Xem bài viết đơn
  #23  
Old 24-05-2008, 04:30 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 22: Tứ Đại Sát Thủ



Tàn Vũ Lâu ở phía đông Thanh Ca Trà Lầu. Âu Dương Chi Hô vừa nghe lời Phong Thiên Tinh nói cũng thất kinh.
Chàng đã nghe thấy tiếng trúc gõ lúc nãy để gọi mấy tên sát thủ vô hồn vô phách đến. Trừ phi, bên phía Tàn Vũ Lâu cũng đã có sát thủ vô hồn vô phách?
Sau khi nghe ba tên sát thủ bị phế võ công tỉnh lại nói, rất có khả năng bọn họ bị Phong Hồn Tinh khống chế, nếu quả là như thế thì có chút khó hiểu, vì sao đêm nay Phong Hồn Tinh lại cùng lúc ra tay với hai vị sư huynh?
Tuy Phong Hàn Tinh là người Âu Dương Chi Hô muốn giết, nhưng lúc này Âu Dương Chi Hô lại không muốn có bất trắc gì xảy ra với hắn, vì chàng muốn từ miệng Phong Hàn Tinh biết được tình hình thực tế năm xưa.
Cho nên khi Phong Thiên Tinh xông ra khỏi Thanh Ca Trà Lầu, chàng cũng phóng theo về phía Tàn Vũ Lâu, lúc này trời đã sáng dần.
Tiểu Lục Lâm Tử cũng bám sát theo sau.
Phong Thiên Tinh vì chân phải là chân giả nên thân hình có chút cổ quái, chập choạng giống như một gã say, nửa muốn ngã nửa muốn đứng. Nhưng tốc độ lướt đi lại không chậm chút nào, nhanh như điện xẹt, đường đi thẳng tắp.
Âu Dương Chi Hô theo bén gót cách lão không xa không gần. Chàng lo Phong Thiên Tinh sẽ nhân cơ hội này mà chạy mất, nên không dám để cách quá xa, nhưng lại có phần e ngại Thiên Cực Trận thần bí khó đoán của Phong Thiên Tinh, sợ theo quá sát sẽ bị đưa vào trận pháp mà lão đã sắp đặt từ trước. Vì bất kỳ trận pháp nào khi phát huy tác dụng, chỉ cần phương vị, môn hộ thiết lập đúng là được, cho đến việc dùng vật gì để thiết đặt cũng không quan trọng. Dùng ghế có thể bày được, thì dùng đá dùng gỗ cũng có thể bày được.
Tiểu Lục Lâm Tử ở phía sau Âu Dương Chi Hô, nhìn sau lưng Âu Dương Chi Hô, hốt nhiên trong lòng dao động, nghĩ thầm: “Trừ phi là hắn?”
Thì ra lần đầu tiên nàng tương ngộ Âu Dương Chi Hô là trong một đêm trăng, mà đêm nay cũng là một đêm có trăng, Âu Dương Chi Hô chạy phía trước nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy sau lưng chàng dưới ánh trăng, cũng chính vì thế nàng mới không bị dung mạo làm ảnh hưởng, từ hình dáng sau lưng nàng mới nhận ra đó chính là Âu Dương Chi Hô trong đêm trăng nọ.
Hơn nữa, người giả dạng Phong Thiếu Văn này chẳng phải cũng từng nói mình mang họ Âu Dương sao? Vì thế nên nàng càng khẳng định rằng người trước mặt chính là Âu Dương Chi Hô.
Nàng phát giác anh chàng Âu Dương Chi Hô này mỗi khi xuất hiện thì lại có chuyện ly kỳ cổ quái phát sinh. Lần trước gặp phải Âu Dương Chi Hô, xe kim ngân của nàng liền bị người ta đánh cướp, còn lần này lại càng hiểm tượng hoàn sinh.
Đang còn nghĩ ngợi thì lại thấy Phong Thiên Tinh và Âu Dương Chi Hô đã ngừng lại ở phía trước.
Tiểu Lục Lâm Tử nhìn lại thì thấy đã đến Tàn Vũ Lâu.
Tàn Vũ Lâu rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy bất an.
Phong Thiên Tinh song chưởng đẩy nhẹ, cửa liền mở ra.
Sau đó, Âu Dương Chi Hô nhìn thấy khắp sân la liệt thi thể, không phải một cái mà là mười mấy cái.
Có Lưu Thất ở nhà bếp, A Mộc trồng hoa, phu xe Vương Ma Tử ... còn có một số Âu Dương Chi Hô không nhận ra, xem thần thái của họ thì biết đều do bọn sát thủ vô hồn vô phách làm.
Đám sát thủ này Âu Dương Chi Hô hoàn toàn không quen biết, hiển nhiên lại là thủ hạ của Phong Hồn Tinh, Âu Dương Chi Hô điểm sơ qua, trong sân có năm cổ thi thể vô hồn vô phách.
Nếu đám người này đều do một mình Phong Hàn Tinh giết thì võ công của hắn đích xác cao thâm khó lường.
Nhưng từ thương thế xem ra chỉ có ba cổ thi thể là bị giết bằng kiếm. Còn hai cổ thi thể còn lại, một cổ bị trương phù có màu xanh tím, một cổ quằn quại co rút như quỷ, hiển nhiên là đã trúng độc, lại có một cổ thi thể bị côn đả thương, đầu bị lún vào cổ, rõ ràng là bị trúng côn mà táng mệnh.
Vậy người sử côn là ai? Người dùng độc giết người lại là ai?
Nhìn lại thi thể trong Tàn Vũ Lâu, toàn bộ đều không có vết thương trên người, chỉ có một vết đỏ trên cổ. Âu Dương Chi Hô quỵ người xuống xem xét kỹ càng mới biết đó không phải là vết ấn mà là một loại binh khí cực nhỏ sau khi đâm vào, máu tươi rỉ ra thành một sợi nhỏ.
Có lẽ mũi nhọn quá tinh mỏng nên dù nó cắt đứt yết hầu bên trong mà miệng vết thương vẫn cực nhỏ, khiến cho máu cũng không thể chảy ra được.
Là thứ binh khí gì có thể gây ra vết thương như vậy?
Ba người lại tiếp tục tiến sâu vào trong đình viện. Kế đó, họ phát hiện được thi thể của Phong Hàn Tinh.
Hình trạng khi chết của Phong Hàn Tinh vô cùng thảm thương, sau khi Tiểu Lục Lâm Tử nhìn thấy, kinh hoàng thét lên rồi nàng không còn dám nhìn thẳng vào nữa.
Không biết thân thể Phong Hàn Tinh bị trúng loại binh khí gì mà máu thịt bị cắt bấy nhầy, trên vai, trên lưng, trước ngực, bên hông ... không có chỗ nào không có vết máu thịt lẫn lộn, giống như miếng đất vừa bị cày xới qua, lộ ra cơ thịt đỏ nhạt và gân cốt trắng xanh.
Tất cả đều khiến người ta nhìn thấy phải ghê sợ, là loại võ công gì mà có thể đả thương người ta đến như vậy?
Các khớp xương ngón tay của Phong Thiên Tinh đã siết chặt lại vang lên tiếng “cóc cóc”, trong mắt lão có một vẻ kinh ngạc, thậm chí là kinh hoàng, sau hai lần xem xét thi thể kỹ càng, lão mới chậm rãi nói: “Huyết Biển Bức, người giết Phong Hàn Tinh là Huyết Biển Bức.”
Đương thế tứ đại sát thủ chính là Huyết Biển Bức, Lục Thanh Đình, Văn Tử, Hoa Ly Miêu.
Cái giá để thuê Huyết Biển Bức giết người rất kỳ lạ, hắn chỉ nhận hai loại đồ vật, một loại là dạ minh châu, một loại là móng tay.
Dạ minh châu càng kỳ dị, vân móng tay càng dài thì càng có thể trao đổi được sự phục vụ càng hoàn thiện, đó là tôn chỉ giết người của Huyết Biển Bức.
Có người nói Huyết Biển Bức giết người chỉ thất thủ một lần, lần ấy là do khi Huyết Biển Bức tìm đến nơi trú ngụ của người cần giết thì vừa khéo người kia đã chết trước đó một ngày.
Nhưng những điều này chỉ được nghe đồn mà thôi, trên thế gian chưa từng có người nhìn rõ được hình dáng Huyết Biển Bức, cho nên khi Phong Thiên Tinh đoán người giết Phong Hàn Tinh là Huyết Biển Bức, Âu Dương Chi Hô cũng chưa biết đúng không.
Phong Hàn Tinh là môn đồ của Tà Phật Thượng Nhân, võ công đương nhiên rất cao, vậy thì người giết được hắn võ công phải càng cao hơn, là ai có thể mời được sát thủ cao cường như vậy?
Đột nhiên, Âu Dương Chi Hô phát hiện có gì đó không ổn, suy nghĩ qua thoáng chốc mới biết chàng chưa gặp ông lão quản gia.
Có lẽ nên nói rằng chàng chưa thấy thân phụ của Phong Thiếu Văn.
Phong Thiên Tinh và Tiểu Lục Lâm Tử cũng cảm thấy điểm này, ba người liền chia nhau tìm kiếm.
Âu Dương Chi Hô gần như lật tung Tàn Vũ Lâu nhưng vẫn không tìm được gì.
Chợt Âu Dương Chi Hô nhớ đến phòng ngủ của Phong Thiếu Văn, không biết vì sao chàng lại để sót nơi cuối cùng có khả năng tìm thấy ông lão.
Quả nhiên, khi Âu Dương Chi Hô đến gần căn phòng đó liền ngửi thấy một mùi vị, một loại mùi vị hơi ngọt như mùi vị hoen rỉ trên đồng tiền.
Trong lòng Âu Dương Chi Hô bất chợt se lại, dù cho hiện thời chưa thể khẳng định ông lão là cha ruột Phong Thiếu Văn, chồng của Hạ Hà, nhưng Âu Dương Chi Hô không muốn nhìn thấy ông lão chết. Chính chàng cũng không rõ vì sao mình lại có cảm giác này.
Cho nên, khi đẩy cửa căn phòng Âu Dương Chi Hô từng ở, tâm tình của chàng không thể bình tĩnh được.
Nhưng trong phòng không có vết máu mùi tanh như chàng tưởng tượng. Sau khi đẩy cửa ra, Âu Dương Chi Hô nhìn thấy có một người nằm trên giường của Phong Thiếu Văn, thân mình mặc áo màu vàng, còn trên bàn sách của Phong Thiếu Văn lại có một người nằm phủ phục bên trên, dường như xem sách mệt quá nên gục trên đó mà ngủ.
Hai người này đều đã chết rồi, chỉ là chết một cách rất yên tĩnh, người nằm phục trên bàn sách ở chỗ chân mày có một điểm đỏ, nhìn qua thì biết điểm đỏ này giống như vết đầu ngón tay, mạng người này ắt do Hồng Yên Chỉ đoạt mất.
Trong tích tắc Âu Dương Chi Hô lật người trên giường lại, chàng nghe thấy tiếng “ọc ọc”, sau đó liền nhìn thấy trước ngực người kia vốn không có vết thương nhưng sau khi vừa bị chàng kéo một cái thì lại “oạt” lên một tiếng, toát ra một miệng lớn.
Ruột gan đổ cả ra ngoài, rơi vãi trên giường Phong Thiếu Văn. Rất nhanh, tích huyết trong lồng ngực đã thấm hết xuống giường.
Rõ ràng lồng ngực người này đã bị lưỡi kiếm cắt đứt, chỉ vì lúc ngực bị cắt, người y đã ngã nhào xuống, lại vừa đúng ngã lên giường, miệng vết thương ở trước ngực bị ép sát lại, không có cơ hội rời ra nhưng người đã khí tuyệt thân vong.
Khiến người ta kinh ngạc nhất là hai người này chết mà không có hiện tượng cảm thấy đau đớn. Có lẽ họ bị tập kích mà không hề hay biết, nên trong phòng cũng không có vết tích đả đấu.
Nhưng, ông lão cũng không có ở đây, Âu Dương Chi Hô có phần ngạc nhiên.
Âu Dương Chi Hô tỉ mỉ xem xét lại từng ngốc ngách trong phòng. Bỗng chợt ánh mắt chàng dừng lại trên một tấm kính đồng.
Kính đồng vốn phải đứng vuông góc và cách xa mặt đất, nhưng hiện giờ lại nghiêng ngã xiêu xiêu. Âu Dương Chi Hô nhìn tấm kính phát giác rằng hiện thời nó chỉ có thể soi được từ ngang hông trờ xuống.
Vị trí tấm kính nằm trong một góc phòng, thêm vào cục diện trong phòng không có dấu tích đả đấu nên theo lý thì tấm kính không thể đứng xiêu vẹo như thế, nếu tấm kính không có cái chân gỗ bên dưới thì e rằng đã nằm lăn lóc trên đất.
Vậy một tấm kính đang yên đang lành sao lại nghiêng ngã như vậy?
Âu Dương Chi Hô ngẫm nghĩ một hồi, chàng cảm thấy bên trong ắt có thể tìm được vết tích gì đó.
Nhưng cho đến khi Tiểu Lục Lâm Tử và Phong Thiên Tinh tìm đến, chàng vẫn chưa nghĩ ra được gì thêm.
Chàng nhìn hai người từ cửa tiến vào, không nói gì, vẫn tiếp tục ngẫm nghĩ, bước tới bước lui trước tấm kính đồng. Chàng nhìn lại tấm kính, những gì chàng thấy được chỉ có từ dưới bụng trở xuống, chàng bất thần tự nghĩ: “Không biết từ góc độ khác ta có thể nhìn thấy được những gì?”
Chàng vừa cảm thấy buồn cười vì những ý nghĩ lung tung của mình, trong đầu lại chợt lóe lên một điều. Chàng đã hiểu vì sao tấm kính lại nghiêng ngã như vậy, đó là có người muốn lợi dụng tấm kính để quan sát tình hình trong phòng.
Tấm kính nghiêng như vậy thì người kia tất phải ở bên dưới giường của Phong Thiếu Văn.
Âu Dương Chi Hô nháy mắt với Tiểu Lục Lâm Tử, Tiểu Lục Lâm Tử lập tức tâm lĩnh thần hội, hai người cố chầm chậm như không chú ý, bước về phía giường ngủ của Phong Thiếu Văn.
Đến khi cả hai người đều đến gần giường Phong Thiếu Văn, Âu Dương Chi Hô dùng tốc độ cực nhanh tung một cước cực mạnh, “bình” một tiếng đã đá tung tấm sàn giường, ngay cả cổ thi thể kia cũng bị hất văng ra xa.
Đồng thời, nga mi thích của Tiểu Lục Lâm Tử như điện xẹt phóng vào dưới gầm giường, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt hai sợi xích cực nhỏ, đầu kia của sợi xích được nối vào nga mi thích.
Vừa lúc tấm sàn giường bị hất tung lên, Âu Dương Chi Hô và Tiểu Lục Lâm Tử cùng nhìn thấy một bóng người đang run rẩy nép vào một góc chân giường sát tường.
Nga mi thích của Tiểu Lục Lâm Tử đang nhắm người đó đâm tới. Ước rằng Âu Dương Chi Hô và Tiểu Lục Lâm Tử đã phối hợp quá tốt, nhưng nhìn thấy rõ khi bị Tiểu Lục Lâm Tử tấn công, người kia vẫn không có chút phản ứng gì.
Mắt đã thấy người kia sắp bị nga mi thích của Tiểu Lục Lâm Tử đâm trúng, ắt chết ngay tại chỗ. Đột nhiên, một nguồn kình lực cực lớn từ bên hông đổ ra cuồn cuộn, cuốn đến nga mi thích của Tiểu Lục Lâm Tử như cuồng triều phát nộ.
Nhờ vậy, lúc nga mi thích còn cách mi tâm của người kia chừng nửa tấc thì bị kình phong cương liệt thổi lệch sang một bên.
Âu Dương Chi Hô ngoảnh đầu lại mới biết do Phong Thiên Tinh xuất chưởng, không khỏi giật mình, chàng nghĩ thầm: “Xem chưởng thế mạnh mẽ như vậy, thật không thể xem thường lão được.”
Âu Dương Chi Hô bực lão thọc gậy, đang muốn mở lời trách móc thì Phong Thiên Tinh đã mở miệng trước: “Người dưới giường chính là ông lão, cũng tức là cha của Phong Thiếu Văn!”
Âu Dương Chi Hô thất kinh, vừa rồi chàng tung cước đá tung sàn giường, Tiểu Lục Lâm Tử phóng nga mi thích, một mực cho rằng kẻ dưới giường chắc là thuộc hạ của Phong Hồn Tinh, đâu còn phân biện xem là người nào nữa?
Nghe Phong Thiên Tinh nói thế, Âu Dương Chi Hô mới ngưng thần nhìn kỹ lại. Người kia quả nhiên là một nho sĩ trung niên, tướng mạo tuấn lãng, đâu giống một ông lão lưng còng? Chỉ không biết vì sao không động đậy gì cả.
Âu Dương Chi Hô bất giác nổi giận nói: “Phong Thiên Tinh, thì ra cả ngày nay ông vẫn nói dối che mắt tôi.”
Chàng vốn đã không tin Phong Thiên Tinh nên đoán rằng Phong Thiên Tinh đang giả thần lộng quỷ, thật ra chàng đang xem Phong Thiên Tinh là hung thủ giết mẫu thân mình năm xưa nên sát cơ nổi dậy, tay nắm chặt cán kiếm.
Lại nghe Phong Thiên Tinh nói: “Âu Dương công tử nhìn xem tay ông ta đang cầm cái gì?”
Âu Dương Chi Hô cho rằng lão lại đang quấy mình, đương nhiên không muốn quay lại xem.
Nhưng lại nghe tiếng kêu của Tiểu Lục Lâm Tử, dường như nhìn thấy một việc gì đó rất kỳ lạ.
Âu Dương Chi Hô không nhịn được, quay đầu lại xem, phát hiện trong tay nho sĩ trung niên quả nhiên đang nắm chặt một vật, nhìn kỹ lần nữa thì thấy vật đó mỏng như tơ, là một cái mặt nạ da người.
Âu Dương Chi Hô động tâm, rút Tàn Vũ Kiếm ra bảo hộ trước ngực rồi tiến về phía nho sĩ trung niên.
Đến khi còn cách khoảng một thước, chàng mới nhìn rõ người kia dường như đã khí tuyệt thân vong, trên cổ cũng có một cái dấu đỏ.
Lúc này Âu Dương Chi Hô mới tra kiếm vào bao, yên tâm bước thẳng tới trước, gỡ các ngón tay của nho sĩ trung niên, cầm tấm mặt nạ da người lên, kéo dãn ra xem mới nhận ra được là gương mặt của ông lão.
Âu Dương Chi Hô bất giác nghĩ thầm: “Lần này ta trách lầm Phong Thiên Tinh rồi.”
Đúng lúc chàng đang xem xét cái mặt nạ da người, thân người nho sĩ trung niên vốn đang nhắm mắt như chết đột nhiên bắn lên phía trước rồi lại lập tức ngã đổ về sau, đầu ngửa ra sau đập vào tường “binh” một cái thật nặng.
Âu Dương Chi Hô làm sao ngờ được cái thi thể vốn không động đậy này lại đột nhiên dựng dậy như vậy? Mà cử động lại quỷ dị, không bình thường, nhất thời không hiểu được vì sao nho sĩ trung niên lại đập đầu mình vào tường một cái nặng như vậy.
Giữa lúc bàng hoàng, lại nghe có một tiếng bật dây vang lên từ phía sau lưng Âu Dương Chi Hô hướng vào tường, nhưng Âu Dương Chi Hô vì tâm tư còn đang ngẫm nghĩ nên chưa phát giác được.
Sau tiếng bật dây, một hàng nỏ từ sau bức tranh sơn thủy trên tường bắn ra vun vút, toàn bộ đều hướng về Âu Dương Chi Hô.
Loạt tên bắn ra vô cùng kỳ dị, lúc bay trên không lại không hề phát ra âm thanh gì, nhanh như điện xẹt phóng vào lưng Âu Dương Chi Hô.
Phong Thiên Tinh “hắng” nhẹ một tiếng, ngọn roi trong tay như linh xà xuất động, cuốn về phía hàng nỏ.
Roi bạc quấn hết tám cánh cường nỏ, Phong Thiên Tinh lại mượn lực vung một cái, tám cánh nỏ đều bị lệch hướng, bắn sang một bên, cắm vào một vách tường khác.
Đến khi móc câu trên ngọn roi chạm vào nỏ, Âu Dương Chi Hô mới đột nhiên phát giác, Tàn Vũ Kiếm như vạn đạo cầu vòng trong phút chốc đã bao bọc toàn thân.
Đợi đến sau khi Phong Thiên Tinh quật tung đám nỏ, kiếm của Âu Dương Chi Hô mới thu lại.
Âu Dương Chi Hô bấy giờ mới hiểu ra, nho sĩ trung niên vừa rồi dùng sức ngã ra sau là để kích vào cơ quan của hàng nỏ, làm cho hàng nỏ phát động buông tên. Nếu không phải Phong Thiên Tinh ra tay tương trợ thì e rằng mình đã trúng phải số tên, không chết cũng trọng thương.
Âu Dương Chi Hô nhủ thầm: “Xem ra Phong Thiên Tinh có khả năng không can hệ đến chuyện năm xưa thật. Bằng không, vừa rồi lão không cần ra tay cứu ta mà thừa lúc đó tập kích ta thì e rằng ta không thể nào tránh được.”
Trong lòng chàng bất giác nguôi đi cảm giác hiềm ghét trước kia, tuy chàng chưa rõ chân tướng việc năm xưa, nhưng nghĩ tình hình theo lời Đông Thanh cô cô nói chắc cũng có phần lệch lạc.
Nhưng từ nhỏ chàng đã thù hận thâm sâu đối với mấy vị sư huynh của mẫu thân Phong Hồng Nguyệt, bao nhiêu năm nay thù hận ngày tích đêm lũy mỗi ngày một sâu. Trong mắt chàng, mấy vị sư huynh của Phong Hồng Nguyệt không có người nào không mặt xanh nanh sói, mặt mày đáng ghét. Về sau, lời kể của Đông Thanh lại càng tăng thêm sự thù hận bạo trướng trăm lần.
Cho nên, dù cho chàng đã cảm thấy Phong Thiên Tinh rất có khả năng vô can trong chuyện năm xưa, nhưng trên mặt tình cảm vẫn chưa thể lay chuyển được gì.
Vì thế nên chàng cũng không mở lời cảm ơn Phong Thiên Tinh thì đã vội quay đi.
Vừa rồi chàng đã đoán định nho sĩ trung niên đã chết, nào ngờ hắn đột nhiên lợi dụng cơ quan hạ thủ với mình, không khỏi nổi giận.
Nhưng khi chàng quay người lại, nho sĩ trung niên vẫn ngã dựa vào tường không nhúc nhích, nếu không phải chàng chính mắt nhìn thấy thì Âu Dương Chi Hô chắc cũng cho rằng người này chưa từng động đậy.
Chàng chỉ biết nho sĩ trung niên đang giả thần lộng quỷ, liền hét lớn một tiếng, trường kiếm vút ra như điện.
Âu Dương Chi Hô sau khi xem xét tấm mặt nạ da người, vốn đã cho rằng người này chính là ông lão, nào ngờ hắn lại ra tay với mình như vậy nên chàng phủ nhận ngay cách nghĩ trước đó của mình, xuất kiếm không hề lưu tình, vừa xuất thủ đã ra ngay chiêu Đại Lãng Đào Sa của Thần Thủy Chân Quân, thẳng tới trước ngực nho sĩ trung niên.
Nho sĩ trung niên vẫn không cục cựa gì, mắt nhìn sắp bị Tàn Vũ Kiếm đâm xuyên ngực, lại nghe Phong Thiên Tinh hô lớn: “Âu Dương công tử xin thủ hạ lưu tình.”
Nếu là trước kia, Phong Thiên Tinh kêu như vậy, kiếm thế của Âu Dương Chi Hô không những không ngừng lại mà còn sẽ nhanh hơn, nhưng trải qua biến cố vừa rồi, cách nhìn của chàng đối với Phong Thiên Tinh đã có phần thay đổi, nên Phong Thiên Tinh vừa lên tiếng chàng đã dừng tay lại ngay.
Trường kiếm đã đâm thủng phần ngực áo của nho sĩ trung niên.
Âu Dương Chi Hô không biết vì sao Phong Thiên Tinh kêu chàng dừng tay, mà trong lòng chàng đối với lão cũng có phần e ngại, do vậy mà chàng cầm kiếm trên tay lại không biết nên nói gì.
Phong Thiên Tinh tiến lên một bước, nói: “Âu Dương công tử có lưu ý rằng hai mắt người này nãy giờ chưa từng mở ra không?”
Âu Dương Chi Hô nghe thế, trước còn ngạc nhiên, kế đó nghĩ lại quả nhiên tình hình như vậy, chỉ là bản thân mình chưa từng lưu ý đến, nho sĩ trung niên đã chưa từng mở mắt thì khi đập đầu để kích động cơ quan, căn bản cũng không biết được người phía trước mình là ai.
Âu Dương Chi Hô không khỏi thẹn thùng nghĩ thầm: “Thật hổ thẹn! Phong Thiên Tinh đứng xa hơn mình lại nhìn rõ hơn mình, tâm tư thật tinh tế.”
Chàng không biết chính vì Phong Thiên Tinh đứng cách xa nho sĩ trung niên nên mới có thể nhìn kỹ càng hơn, đây gọi là “lãnh nhãn bàng quan” vậy, người ngoài cuộc luôn giữ được bình tĩnh hơn phần nào.
Sau ý cả thẹn, Âu Dương Chi Hô lại bất chợt nổi lòng nghi ngờ, vì sao nho sĩ trung niên không nhúc nhích gì trong hai lần tấn công của Tiểu Lục Lâm Tử và mình, mà lại có thể vô ý dẫn động cơ quan một cách chuẩn xác như vậy?
Tài sản của giacuongly

Chữ ký của giacuongly
[SPOILER][SIZE=4][B][COLOR=Red]Soi cầu miễn phí[/COLOR][/B][/SIZE]
[SPOILER]
[URL]http://ketqua360.com/modules.php?name=Soi-cau-ngu-hanh&menuid=830[/URL]
[/SPOILER]
[/SPOILER]
Trả Lời Với Trích Dẫn