Hồi 23: Tà Phật Chi Bộc
Có lẽ, hắn đã tính đúng Phong Thiên Tinh sẽ kịp thời cứu hắn hai lần?
Nghĩ vậy, Âu Dương Chi Hô lại tự dọa mình một phát, nếu quả thật như thế thì chẳng phải nói rằng tình hình trước mắt là nho sĩ trung niên và Phong Thiên Tinh hợp mưu lập bẫy?
Nhưng rất nhanh, chàng lại đẩy lùi suy nghĩ của mình. Vì khi chàng xuất thủ với nho sĩ trung niên, Phong Thiên Tinh chỉ dùng lời ngăn cản mà không xuất chiêu, như thế thì có dừng tay hay không đều do nơi chàng, nếu chàng không tự dừng tay mà nho sĩ trung niên lại giả chết như vậy thì chắc chắn sẽ bị trường kiếm đâm xuyên.
Vậy khả năng duy nhất nho sĩ trung niên là người tính mệnh đang gặp nguy hiểm, động tác bật dậy vừa rồi hoàn toàn vô thức, hoặc giả có thể nói đó là một kiểu tiềm năng bộc phát của sinh mệnh.
Nghĩ vậy, Âu Dương Chi Hô lại thấy hồi hộp vì người này không phải oán ghét mình mà phát động cung nỏ, thế thì người này rất có khả năng là ông lão cha của Phong Thiếu Văn thật.
Nếu ông lão chết thật rồi thì há chẳng phải đã đứt mất một đầu mối rất có giá trị ư?
Vì thế, Âu Dương Chi Hô vội vàng tiến lên trước, bắt mạch nho sĩ trung niên thì bắt không được, lại dò nhịp tim cũng dò không ra, không khỏi thở dài một hơi, than thầm: “Xem ra ông ta chết rồi.”
Bỗng nhiên...
Một tiếng “koong” lớn vang rền khiến cho Âu Dương Chi Hô giật thót. Nhìn lại mới biết Phong Thiên Tinh vừa quất một roi đánh bể tấm kính đồng, mảnh vỡ rơi đầy ra đất.
Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: “Lão này chẳng biết tốt xấu nguồn cơn, vô duyên vô cớ đánh bể một tấm kính đang yên đang lành làm gì?”
Phong Thiên Tinh cúi người xuống, nhặt một mảnh kính vỡ lên, bước về phía nho sĩ trung niên.
Âu Dương Chi Hô có vẻ ngạc nhiên nhìn Phong Thiên Tinh, không biết lão muốn làm gì.
Phong Thiên Tinh bước đến bên nho sĩ trung niên, cúi mình đưa mảnh kính đến dưới mũi nho sĩ trung niên, lật mặt bóng lên, sau một lúc lại lấy ra xem xét tỉ mỉ.
Âu Dương Chi Hô cũng hiếu kỳ nhìn theo, phát hiện mặt mảnh kính có phần mờ mờ.
Lúc này chàng mới hiểu dụng ý của Phong Thiên Tinh là muốn tra xét thử hơi thở của nho sĩ trung niên.
Chỉ cần có hơi thở, bất kể là yếu ớt thế nào, sau khi phà lên kính đồng, hơi thở nhất định sẽ ngưng kết thành hơi nước trên kính đồng, từ đó mà biết được người đã chết hay còn sống.
Âu Dương Chi Hô nhìn thấy kính đồng mờ mờ thì biết nho sĩ trung niên vẫn còn hơi thở, có lẽ còn cứu được, bất giác mừng rỡ nhìn sang, đang định dùng chân lực để cứu chữa thì bị Phong Thiên Tinh ngăn lại.
Phong Thiên Tinh trầm giọng nói: “Dựa theo hơi nước trên mảnh kính thì xem ra yết hầu của anh ta đã bị cắt đứt, nếu công tử dùng chân lực để thôi động hô hấp cho anh ta thì ngược lại sẽ làm cho vết thương trên đầu toát ra, chết càng nhanh hơn.”
Âu Dương Chi Hô nghe khẩu khí của lão, dường như đã có cách khác, nếu không phải chàng còn có một chút e ngại với lão thì nói không chừng Âu Dương Chi Hô đã mởi lời cầu xin lão ra tay cứu giúp.
Phong Thiên Tinh dường như hiểu được tâm tư của Âu Dương Chi Hô, lão nói: “Thật ra, trên lý luận mà nói, người này đã chết rồi, đây giống như một con rắn bị chặt thành hai khúc, chỉ còn có thể sống một lúc nữa thôi. Bây giờ chúng ta ra tay cứu cũng chỉ có thể kéo dài được một lúc, nhưng cuối cùng anh ta vẫn phải chết.”
Âu Dương Chi Hô nghe lão nói như vậy nhưng chưa động thủ, không kềm được có phần khẩn trương, cơ hồ như muốn lên tiếng thúc giục.
Phong Thiên Tinh móc trong bụng áo ra một chiếc hộp kim loại nhỏ, mở nắp ra, bên trong là mười hai cây ngân châm.
Phong Thiên Tinh im lặng nhìn đỉnh đầu nho sĩ trung niên, qua chừng nửa nén hương.
Âu Dương Chi Hô đã gấp đến tay chân toát cả mồ hôi.
Lúc này Phong Thiên Tinh mới ra tay.
Lão ra tay như điện, mười hai ngọn ngân châm trong chớp mắt đã cắm hết vào đầu nho sĩ trung niên, dưới vết thương đỏ hồng cắm thành một vòng.
Âu Dương Chi Hô thậm chí còn chưa nhìn rõ Phong Thiên Tinh ra tay như thế nào, nhưng cảm thấy thủ ảnh lấp lóe trước mắt như bươm bướm bay loạn, chàng còn chưa định thần lại thì Phong Thiên Tinh đã ngừng tay rồi.
Lại nhìn Phong Thiên Tinh, trên trán hiện rõ một lớp mồ hôi đọng thành giọt, hơi thở cũng có phần nặng nề hơn. Hiển nhiên, mười hai ngọn ngân châm vừa rồi phải hoàn thành trong một hơi thở, cắm vào bộ vị nên cắm một cách chính xác, đây là một việc vô cùng khó khăn.
Sau khi cắm xong mười hai ngọn ngân châm, Phong Thiên Tinh cũng không động đậy gì nữa, chú tâm quan sát nho sĩ trung niên.
Khóe miệng nho sĩ trung niên khẽ nhép, Âu Dương Chi Hô mừng rỡ. Khóe miệng nho sĩ trung niên lại giựt thêm một lúc.
Đợi đến khi khóe miệng nho sĩ trung niên giựt đến lần thứ ba, Phong Thiên Tinh mới nhanh nhẹn ra tay, dùng hữu chưởng áp vào trước ngực nho sĩ trung niên, một luồng kỳ lực liên tục chảy ra.
Sau một lúc đã thấy lớp áo của nho sĩ trung niên bắt đầu động đậy nhè nhẹ, sau đó càng lúc càng mạnh, đến cuối cùng cả tấm áo cũng lăn tăn như sóng nước không ngừng gợn dậy.
Đến lúc này Phong Thiên Tinh mới dừng tay, toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Lại nhìn nho sĩ trung niên, sắc mặt đã trắng bệch, sau đó lại chuyển sang hồng hào, đến khi đỏ như lửa thì lại từ từ giảm xuống.
Đến khi sắc đỏ đã giảm hết, gương mặt nho sĩ trung niên không còn khác người thường là mấy, chỉ hơi tái xanh hơn một chút.
Liền lúc này, nho sĩ trung niên mở hai mắt ra. Khi đôi mắt ông mở ra, có một cảm giác ngơ ngác khác thường. Sau đó, ánh mắt ông dán vào người Âu Dương Chi Hô, trước tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng khôn xiết.
Lời ông ta nói, thanh âm the thé. Nho sĩ trung niên dùng thanh âm vô cùng kỳ dị đó gọi: “Thiếu… thiếu chủ!”
Âu Dương Chi Hô lập tức đoán chắc rằng người trước mặt chính là ông lão. Chàng nghĩ thầm trong bụng: “Sao ta không thử thăm dò xem ông ta có phải cha ruột Phong Thiếu Văn không? Hơn nữa ông ta đã là người sắp chết, lúc lâm chung mà có được một người thân bên cạnh ông ta thì ông ta cũng được an ủi.”
Vì vậy, chàng liền đáp: “Ông không cần giấu tôi nữa, tôi biết tất cả rồi.”
Lời chàng vừa dứt, nhãn thần của nho sĩ trung niên càng mở to, càng kỳ lạ, như kinh ngạc như mừng rỡ, như bi thương lại như sợ sệt, nhất thời không ai có thể hiểu nổi hàm ý của ánh mắt ấy.
Chỉ nghe ông ta dùng thanh âm the thé như kim loại cọ nhau ấy hỏi lại: “Thiếu… Thiếu Văn, là ai nói với con?”
Âu Dương Chi Hô chỉ Phong Thiên Tinh đáp: “Chính ông ấy.”
Nho sĩ trung niên lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Phong Thiên Tinh. Vừa nhìn thấy, ánh mắt ông lại thay đổi, trở nên vô cùng phẫn nộ. Ông chỉ Phong Thiên Tinh, run rẩy nói: “Hắn… hắn…”
Chắc rằng do quá kích động, nhất thời ông ta nói không nên lời, số ngân châm trên cổ bắt đầu rung động không ngừng, còn y phục trên người ông thì lại phất phới càng mạnh hơn.
Phong Thiên Tinh nói: “Đệ hiểu ý huynh, huynh muốn nói người giết Phong Hàn Tinh là đệ, đúng không?”
Nho sĩ trung niên có vẻ kinh hãi nhìn Phong Thiên Tinh.
Phong Thiên Tinh nói tiếp: “Vậy là ta đã đoán đúng. Sự thật, người hôm nay đến Thanh Ca Trà Lầu để giết ta cũng là Phong Hàn Tinh.”
Lời này vừa nói ra, vẻ kinh ngạc trên mặt nho sĩ trung niên lập tức trở nên vô cùng giận dữ.
Phong Thiên Tinh lại lần nữa ngăn ông ta mở miệng, lão nói: “Đương nhiên, đấy đều là giả mạo, người giết tôi không phải Phong Hàn Tinh, người giết Phong Hàn Tinh cũng không phải tôi, chỉ là có người giả dạng tôi và Phong Hàn Tinh mà thôi.”
Sắc mặt nho sĩ trung niên lại biến đổi, dường như đã có phần tin.
Phong Thiên Tinh nói tiếp: “Nếu huynh không tin, có thể hỏi… hỏi Phong Thiếu Văn thì biết.”
Nho sĩ trung niên nhì sang Âu Dương Chi Hô.
Âu Dương Chi Hô gật đầu nói: “Lúc người giả mạo Phong Hàn Tinh đến Thanh Ca Trà Lầu giết Phong Thiên Tinh, tôi… hài nhi vừa đúng cũng có mặt ở đó, có thể làm chứng cho lão.”
Nho sĩ trung niên nghe Âu Dương Chi Hô nói hai chữ “hài nhi”, dường như vô cùng hân hoan, đối với lời nói của Âu Dương Chi Hô ông ta cũng tin tưởng ngay không nghi ngại gì cả.
Vì vậy, ông ta liền nói với Phong Thiên Tinh: “Thiên Tinh thiếu chủ, tôi trách lầm ngài.”
Âu Dương Chi Hô nghe ông ta gọi Phong Thiên Tinh là “Thiên Tinh thiếu chủ”, không khỏi nghĩ thầm: “Phong Thiên Tinh là đồ đệ của Tà Phật Thượng Nhân, theo cách xưng hô này thì nho sĩ trung niên, hoặc nói thân phụ Phong Thiếu Văn, chính là một thuộc hạ năm xưa của Tà Phật Thượng Nhân rồi, nhưng hình như Tà Phật Thượng Nhân lại chưa từng lập ra môn phái, chỉ thu nhận có tám đệ tử mà thôi.” Nghĩ đến đây, chàng không khỏi lấy làm lạ.
Lại nghe Phong Thiên Tinh nói: “Đường Mộc đại ca, đệ đã sớm nói huynh đừng gọi đệ như vậy. Thật ra đệ chỉ là một cô nhi mà thôi, có phải thiếu chủ gì chứ?”
Âu Dương Chi Hô vừa nghe hai chữ “Đường Mộc”, giật mình nghĩ thầm: “Chẳng phải là bộc nhân nuôi dưỡng Vô Ảnh Cốt Cốt của Tà Phật Thượng Nhân mà Đông cô cô đã nói sao?”
Lại nghe nho sĩ trung niên nói: “Tôi chỉ là một kẻ hạ nhân, làm sao dám cùng ngài xưng huynh luận đệ?”
Nghe ông ta nói thế, vậy ông ta chính là Đường Mộc rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Phong Thiên Tinh nói: “Chúng ta đừng vội phí tâm với cách xưng hô như thế nào nữa. Huynh đã thân thọ trọng thương, e rằng… e rằng không thể nói quá nhiều được, cho nên đệ muốn hỏi huynh mấy lời thật cần thiết, huynh thấy thế nào?”
Đường Mộc gật đầu đáp: “Kỳ thực tôi cũng tự biết tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, ngài cần gì phải giấu diếm?”
Phong Thiên Tinh nghe ông ta nói vậy, không khỏi có phần khó chịu, liền nói: “Huynh lại quá bi quan rồi.”
Đường Mộc gượng cười.
Phong Thiên Tinh hỏi: “Huynh có biết hôm nay đánh vào Tàn Vũ Lâu cả thảy có mấy người không?”
Đường Mộc đáp: “Cầm đầu là một tên giả dạng ngài, kỳ lạ là hắn cũng biết Thập Tự Biện của ngài, võ công cực cao.”
Phong Thiên Tinh “hừ” một tiếng.
Đường Mộc nói tiếp: “Còn có một người mình mặc áo đỏ, võ công vô cùng quỷ dị, trên tay không có binh khí, nhưng lại dùng một cặp trảo rất sắc bén để đả thương địch thủ.”
Phong Thiên Tinh nói: “Quả nhiên là Huyết Biển Bức”.
Đường Mộc nói: “Cái tên Huyết Biển Bức hình dung hắn cũng rất giống… còn một người nữa, dùng một loại dây thừng rất kỳ dị làm binh khí, binh khí ấy một đầu dùng một loại thép cứng đúc làm cán, dài khoảng ba thước, đuôi như mũi thương, trên thân rất bén, còn một đầu là một cái vòng bằng dây thừng to, cũng không biết sợi dây thừng đó làm bằng thứ gì, óng ánh lấp lánh, không thô hơn tơ nhện bao nhiêu.”
Phong Thiên Tinh biến sắc: “Thật không ngờ đương kim tứ đại sát thủ, đã ra hai người!”
Âu Dương Chi Hô không khỏi kinh ngạc hỏi: “Người này là ai?”
Phong Thiên Tinh đáp: “Văn Tử. Văn Tử xếp thứ ba trong tứ đại sát thủ.” Không biết vì sao trong mắt lão lại tràn đầy sự oán hận.
Văn Tử giết người không chớp mắt, Huyết Biển Bức thì chớp mắt là giết người, Huyết Biển Bức xếp thứ hai trong tứ đại sát thủ.
Đường Mộc nói tiếp: “Người còn lại càng kỳ lạ hơn, thần thái ngơ ngáo như khúc gỗ, ánh mắt đờ đẫn, giống như đã bị người ta nhiếp mất hồn phách.”
Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: “Xem ra sát thủ vô hồn vô phách dưới tay Phong Hồn Tinh thật không ít.”
Phong Thiên Tinh im lặng một lúc rồi nói: “Đường Mộc đại ca, năm xưa Hạ Hà đưa cho Phong Thiếu Văn một vật, huynh còn nhớ là vật gì không?”
Kỳ thực, lão hỏi vấn đề này mục đích không phải để thăm dò gì cả, chỉ là muốn mượn chính miệng Đường Mộc chứng minh lời Tiểu Lục Lâm Tử nói khi ở Thanh Ca Trà Lâu.
Thần sắc của Đường Mộc chợt biến, kích động đến mức cả mặt đỏ ửng, hơi thở dồn dập, Phong Thiên Tinh biết đây không phải điềm tốt, bất giác có phần hối hận.
Lại nghe Đường Mộc dùng giọng nói the thé đó nói tiếp: “Tôi làm sao mà không nhớ cho được? Đó là một miếng ngọc, một miếng ngọc mềm, tên gọi Song Minh Ngọc, có thể ghép với một miếng ngọc cứng khác sẽ phát ra tiếng vang, chỉ là… chỉ là Thiếu Văn không hiểu chuyện, đem miếng ngọc cho… cho người ta mất rồi.”
Rốt cuộc ông ta cũng không muốn nói Thiếu Văn không tốt trước mặt người khác, không chịu nói là cho Tiểu Kiều trong Thiên Kiều Bách Mi Lâu mà nói là cho người ta.
Âu Dương Chi Hô có vẻ cảm động, vội lấy miếng ngọc bội trong người mình ra, đem đến trước mặt Đường Mộc mà nói: “Ngày đó, hài nhi nghe… nghe lời người trách mắng, liền lập tức đi… đi tìm người ta đòi lại. Mà hài nhi từ đây sẽ không… sẽ không hành sự bậy bạ nữa.”
Chàng vốn muốn dùng lời nói của Phong Thiếu Văn để gọi Đường Mộc là cha, nhưng cuối cùng cũng không thể nào nói ra được, để bảo vệ mặt mũi cho Đường Mộc, chàng cũng không nói ra hai chữ “Tiểu Kiều”.
Âu Dương Chi Hô biết Phong Thiếu Văn tính tình phong lưu, Đường Mộc lâu nay không bằng lòng, nên chàng nói từ đây không hành sự bậy bạ nữa để an ủi Đường Mộc.
Phong Thiên Tinh nghe lời Âu Dương Chi Hô vừa nói, không khỏi liếc nhìn chàng, ánh mắt có vẻ tán thưởng.
Đường Mộc sau khi nghe Âu Dương Chi Hô nói thế, không khỏi hưng phấn, hoan hỷ, chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết dâng lên, gương mặt lại càng đỏ hồng hơn.
Phong Thiên Tinh vội ngăn lại: “Đường Mộc đại ca, huynh không cần nói nữa, đợi sau khi vết thương của huynh đỡ đã rồi nói cũng không trễ.”
Đường Mộc lắc đầu chầm chậm nói: “Ngài không cần an ủi tôi. Thiếu Văn có thể sửa đổi để làm lại từ đầu, đối với tôi mà nói, đã là… đã là an ủi rất lớn, dù cho… dù cho phải chết, cũng có gì đáng sợ? Chỉ là, tôi còn một tâm nguyện, trước nay… chưa thể thực hiện…”
Âu Dương Chi Hô vội nói: “Người nói ra, hài nhi nhất định sẽ làm được cho người.”
Đường Mộc nhìn Âu Dương Chi Hô, ánh mắt tràn đầy sự từ ái, giọng nói của ông đã trở nên rất trì trệ, giống như một lưỡi đao đã bị bọc lại lâu ngày, sinh ra rít rít.
Đường Mộc nói: “Lúc nhỏ, trước khi con trở thành nghĩa tử của nghĩa phụ con, con không biết nói chuyện, mà về sau… về sau, ta không có cách nào nhận con, cho nên… cho nên lâu nay chưa từng nghe con gọi ta một tiếng cha, hôm nay… hôm nay con có thể… có thể gọi ta một tiếng không?”
Lần này, Âu Dương Chi Hô bị làm khó rồi, nói cho cùng chàng và Đường Mộc không có tình cốt nhục, làm sao có thể gọi một tiếng “cha” đây?
Đường Mộc đã nhìn ra sự do dự của chàng, lòng nhủ thầm: “Mười mấy năm nay, nó một mực không biết cha ruột mình là ai, đột nhiên có người nói với nó rằng ông lão nô bộc suốt ngày hầu hạ nó chính là cha nó, trong một lúc nó làm sao chuyển qua khúc quanh này? Tuy nó đã nhận ta là cha, nhưng muốn nó gọi ta một tiếng cha, cũng thật quá khó.”
Vì vậy, ông lại cố làm ra dáng vẻ như ban đầu, nói với Âu Dương Chi Hô: “Thôi, chỉ cần trong lòng con nhận người ta này là đủ rồi.”
Nhưng nhìn thần sắc ông ta thì thấy vô cùng thất vọng, gương mặt vốn đang hồng hào lại chuyển sang trắng bệch như giấy, môi miệng cũng động đậy dường như muốn nói tiếp.
Âu Dương Chi Hô bất giác có chút hối hận.
Chàng không ngờ một tiếng xưng hô đối với Đường Mộc lại quan trọng như vậy. Vì chàng từ nhỏ cũng đã không cha không mẹ, cho nên tuy chàng cực kỳ khao khát có một đôi phụ mẫu thương chàng yêu chàng, nhưng đối với tình thân chàng lại thực sự không hiểu.
Trước mắt, chàng thấy Đường Mộc quá đỗi thương tâm, không kềm được lòng, nhủ thầm: “Người làm con cái chúng ta đối với phụ mẫu có tình cảm cực sâu, mà người làm cha làm mẹ sao lại không như thế? Người người đều nói thập chỉ liên tâm, mà con cái cũng như ngón tay của cha mẹ, nếu như con ruột mình ở ngay trước mắt lại không chịu nhìn nhận thì bất hạnh đến chừng nào?”
Nghĩ vậy, chàng nhất thời còn đang lưỡng lự.
Đường Mộc thấy thế, không khỏi tự trách mình, nghĩ thầm: “Sao ta phải khổ sở như thế? Lại làm cho con nó khó xử.”
Vì thế, ông bèn kéo nhẹ bàn tay Âu Dương Chi Hô qua, dùng bàn tay đang lạnh dần của mình nắm chặt, vuốt ve. Nghĩ lại mười mấy năm nay, ông và Thiếu Văn gần nhau trong gang tấc mà lại như xa ngoài ngàn trượng, mắt nhìn thấy Thiếu Văn không cầu tiến, ông lại không thể dạy dỗ, lòng đau đớn biết dường nào, tình bi thương đến nỗi nào, lại có ai biết cho, có ai hiểu cho?
Nghĩ đến đây, ông đã ràn rụa nước mắt khắp mặt.
Trên tay Âu Dương Chi Hô có từng giọt từng giọt nước mắt của Đường Mộc rơi lên.
Lòng Âu Dương Chi Hô đã không thể nén nổi nữa, run lên, chàng từ nhỏ đã sống cùng với Thủy Hỏa Song Tà, tuy họ đối với chàng vô cùng thương yêu, nhưng xét cho cùng thì họ vẫn là những người tính tình cổ quái, phương thức biểu đạt tình cảm cũng khác với người thường, làm sao đã từng vuốt ve thương yêu như thế?
Dưới sự vuốt ve của Đường Mộc, chàng bất giác nghĩ đến song thân mà mình còn chưa được biết mặt, nếu họ còn sống trên đời, mình chẳng phải cũng được sự vuốt ve thương yêu của họ sao?
Nghĩ lại mình từ nhỏ đã mang thâm thù đại hận, phụ mẫu ôm hận mà chết, chàng không khỏi thương tâm, hai mắt cũng trở nên mờ nhạt, nhìn lại Đường Mộc, đâu phải một nho sĩ trung niên lạ mặt? Rõ ràng là phụ thân Âu Dương Dã mà chàng mơ thấy hàng đêm!
Nhìn thấy ánh mắt từ ái của Âu Dương Dã trong ảo giác, bất chợt chàng thốt lên một tiếng: “BA!”
Thanh âm vừa phát ra, toàn thân Đường Mộc chấn động.
Đường Mộc vốn không còn ôm ấp hy vọng gì nữa, tuy ông đã tự an ủi mình một phen, nhưng cũng khó tránh được thất vọng.
Như nay Âu Dương Chi Hô chịu mở miệng gọi ông là “cha”, thật tình ông vừa sợ vừa mừng.
Sau một phen vui mừng khôn xiết, ông cảm thấy cổ họng ngọt ngào, vết thương trên cổ ông toát ra.
Một sợi máu tươi từ vết thương hình vòng đó tuông ra, Âu Dương Chi Hô và Tiểu Lục Lâm Tử cùng lúc kêu lớn một tiếng.
Đường Mộc vốn được Phong Phi Tinh kéo ra khỏi tay Diêm La Vương, có thể sống lại đã là một kỳ tích. Như nay vết thương lại toát ra, không còn nghi ngờ gì nữa, điều đó nói rằng sinh mệnh ông tức phải kết thúc rồi.
Nhưng trên mặt Đường Mộc lại có một nụ cười vô cùng mãn nguyện, một nụ cười tự nhiên và siêu thoát, ông gom hết sức lực toàn thân, dùng giọng nói the thé nói tiếp: “Thiếu Văn, con… con Vô Ảnh… Vô Ảnh Cốt Cốt… con phải thay… thay cha nuôi… nuôi tiếp…”
Âu Dương Chi Hô ngậm ngùi gật đầu.
Bấy giờ chàng đã quên mất thân phận của mình, quên mất tên của mình. Vô tình, chàng đã biến mình trở thành gã Phong Thiếu Văn vô học bất tài ấy, trong lòng vừa bi thương vừa tự trách, nước mắt ràn rụa khắp mặt.
Thần tình của Đường Mộc càng thêm hoan hỷ, ông liếc nhìn Tiểu Lục Lâm Tử rồi nói: “Đáng tiếc… đáng tiếc… cha… cha không nhìn thấy được… các con…”
Ông lầm tưởng Tiểu Lục Lâm Tử là bạn gái Phong Thiếu Văn, thậm chí ông đã nhận định Phong Thiếu Văn nguyện sửa đổi tính nết, chắc chắn là công lao của vị cô nương đẹp như thiên tiên này.
Cho nên, ông muốn nói: “Không thể nhìn thấy ngày các con thành thân.” Thật không ngờ hơi thở không thể đưa lên nổi nữa, đã nhắm mắt mà đi rồi.