Sáng sớm, hàng loạt ánh mặt trời vàng óng ánh xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào mặt Vưu Lý Tây Tư đang say ngủ. Cảm nhận được nhiệt độ của ánh mặt trời, Vưu Lý Tây Tư từ trong mộng tỉnh lại, mở to hai mắt.
"A nha nha!" Tiếng kêu vặn thắt lưng thật to, ý thức Vưu Lý Tây Tư hoàn toàn thanh tỉnh.
“Quả nhiên là mộng a! Thất sự quá tốt! Cảm tạ Chí cao thần!” Con mắt quét qua một vòng gian phòng, Vưu Lý Tây Tư chưa bao giờ nghĩ gian phòng bừa bộn này lại khả ái đến như vậy. Nguyên lai tối hôm qua hắn đã gặp ác mộng. Trong giấc mộng, hắn bị một kẻ đeo mặt nạ cầm đoản đao xuyên thủng trái tim mà chết, mà bất ngờ là sau khi chết hắn tại chính gian phòng này sống lại. Sau đó, một cô gái khả ái xinh đẹp có thể bay bỏng trong không trung xuất hiện trước mắt hắn, tự xưng là ma sử chi thư Ngả á nói hắn có thể sống lại bởi vì hắn đã khế ước cùng ma vương chi thư, trở thành người kế thừa của ma vương A Tư Tháp La. Giấc mộng đó thật sự hết sức chân thật, thậm chí đến bây giờ nhớ lại khi kẻ đeo mặt nạ cầm đoản đao đâm vào tim hắn vẫn khiến hắn trong lòng sợ hãi, tuyệt vọng. Cùng với cô gái Ngả á xinh đẹp mỹ lệ như mơ kia đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Nói thật, khi hắn nháy mắt thấy Ngả á xuất hiện, hắn thực sự cho rằng nàng là một tinh linh màu tím từ trong mơ bước ra. Chẳng qua bây giờ hắn đã chứng minh được, cô gái Ngả á xinh đẹp kia chỉ có thể là tinh linh khả ái tồn tại trong mộng, những việc hắn trải qua tối hôm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi. Những phán đoán của hắn dựa trên chứng cứ lớn nhất – hiện tại trong phòng hắn không có bóng dáng cô gái xinh đẹp khả ái kia.
“Xem ra nên ít xem lại anh hùng tiểu thuyết rồi. Nếu như thần quan giáo điển không phải luôn luôn nhắc đến truyền thuyết dũng sĩ đại chiến ma vương, ta chắc không có khẳ năng mơ giấc mơ kì lạ này”. Vưu Lý Tây Tư tổng kết nguyên nhân phát sinh giấc mơ đêm qua, quyết định tạm thời không nghĩ tới quyển đề thi thần quan và cuộc thi thần quan. Dù sao đối với hắn mà nói, trở thành một vị thần quan được mọi ngươi tôn kính mới là mộng tưởng lớn nhất của hắn, tiểu thuyết anh hùng tuy rằng rất thú vị, nhưng đối với mộng tưởng của hắn cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể tạm thời buông tha.
"Đứng lên đi! Đã đến giờ luyện tập.” Vưu Lý Tây Tư chuẩn bị rời giường bắt đầu làm điểm tâm trước khi luyện tập quang hệ ma pháp, đây là thói quen của hắn trong suốt 3 năm.
"Đây là cái gì? Ta có để bánh bao trong chăn đâu nhỉ??” Đang chuẩn bị dứt bỏ cái chăn trên người thì, tay phải Vưu Lý Tây Tư đụng phải vật thể hình tròn mềm mại. Hắn hiếu kì nhìn xuống một chút, chỉ cảm thấy một mảnh ấm áp trắng mịn, thích thú không nói nên lời.
"A! Chủ nhân, ngài thật là! Sáng sớm mà đã hưng phấn như thế nha!” Đang lúc Vưu Lý Tây Tư chìm đắm trong cảm xúc tuyệt vời từ tay phải truyền đến, một thanh âm kiều mị không gì sánh được bên tay phải truyền đến. Quay đầu nhìn ra, khuôn mặt mỹ lệ chỉ có trong mộng của Ngả á ngay gần hắn nửa mét, đôi mắt thủy tinh màu tím trong suốt tràn ngập mê hoặc đang nhìn hắn.
Trời ạ! ! Ai có thể nói cho hắn chuyện gì đang xảy ra! Ngả á không phải cô gái xinh đẹp hắn gặp trong mơ tối qua hay sao? Thế nào mà gặp trong hiện thực? Nhưng lại ở trên giường hắn! Lẽ nào, lẽ nào tối hôm qua tất cả đều không phải là mộng! Mình thực sự đã chết một lần! Hơn nữa trở thành người thừa kế ma vương! Trong đầu Vưu Lý Tây Tư một mảnh hỗn loạn! Ngả á xuất hiện làm hắn hiểu rõ ràng, sợ rắng tất cả xảy ra tối hôm qua không phải mơ mà đều có thật.
Chờ một chút! Vưu Lý Tây Tư đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng cấp bách. Nếu như cô gái Ngả á xinh đẹp trước mắt cũng không phải trong mộng mà là nữ hài tử hiện thực, vậy “bánh bao” tay phải hắn đang nắm chẳng lẽ là. . . . . . .
Ngả á mơ hồ cảm giác được nghi vấn trong nội tâm của Vưu Lý Tây Tư, chủ động vạch trần đáp án. Chỉ thấy nàng vung tay lên, hất chăn của Vưu Lý Tây Tư qua một bên. Nhất thời, vườn đầy sắc xuân.
Thân thể mỹ lệ có thể khiến cho bất kì nam nhân nào cũng phải điên cuồng cứ như vậy hiện ra trước mặt Vưu Lý Tây Tư, mà tay phải hắn đang nắm một nụ hoa gợi cảm của cái “Bánh bao” đó. Ngả á lại cố ý phơi bày ra, từng chổ trên thân thể trắng muốt đều bị Vưu Lý Tây Tư nhìn thấy hết, ngay cả chỗ bí mật nhất của thiếu nữ cũng không bỏ sót.
Vưu lý tây tư sinh ra mười tám năm tới nay chưa từng bao giờ thấy qua nữ hài tử lõa thể, mặc dù đã có mấy nữ hài tử từng hướng hắn biểu lộ tình cảm, nhưng hắn một lòng tu luyện quang hệ ma pháp muốn trở thành thần quan, nên chẳng bao giờ đối với những nữ hài tử này có ý nghĩ gì. Sau khi đi tới Tháp Cát thành kết giao với thú nhân chiến sĩ Khảm Tạp, Khảm Tạp tự xưng thú nhân tình thánh cũng hướng hắn giới thiệu một ít nữ dong binh, nhưng đều bị hắn một mực từ chối. Tuy rằng Chí cao thần giáo cũng không yêu cầu thần quan khi tiếp nhận lễ rửa tội phải thủ thân như ngọc, chỉ cần thần quan trong khi tiếp nhận lễ rửa tội không thể gần nữ sắc. Nhưng Vưu Lý Tây Tư dĩ nhiên đã sớm quyết định cả đời không gần nữ sắc vì mục tiêu lớn nhất đời – trở thành thần quan được mọi người tôn kính. Chính vì thiếu nữ Ngả á đẹp tuyệt trần không hề che đậy xuất hiện trước mặt hắn, khiến tinh thần hắn từ khi sinh ra tới nay bị đả kích quá mạnh.
Máu nóng phảng phất như bị thiêu đốt, tiếng tim đập vang dội như trống trận, lửa dục vọng từ tay phải đang nắm bộ ngực Ngả á trong nhát mắt thiêu đốt toàn thân Vưu Lý Tây Tư, nắm nụ hoa nhỏ không chỉ không buông ra, trái lại còn nắm thật chặt.
"Chủ nhân, ngài đừng cố dùng sức! Không nên thô bạo như thế, Ngả á đau quá!” Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của Ngả á như một chậu nước lạnh dập tắt lửa dục vọng của Vưu Lý Tây Tư trong nháy mắt, theo phản xạ buông lỏng tay phải đang nắm chặt ngực Ngả á ra.
"Ta, ta cuối cùng đã làm cái gì rồi! !" Nhìn đôi mắt màu tím của Ngả á nước mắt lưng tròng cùng với dấu tay màu hồng trên bộ ngực, Vưu Lý Tây Tư không dám tin tưởng đây là do hắn gây ra. Hắn, hắn cư nhiên xâm phạm một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn hung dữ như vậy! Cái thân thể bị dục vọng chi phối này có đúng là thân thể của một người muốn trở thành thần quan được mọi người tôn kính như hắn ?
"Xin lỗi, ngả á, xin lỗi . . . . . “ Vưu Lý Tây Tư áy náy, bắt đầu nói năng lộn xộn, chỉ biết hướng Ngả á cẩn thận xin lỗi.
"Không có gì! Chủ nhân, kỳ thực vừa rồi ta chỉ hoảng sợ mà thôi. Loại trình độ đau đớn này kỳ thực căn bản không tính là cái gì! Vài vết thương nhỏ ấy sau vài giây lại khôi phục!” Ngả á thấy Vưu Lý Tây Tư hướng mình xin lỗi, lại càng hoảng sợ, nhanh chóng giải thích. Vưu Lý Tây Tư nhìn kỹ xuống, dấu tay kia quả nhiên đã trở nên không rõ, sau một lúc liền biên mất.
“Chủ nhân, chúng ta tiếp tục thân thiết nha! Lần này ta sẽ không kêu đau nữa.” Chẳng bao lâu, Ngả á lại chui vào trong lòng Vưu Lý Tây Tư, bắt đầu mê hoặc Vưu Lý Tây Tư lần thứ hai.
Không, không được, thật vất vả lắm mới tắt được lửa dục vọng lại bị tiểu ác ma Ngả á này khiêu khích bùng lên. Vưu Lý Tây Tư quyết định đẩy Ngả á trong lòng ra thật nhanh và nhắm tịt mắt lại. Lực mê hoặc của tiểu ác ma này thực sự quá mạnh, nếu tiệp tục nữa hắn sợ không thể kiềm chế được. Bất đắc dĩ, hắn lần đầu tiên dùng thân phận chủ nhân hướng Ngả Á hạ mệnh lệnh:
“Ngả á, dưới danh nghĩa chủ nhân, ta lệnh cho ngươi lập tức mặc quần áo, đồng thời đình chỉ mê hoặc đối với ta!”
“Chủ nhân, ta mặc y phục rồi! Ngài có thể mở mắt ra!” Qua năm phút đồng hồ, Vưu Lý Tây Tư nghe được thanh âm ngọt ngào của Ngả á.
Mở mắt, hiện ra chính là khuôn mặt mỹ lệ của Ngả á mang theo một tia mỉm cười thần bí. Chẳng biết thế nào, Vưu Lý Tây Tư lần thứ hai có dự cảm phi thường không ổn.
“Ngài cuối cùng cũng thừa nhận ngài là chủ nhân của ta rồi? Chủ nhân thân ái.” Theo thanh âm nỉ non ngọt ngào của Ngả á bên tai, Vưu Lý Tây Tư mơ hồ thấy được khoảng thời gian đen tối sắp tới.