Hồi 20 : Ẩn Tích Giang Hồ
Lời Phong Hàn Tinh vừa nói, Trà chưởng quỹ và Âu Dương Chi Hô đều kinh ngạc.
Trà chưởng quỷ từng phái người nói cho Phong Hàn Tinh biết chuyện giả mạo Phong Thiếu Văn, lão vốn định đêm nay liên thủ với Phong Hàn Tinh để bắt kẻ giả mạo Phong Thiếu Văn, nhưng Phong Hàn Tinh trước mặt lại dường như chẳng biết gì về chuyện này, làm sao lão không kinh ngạc cho được ? Trừ phi, Phong Hàn Tinh này cũng giống Phong Thiếu Văn, đều là giả mạo ?
Âu Dương Chi Hô lại từ hai chữ “nghĩa phụ” tự xưng của người này nghe ra được có uẩn khúc gì đó, vì Phong Hàn Tinh trước giờ đều để Phong Thiếu Văn gọi hắn là nghĩa phụ. Nhưng chỉ một điểm này cũng chưa thể hoàn toàn khẳng định được gì. Thoáng chốc, chàng gần như cho rằng người này là Hồng Nhi hoặc Hương Nhi cải trang, nhưng thân hình của họ so với Phong Hàn Tinh lại khác nhau nhiều quá, chàng phủ định suy nghĩ của mình rất nhanh sau đó.
Âu Dương Chi Hô thấy Phong Hàn Tinh mở lời với mình, đang định đáp lời.
Lại nghe Trà chưởng quỹ nói : “Ta nói chơi với Phong huynh đệ thôi. Nào, chúng ta tiếp tục đi tiếp tàn cục ván cờ đêm trước”.
Nói xong, lão lôi từ một góc ra bàn cờ làm bằng sừng trâu, “phách phách phách” vài cái đã bày ra trên bàn một thế tàn cục. Phong Hàn Tinh mừng rỡ, bèn nói : “Được, hôm nay phải đánh một trận thắng bại rõ ràng mới được.”
Liền đi lên phía trước, đã có một tên tiểu nhị mang đến cho Phong Hàn Tinh một cái ghế. Âu Dương Chi Hô chợt cảm thấy kỳ lạ, sao hai người này lại đột nhiên đều vội vã đánh cờ không thể chờ lâu hơn nữa ?
Trà chưởng quỷ và Phong Hàn Tinh chăm chú trên bàn cờ ở quầy chưởng quỹ, ông tới tôi đi một lúc đã mười mấy bước. Chợt nghe tiếng Phong Hàn Tinh nói : “A, không ổn không ổn, con ngựa nhảy sai rồi, như thế há chẳng vào chỗ cụt ?”
Liền nhấc con “ngựa” vừa đặt xuống bàn lên, muốn hoàn một nước cờ. Lại nghe Trà chưởng quỹ nói với giọng chậm rãi : “Hạ cờ không hối chân quân tử, huynh làm sao đánh rồi lại hoàn ?”
Phong Hàn Tinh nói : “Nhưng huynh vẫn chưa đi tiếp mà ? Nếu huynh cũng đi rồi thì con ngựa này của ta mọc rễ, không thể nào thay đổi nữa, như nay muốn đổi sao thì tuỳ ta chứ.”
Dứt lời, hắn cũng không để ý đến lời ngăn trở của Trà chưởng quỹ nữa, nhấc con ngựa của mình lên rồi đặt vào “cửu cung” của đối phương, hình thành thế “Ngoạ Tào Mã”.
Tiểu Lục Lâm Tử đều đã quá quen thuộc đối với hai người, không khỏi thầm buồn cười, nghĩ rằng : “Thật là cứ ngồi vào bàn cờ thì ai cũng biến thành ngốc nghếch, người như bọn họ cũng chỉ vì tranh một bước cờ mà đỏ mặt tía tai.”
Đột nhiên phát sinh việc ngoài dự đoán.
Bàn tay Trà chưởng quỹ vốn đang cản bàn tay của đối phương hoàn cờ, đột nhiên co lại thành trảo, chụp vào mạch môn của Phong Hàn Tinh với tốc độ cực nhanh.
Dường như cùng lúc đó, con ngựa trong tay Phong Hàn Tinh cũng bắn lên nhanh như điện xẹt, tập kích vào huyệt Thần Phong trước ngực Trà chưởng quỹ. Hai người đồng thời “hứ” lên một tiếng.
Phong Hàn Tinh lùi ra sau hai bước, còn Trà chưởng quỹ thì cả người lẫn ghế phóng lên không.
Đợi lúc thân người Trà chưởng quỹ rơi xuống, khoé miệng lão đã có một sợi máu tươi rỉ ra, hiển nhiên đã bị nội thương.
Còn Phong Hàn Tinh lúc này đã “choeng” một tiếng, bạt kiếm ra, huơ một cái, cánh tay trái cả gân lẫn cốt đều đứt đoạn.
Máu tươi lập tức tuông ra cuồn cuộn. Nhưng lại thấy hắn xuất chỉ như điện, trong chớp mắt đã điểm ba huyệt Đài Kiên, Kiên Tiền, Chu Vinh trên cánh tay trái của mình, đồng thời lập tức móc một viên thuốc bên hông ra uống liền.
Lập tức, máu tuông ra từ chỗ cánh tay bị đứt dần dần giảm ít lại. Tiểu Lục Lâm Tử kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm, rồi khi nàng nhìn sang Âu Dương Chi Hô, càng thêm kinh ngạc. Bởi vì Phong Thiếu Văn này đối với việc nghĩa phụ chặt tay mà vẫn ngang nhiên bình tĩnh đứng yên không hề tỏ ra chút gì cảm động.
Liền nghe Trà chưởng quỹ lạnh lùng nói : “Các hạ thật cơ linh, nếu chậm thêm một bước thì không phải cánh tay ngươi rữa nát mà là tim ngươi rữa nát.”
Tiểu Lục Lâm Tử vừa nghe thấy thế, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên phát hiện da thịt cánh tay bị chặt của Phong Hàn Tinh đã hoá thành nước, chỉ còn lại một trơ một khúc xương trắng.
Phong Hàn Tinh cười ha hả, nói : “Có thể tránh được đòn công kích của ta trong cự ly gần như vậy, Phong Thiên Tinh ngươi cũng thật may mắn.”
Vừa nghe câu này, Âu Dương Chi Hô không khỏi bàng hoàng.
Lão chưởng quỹ đó là Phong Thiên Tinh ? Vậy sao Phong Thiên Tinh và Phong Hàn Tinh lại liều mạng với nhau ? Nếu bọn họ đã có lòng nghi kỵ nhau thì sao lại sống chung với nhau trong một thời gian dài như vậy, lại còn đánh cờ với nhau ?
Nhưng nhìn thần sắc lão chưởng quỹ, dường như không hề thấy sự kinh ngạc, hiển nhiên Phong Hàn Tinh nói không sai. Âu Dương Chi Hô cảm thấy đầu mình như biến thành hai, nhưng lúc này lại không thấy Tiểu Lục Lâm Tử ngạc nhiên, có lẽ nàng đã sớm biết lão chưởng quỹ này là Phong Thiên Tinh.
Lại nghe lão chưởng quỹ, tức Phong Thiên Tinh cười ha hả nói : “Phong Hồn Tinh, lỗ mũi ngươi cũng linh thật, lão phu ẩn thân ở đây cuối cùng vẫn bị ngươi ngửi ra được !”
Âu Dương Chi Hô lại càng ngỡ ngàng, lần này thì cái đầu vốn đã biến thành hai của chàng lại thành ra năm cái đầu.
Bấy giờ, Tiểu Lục Lâm Tử cũng kinh ngạc nhìn Phong Hàn Tinh, nhưng ánh mắt của nàng không chỉ kinh ngạc mà còn phẫn nộ và thù hận.
Nàng hận Phong Hồn Tinh ?
Gã Phong Hàn Tinh kia cười nhạt đáp : “Muốn lấy mạng chó của ngươi, không cần đến chủ nhân của ta đích thân ra tay.” Phong Thiên Tinh vẫn cất giọng lạnh lùng : “Xem ra các hạ là chó dẫn đường dưới tay Phong Hồn Tinh. Lão phu cũng suýt chút hoa mắt, đáng tiếc ngươi không biết Phong Hàn Tinh không thích nhất là đi tàn cục, vì hắn nói như vậy giống như ăn cơm thừa của người khác.”
Người kia nói : “Đi không đi đã không thành vấn đề nữa, vì dù sao ngươi cũng phải chết. Phong Phi Tinh chết rồi, Phong Linh Tinh chết rồi, còn Phong Hàn Tinh thì bây giờ chắc cũng chết rồi, nói đến Phong Hồng Nguyệt thì đã chết từ sớm hơn. Tương lai, Tà Phật Thượng Nhân tất chỉ còn một đệ tử duy nhất trên thế gian, đó là chủ nhân của ta, Phong Hồn Tinh !”
Nói đến đây, hắn đột nhiên cười dài một tràng.
Lại nghe mấy tiếng “chát chát”, cửa sổ bốn phía đã có người phi thân vào. Lúc này, sàn lầu vang lên tiếng “cót cót”, một mảnh ván lầu tung lên, từ bên dưới có hai người vụt lên.
Trong chớp mắt đã có thêm sáu người xuất hiện trong trà lầu. Nhưng thần tình của cả sáu người đều ngờ nghệch như khúc gỗ.
Phong Thiên Tinh biến sắc nghĩ thầm : “Nếu gã giả mạo Phong Thiếu Văn này cũng là đồng đảng của bọn chúng thì hôm nay xem ra lành ít dữ nhiều rồi.”
Lúc bấy giờ, Âu Dương Chi Hô sát khí đằng đằng, vì gã kia lúc nãy vừa nói đến mẫu thân Phong Hồng Nguyệt của chàng.
Chàng quyết không dung thứ cho kẻ khác dùng khẩu khí này nói đến mẹ chàng, trong lòng chàng, mẹ chàng là vị thần thánh vĩ đại nhất, mặc dù chàng chưa từng thấy mặt bà. Bất kể là người mẹ nào, nếu đã có thể tự rạch bụng mình để cứu vớt tính mạng đứa con trong bụng mình, bà mẹ đó đã trở thành một vị thần linh vĩ đại. Nhưng gã Phong Hàn Tinh giả mạo trước mắt lại dám ngang nhiên vô lễ đối với mẹ chàng.
“Choeng” một tiếng, thanh trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ khiến gã Phong Hàn Tinh kia ngoảnh đầu lại, nhìn Âu Dương Chi Hô rồi trầm giọng nói : “Ngươi là nghĩa tử của Phong Hàn Tinh, cũng phải chết !”
Sau đó, hắn quay sang nhìn Tiểu Lục Lâm Tử nói : “Con gái Phong Linh Tinh, cũng phải chết !”
Tựa hồ như hắn đã biến thành phán quan trong điện Diêm La, hắn nói ai chết thì người đó phải chết. Có lẽ hắn đã dựa vào tình thế mà đánh giá : Phong Thiên Tinh võ công tuy cao nhưng đã bị nội thương; Tiểu Lục Lâm Tử nói cho cùng cũng chỉ là hạng nữ lưu; còn Phong Thiếu Văn trước giờ đều bất tài vô học, võ công vô cùng non kém, không đáng lo ngại. Cho nên hắn mới ưỡn ngực khẩu xuất cuồng ngôn.
Đáng tiếc, hắn không biết Phong Thiếu Văn này không phải Phong Thiếu Văn thật, đây chính là sai lầm chết người của hắn.
Âu Dương Chi Hô cũng không thèm nói lời nào, trường kiếm trong tay chỉ thẳng xuống đất, phát ra ánh sáng lạnh ngắt lung linh như nước, hoang ảnh như điện, chàng chậm rãi nói : “Ngươi sai rồi.”
Gã kia mỉm cười, nụ cười mỉa mai, hỏi lại : “Phong công tử nói ta sai chỗ nào ?”
Âu Dương Chi Hô đáp : “Ngươi không nên đụng đến tên của mẹ ta !”
Gã kia ngỡ ngàng : “Mẹ ngươi ? Trừ phi ngươi đúng là con trai Phong Hồng Nguyệt ? Được, được !”
Chưa dứt lời, trong tay hắn đã xuất hiện một ngọn roi bạc.
Âu Dương Chi Hô “hừ” một tiếng, trường kiếm vung lên, hàn quang loé sáng bắn ra tung toé, cuốn về phía gã kia.
Gã giả mạo Phong Hàn Tinh hét vang một tiếng, ngọn roi bạc như mũi tên bắn ra, vừa cuộn vừa quét trên không, lập tức một tiếng “phách” nổ vang, Âu Dương Chi Hô bị tiếng vang đó làm khựng lại, dường như bị roi quét trúng. Âu Dương Chi Hô nổi giận, trường kiếm trên tay như thác nước đổ xuống, như Hoàng Hà cuồn cuộn xô ra, mũi kiếm chói sáng như ngọn lửa, hung mãnh cuộn quét vụt qua.
Phép đánh roi của gã kia cũng cực kỳ đặc biệt, rất ít chiêu cuộn quét mà phần nhiều là chiêu điểm và đâm. Một ngọn roi mềm như vậy mà hắn đâm ra như một ngọn trường thương, nội lực ngưng trên thân roi tất nhiên không phải tầm thường.
Càng kỳ quái là mỗi khi hắn huơ roi ra đều phát lên một tiếng lớn, khi đấu với cao thủ thì âm thanh này rất dễ làm rối loạn tâm trí của đối phương, Âu Dương Chi Hô mấy lượt tấn công đều vì âm thanh này mà chưa thể phát huy hết sự lợi hại của chiêu thức. Lại nghe Phong Thiên Tinh ở bên nói : “Người này ắt là thương biện Tiêu Thu Mộc, chú ý cổ tay hắn !”
Âu Dương Chi Hô lay động tâm niệm, chú ý quan sát cổ tay hắn mới biết cổ tay hắn có hai miếng gỗ hưởng âm, âm thanh vừa rồi đều từ chỗ này phát ra.
Thân hình Âu Dương Chi Hô bắt đầu lướt đi như nước chảy mây trôi, phương thức xuất kiếm cũng trở nên kỳ lạ quái dị, hướng về các phương vị của đối phương thi triển các đòn đâm, vót, chọc, chém.
Trường biện của Tiêu Thu Mộc là vật mềm mại, sau khi Âu Dương Chi Hô tới lui phiêu dật như vậy thì không còn thích ứng nữa, rất khó nắm chắc phương hướng, lại thêm cánh tay trái đã mất, càng thêm luống cuống.
Đột nhiên, nhân lúc ngọn roi của Tiêu Thu Mộc chưa kịp cuộn về, trường kiếm của Âu Dương Chi Hô đã nhanh như điện xẹt chém tới cổ tay phải hắn. Tiêu Thu Mộc đại kinh, nếu như tay phải bị đứt luôn thì sau này trở thành phế nhân. Không còn cách nào, hắn đành phải vận hết chân lực, đẩy hết vào cánh tay phải, rung một cái. Hai thanh gỗ hưởng âm trên tay hắn bỗng nhiên bay lên, tề tề bắn vào thanh Tàn Vũ Kiếm trong tay Âu Dương Chi Hô, thanh thế vô cùng linh lợi.
Âu Dương Chi Hô đành phải bẻ cổ tay, Tàn Vũ Kiếm lách qua hai thanh gỗ, nhưng đồng thời cổ tay Tiêu Thu Mộc cũng tránh được kiếp nạn. Lúc này, Tiểu Lục Lâm Tử đã bổ nhào vào sáu tên thần trí bất minh, chỉ cần nhìn thấy loại người này thì lòng căm hận của nàng dâng cao cực độ.
Nhưng vừa rồi nàng ứng phó với bốn tên sát thủ vô hồn vô phách đã vô cùng khó khăn, huống chi hiện giờ là sáu tên ?
Tiểu Lục Lâm Tử nhanh chóng rơi vào thế hiểm.
Phong Thiên Tinh vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, hai tay ấn vào quầy chưởng quỹ, cả người và ghế đều bay vụt lên, người còn trên không đã vung ra một chưởng, chưởng phong hùng hậu, thanh thế kinh người.
Trên tay lão cũng cầm một ngọn roi bạc, chỗ khác nhau với Tiêu Thu Mộc là ở đầu ngọn roi còn có thêm hai lưỡi móc câu, hàn quang trực xạ.
Cả người lẫn ghế của lão vừa rơi xuống đất, lập tức có hai người phóng đến. Nhưng chỉ thấy Phong Thiên Tinh song chưởng ấn lên thành ghế, người lão đã rời khỏi ghế vụt lên không, bay ra vài trượng rồi lại rơi xuống một cái ghế khác.
Hai gã kia bổ hụt vào không trung, lại quay người tập kích đến bên Phong Thiên Tinh. Dường như Phong Thiên Tinh không muốn động thủ với chúng, lại từ cái ghế đó bay lên không rồi lộn sang một cái ghế khác ở cửa sổ phía tây. Đồng thời, ngọn roi trong tay vừa hất vừa cuộn, cái ghế bên cạnh lão bị hất văng lên, nhưng không phải hướng về hai gã kia mà hướng về cửa sổ phía đông.
Hai gã vô hồn vô phách kia sau hai lần bổ hụt, có vẻ nóng vội, liền chia ra hai hướng bao vây Phong Thiên Tinh. Thân người Phong Thiên Tinh ngã ra phía sau, tựa hồ như muốn ngã ra sau cái ghế, đúng lúc thân người sắp chạm đất thì đột nhiên bật song chưởng lên đánh về phía sau một luồng kình lực cương liệt vô tỷ, luồng kình lực đó không chỉ mạnh mẽ mà lực đạo còn kỳ lạ, cái ghế sau khi bị trúng một chưởng, còn chưa bị đẩy ngược về phía sau mà đã bị cuốn bay lên, một lúc sau mới dừng lại.
Thân người Phong Thiên Tinh mượn lực đẩy này, lướt lên không. Đến lúc sắp đụng vào một cái ghế khác thì hai tay Phong Tiên Tinh co lại như trảo, nắm chặt hai chân chiếc ghế, cứ thế mượn đà bay chưa dứt, lão đẩy chiếc ghế bay đi một đoạn, hai tay dùng sức ép xuống, người lại cuốn lên, lại bay sang chiếc ghế khác ở góc phía nam, còn cái ghế này thì bay về chỗ cũ.
Âu Dương Chi Hô thầm lấy làm lạ, không biết vì sao lão Phong Thiên Tinh này không đường hoàng nghênh địch mà lại dùng mấy cái ghế để bay lên lộn xuống. Trong bụng chàng thì nghĩ nhưng tay vẫn chưa được rảnh, Tàn Vũ Kiếm lại như quần tinh phi vũ lập loè. Lúc này, hai thanh gỗ của Tiêu Thu Mộc đã mất, không còn cách nào đánh ra thanh âm như trước, phép đánh roi bị mất đi uy lực rõ rệt, ngăn trái đỡ phải một hồi, vừa không lưu thần, sợi roi đã bị cắt đứt một đoạn khá dài, chỉ còn giống như một đoạn đuôi heo lấp lánh ánh bạc.
Trường kiếm của Âu Dương Chi Hô vừa vạch một vòng, trên đùi Tiêu Thu Mộc đã thấy máu tươi vọt ra, lưỡi kiếm của Âu Dương Chi Hô lại như quỷ mị thuận thế bật lên, Tiêu Thu Mộc tránh không kịp, giống như “Lãn Lư Đả Cổn” lăn đi khá xa.
Âu Dương Chi Hô không thèm đuổi theo, vì chàng nhìn thấy Tiểu Lục Lâm Tử đã khó có thể tiếp tục kháng cự với sự tiến công của bốn người kia, sắp phải khô máu tại trận !
Trong lúc nguy cấp, chàng phóng bao kiếm trong tay đi, bao kiếm sau khi nhận được chân lực của chàng, đi như tên bắn, nhắm vào ngực tên cao cao gầy gầy trong bọn bắn tới.
Đồng thời, thân người chàng đã như phi ưng lướt lên, lại nhún thêm một cái đã nhảy vào vòng chiến bên Tiểu Lục Lâm Tử. Thân hình còn chưa rơi xuống, hai chân đã lần lượt đá ra, chiêu thức cực kỳ hiểm hóc, còn thanh Tàn Vũ Kiếm trên tay chàng cũng đã công kích về phía một tên trọc đầu trong bọn. Người bị bao kiếm của Tàn Vũ Kiếm tập kích là một tên vừa cao vừa gầy, trong tay cầm một đôi đũa thép vừa dài vừa nhỏ. Tên này thân thủ không tồi, thấy bao kiếm bắn tới cũng không tránh né, giơ đôi đũa thép trong tay lên, bắt chéo thành chữ thập, ngay đúng tích tắc chạm vào bao kiếm, cổ tay hắn nhấn một cái, đôi đũa thép dựa vào cổ tay hắn làm trung tâm, khép chặt thành vòng. Đầu một chiếc đũa thép đập trúng đầu bao kiếm, “binh” một tiếng, bao kiếm rơi mất đầu, biến thành bao kiếm hở.
Lúc này, chiếc đũa thép phía sau nhanh như điện xẹt, vô cùng chuẩn xác đút vào bao kiếm. Hắn lại ngoắc một cái, bao kiếm liền bật ngược về phía Âu Dương Chi Hô.
Hai chân Âu Dương Chi Hô không đá trúng đối phương, trường kiếm của chàng cũng rơi vào không trung, nhưng mục đích của chàng thì đã đạt được, vì Tiểu Lục Lâm Tử đã thoát khỏi nguy hiểm.
Bấy giờ cục thế lại biến thành bốn người vây công Âu Dương Chi Hô.
Thù hận của Tiểu Lục Lâm Tử đối với bọn sát thủ vô hồn vô phách vô cùng cực đoan, cặp nga mi thích trong tay nàng vừa giương lên, đang muốn tiến lên nữa thì từ phía sau có hàn phong kình lực ập tới, Tiểu Lục Lâm Tử hoảng hồn, trở tay đón đỡ. “Xoạc” một tiếng, lưng áo nàng đã bị rạch hở một đường.
Tiểu Lục Lâm Tử xoay người lại mới biết đó là Tiêu Thu Mộc vừa may mắn được Âu Dương Chi Hô tha cho một kiếm chí mạng.
Tiểu Lục Lâm Tử thấy hắn không biết xấu hỗ như vậy, lại còn đánh lén sau lưng, khí phẫn bốc lên, song thích phóng tới, Lạc Mai Thích liên tiếp phóng ra.
Tay trái Tiêu Thu Mộc đã mất, ngọn roi lại bị cắt mất một đoạn dài, trên đùi lại trúng thêm một kiếm, võ công đã bị giảm sút rất nhiều, qua vài chiêu đã bị Lạc Mai Thích ép vào thế độc. Âu Dương Chi Hô tuy võ công thần kỳ nhưng bốn người kia đều là thần trí bất minh, xuất chiêu chỉ cầu đả thương địch thủ, bất chấp phải trả giá thế nào, Âu Dương Chi Hô bị bọn họ liều chết tấn công, nhất thời cũng không thoát thân được.
Liền lúc này lại nghe bên phía Phong Thiên Tinh phát ra “oa oa” hai tiếng rống lớn. Tiểu Lục Lâm Tử đã dư sức ứng phó với Tiêu Thu Mộc, bèn liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy hai tên vô hồn vô phách bên kia như hai con ruồi xanh không đầu chạy loạn xạ, kỳ lạ là chúng chạy tới chạy lui chỉ giữa vài cái ghế. Còn Phong Thiên Tinh thì ngồi trên một cái bàn ở giữa, miệng cười tỏ vẻ khoái chí.
Hai tên kia như trúng phải tà, kêu thét vang trời, chạy qua chạy lại, binh khí trong tay huơ ra như gió. Nhưng chiêu thức của họ toàn đánh vào không khí hư vô.
Phong Thiên Tinh định thần ngồi đó, tay phải nắm chặt ngọn roi, lâu lâu lại vụt ra một phát, cuốn một cái ghế gần đó rồi di chuyển vị trí.
Hai tên kia mệt đến thở phì phò như trâu, mồ hôi nhễ nhại cả người.
Tiểu Lục Lâm Tử nhìn thấy mà phát hoảng, ban đầu vẫn chưa rõ sự áo diệu trong đó. Lúc sau mới hoảng hốt bật ra thành tiếng : “Đúng rồi, chắc là Phong Thiên Tinh bày ra Thiên Cực Trận, ta định hỏi vì sao ông ấy lại di chuyển ghế, thì ra là đã sớm sắp sẵn mưu kế.”
Phong Thiên Tinh học tập thuật kỳ môn độn giáp của Tà Phật Thượng Nhân, trong đó lão giỏi nhất chính là Thiên Cực Trận, trận này sau khi bày xong sẽ do thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái tương sinh tương khắc, tầng lớp vô hạn, huyền ảo thiên cực.
Người bị nhốt vào Thiên Cực Trận, sẽ phát sinh huyền tưởng vô tận, cảm thấy mình bị hãm vào cảnh hiểm ác vô tận, gió lạnh lồng lộng, cát bay đá chạy, quỷ khóc sói tru, rồi sau đó dường như nhìn thấy địch thủ xung quanh nhiều vô cùng vô tận đang tập kích đến, người bị vây nhất định phải liều chết chống đỡ, cuối cùng sẽ kiệt sức mà chết.
Phong Thiên Tinh sắp đặt mấy chiếc ghế, trong mắt họ đã là ngàn trượng bít bùng, vạn trượng thâm thẳm, còn ngọn roi Phong Thiên Tinh quất ra thì trong mắt họ như sấm gầm chớp giật, mà cả những ngọn núi cao cũng có thể bị kinh điện đánh trúng bay sang nơi khác.
Cục diện như thế, làm sao không khiến tâm can bọn họ kinh hồn bạt vía cho được ?
Tiêu Thu Mộc đã nhìn thấy tình hình không ổn, liền hô lớn : “Đá ghế bay, đá ghế bay !”
Hắn vừa phân tâm, Tiểu Lục Lâm Tử đã tung ra một cước, Tiêu Thu Mộc tránh không kịp, lại làm thêm một cú “lừa lười lăn lộn” cho thêm phần nhuần nhuyễn, lại để hắn né thoát cú đá của Tiểu Lục Lâm Tử.
Nhưng Tiểu Lục Lâm Tử không giống Âu Dương Chi Hô sau đòn tấn công đó thì chuyển hướng công kích sang ngườii khác, mà nàng tiếp tục tiến đến, hai chân liên hoàn đá về phía Tiêu Thu Mộc còn chưa bò dậy được, tốc độ cũng thật nhanh.