Hồi 21: Thiên Cực Trận Pháp
Tiêu Thu Mộc đành phải tiếp tục lăn tròn trên đất, đồng thời vung roi ra quất trúng chiếc bàn bên cạnh, dùng sức kéo mạnh, chiếc bàn bay về phía Tiểu Lục Lâm Tử.
Thừa lúc Tiểu Lục Lâm Tử tránh chiếc bàn, Tiêu Thu Mộc đánh một chưởng xuống đất, bay vụt lên không.
Trên mặt hắn đã dính đầy đất cát, trên tay vẫn cầm ngọn roi ngắn như đuôi heo, hình dạng trong thật buồn cười.
Tiểu Lục Lâm Tử nhìn thấy, không khỏi bật cười khanh khách.
Tiêu Thu Mộc giật mình, nhìn lại mình mẩy mới hiểu ra nguyên do, bất giác lại nổi giận, gương mặt già khú đỏ ửng cả lên, không nói tiếng nào, lại xông đến tấn công Tiểu Lục Lâm Tử.
Bấy giờ hắn không còn quan tâm đến chuyện khác, chỉ một lòng muốn hạ thủ Tiểu Lục Lâm Tử.
Tiểu Lục Lâm Tử vốn là một tiểu cô nương vô cùng hoạt bát, chỉ vì ngày tháng gần đây gặp cảnh gia biến mới trở nên lầm lì như vậy, lúc này trông hình hài Tiêu Thu Mộc đã ra như vậy mà còn ngoan cố tấn công. Nàng dậm chân một cái, nga mi thích bắn ra vạn luồng sáng, điểm thẳng vào mặt Tiêu Thu Mộc.
Thanh thế mạnh mẽ như vậy khiến Tiêu Thu Mộc sợ hãi, ngọn roi ngắn như đuôi heo không thể đả thương ai được, lập tức hắn vặn cổ tay, quét sang hướng luồng sáng của Tiểu Lục Lâm Tử.
Nga mi thích trên tay Tiểu Lục Lâm Tử vốn đang khuấy động như cầu vồng, bấy giờ đột nhiên trở nên vô cùng chậm rãi.
Tiêu Thu Mộc mừng rỡ, nghĩ rằng đây là lúc Tiểu Lục Lâm Tử đổi chiêu gặp trở ngại, ngọn roi ngắn không để mất thời cơ, lập tức vút về phía cặp nga mi thích của Tiểu Lục Lâm Tử, chuẩn bị quấn chặt rồi giật tung khỏi tay.
Thình lình, cặp nga mi thích vốn đang khựng lại nay lại vụt nhanh, vạn đạo hào quang lại phóng ra, bắn về phía ngọn roi cụt của Tiêu Thu Mộc.
Sau một hồi “chát chát” vang lên, trên đất lại xuất hiện thêm mười mấy khúc roi dài nửa tấc.
Nhìn lại tay Tiêu Thu Mộc thì chỉ còn lại cán roi bằng thép.
Tiêu Thu Mộc chỉ cảm thấy ngọn roi trong tay nhẹ hẳn đi, không khỏi bàng hoàng, cúi đầu nhìn xuống mới biết thương biện hiện giờ chỉ còn lại cái cán.
Tiêu Thu Mộc cả thẹn, nhất thời không quyết định được có nên vứt cái cán roi trong tay đi hay không, thần sắc có phần hoang mang.
Bên kia, Tiểu Lục Lâm Tử lại không nhịn được cứ bật cười khúc khích.
Không biết từ khi nào, hai người bị vây trong Thiên Cực Trận đã biến thành ba người. Thì ra lúc nãy Tiêu Thu Mộc hét lớn “đá ghế bay”, người trong trận thì không nghe thấy, vẫn cứ thở hòng hộc đánh nhau không ngừng, nhưng bốn người vô hồn vô phách kia vừa nghe tiếng Tiêu Thu Mộc đã vội đi đá ghế, ba người đã bị Âu Dương Chi Hô khoá chặt, chỉ còn một người thừa cơ thoát được, lướt qua phía bên kia, đưa chân muốn đá. Liền lúc này, ngọn roi của Phong Thiên Tinh lại vạch không vụt ra, loé lên ngàn vạn tia chớp cuốn đến người kia.
Người kia kinh sợ, hắn phát hiện chỉ có cách lui về hướng Phong Thiên Tinh một bước mới có thể tránh được đòn công kích sắc bén này. Do đó, hắn bước vào trận nửa bước. Quả nhiên tránh được ngọn roi, nhưng đột nhiên ngọn roi lại chuyển, cuốn đến cái chân còn ở ngoài trận của hắn. Chiêu này cũng không khó đối phó, chỉ cần bước thêm vào trận một bước. Vì vậy, hắn lại bước vào thêm một bước.
Phong Thiên Tinh cười ha hả, thu ngọn roi về, vẻ mặt thích thú nhìn người kia.
Người kia toàn thân đã vào trận, lập tức cũng nảy sinh hoang tưởng, dường như bị hãm vào nơi sơn cùng thuỷ ác, bốn phía quái thạch reo vang, tranh nhau bay liệng. Vô số kỳ cầm quái thú hung hãn nhào đến, gầm thét vang trời. Do vậy nên người này cũng giống như người trước đã vào Thiên Cực Trận, xông húc tứ tung, la hét không ngừng.
Đối thủ của Âu Dương Chi Hô tự nhiên giảm đi một người, ứng phó cũng thoải mái hơn một phần.
Bấy giờ, ba người kia vẫn nắm chặt kiếm, máu chảy ròng ròng.
Âu Dương Chi Hô nhân từ không đánh vào chỗ yếu hại của họ, chỉ đâm một kiếm vào tay phải bọn họ.
Ba người tức khắc không giữ được binh khí trong tay nữa, sau một loạt “tinh tinh tang tang” vang lên, binh khí của cả ba người đã rơi xuống đất.
Bọn họ vẫn không thiết gì hết, vẫn xông lên với nắm tay không.
Lại nghe liên thanh “tăng tăng tăng”, ba người đã lui lại mấy bước.
Nhìn lại thì bọn họ đã máu me đầy mặt.
Thì ra trong chớp mắt ngắn ngủi vừa rồi Âu Dương Chi Hô đã liên tục tung quyền đánh trúng vào mũi bọn họ. May mắn là chàng hạ thủ lưu tình, chỉ đánh gãy xương sống mũi, nếu Âu Dương Chi Hô dùng toàn lực mà đánh thì không chỉ gãy xương sống mũi mà e rằng vỡ cả sọ đầu.
Ba người kia lại chẳng biết ơn, cứ mặc cho nước mắt chảy ròng mà phóng lên lần nữa. Thì ra huyệt khóc của con người là ở hai bên sống mũi, Âu Dương Chi Hô tung quyền như vậy đã đánh trúng huyệt khóc của cả ba người nên khó trách bọn họ nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Âu Dương Chi Hô nhủ thầm: “Thôi rồi, bọn họ đã bị người khác khống chế, không còn tha thiết gì đến sống chết của bản thân, nếu ta tiếp tục nương tình như thế thì bọn họ cũng không biết thấy khó mà lui.”
Nghĩ vậy, chàng liền thét to một tiếng, vươn người tiến ra. Trường kiếm chớp lóe như mộng như ảo, ba tiếng thét thảm đồng thời ré lên.
Tiêu Thu Mộc sau khi thảm bại với Tiểu Lục Lâm Tử, vốn đang muốn gọi hai tên thuộc hạ đến trợ giúp, nào ngờ trong bốn người vây công Âu Dương Chi Hô thì có một người đã bị rơi vào trận, ba người còn lại cũng không còn cách nào uy hiếp được Âu Dương Chi Hô.
Lúc này lại nghe thấy ba tiếng thét, làm sao khiến hắn không kinh hồn táng đảm cho được?
Vừa lúc hắn phân tâm, Tiểu Lục Lâm Tử đã lướt tới, đâm thẳng nga mi thích xuyên vào lưng hắn. Sau cổ Tiêu Thu Mộc phát ra tiếng “ọc ọc” rồi hắn ngã nhào ra đất, nhưng tay vẫn nắm chặt cán roi cụt không chịu buông ra, có lẽ hắn muốn “người còn roi còn, thề cùng sinh cộng tử với ngọn roi”.
Thật ra, lúc ba người kia phát ra tiếng thét, bọn họ chỉ bị Âu Dương Chi Hô dùng Tàn Vũ Kiếm đánh gãy xương tỳ bà. Xương tỳ bà gãy thì công lực của bọn họ đều bị phế hết.
Âu Dương Chi Hô rốt cuộc vẫn là người mềm lòng, không muốn giết người, chàng nghĩ thầm: “Đám người này tuy hung hãn, như xét cho cùng cũng là thân bất do kỷ, chỉ cần phế võ công của họ đi để họ không thể giúp kẻ ác làm bậy được nữa thì đủ rồi.”
Nào ngờ sau khi công lực của ba người này bị phế, liền phát sinh một chuyện mà khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.
Sau khi ba người đau đớn ngã về phía sau, lại nhanh chóng ngồi bật dậy, mặt mày kinh hãi.
Nếu là người bình thường, trên mặt có vẻ sợ hãi cũng không có gì đáng lạ, nhưng ba người này đã hoàn toàn mất hết thần trí, thần thái vốn đang ngơ ngác, bất luận tình thế như thế nào thần sắc của bọn họ cũng không mảy may thay đổi.
Còn bấy giờ vì sao thần sắc của bọn họ lại đột ngột trở nên kỳ dị như vậy?
Trừ phi thần trí của họ đã được khôi phục?
Vậy, cách giải thích duy nhất là sau khi tâm trí họ bị khống chế, hoặc là phải có được thuốc giải, hoặc là phế đi võ công, mới có thể giải trừ dược tính khống chế họ.
Sau khi ba người kia ngồi bật dậy, người trọc đầu trong bọn lạ lùng tự hỏi: “Sao ta lại ở chỗ này? Ta phải đang uống rượu với chiến hiệp Phong Hồn Tinh chứ.”
Hai người còn lại nghe thấy thế cũng giật mình hỏi: “Vậy ư? Hai huynh đệ bọn ta sao lại chưa từng gặp ngươi? Đã chưa từng gặp ngươi sao lại cùng ngồi đây với ngươi?”
Gã trọc đầu thình lình lại hét lên một tiếng, thanh âm vô cùng kinh hoảng, hai người kia ngạc nhiên nhìn gã.
Gã đầu trọc nói với giọng thảm thiết: “Mẹ ơi, võ công của ta bị phế rồi.”
Lời gã vừa dứt, lại có hai tiếng gào thảm thiết vang lên, đó là tiếng của hai huynh đệ kia: “Má ma, võ công của ta cũng bị phế rồi.”
Ba người rống lên, muốn tìm ra người đã phế võ công bọn họ. Khi ánh mắt họ lướt qua Phong Thiên Tinh, Âu Dương Chi Hô, Tiểu Lục Lâm Tử, tâm tình bọn họ thoáng chốc lại buông xuôi lạnh lẽo như nước chảy.
Vì họ đột nhiên hiểu ra dù là người nào đang đứng trước mặt đã phế võ công của họ, họ cũng không làm gì được, võ công của họ giờ đây chẳng còn chút gì thì làm sao liều mạng với người ta?
Họ chỉ còn có thể hằn hộc liếc mấy người trong trà lầu rồi ôm hận mà đi.
Lúc này, chiến cục trong trà lầu căn bản đã được bình định, chỉ còn lại ba người bị khốn trong Thiên Cực Trận vẫn cuồng xung loạn đả không biết mệt mỏi, nhưng cước bộ của họ thì đã vô cùng nặng nề, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, tái xanh như thiếc. Thậm chí bọn họ đã bắt đầu nghiêng ngã rồi, cũng may do chân lực giảm hơn một nửa nên vẫn chưa đả thương lẫn nhau.
Tiểu Lục Lâm Tử sau khi nghe mấy lời của ba người bị phế võ công kia, biết đám người này là do Phong Hồn Tinh khống chế nên tự nghĩ rằng: “May thay ta không hạ thủ với Phong Thiếu Văn, nếu không thì đã giết lầm người vô can rồi.”
Nàng quên rằng dù nàng có hạ thủ cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Âu Dương Chi Hô.
Tiểu Lục Lâm Tử vốn có phần thẹn với Phong Thiếu Văn, nhưng nghĩ đến việc Phong Thiếu Văn ngày thường phong lưu lãng đãng nên cũng thản nhiên.
Phong Thiên Tinh nguyên vẫn đang ngồi trên cái bàn giữa Thiên Cực Trận, lúc này đột nhiên như nhớ ra gì đấy, thần sắc chợt biến. Do vậy, ngọn roi dài của lão lại vụt ra, mạnh mẽ linh lợi cuộn về phía ba người trong trận.
Ba tiếng thét gào lên, cả ba người đều ngã nhào xuống đất.
Xem chỗ thương thế của họ, toàn bộ đều nằm trên đầu, máu chảy ròng ròng, hiển nhiên là Phong Thiên Tinh sau khi dùng roi quấn lấy đầu họ, kéo ngược ra sau, lưỡi câu ở đầu ngọn roi móc vào đầu, làm sao có thể không rạch ra một vết thương?
Nếu ngay lúc đầu Phong Thiên Tinh ra tay với họ, tất nhiên không thể thủ thắng dễ dàng như vậy được, nhưng sau khi ba người bị khốn trong Thiên Cực Trận, khổ đấu một trận hỗn loạn, đã làm cho sức lực cạn kiệt mệt mỏi rồi, lại thêm Phong Thiên Tinh ngồi đấy đã quan sát được rõ ràng chiêu thức võ công của họ, khó trách được lão có thể xuất một chiêu mà giết được cả ba người.
Phong Thiên Tinh thấy ba người đã chết rồi mới từ trên bàn nhảy xuống, hai chân lão lúc chạm đất phát ra một tiếng “thùng”, tựa hồ như tiếng kim loại chạm vào sàn lầu.
Âu Dương Chi Hô và Tiểu Lục Lâm Tử bàng hoàng, nhìn qua mới biết một chân của Phong Thiên Tinh là chân giả. Hèn gì suốt ngày lão cứ ngồi trong quầy chưởng quỹ, không hề đi ra.
Âu Dương Chi Hô bước lên hỏi: “Ông đúng là Phong Thiên Tinh?”
Phong Thiên Tinh gật đầu.
Âu Dương Chi Hô hỏi tiếp: “Vậy sao ông lại giấu đầu rụt đuôi, cố làm một lão chưởng quỹ?”
Phong Thiên Tinh phì cười rồi đáp: “Các hạ lại cần gì phải hỏi như vậy? Các hạ chẳng phải cũng đang giả làm Phong Thiếu Văn? Ta cũng có một việc muốn thỉnh giáo.”
Âu Dương Chi Hô nhìn lão chờ lão nói tiếp.
Lại nghe Phong Thiên Tinh lên tiếng: “Ta muốn biết vì sao các hạ lại nói mình là con trai sư muội ta Phong Hồng Nguyệt?”
Âu Dương Chi Hô lạnh lùng nói: “Ông không xứng gọi mẹ tôi là sư muội !”
Sắc mặt Phong Thiên Tinh trắng bệch.
Gương mặt lão tỏ vẻ không tin, nhìn Âu Dương Chi Hô nói: “Không, không thể nào, sư muội ta mười bảy năm trước đã gặp phải độc thủ của Phong Hồn Tinh, sao lại có con trai lưu lại nhân thế? Ngươi đừng hòng lừa ta.”
Âu Dương Chi Hô bi phẫn nói: “Ông cần gì phải đổ hết trách nhiệm lên người Phong Hồn Tinh? Trừ phi cả việc ông từng làm, ông cũng không dám thừa nhận?”
Giọng của Phong Thiên Tinh run rẩy: “Các hạ trừ phi ... trừ phi mang họ Âu Dương?”
Âu Dương Chi Hô nói: “Ông là người sắp chết, tôi cũng không ngại nói thẳng, Âu Dương chính là họ của phụ thân ta, tên phụ thân ta trên là họ Âu Dương, dưới là đơn tự Dã.”
Lời chàng vừa dứt, lại nghe Phong Thiên Tinh lẩm nhẩm trong miệng: “Tốt, tốt, mười bảy năm, tròn mười bảy năm trời, cuối cùng cũng đã đến lúc bạt vân kiến nhật. Sư muội, ta biết muội dưới cửu tuyền cũng rất hận ta, tuy ta có hỗ thẹn với muội nhưng việc hạ độc thủ với muội, Phong Thiên Tinh ta sao lại có thể làm cho được?”
Tàn Vũ Kiếm trong tay Âu Dương Chi Hô đã “choeng” ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói: “Ông không cần phải diễn kịch nữa, năm xưa lúc đám cầm thú các ông tàn sát mẹ tôi, hai tỳ nữ của mẹ tôi cũng có mặt, họ có thể làm chứng, Phong Thiên Tinh, ông cũng là hung thủ giết mẹ tôi !”
Phong Thiên Tinh nói: “Nếu bọn họ đều ở đây thì đã tốt, đáng tiếc Hạ Hà đã chết, còn Đông Thanh thì mất tích, chắc cũng không còn trên đời nữa.”
Âu Dương Chi Hô kinh ngạc: “Ông nói Hạ Hà đã chết?”
Phong Thiên Tinh gật đầu: “Mười lăm năm trước đã chết rồi.”
Âu Dương Chi Hô chợt nghiêm sắc nói: “Ông lại đang tung lời mê hoặc người khác à. Hạ Hà sống hay chết, Đông Thanh còn chưa biết, ông làm sao biết được?”
Phong Thiên Tinh vừa nghe hai chữ “Đông Thanh”, trong mắt lóe lên một sự kinh ngạc, đợi Âu Dương Chi Hô nói xong, lão hỏi: “Ngươi có biết mẹ của Phong Thiếu Văn là ai không?”
Lão biết Âu Dương Chi Hô đối với vấn đề này chắc chắn không trả lời được, cho nên lão nói tiếp: “Mẹ ruột của Phong Thiếu Văn chính là Hạ Hà !”
Bấy giờ, Âu Dương Chi Hô không khỏi trợn mắt há mồm.
Phong Thiếu Văn là nghĩa tử của Phong Hàn Tinh, mà Hạ Hà và Phong Hàn Tinh lại có huyết hải thâm thù, vậy thì mẹ của Phong Thiếu Văn sao lại là Hạ Hà? Hạ Hà đem Phong Thiếu Văn phó thác cho Phong Hàn Tinh là nghĩa tử, há chẳng phải đưa dê vào miệng cọp?
Nghĩ vậy, Âu Dương Chi Hô vẫn bán tín bán nghi: “Ông càng nói càng mơ hồ.”
Bỗng nhiên, Tiểu Lục Lâm Tử từ nãy giờ vẫn im lặng lúc này mới nói với Âu Dương Chi Hô: “Về điểm này, ta có thể làm chứng.”
Tuy Âu Dương Chi Hô có phần hiểu rõ tính cách Tiểu Lục Lâm Tử, biết nàng không phải hạng người ám trá, nhưng nàng rốt cuộc cũng là con gái Phong Linh Tinh, lời nói này cũng không đáng tin hoàn toàn. Vì vậy, chàng nói: “Cô nương là con gái Phong Linh Tinh, tính ra nên gọi Phong Thiên Tinh là sư thúc, đương nhiên phải che đậy cho lão.”
Tiểu Lục Lâm Tử ôn tồn nói: “Ngươi có thể hoài nghi ta, nhưng ngươi không nên hoài nghi miếng ngọc trên người ngươi !”
Âu Dương Chi Hô bấy giờ mới nhớ mình đang giả dạng Phong Thiếu Văn, đã tìm cách lấy lại được miếng ngọc bội của hắn, mà lão quản gia của Tàn Vũ Lâu cũng từng nói miếng ngọc này là lúc mẹ của Phong Thiếu Văn lâm chung giao cho Phong Hàn Tinh, vậy thì từ miếng ngọc này có thể tra ra mẹ của Phong Thiếu Văn rốt cuộc là ai.
Do đó, chàng cố ý làm ra vẻ bình thản nói: “Khư khư một miếng ngọc thì có thể nói lên được gì?”
Tiểu Lục Lâm Tử nói: “Vì miếng ngọc trên người Phong Thiếu Văn là thân mẫu hắn truyền lại.”
Nghe đến đây, Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: “Điểm này trùng khớp với lời của ông lão.” vì thế chàng lại im lặng nghe tiếp.
Tiểu Lục Lâm Tử lại nói: “Miếng ngọc này gọi là Song Minh Ngọc, vốn được ghép thành đôi với một miếng ngọc khác, một miếng ngọc mềm, một miếng ngọc cứng, hình dáng kích thước hai miếng ngọc giống hệt nhau, khi chồng hai miếng lên nhau sẽ thấy có màu xanh ngắt và tiếng vang truyền ra, vì vậy mà có tên như thế.”
Nói đến đây, nàng nhìn sang Âu Dương Chi Hô, nói: “Nếu các hạ quả thật là con trai Phong Hồng Nguyệt, vậy thì miếng ngọc này vốn là của mẹ ngươi...”
Nghe vậy, Âu Dương Chi Hô “hắng” một tiếng, nghĩ thầm: “Mẹ ta qua đời đã lâu, cô nói như thế dù có chế bậy chế bạ tôi cũng không cách nào tra chứng được.”
Tiểu Lục Lâm Tử dường như hiểu được tâm tư của Âu Dương Chi Hô, nàng tiếp lời: “Tất nhiên, Phong Hồng Nguyệt đã chết, không còn cách nào phân biện được thực hư chuyện này. Nhưng năm xưa bà đã đem đôi ngọc này phân tặng cho hai tỳ nữ thân thiết của bà là Hạ Hà, Đông Thanh. Miếng ngọc Hạ Hà nhận được là ngọc mềm, Đông Thanh nhận được ngọc cứng, chỉ cần tìm được miếng ngọc cứng kia chồng lên miếng ngọc của Phong Thiếu Văn thì sẽ biết ngay thực giả.”
Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: “Muốn tìm miếng ngọc kia cũng không khó, chỉ cần hỏi Đông cô cô là được. Nhưng vì sao khi Hồng Nhi đem miếng ngọc này cho ta, Đông cô cô lại chưa phát giác ra? Lẽ nào Hồng Nhi chưa đem việc này nói với Đông cô cô? Hơn nữa, Tiểu Lục Lâm Tử làm sao biết được những chuyện này?”
Vì vậy, Âu Dương Chi Hô hỏi: “Niên kỷ của cô nương và tại hạ cũng tương đương, làm sao lại biết chuyện của mười mấy năm trước?”
Tiểu Lục Lâm Tử liếc nhìn Phong Thiên Tinh, Phong Thiên Tinh gật gật đầu, nàng mới đáp: “Việc này là chính miệng cha ruột Phong Thiếu Văn nói với ta.”
Lòng nghi ngờ của Âu Dương Chi Hô trỗi dậy.
Nếu thân phụ Phong Thiếu Văn vẫn còn tại nhân thế thì sao ông ta lại giao Phong Thiếu Văn cho Phong Hàn Tinh nuôi dưỡng? Còn Tiểu Lục Lâm ử này lại làm sao quen biết thân phụ của Phong Thiếu Văn? Nhất định là lời nói của Tiểu Lục Lâm Tử không thật.
Chàng đang muốn mở lời thì Tiểu Lục Lâm Tử lại mở miệng trước: “Kỳ thực, thân phụ Phong Thiếu Văn ngươi cũng đã gặp qua rồi.”
Âu Dương Chi Hô lại càng nghi hoặc, chàng gặp qua thân phụ Phong Thiếu Văn? Việc này thật bất khả tư nghị.
Tiểu Lục Lâm Tử nhìn ra ngoài cửa sổ trà lầu, chậm rãi nói: “Thân phụ Phong Thiếu Văn chính là ông lão trong Tàn Vũ Lâu.”
Âu Dương Chi Hô trước còn chưa tin, sau đó chàng nghĩ lại ông lão đích xác đối với Phong Thiếu Văn vô cùng thương yêu và che chở, tình cảm thiết tha, khác xa so với sự tôn kính của một hạ nhân đối với thiếu chủ.
Nhưng vì sao ông ta thành thân với Hạ Hà? Lại vì sao đem con trai ruột mình giao cho Phong Hàn Tinh?
Âu Dương Chi Hô trăm nghĩ không hiểu được một, chàng vốn cảm thấy một cảm giác dị thường sau khi tiến vào Tàn Vũ Lâu, cho nên chàng mới khiến Hồng Nhi chưa vội động thủ với Tàn Vũ Lâu trong mấy ngày gần đây, rốt cuộc có thể cảm thấy những gì, chàng lại không nói được, Tiểu Lục Lâm Tử đã cởi mở được một phần nhưng lại lôi ra một phần mập mờ, nhất thời làm sao hiểu được?
Bỗng nhiên, từ xa lại vang lên tiếng gõ ống trúc: “Bang, bang bang ...”
Phong Thiên Tinh vừa nghe thấy, không khỏi trấu mi, dường như đang ngưng thần xác định phương vị phát ra thanh âm.
Âu Dương Chi Hô cũng ngưng thần nghe ngóng, cảm giác được thanh âm từ phía đông truyền đến.
Sắc mặt Phong Thiên Tinh chợt biến, kinh hoảng thốt lên: “Phòng Hàn Tinh nguy rồi !”
Dứt lời, thân người đã lướt đến miệng cầu thang.