công lão phu, xuất chiêu thật là độc địa, lão phu tiện một kiếm cắt đứt cái đầu mọi này !”

Dứt lời, hắn lại vòng tay, xem như là thi lễ xin lỗi đã làm các vị hương thân hoảng sợ. Đám trà khách bấy giờ mới được yên tâm, nói chuyện cũng bình tĩnh và lớn tiếng hơn, lại nghe một ông lão có chòm râu sơn dương nói rằng : “Phong đại hiệp võ học kinh người, vì dân trừ đi một mối hại, thật đáng khâm phục.”

Mọi người đều đứng dậy hưởng ứng, nhất thời cả trà lầu đều nhộn nhịp cả lên.

Nhưng tình cảnh vừa rồi thật quá đáng sợ, nên đám trà khách sau khi đáp lễ Phong Hàn Tinh một lượt rồi đều cáo từ chuồn sạch. Một lúc sau, trà lầu chỉ còn lại lão chưởng quỹ, Tiểu Lục Lâm Tử, Âu Dương Chi Hô và Phong Hàn Tinh, và thêm mấy tên tiểu nhị đang dọn dẹp cục diện bị đảo loạn vừa rồi.

Phong Hàn Tinh lúc này mới quay người lại, thi lễ với lão chưởng quỹ, nói : “Trà huynh có thể gặp loạn mà không kinh sợ, thật là hiếm thấy.”

Trà chưởng quỹ có vẻ kinh ngạc, nhìn Phong Hàn Tinh hỏi : “Phong huynh đệ sao lại đến sớm vậy ?”

Phong Hàn Tinh hơi ngập ngừng, nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp : “Chỉ là nghe nói bên này có người đánh đấu, ta không yên tâm nên vội vã đến sớm hơn một chút.”

Trả chưởng quỹ suy tư gì đó rồi gật gật đầu, chợt lại nhìn Phong Hàn Tinh nói : “Phong huynh xem thử con trai huynh có chỗ nào không ổn ?”

Phong Hàn Tinh bàng hoàng, sau đó nói : “Thiếu Văn, chắc là ngươi lại gây chuyện sinh sự, làm cho Trà thúc thúc nổi giận, còn không mau xin lỗi Trà thúc thúc đi, nếu không nghĩa phụ nhất định không tha ngươi.”
Tài sản của giacuongly

Chữ ký của giacuongly
[SPOILER][SIZE=4][B][COLOR=Red]Soi cầu miễn phí[/COLOR][/B][/SIZE]
[SPOILER]
[URL]http://ketqua360.com/modules.php?name=Soi-cau-ngu-hanh&menuid=830[/URL]
[/SPOILER]
[/SPOILER]
Trả Lời Với Trích Dẫn