Huyền Thiên Nhai đỉnh núi Vô Vọng là nơi cực kỳ hắc ám của nhân gian - Ma giáo thánh địa - được tạo thành bởi Cửu Thiên Huyền Thạch, một loại đá rất cứng rắn không cách gì phá hủy được. Đối diện với Huyền Thiên Nhai núi Vô Vọng là một hang động, động khẩu của hang núi này có đường kính khoảng chừng chín trượng, trái phải hai bên phân biệt có khắc tám chữ lớn màu đỏ "Thiên đạo bất chương, Huyết Ma vi tôn" nét chữ như rồng bay phượng múa, mang uy lực hùng hồn, tựa hồ như có sự hòa nhập giữa sức mạnh và sự phẫn nộ. Hang động ẩn hiện hồng quang lấp lánh, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Cuồng phong nổi lên, mây đen áp đỉnh che cả bầu trời, Huyền Thiên Nhai dù tạo thành từ Cửu Thiên Huyền Thạch, tựa như cũng không chịu nổi áp lực khủng khiếp như tận thế sắp đến này. Trong hắc ám, Huyết Ma động mờ ảo hồng quang, chợt xuất hiện một thân ảnh. Người này mặc áo đen, mang mặt nạ đen đứng sừng sững trên đỉnh Huyền Thiên Nhai. Mặc dù cuồng phong hắc sắc liên tục đập vào người nhưng thân ảnh không hề di động, chỉ có điều thân ảnh bị mây đen phủ lấy mà vẫn ẩn hiện trong mây, thật là thần bí quỷ dị. Hắc y nhân đột nhiên rút ra một chủy thủ tinh quang lập lòe từ tay phải, chủy thủ hạ xuống, máu nhỏ từng giọt! Người đó quỳ xuống đất, miệng lầm bầm mấy câu, hướng về huyết ma động khẩu mà quỳ lại. Trong Huyết Ma động chợt truyền ra một tiếng rống kinh thiên động địa, tựa như cả dãy núi đều run rẩy. Hắc y nhân cất tiếng âm u:
- Nhị nguyệt sơ thập, huyết ma xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn!
- Nhị nguyệt sơ thập, huyết ma xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn!
- Nhị nguyệt sơ thập, huyết ma xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn!
- Nhị nguyệt sơ thập, huyết ma xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn!
...
Khắp nơi trên sườn núi vang vọng tiếng gào thét, nguyên lai Huyền Thiên Nhai bỗng xuất hiện vô số hắc y nhân, chỉ có điều không thể phân biệt rõ ràng trong không gian hắc ám này. Một tiếng thét trấn nhiếp thiên địa vang khắp dãy núi tựa hồ như muốn đem trời đất nuốt hết một lần.
...
Ngày xuân ấm áp, mặt trời xuống núi, tại ấp Lưu làng Xương Bình (*) - Bách gia thôn.
Cổng thôn có một gốc cây trăm tuổi, dưới táng cây một bình trà được bày ra, có một lão học cứu tuổi chừng trên năm mươi, hướng tới người đang đi qua lại trước cổng thôn mà rao: "Uống trà, uống trà, thời tiết hôm nay rất tốt, vào trà lâu của "Thuyết Thư Trương" không chỉ có thể uống trà mà còn được nghe miễn phí Du Hiệp Liệt Truyện(**), Anh Hùng Truyền Kỳ và trăm vạn những câu chuyện xưa! Khái!" Đang rao, lão bỗng không nhịn được bắt đầu ho.
Một thằng bé đứng gần đó, tập trung tinh thần nghe kể chuyện, nói:
- Trương lão gia, ông sặc thuốc rồi, không nên hút thuốc nhiều quá!
"Thuyết Thư Trương" nghe nói quay lại nhìn xuống, cơn ho làm tẩu thuốc rơi xuống đất, dáng vẻ như không bằng lòng nói:
- Thằng nhóc! Ngươi mới bị sặc thuốc, định nguyền rủa ta à?... Ôi! Sặc thuốc hay không cũng như nhau, già rồi thì bất lực mà!
Thằng bé đôi mắt đen lay láy hỏi:
- Sặc thuốc và bất lực có quan hệ gì chứ?
- Thằng nhóc! nhìn xem ta biết nhiều Du Hiệp Liệt Truyện(**) như vậy. Ta đã từng xem qua đến tám trăm truyện có gì mà không hiểu? Khói thuốc cùng với bất lực đương nhiên là có quan hệ. Hút thuốc nhiều sẽ bị bất lực sớm, không hút thuốc thì sẽ không bị. Nhớ kỹ sau này không hút thuốc sẽ có cơ thể cường tráng khỏe mạnh, đến năm tám mươi vẫn có thể giá nữ ngự phượng, phong lưu khoái hoạt.
"Thuyết Thư Trương" hôm nay công việc có vẻ không suôn sẻ lắm, vốn đang tức giận, nghĩ đến chuyện tóm lấy nam hài vô tâm này gõ cho một trận, nhưng nhìn thấy thần tình tươi cười của thằng bé, hai mắt trong veo như hồ thu không một chút tà ý. Những câu nói sau trở nên mềm mỏng lại có ý khuyên nhủ nam hài.
Lão nhìn Thảo Căn lớn lên từng ngày, cũng hiểu được tiểu tử này có điểm kỳ quái. Bởi vì cứ mỗi lần lão muốn nổi giận với Thảo Căn thì không thể không mềm lòng. vì đứa bé này có một lực lượng thần kỳ phát ra từ thân thể cũng như hai mắt thuần chân vô tà đó.
- A con nhớ rồi, con sẽ không hút thuốc đâu. Trương lão gia nói cho con biết ngày xưa làm thế nào mà đương thế thập đại Thần Binh lại hợp sức giết Huyết Ma đi! Người đã từ chối nhiều lần rồi, hôm nay phải đồng ý kể phần còn lại cho con đó.
Hài tử rõ ràng là rất háo hức nói với "Thuyết Thư Trương" nửa câu sau không biết nói gì, hắn rất quan tâm đến sự tình trong câu chuyện đó.
- Hôm nay nói? Hôm nay nói cái gì? Ngươi không thấy hôm nay không có sinh ý sao? Chỉ nói cho mỗi mình ngươi nghe hay sao? Nhưng sự việc này chính là vốn quý của ta, làm sao một người bình thường có thể biết được thập đại Thần Binh như ta chứ?
- Trương lão gia à, Trương lão gia! Con cầu xin ông mà…
- Thảo Căn ơi Thảo Căn à, ta biết ngươi ở đây mà, theo ta, chạy nhanh lên, Tiểu Thanh Tử đang chờ chúng ta kìa, hôm nay chính là sinh nhật của ngươi mà.
Một cô bé đang hùng hổ chạy tới, kéo thằng nhóc đi. Thằng bé trông cũng mi thanh mục tú thế nhưng tên lại là Thảo Căn (rễ cỏ) , thật sự phải là Đại Lâm Tử (rừng lớn) nếu không làm sao chứa tiểu điểu chứ!
- Không được gọi ta là Thảo Căn, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Tên ta đổi thành Anh Hùng là Anh của chữ “anh hùng”, Hùng của từ “anh hùng”!
Xem đứa bé này đối với cái tên này quả thật có chút phản cảm. Không! Nhìn vẻ mặt biểu tình của hắn có thể nói là cực kỳ ghét bỏ, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa trôi sự khó tiêu của hắn đối với cái tên này.
- Ngươi thật sự là nghe thuyết thư quá nhiều mà, toàn là anh hùng với đại hiệp. Được rồi, từ nay về sau ta gọi ngươi là Anh Hùng, Anh Hùng à! Chúng ta đi nghen, để tiểu nữ dẫn đường cho ngài.
Cô bé này quả là có cách đối phó với thằng nhóc Thảo Căn. Thảo Căn mặt đang giống như hung thần ác sát nghe xong cũng ậm ừ bỏ qua mà đi theo cô bé đó.
- Trương lão gia, ngày mai nhất định người phải kể cho ta nghe chuyện thập đại Thần Binh giết Huyết Ma đó.
Thảo Căn này đúng là không quên được chuyện đó, bị cô bé kéo đi mà vẫn quay đầu nhắc lại một lần nữa. Nếu không phải là tiểu cô nương này đến lôi hắn đi, thì cho dù là thiên hoàng lão tử đến đây, nếu hắn không nghe được chuyện về Huyết Ma, hắn cũng nhất quyết không đi.
Cô bé cũng quay lại nhìn “Thuyết Thư Trương” nói:
- Trương lão gia, nhất định phải kể chuyện cho hắn nghe, nếu không ta không cho người ăn “gà ăn mày” đâu.
Cô bé này da trắng nõn nà, ngũ quan cân đối, trong lúc trời chiều, nụ cười như hoa rực rỡ sáng lạng.
“Thuyết Thư Trương” nghe đến gà ăn mày không kềm được nước miếng tự nói:
- Đồ trọng sắc vong nghĩa còn muốn làm anh hùng, anh hùng gì mà như thế chứ? Ta chưa nghe qua bao giờ, tiểu tử nhà ngươi làm sao là anh hùng được. Chỉ có điều là tiểu tử diễm phúc cũng không tệ. Tiểu Lăng tương lai nhất định là một mỹ nhân được nhiều người yêu thích. Hắc, hắc .Nếu như lúc này có thể cởi bỏ trước gút mắc, sau này Tiểu Lăng đến tay cũng không phải là nói chuyện hão đâu à.
(*) ấp Lưu làng Xương Bình là cố hương của Khổng Tử, nay là huyện Khúc Phụ tỉnh Sơn Đông. Vào năm 551 trước công nguyên ( Lỗ Tương Công năm 22), Khổng Tử sinh ra tại ấp Lưu làng Xương Bình nước Lỗ , vì cha mẹ cầu tự ở núi Ni Khâu mà có tên cũ là Khâu, tự là Trọng Ni.
(**) Du Hiệp Liệt Truyện – ghi lại sự kiện vũ hiệp ngày xưa. Du Hiệp Liệt Truyện thời cổ đại miêu tả hiệp sĩ hành tẩu giang hồ, là những câu chuyện hành hiệp trượng nghĩa, đại bộ phận đều là nhiều chuyện lạ, tương đương với tiểu thuyết Vũ hiệp hiện nay.Ví như “Sử ký du hiệp liệt truyện” của Tư Mã Thiên. Được bắt đầu từ thời nhà Đường được gọi là truyền kỳ, Nhà Tống kêu bằng bình thoại, nhà Minh là thoại bổn , đế đời nhà Thanh gọi là công án hiệp nghĩa, Vũ hiệp toàn bộ đều nêu cao truyền thống hiệp nghĩa của Trung Hoa. Những câu chuyện này không theo lịch sử thật sự tất cả đều là du hiệp liệt truyện, không có tên riêng.