Xem bài viết đơn
  #25  
Old 24-05-2008, 04:34 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 24: Dị Phật Tâm Kinh



Âu Dương Chi Hô thấy thân người Đường Mộc ngã về sau mới hiểu ra, vội đỡ Đường Mộc lại, chỉ thấy sắc mặt Đường Mộc đã tái xám, nhưng thần thái của ông lại không có sự đau đớn gì.
Âu Dương Chi Hô bất chợt thấy buồn trong lòng, chàng cũng không giải thích được vì sao lại có cảm giác này.
Cảm giác của Tiểu Lục Lâm Tử của thấy kỳ lạ, nàng là người thông minh thế minh nào, đã sớm hiểu ra lời Đường Mộc muốn nói mà chưa kịp nói ra từ ánh mắt của ông.
Không biết vì sao, gương mặt nàng lại ửng đỏ, len lén liếc nhìn Âu Dương Chi Hô một cái.
Bất chợt nàng tự hỏi: “Ta làm sao thế này? Chỉ nửa câu nói của Đường Mộc mà làm cho mình tâm thần bất định như vậy, thật là đáng cười!”
Nàng tự giận mình, tự kềm nén sự bất an trong lòng, nhưng làm sao kèm nén được?
Do vậy, gương mặt tiêu lệ như trăng của nàng lại càng ửng đỏ như tôm luộc, thân người cũng hơi nghiêng nghiêng như đứng không vững.
Thì ra, sau đêm trăng nàng gặp Âu Dương Chi Hô, thấy Âu Dương Chi Hô cực kỳ tuấn lãng nhưng lại không giống nét đẹp của những thanh niên khác, trong nét anh tuấn pha lẫn một sự kiêu ngạo và quật cường, lại còn có một chất dân dã đầy sức quyến rũ khiến trái tim nàng rung động.
Về sau, nàng phát hiện chàng thanh niên tự xưng Âu Dương Chi Hô này là một người vô cùng chất phác, chất phác đến mức đôn hậu, cứ một mực làm thinh mà ngồi nhai bánh dầu, hoàn toàn không thấy có điểm nào không ổn, nên nàng càng thêm bội phục sự bình thường siêu thoát ấy.
Tiểu Lục Lâm Tử không có huynh đệ tỷ muội nên trước giờ rất được Phong Linh Tinh thương yêu chìu chuộng, lại thêm võ công Phong Linh Tinh cực cao, danh tiếng Vạn Thú Sơn Trang vang lừng, những thanh niên tầm thường tuy có ngưỡng mộ mỹ mạo và sự thông minh của Tiểu Lục Lâm Tử đến mức nào đi nữa, cũng đều chỉ có thể nhìn theo mà không dám làm thân, do đó mà lần lượt đối với Tiểu Lục Lâm Tử đều kính nhi viễn chi.
Cứ như thế, số thanh niên được tiếp xúc với Tiểu Lục Lâm Tử ngày càng ít, dù có thì họ cũng rất rụt rè trước mặt nàng, giữ gìn quy cũ, khiến cho Tiểu Lục Lâm Tử cảm thấy rất buồn cười.
Dần dần, nàng cũng trở nên nghiêm cẩn, mục quang hướng lên cao, kiêu ngạo như một con tiểu khổng tước mỹ lệ.
Ngoài mặt, dáng vẻ nàng khiến người ta cách xa ngàn dặm, kỳ thực trong lòng đâu phải chưa từng khát khao có thể tìm được một phần nhu tình để bảo hộ?
Sự xuất hiện của Âu Dương Chi Hô đã cho nàng cảm giác này, có lẽ chàng thanh niên kỳ lạ này chính là người mà nàng mong chờ.
Sự chất phác của chàng, sự dân dã của chàng, sự quật cường của chàng, thậm chí còn những thứ gì đó mà nàng cũng không nói được đã khiến cho nàng có cảm giác này.
Nhưng sau đó, gặp phải sự tập kích của gã bạch y nhân vô hồn vô phách, tiếp theo lại có người lập kế dẫn dụ Âu Dương Chi Hô rời đi, rồi lại có năm tên sát thủ vô hồn vô phách truy kích xe ngựa của nàng.
Mấy tên thuộc hạ đều nhanh chóng chiến tử, nếu không phải lúc nàng nghe tiếng kêu cứu trong miếu hoang đã có phần giới bị, e rằng nàng cũng không thoát thân được.
Lúc đó, nàng có ‎ý hoài nghi Âu Dương Chi Hô đã hợp mưu với đám người đó. Nhưng sau đó nghĩ lại, mới bỏ ‎ý nghĩ đó đi, vì dựa theo võ công của Âu Dương Chi Hô lúc đánh nhau với gã bạch y nhân thì nếu Âu Dương Chi Hô muốn cướp tài vật trên xe ngựa, vốn không cần phải giả thần lộng quỷ, đánh một vòng lớn như vậy. Chàng chỉ cần trực tiếp ra tay là có thể thành công, hà tất phải tốn nhiều công sức như thế?
Sau khi nàng thoát thân, vẫn chưa đi xa, lại len lén vòng về để xem cho tường tận thì thấy Âu Dương Chi Hô vội vã quay lại hô hoán tên mình, nàng không khỏi cảm động, vừa định lên tiếng ứng lời thì lại lập tức nghĩ rằng nếu Âu Dương Chi Hô quả thật cùng bọn với đám người kia thì há chẳng phải mình tự tìm đường chết?
Vì vậy mà nàng lại nuốt ngược hơi thở trở xuống bụng.
Sau đó lại nghe có tiếng rên rĩ vang lên. Tiểu Lục Lâm Tử kinh sợ, không biết từ khi nào ở đấy lại có người bị thương, sau đó nàng đã hiểu được một chút nhưng vẫn chưa dám khẳng định.
Âu Dương Chi Hô thì đã lao về phía bụi gai. Cho đến khi Âu Dương Chi Hô đột nhiên ngã xuống, Tiểu Lục Lâm Tử sợ hãi, cơ hồ như thốt ra thành tiếng, nàng không khỏi tự trách mình đã khoanh tay đứng nhìn, trong lòng nghĩ thầm: “Nếu không phải vừa rồi mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, sớm nhắc nhở Âu Dương Chi Hô, sau đó liên thủ với chàng thì đám sát thủ vô hồn vô phách đó có thể làm gì nổi nhóm mình?”
Nàng vừa hối hận vừa giận vừa sợ, tự nhiên khẩn thiết đến độ lệ chảy thành dòng.
Nàng nhìn thấy một nữ tử từ bụi gai chui ra, rồi lấy một viên thuốc đưa vào miệng Âu Dương Chi Hô, sau đó Âu Dương Chi Hô cũng trở nên giống đám người vừa nãy, ngờ nghệch ngơ ngác, vô hồn vô phách.
Lòng dạ Tiểu Lục Lâm Tử càng thêm rối bời, nghĩ thầm: “Toàn tại ta không tốt, làm hại Âu Dương Chi Hô rồi, bây giờ hồn phách của chàng cũng bị con yêu nữ kia nhiếp mất, ta nên làm thế nào đây?”
Tiểu Lục Lâm Tử thấy lúc này nữ tử kia chỉ có một người, vốn muốn ra tay, nhưng chợt nghĩ đến Âu Dương Chi Hô đã bị lấy mất hồn phách, thân bất do kỷ, nếu nữ tử kia gọi Âu Dương Chi Hô giết mình thì tất nhiên Âu Dương Chi Hô cũng nghe theo. Mà võ công của nàng thì làm sao là đối thủ của Âu Dương Chi Hô được?
Vì vậy, nàng không những oán ghét bản thân mình, lại oán ghét cả yêu nữ kia. Con yêu nữ không những đã nhiếp mất hồn phách của Âu Dương Chi Hô, mà còn không biết xấu hỗ dùng thực chỉ đụng vào môi chàng.
Trong lòng nàng đã không biết bao nhiêu lần muốn chặt đứt lìa ngón tay trỏ của con yêu nữ kia.
Sau đó, yêu nữ lại dùng tiếng tiêu dẫn đến một con yêu quái khác. Trong mắt nàng đã xem nữ tử kia là loài yêu quái thật đáng ghét.
Đối phương lại có thêm người giúp, nàng càng thêm vô kế khả thi.
Nàng đành phải theo dõi phía sau từ xa, cho đến bên bờ hồ trước cửa vào cốc của nhóm Hồng Nhi.
Cho đến khi Hồng Nhi mang Âu Dương Chi Hô vào cốc rồi, nàng mới buồn bã quay về.
Sau đó, nhà nàng gặp phải tai biến, phụ thân Phong Linh Tinh bị sát thủ vô hồn vô phách giết chết. Còn bản thân nàng trên đường đến Hắc Phong Nhai tìm ông ngoại là Cô Phong Sấu – Trưởng Tôn Thuật, cũng bị ba tên sát thủ vô hồn vô phách đuổi giết, thuộc hạ của cha nàng là Trang Tử Tống liều chết chống đỡ, kịch chiến mà chết.
Nếu không phải Phong Hàn Tinh kịp thời đuổi đến thì e rằng Tiểu Lục Lâm Tử đã táng mạng dưới tay ba tên sát thủ vô hồn vô phách.
Vì thế nên Tiểu Lục Lâm Tử hận bọn sát thủ vô hồn vô phách đến tận xương tủy. Khó trách khi ở Thanh Ca Trà Lầu, nàng vừa gặp mấy tên sát thủ vô hồn vô phách đã vội ra tay mà không nghĩ ngợi gì nữa.
Mà lúc đó, nàng không biết anh chàng lãng tử quen tính phong lưu kia chính là Âu Dương Chi Hô cải trang thành. Đợi đến khi nàng biết Phong Thiếu Văn là Âu Dương Chi Hô, đồng thời nàng lại nghe thêm được một thông tin khiến nàng chấn động cả người: Âu Dương Chi Hô lại là con trai sư muội Phong Hồng Nguyệt của cha nàng.
Tuy Phong Linh Tinh chưa từng nói đến chuyện năm xưa cho nàng nghe, nhưng từ thái độ của Âu Dương Chi Hô thì xem ra chàng đối phụ thân mình dường như có mối thù khắc cốt ghi tâm.
Mà lúc trước, Tiểu Lục Lâm Tử đã nghe chính miệng Phong Hàn Tinh và Phong Thiên Tinh nói về chuyện của mười bảy năm trước, nàng không khỏi tan nát cõi lòng, con tim như đã chết.
Nàng nghĩ: “Nếu như chàng đã có thù hận thâm sâu như vậy với phụ thân ta, thì ắt chàng không bao giờ tha thứ cho phụ thân ta. Còn với ta, chắc chàng cũng ghét lây, còn nói gì tới… nói gì tới…”
Nàng rốt cuộc vẫn là một cô gái chưa từng yêu, có nhiều thứ ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ đến. Tiểu Lục Lâm Tử làm sao biết được, người giết phụ thân nàng lúc ấy lại chính là Âu Dương Chi Hô!
Tuy Âu Dương Chi Hô lúc ấy là một người vô hồn vô phách, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, nhưng sau khi chàng tỉnh lại, từ miệng Hương Nhi biết được chân tướng chàng đã giết chết Phong Linh Tinh. Đương nhiên chàng cũng không hối hận, vì Phong Linh Tinh vốn là người chàng muốn giết.
Nhưng khi nghĩ đến Tiểu Lục Lâm Tử là con gái Phong Linh Tinh, chàng lại có phần bất an.
Tất nhiên cảm giác bất an này không phải do oán ghét Phong Linh Tinh, mà xuất phát từ Tiểu Lục Lâm Tử. Âu Dương Chi Hô từ nhỏ đã không có cha mẹ, đối với nỗi đau không cha không mẹ đã hiểu quá rõ, nghĩ đến việc từ đây vị tiểu cô nương vốn bản tính thật thà vô tà sẽ trở nên ít niềm vui mà nhiều thù hận, chàng thầm cảm thấy bất an.
Âu Dương Chi Hô nghĩ rằng: “Có lẽ, sẽ có một ngày ta cùng Tiểu Lục Lâm Tử quyết đấu một trận chăng? Tuy luận võ công, Tiểu Lục Lâm Tử tuyệt đối không bằng mình, nhưng dù mình có thắng rồi thì thứ đạt được có phải niềm vui không?”
Nghĩ vậy, bất giác chàng có một cảm giác vạn sự vạn vật đều tự nhiên vô vị. Yêu hận có được gì? Để rồi cuối cùng vẫn là một chuỗi triền miên không dứt? Một mảng hỗn độn nan phân?
Lúc khuôn mặt Tiểu Lục Lâm Tử đỏ ừng nhìn chàng, chàng đã nhận ra được nhưng lại cố ‎ý vờ như không thấy.
Chàng thấy sắc mặt Tiểu Lục Lâm Tử chợt vui chợt giận chợt buồn, chàng nghĩ rằng Tiểu Lục Lâm Tử đang nghĩ xem sẽ báo thù giết cha như thế nào, cho nên thần sắc của Âu Dương Chi Hô có phần không được tự nhiên.
Chàng nghĩ thầm: “Tuy ta không muốn nàng trở thành cô nhi, nhưng việc này cũng không thể oán ta được, thế gian làm sao có chuyện thù giết cha mẹ mà lại không báo?”
Chàng đâu biết rằng lúc chàng giết Phong Linh Tinh ở Vạn Thú Sơn Trang, Tiểu Lục Lâm Tử vốn không có mặt tại Vạn Thú Sơn Trang mà đang trên đường đi Hắc Phong Nhai.
Thần sắc không tự nhiên của chàng đã bị Tiểu Lục Lâm Tử nhìn thấy, trong lòng không khỏi buồn rầu: “Ta đoán quả không sai, hôm nay thần sắc chàng nhìn ta đã thấy không được tự nhiên, ắt đang nghĩ phải báo thù nhà như thế nào đây.”
Nghĩ vậy, lòng nàng bất giác cảm thấy một sự cay đắng khó tả, bất chợt hai hàng lệ tuông rơi.
Đến khi nước mắt rơi xuống tay, nàng mới giật mình nhủ thầm: “Ta làm sao thế này? Nếu chàng muốn báo thù cho cha thì tùy chàng vậy, Tiểu Lục Lâm Tử ta có phải hạng tham sống sợ chết đâu? Nhưng bất luận thế nào, phải sau khi ta báo thù giết cha rồi mới giải quyết tình cừu với chàng.”
Vì vậy, nàng chùi mạnh nước mắt trên mặt, quay người chay ra cửa.
Phong Thiên Tinh có vẻ kinh ngạc nhìn theo phía sau Tiểu Lục Lâm Tử.
Âu Dương Chi Hô cũng có phần ngạc nhiên nghĩ thầm: “Sao nàng lại không ra tay? Trừ phi nàng không muốn báo thù cho cha? Chắc là cảm thấy tạm thời chưa thể thắng được ta nên đợi thời cơ sau này chăng. Nếu là như vậy thì ta lại không sợ.”
Vì thế, chàng không nghĩ đến việc này nữa, cúi người xuống ôm thi thể Đường Mộc lên.
Vừa ôm lên, chàng mới phát giác sau lưng Đường Mộc có sáu nút kích động cơ quan.
Âu Dương Chi Hô lúc này mới hiểu nguyên nhân cái chết của hai cổ thi thể trong phòng này. Hiển nhiên, họ bị chính ám khí từ cơ quan của Đường Mộc giết chết. Với kình thế của hàng nỏ kia có thể nhận thấy được sự kỳ dị mạnh mẽ của các loại ám khí khác.
Vậy vì sao Đường Mộc lại đặt cơ quan trong phòng Phong Thiếu Văn, hoặc nên gọi là Đường Thiếu Văn?
Có lẽ Đường Mộc biết sẽ có một ngày có người tìm đến giết Đường Thiếu Văn?
Tất cả gần như đã trở thành câu hỏi không lời giải.
Bỗng nghe Phong Thiên Tinh nói: “Âu Dương Công Tử, hay là chúng ta nên an táng Đường Mộc trước đã.”
Âu Dương Chi Hô gật đầu.
Chàng chỉ gật đầu vì chàng không muốn nói nhiều với Phong Thiên Tinh. Suy cho cùng, Phong Thiên Tinh là người chàng đã hận qua vô số ngày đêm.
Trong lúc Âu Dương đào mộ phần cho Đường Mộc, Phong Thiên Tinh cũng đào một cái hố mộ khác.
Sau khi hai người đều đã an táng xong, họ lại ra phía sau Tàn Vũ Lâu tìm một cái sơn động, mang hết thi thể trong viện ra đó, bỏ vào sơn động.
Âu Dương Chi Hô và Phong Thiên Tinh cùng phóng nội gia chân lực vào động khẩu, chỉ nghe “oành” một tiếng, động khẩu nức ra đổ xuống, sơn động đã bị bít chặt.
Ngay cả số linh hồn đó có tiếp tục đánh nhau ở địa ngục hay trên linh đường không cũng không còn biết nữa.
Vẻ đau thương của Phong Thiên Tinh dĩ nhiên sâu đậm hơn Âu Dương Chi Hô.
Âu Dương Chi Hô lúc này mới thấy hoang mang. Chàng vốn ôm một lòng thù hận đến đây, bây giờ mới biết việc trên thế gian thì ra lại phức tạp như vậy, các vòng xoay mối nối bên trong có mấy người có thể cởi mở được?
Dù có hao mòn hết tinh lực cả đời, e rằng cũng không thể!
Phong Phi Tinh đã chết, Phong Linh Tinh cũng chết, bấy giờ Phong Hàn Tinh cũng táng thân dưới tay Huyết Biển Bức, còn Phong Thiên Tinh thì đang ở trước mặt, nhưng liệu chàng có thể giết Phong Thiên Tinh lúc này không?
Không thể! Chàng đã không còn biết rõ rốt cuộc Phong Thiên Tinh có phải hung thủ giết cha mẹ chàng hay không. Thậm chí, có thể nói rất có khả năng Phong Thiên Tinh bị người khác giá họa.
Cảm giác này, Âu Dương Chi Hô không nói lên được l‎ý do, là con tim chàng nói với chàng như thế.
Có khi, trực giác của con người còn đáng tin hơn l‎ý luận chặt chẽ tinh tế.
Vậy còn Phong Dịch Tinh? Phong Giáp Tinh?
Hai người họ có phải cũng bị người khác giá họa?
Trong mắt Âu Dương Chi Hô, bọn họ vốn là người chàng muốn giết, mà lúc này tất cả đều không đơn giản như lúc đầu chàng tưởng tượng.
Mà tính cách của Âu Dương Chi Hô lại quyết định chàng không phải là người hiếu sát.
Như thế, chỉ có Phong Hồn Tinh là địch thủ duy nhất được xác định.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Chi Hô có cảm giác nhẹ nhỏm hẳn đi, vì chàng đã có một đối tượng thù hận.
Trên thực tế, Âu Dương Chi Hô há chẳng phải được sinh ra vì thù hận sao? Trong sinh mệnh chàng đã gieo một hạt giống của thù hận, chàng phải vì sự thù hận này mà không ngừng phấn đấu!
Nhưng trong người chàng lại có dòng máu của Âu Dương Dã, đó là một loại khoan hậu dung nhường, một loại khiêm tốn đại độ của văn nhân.
Có lúc nhìn thấy sự khoan hậu này có phần hũ lậu, nhưng nhiều khi đó lại là một vẻ đáng yêu.
Bấy giờ, Âu Dương Chi Hô đã quyết phải nghĩ hết mọi cách để cắm lưỡi kiếm trong tay vào ngực Phong Hồn Tinh.
Còn Phong Dịch Tinh, Phong Giáp Tinh thì tạm tha cho.
Do đó, chàng liền quay lưng xuống núi.
Mới đi mấy bước lại nghe Phong Thiên Tinh gọi: “Âu Dương công tử xin dừng bước!”
Thật ra, luận vai vế, Phong Thiên Tinh là sư bá của Âu Dương Chi Hô, lão gọi Âu Dương Chi Hô như vậy là vì sự việc năm xưa chưa được rõ ràng nên không tiện dùng thân phận trưởng bối.
Âu Dương Chi Hô nghe lão nói với giọng khách khí như vậy cũng không nỡ cự tuyệt, bèn dừng chân xoay người lại nhìn Phong Thiên Tinh.
Phong Thiên Tinh nói: “Có phải Âu Dương công tử tính đi tìm Phong Hồn Tinh?”
Âu Dương Chi Hô tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Phong Thiên Tinh, chàng ngạc nhiên vì Phong Thiên Tinh chưa đoán đã biết.
Phong Thiên Tinh nói tiếp: “Lão phu có một lời, không biết nên nói không?”
Âu Dương Chi Hô đáp: “Không ngại, cứ nói!”
Phong Thiên Tinh nói: “Nếu Âu Dương công tử đi tìm Phong Hồn Tinh như thế, e rằng ngay cả mặt mũi hắn còn chưa gặp thì đã bị giết chết rồi.”
Giọng nói của lão rất bình thản, nhưng ngữ khí lại rất rắn chắc.
Âu Dương Chi Hô nghe xong, tính hung hăng trong lòng dâng lên, lạnh nhạt nói: “Chết thì có gì đáng sợ? Biết rõ không được nhưng cứ làm cũng chẳng có gì ngại. Huống chi tôi cũng không tin cổ Phong Hồn Tinh cứng như vậy!”
Phong Thiên Tinh mỉm cười, nói: “Âu Dương công tử quả nhiên hào khí hơn người, chỉ là có một chuyện Âu Dương công tử còn chưa biết.”
Âu Dương Chi Hô lặng thinh.
Phong Thiên Tinh nói tiếp: “Đó là mười mấy năm trước, Phong Hồn Tinh đã đoạt được Dị Phật Tâm Kinh của phụ thân công tử Âu Dương Dã.”
Lời nói vừa dứt đã khiến Âu Dương Chi Hô bàng hoàng.
Năm xưa, cha mẹ Âu Dương Chi Hô sở dĩ gặp phải độc thủ cũng đều vì quyển Dị Phật Tâm Kinh này. Sau đó, Hạ Hà, Đông Thanh chia nhau chạy, vong mệnh giang hồ, cũng là vì quyển Dị Phật Tâm Kinh này.
Nhưng nửa bộ Dị Phật Tâm Kinh mà Đông cô cô giao cho mình rõ ràng vẫn còn nằm trong người, mà Phong Thiên Tinh lại nói Dị Phật Tâm Kinh đã bị Phong Hồn Tinh đoạt lấy, chẳng phải mâu thuẫn sao?
Âu Dương Chi Hô bất chợt nổi lòng nghi ngờ đối với Phong Thiên Tinh, chàng định thử nói lộ ra để xem Phong thiên Tinh còn diễn kịch như thế nào.
Lại nghe Phong Thiên Tinh nói: “Từ lúc Phong Hồn Tinh đoạt được nửa bộ Dị Phật Tâm Kinh từ tay Hạ Hà, ngày đêm tu luyện, võ công đại tiến, đã vượt xa mấy sư đệ ta. May là hắn chỉ có nửa bộ, võ công còn chưa đạt đến cảnh giới đăng phong tháo cực. Nếu không, với con người của Phong Hồn Tinh, hắn tất sẽ khơi dậy một trận võ lâm hào kiếp.”
Âu Dương Chi Hô nghe lão nói chỉ đoạt được nửa bộ Dị Phật Tâm Kinh, sự nghi ngờ trong lòng mới dằn xuống.
Chàng không khỏi nghĩ thầm: “Từ lúc nào ta lại trở nên thích nghi ngờ như thế?”
Âu Dương Chi Hô nghe nói nửa bộ Dị Phật Tâm Kinh của Phong Hồn Tinh là cướp từ tay Hạ Hà, liền muốn biết năm xưa Phong Hồn Tinh làm sao cướp được nửa bộ sách đó, và về sau, Đường Mộc làm sao lại kết nghĩa phu thê với Hạ Hà, sau khi có Đường Thiếu Văn lại vì sao phải giao cho Phong Hàn Tinh nuôi dưỡng.
Do vậy, chàng lên tiếng hỏi: “Phong Hồn Tinh vì sao chỉ cướp nửa bộ sách?”
Chàng hỏi như vậy tất nhiên là để che giấu việc Đông Thanh còn trên nhân thế và chuyện chàng liên thủ với bà.
Phong Thiên Tinh nói: “Vì trong tay Hạ Hà chỉ có nửa bộ sách, nửa bộ còn lại nằm trong tay một tỳ nữ khác của mẫu thân Phong Hồng Nguyệt cậu là Đông Thanh.”
Âu Dương Chi Hô “hắng” một tiếng rồi lạnh nhạt hỏi: “Mẫu thân ta giao phó sách cho ai, ông làm sao biết được?”
Hiển nhiên chàng lại nghĩ rằng mình đã nhìn thấy sơ hở của Phong Thiên Tinh.
Phong Thiên Tinh đáp: “Đấy là chính miệng Hạ Hà nói với lão phu.”
Âu Dương Chi Hô bật cười ha hả, cười xong lại lạnh giọng hỏi: “Ông không cần phải giấu tôi nữa, dù năm xưa quả thật ông không xuống tay với mẫu thân tôi, nhưng trong mắt Hạ Hà, Đông Thanh thì ông cũng là một trong đám hung thủ, bà ấy làm sao nói chuyện này với ông được?”
Chàng lại nói tiếp: “Nếu nói bà ấy không nhận ra ông thì càng không thể nào, vì bà ấy vốn là tỳ nữ trong Tà Phật Sơn Trang, đã nhìn quá quen sư huynh đệ các ông rồi.”
Phong Thiên Tinh đáp: “Âu Dương công tử nói không sai, năm xưa ta từng bị Hạ Hà truy sát, chỉ tại võ công bà ấy không bằng ta nên mới bị ta đánh lùi.”
Lão nói vậy cũng có lý, nên Âu Dương Chi Hô cũng không nói gì thêm.
Nhưng chàng đã phát hiện ra từ Phong Thiên Tinh sẽ có thể biết được khá nhiều chuyện. Lại nghe Phong Thiên Tinh nói: “Âu Dương công tử nếu muốn báo thù, thì lý trí cần phải bình tĩnh, chứ không phải bằng một sự dũng mãnh loạn đánh loạn giết. Thứ lỗi lão phu nói thẳng, võ công hiện thời của cậu tuy đã kinh thế hãi tục, nhưng so với Phong Hồn Tinh thì nhiều lắm chỉ có thể đánh ngang tay. Nhưng Phong Hồn Tinh có không ít thuộc hạ, đến khi cậu và Phong Hồn Tinh lưỡng bại câu thương, các kẻ thù khác ví như ta lại xuống tay với cậu thì cậu chống đỡ thế nào?”
Tài sản của giacuongly

Chữ ký của giacuongly
[SPOILER][SIZE=4][B][COLOR=Red]Soi cầu miễn phí[/COLOR][/B][/SIZE]
[SPOILER]
[URL]http://ketqua360.com/modules.php?name=Soi-cau-ngu-hanh&menuid=830[/URL]
[/SPOILER]
[/SPOILER]
Trả Lời Với Trích Dẫn