Lăng Hạo Thiên tạm thời thoát nạn nhện vây công, gã vội cúi đầu nhìn vào Thạch Đĩnh, thấy đôi mắt y trợn trừng, thịt da trên mặt sưng phồng, hiển nhiên trúng độc cực nặng, gã kinh hoàng tột độ, vội rút từ trong bọc ra một cây kim châm cứu, cắm vào lồng ngực, ngang chỗ yếu huyệt gần cuống họng, chỉ thấy máu đen rỉ ra, rõ ràng nọc độc đã thâm nhập toàn bộ thịt da, máu huyết. Bủn rủn tay chân, Lăng Hạo Thiên ôm chặt lấy y, miệng van lơn:
- Thạch huynh, huynh gắng gượng lên nào! Thạch huynh, huynh đừng chết!
Thạch Đĩnh khe khẽ lắc đầu, gượng cười:
- TiểuTam, vì huynh, đệ có thể chết, mà đệ chết cũng thật đáng! Văn cô nương cứ luôn mồm ngợi khen huynh giỏi giắn, ban đầu, đệ không tin, nhưng từ khi làm quen huynh rồi, đệ mới hiểu .. đệ mới hiểu rõ là cô ấy đem lòng yêu thương huynh đến đâu. Huynh là một anh hùng trên đời này, khắp trời, không một nam tử nào sánh được với huynh, thì bảo sao ... bảo sao con tim cô ấy lại không in sâu bóng hình huynh cho được!
Lòng Lăng Hạo Thiên chợt rúng động, đem kết hợp với những sự việc đã qua, gã chợt hiểu rằng nguyên Thạch Đĩnh đã âm thầm si mê Văn Xước Ước từ đầu, y xả thân bảo vệ tính mạng gã, một phần vì gã là người trong mộng của Văn Xước Ước. Lăng Hạo Thiên trong lòng cực kỳ ăn năn, nước mắt tuôn trào đẫm ướt gò má, gã khóc, nói:
- Thạch huynh, Thạch huynh, là ta đã liên lụy đến huynh. Mãi đến vừa rồi, ta còn chưa rõ, bây giờ thì ta hiểu hết, Văn cô nương nhất định sẽ cảm kích huynh vô ngần, nhất định cô ấy sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của huynh dành cho cô ấy!
Thạch Đĩnh khẽ điểm một nét cười, rồi chầm chậm nhắm mắt. Nhìn y trút hơi thở cuối cùng, lòng Lăng Hạo Thiên đau xé gan, đứt ruột, gã đứng lên, cặp mắt toé lửa, nhìn trừng trừng qua màn khói lửa vào nữ tử nọ, hét to:
- Mi đã giết chết bằng hữu của ta, đừng hòng giữ được toàn mạng mà ra khỏi chốn này!
Mụ ấy đích thị Hắc Quả phụ. Mụ cười gằn, bảo:
- Lăng Hạo Thiên, ta quyết tâm giết chết mi, mi còn chưa chết, ta còn chưa ngơi nghỉ. Mi có cách gì, hãy cứ trổ ra cho hết mà giết ta đi! Cứ tung ra hết đi!
Lăng Hạo Thiên quát thật to, ôm thi thể Thạch Đĩnh nhảy ra khỏi vòng lửa, thân hình còn lơ lửng trên không, tay phải đã vung ra, trổ thuật phóng ám khí gã học được trong động Thất Tinh, đồng loạt ném ra hơn mười ngọn châm, nhắm vào bầy nhện đang bò lểnh nghểnh, ghim chặt chúng xuống đất, khiến mỗi con dù hết sức vung vít cả tám cái cẳng, cũng không sao bò tới được lấy một ly nào.
Sắc mặt đại biến, Hắc Quả phụ gào lên:
- Mấy con bảo bối của ta!
Mụ nhảy ào ra khỏi chỗ cái quầy, xông vào gã, trên mình mụ đang bò lổm ngổm tám con nhện lớn.
Lăng Hạo Thiên oán hận mụ đã phóng nhện độc giết chết mất Thạch Đĩnh, gã ra tay chẳng chút gượng nhẹ, lại vung thêm một nắm kim châm nữa, ghim hết tất cả tám con nhện đen cho chúng dính chặt vào mụ. Mấy con nhện này đang được lệnh tấn công, chúng không phân biệt đâu là chủ nhân, đâu là địch nhân, đều hốt hoảng, hả lớn cái họng xúm vào cắn xé máu thịt mụ Hắc Quả phụ.
Mụ này nuôi độc chu từ thưở nhỏ, máu huyết trong thân thể mụ tuy có phần quen với độc tính của nhện, nhưng đây là lần đầu mụ bị cả tám con nhện to xúm vào cấu xé, mụ rên rỉ một tiếng, rồi rên tiếp thêm nữa, tiếng rên rỉ càng lúc càng đau đớn, cuối cùng, tiếng rên siết nối vào nhau, thành một tràng dài, rồi tiếng ấy bỗng ngưng bặt, mụ té ngửa ra sàn nhà.
Lũ nhện còn sót lại trên mặt đất, không người điều khiển, chúng lần lượt kéo nhau bò vào trong mấy xó nhà.
Lăng Hạo Thiên vung chân đá cái bàn bay vào chỗ khung cửa, xé rách toang các màng nhện giăng mắc ở đấy, rồi gã ôm thi thể của Thạch Đĩnh chạy nhanh ra bên ngoài.
Thế lửa trong quán mỗi lúc một mạnh, chẳng mấy chốc, đã thiêu huỷ trọn gian nhà, xác của mụ Hắc Quả phụ cũng cháy rụi thành tro than. Cả trăm con nhện rùng rùng bò ra ngoài, Lăng Hạo Thiên trút nỗi oán hận lên chúng, gã xông tới, đưa chân gí, đạp chúng hoặc dùng đá đập chúng nát nhừ, miệng chửi rủa:
- Cho hết còn đi hại người! Cho chúng mày hết còn hại chết người ta nữa!
Gã ra sức tru diệt lũ nhện một hồi, dần dà nguôi giận, mới phát hiện trong tay vẫn hãy còn ôm thi thể Thạch Đĩnh, gã bất giác ngã quỵ ngay xuống, cất tiếng khóc rống.
Nhìn cái xác sưng phù của Thạch Đĩnh, lòng gã đau xé, gã lẩm nhẩm:
- Huynh đã vì ta mà phản bội cha huynh, giờ huynh lại đã vì ta mà bỏ mạng, ta làm sao đền đáp ơn huynh được đây? Ta còn làm được gì cho huynh đây?
Một tràng tiếng ngựa hí chợt vang rền lên, trong bụi cát vàng tung bay, thấy một đám đông người đang từ hướng đông nam giục ngựa chạy nhanh đến, khoảng bẩy, tám chục người, vừa luôn miệng la hét, vừa đánh nhau loạn đả.
Gã giương mắt lên nhìn kỹ, thấy có tất cả bốn đám, đều là những người gã biết mặt, biết tên. Thấy tăng nhân Thiếu Lâm đang giao tranh Tây Hán lạt ma, thấy môn nhân Báchh
Hoa đang gấu ó với lũ người Tu La hội. Đó là vì họ nhìn thấy lửa khói cháy mù mịt ở đây, đều kéo nhau chạy đến. Khi tất cả nhìn thấy Lăng Hạo Thiên đang còn đứng đấy, họ đều ngạc nhiên, ngẩn người ra một lúc, ròi lại tiếp tục la hét, lũ lạt ma Tây Hán ùa tới bủa vây gã, Tiểu Cúc của Bách Hoa môn thét mắng:
- Đồ lạt ma to gan!
Rồi cô thống lãnh môn nhân đến cản chúng lại.
Tăng nhân Thiếu Lâm lui lại dăm bước quan chiến, Tu La hội cũng tản ra chung quanh.
Với lũ người quây quanh, Lăng Hạo Thiên nhìn mà như không thấy, gã nằm phủ phục xuống, dùng tay moi cát thành một cái hố, đem chôn xác Thạch Đĩnh xuống đấy, rồi đắp đất cát vàng lên thành một nấm mộ, gã quỳ trước mồ, cung kính lễ bái tám lần.
Bỗng một người la lớn:
- Đấy là Thạch Đĩnh cuả phái Thiên Long! Lăng Hạo Thiên, mi đã giết chết hắn rồi!
Chính là Kim Ngô Nhân Ba Thiết. Một tên lạt ma khác cũng la theo:
- Chẳng phải hắn đã từng cứu mạng ngươi ở Chuyên Thành hay sao? Ngươi thật tàn ác, đến cả bằng hữu mà ngươi cũng ra tay giết đi.
Tiểu Cúc giận dữ, nạt lại:
- Nói tầm bậy! Người này chết vì nọc của nhện, bọn bay mắt mù hết cả rồi sao?
Kim Ngô cười nhạt:
- Thì ra Lăng Hạo Thiên dùng ngón nghề của Bách Hoa môn mà đánh độc hắn, bọn bay toa rập bày mưu, làm chuyện độc ác. Ha ha .. Nếu Thiên Long môn mà hay biết chuyện này, bọn hạ dễ gì bỏ qua cho tụi bay!
Lòng Lăng Hạo Thiên đang phẫn uất, buồn rầu, lại nghe Kim Ngô đứng một bên nỏ mồm đặt điều, gã càng tức giận hơn, bèn đứng vùng dậy, hét lớn:
- Cac vị tỉ tỉ của Bách Hoa môn, ta xin cám ơn các vị đã tốt bụng trợ giúp. Để tự mình ta đơn độc đối phó lũ này, là đủ rồi!
Dứt lời, gã xông vào bầy lạt ma, dang tay đánh ngã ngựa hai lạt ma, đoạt lấy một thanh đại đao, gã tung mình lên ngựa, thúc ngựa nhắm xông vào Kim Ngô.
Thấy gã hung hãn, Kim Ngô chỉ có thể mặt mày biến sắc, la lớn:
- Ác tặc muốn sát nhân diệt khẩu đây!
Hắn lập tức quày ngựa, nhắm hướng đông bỏ chạy. Lũ lạt ma còn lại, lũ thị vệ đồng loạt xông tới cản bước gã, Lăng Hạo Thiên vung thanh đại đao, đánh ngã gục lũ lạt ma cùng thị vệ ở hai bên, đuổi theo Kim Ngô.
Thấy Kim Ngô giục ngựa tẩu thoát, chạy quanh qua quẹo lại đàng trước, y đang dấn lên trên một quả núi đất, Lăng Hạo Thiên giục ngựa rượt theo, bỏ xa đám người đang rượt đuổi phía sau.
Khi Kim Ngô biến dạng sau quả núi đất, gã ra roi thúc ngựa xông lên, bỗng con ngựa hí vang, hai vó trước hụt hẫng, muốn đâm bổ nhào xuống. Lăng Hạo Thiên thất kinh, gã vừa mới nhìn ra, đàng sau núi đất có một hang động khoả lấp bằng rễ cây,còn chung quanh là vực sâu thun thút, đâm bổ xuống một sơn cốc mé dưới, gã bực tức, đâu dè tên Kim Ngô đã sửa soạn trước bẫy rập này. Gã ra sức kềm ngựa lại, nhưng con ngựa đã mất trọng tâm, rơi xuống vực thẳm. Trong đầu Lăng Hạo Thiên chẳng hiểu tại sao tự dưng choáng hiện ra ý niệm "Thì ra Hư Không cốc là đây!"
Gã từng thao luyện võ công hơn mười mấy năm, trong cơn nguy cấp, thân thể tự động nảy sinh phản ứng, haI tay áo gã vung khỏi mình ngựa, giảm bớt thế rơi, rồi tóm vào mấy nhánh rễ cây gie lởm chởm dọc theo sườn núi đất, cố làm giảm tốc độ rơi xuống. Nhưng sườn dốc thẳng đứng, gã không có chỗ mượn sức, cứ thế gã lăn xuống, cũng không biết bao xa, đã đâm bỏ nhào vào một đống bụi rậm đầy những cụm tùng còn xanh mướt. Gã đưa tay che phủ đầu, gai tùng đâm tua tủa vào gã gây không dưới hai chục vết thương, làm gã đau đớn, kêu rú lên.
Gã cố gắng chui ra khỏi đống bụi rậm. thấy sau lưng ươn ướt, hẳn là vết thương đã lại xé miệng mà chảy máu. Hắn gượng dậy, nhìn quanh, thấy mình đang ở trên một bình đài, còn chưa đến đáy cốc, nhìn xuống mé dưới, ngoài bụi rậm um tùm, là vách đá hiểm trở, sâu thăm thẳm không thấy đáy. Gã nằm dài trên đất, cảm giác toàn thân, toàn tinh thần đầy rẫy thương tích, những chỉ muốn chết phứt, cho bớt đi phần nào những cơn đau đớn đang hoành hành.
--- Xem tiếp chương 189 ---