Trên bãi cỏ bên ngoài thôn, có một thằng bé đang buồn chán cầm nhánh cây quất mạnh vào đống cỏ khô thấy Thảo Căn cùng Tiểu Lăng đi tới từ xa đã hét toáng lên:
- Thảo Căn, Thảo Căn ngươi đang đi đâu? Nhanh lên , nhanh lên, hôm nay bọn ta chúc mừng sinh nhật ngươi! Tiểu Lăng nói có lễ vật tặng ngươi đấy. Ha... Ha!
Nguyên lai hắn chính là Tiểu Thanh Tử, kẻ mà Tiểu Lăng đã nhắc đến.
Hai người đến gần, Thảo Căn mặt trắng bệch, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Tử, đối với việc hắn gọi mình là Thảo Căn đúng là có chút bất mãn. Tiểu Lăng đi nhanh đến bắt đầu đốt lửa, vừa nhóm lửa, vừa nói với hai thằng bé đang đến :
- Anh Hùng, Tiểu Thanh Tử nhanh đến đây.
Trong đống lửa mùi thơm bốc lên ngào ngạt đúng là gà ăn mày.
- Anh hùng? Anh hùng là ai? Xin hỏi vị anh hùng nào đi ngang qua bổn trang mà không ra gặp mặt? Xin nhận của tiểu tử một lạy.
Tiểu Thanh Tử có chút thông minh, do thường xuyên bị ép cùng Thảo Căn nghe Thuyết Thư Trương kể chuyện, dần dà cũng học được một vài câu nói trong giang hồ.
Hắn liếc mắt ngó trên dưới trái phải, không thấy ai ngoài Thảo Căn đang tức giận nhìn mình nói :
- Thảo Căn đừng cản ta, để ta gặp anh hùng trong truyền thuyết. Vị anh hùng nào? Xin mời ra đây!
Thảo Căn thật sự căm hận cái vẻ mặt dương dương của Tiểu Thanh Tử lại vô kế khả thi, tức giận ngồi xuống cùng Tiểu Lăng nhóm lửa. Oán khí trong lòng không nói được thành ra khí lực cũng mạnh mẽ, thổi một cái đóm lửa bay lên phủ xuống Tiểu Lăng .
Tiểu Lăng thấy vậy lập tức né qua một bên nhìn Thảo Căn và Tiểu Thanh Tử vẻ mặt tức giận nói :
- Các ngươi nhốn nháo đủ rồi? Ta thật là hối tiếc đã ướp gà định làm món gà ăn mày mà các ngươi thích nhất để mừng sinh nhật lên mười tuổi. Không ngờ các ngươi lại chơi đùa như vậy hu hu...
Thảo Căn lập tức trợn tròn mắt ra vẻ hối lỗi nói :
- Xin lỗi! Ta xin lỗi... Là ta đã sai... ta sai rồi... đánh ta đi nè, đừng khóc nữa mà...
Thảo Căn vẻ mặt gấp gáp đến độ muốn bật khóc.
Tiểu Thanh Tử đang chạy dừng lại tiến đến đối mặt với Thảo Căn ôm quyền nói :
- Anh hùng, tiểu tử có mắt không thấy Thái Sơn thế nhưng vừa rồi thấy Thảo Căn anh hùng chỉ xuất một hơi đã thổi đám lửa văng tung tóe, thật là nội lực thâm hậu... ai da... cho hỏi vì sao vị tẩu phu nhân này lại khóc sướt mướt thế này? Để ta nói cho ngài biết, từ xưa đến nay anh hùng yêu thương mỹ nhân không hết chứ sao lại để phu nhân vì anh hùng mà rơi lệ chứ?
- Anh hùng với phu nhân cái đầu ngươi. Ta đánh ngươi, ta đánh...
Tiểu Lăng nín khóc bật cười vừa chạy vừa đánh Tiểu Thanh Tử.
Tiểu Thanh Tử này quả thật không đơn giản, còn nhỏ mà đã có chiêu này đối phó với nữ nhân. Thật là tiền đồ vô lượng. Thảo Căn đầu óc vốn thành thật, không chú ý lắm về việc lấy lòng nữ nhân, về phương diện này thực là kém xa Tiểu Thanh Tử.
Ba đứa bé nhốn nháo một hồi, mặt trời đã xuống núi thật nhanh. Gà chôn trên mặt đất cũng đã có thể ăn được. Sau khi đập đất chung quanh và đặt con gà trên lá sen, mùi thơm bay tứ phía, thật là khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.
- Thơm quá! Ta dám đánh cuộc rằng mùi thơm này có thể lan xa đến độ trong vòng mười dặm người ta cũng có thể nghe thấy. Chúng ta ăn nhanh lên, nếu chậm nhất định sẽ bị Thuyết Thư Trương đến dự náo nhiệt đấy.
Tiểu Thanh Tử sau khi ngẫm nghĩ nói từng câu từng câu.
Thảo Căn nghe thế nói to :
- Cũng tốt, ta sẽ cho lão một cái đùi gà để lão kể cho chúng ta chuyện thập đại Thần Binh giết Huyết Ma.
Tiểu Thanh Tử mặt mày tức giận nói :
- Ngươi... đi chết đi! Ngươi không ăn thì đưa cho ta, ngươi nghe suốt ngày rồi bỏ đi một chút thì có sao chứ? Tiểu Lăng đã vất vả lắm mới có cái cho chúng ta ăn mà ngươi dám mang đi cho người khác?
- Chày gỗ!
Tiểu Lăng mặt ngọc có chút hờn dỗi, giận mà không phải giận, cười mà không phải cười đưa ngón trỏ trắng như tuyết xỉa vào trán Thảo Căn.
Thảo Căn đột nhiên tại thời khắc đầu ngón tay chạm vào trán của mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Dù là không biết nói làm sao nhưng rõ ràng hắn cảm thấy cảm giác này thật tuyệt diệu... rất rất tuyệt. Thậm chí hắn còn muốn ông trời cho thời gian dừng lại để khoảnh khắc tuyệt vời này trở thành vĩnh viễn.
- Chày gỗ! Ngươi làm sao mà thẩn thờ thế kia?
Tiểu Thanh Tử quát lớn một tiếng, kéo Thảo Căn từ những suy tưởng đẹp đẽ trở lại thực tại. Thảo Căn cúi đầu gặm nhanh cái đùi gà, như thể muốn che dấu cảm giác của chính mình. Một cảm giác sung sướng khiến tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Loại cảm giác này hắn từ xưa tới nay chưa bao giờ gặp, không có một loại ngôn ngữ nào có thể miêu tả rõ ràng cảm giác này. Xúc cảm vi diệu này vượt quá những cảm thụ ăn uống, vui chơi của hắn trong cả mười năm. Trực giác hắn cũng mách bảo rằng đây là một cảm giác cũng nảy ra từ hai phía.
Tiểu Thanh Tử vừa ăn vừa hỏi :
- Tử Lăng à, mai mốt chúng ta lớn lên ngươi sẽ gả cho ai trong bọn ta? Là ta hay Thảo Căn anh hùng?
Tiểu Lăng nheo mắt nhìn Tiểu Thanh Tử nói :
- Không ai cả!
Thảo Căn trong đầu lại nảy sinh một vấn đề. Hắn chợt nhớ rằng hắn vốn không biết ý tứ của từ "lập gia đình" ra sao. Thường ngày nghe người lớn nói chuyện hắn thậm chí còn không phân biệt được ý nghĩa của việc "lấy vợ" chứ đừng nói đến chuyện kết hôn chân chính. Hắn đột nhiên nghĩ rằng Tiểu Lăng chính là đáp án, mờ ảo hiểu rõ đáp án của mối quan hệ đó. Nghĩ đến đây hắn nhịn không được, liếc mắt nhìn Tiểu Lăng một cái.
Tiểu Lăng dường như cũng có cùng cảm giác, khuôn mặt ửng hồng. Ánh sáng mặt trời chiều cùng ánh lửa hồng tụ trên khuôn mặt thẹn thùng của Tiểu Lăng. Thảo Căn đột nhiên thẫn thờ, có cảm giác giống như bị tuyệt thế cao nhân trong truyền thuyết đánh cho một cái như sấm sét, đầu óc vang lên tiếng "ong ong", nghệch mặt nhìn Tiểu Lăng trong ánh tịch dương xinh đẹp vạn phần. Hắn như chìm đắm trong màn ánh sáng thần kỳ, đầu óc trống rỗng, tự động há miệng cắn vào cái đùi gà chỉ còn xương không. “Ai da!” trong lúc không chú ý thiếu chút nữa ba cái răng đã đi tong rồi.
- Nói giỡn... Nói thế thôi... Hảo tỷ tỷ à! Ngươi hơn ta ba tuổi, ta nghe người lớn nói :"Nữ lớn hơn nam ba tuổi, mai sau ôm một đống vàng."
- Chày gỗ! Để ta nghĩ xem... ta muốn gả cho...
Cha mẹ của Tiểu Lăng vốn làm nghề dệt vải, nghe nhiều thành ra nhiễm. Tiểu Lăng thích nói hai tiếng "Chày gỗ" này, lúc cao hứng hay không cao hứng đều nói vậy. Tác dụng của từ này được hiểu bởi rất nhiều nghĩa tùy theo hoàn cảnh. Thảo Căn, Tiểu Thanh Tử hay thậm chí ngay cả Tiểu Lăng cũng không rõ ràng cho lắm.
- Thơm quá! Thơm quá! Rất rất thơm! Không lẽ đây chính là món ăn trong truyền thuyết vốn là món nhắm rượu của thượng tiên trên chính tầng trời – gà ăn mày - đây sao?
Không nói cũng biết đây chính là “Thuyết Thư Trương” . Rõ ràng là lão đã ngửi thấy mùi thơm có thể lan xa mười dặm mới tìm được bọn hắn. Thảo Căn bình thường vẫn thích “Thuyết Thư Trương” kể chuyện, nhưng lúc này hắn cảm thấy thật là tức giận. Sớm không đến, muộn không đến, hết lần này đến lần khác lại đến vào thời khắc quan trọng như thế này. Chỉ hận thì cũng không có tác dụng, tương lai nhất đinh phải luyện thành tuyệt thế võ công đánh cho lão bay tít tận biên ải, vĩnh viễn không trở về được.
- Cái gì? Không hoan nghênh lão phu à. Thảo Căn không phải muốn nghe chuyện thập đại Thần Binh cùng Huyết Ma hay sao?
“Thuyết Thư Trương” nhìn vẻ mặt quái dị của ba đứa nhóc nói. Chỉ có điều lão chưa nói xong bỗng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt như là có gì đó không đúng, xoay người đi trở lại.
Ba đứa nhóc cảm thấy rất kỳ lạ. Bình thường “Thuyết Thư Trương” sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội được ăn gà do Tiểu Lăng làm, trừ khi lão chết, lão có chết không? Dù thực sự lão sống cũng không được tốt cho lắm. Năm nay lão đã ngoài năm mươi những chuyện nam nữ ngay trước cửa miệng, phụ nữ, thiếu nữ, lão nữ nhân bị lão nói đến không được một vạn cũng đến tám ngàn người.
Ba đứa nhóc quay đầu lại, thấy một lão già tóc bạc vẻ mặt hiền lành đang đi về phía bọn chúng.
- Thơm quá! Mấy đứa nhỏ bọn các ngươi đang ăn món gì mà thơm thế?
- Món này gọi là món gà ăn mày, xin mời lão trượng ngồi xuống đây.
Ba đứa nhỏ thấy lão già tóc bạc phơ, đi đứng có chút khó khăn đều đứng lên giúp lão ngồi xuống.
Lão già đầu bạc một mặt cám ơn mấy đứa nhóc, một mặt chỉ vào “Thuyết Thư Trương” ung dung nói :
- Thuyết Thư lão đệ, có thể kể cho ta cùng mấy đứa nhỏ này một câu chuyện không? Ta sẽ trả hai nén bạc.
- Tốt lắm! Tốt lắm! Thảo Căn cao hứng vỗ mạnh một cái. Hai đứa nhỏ kia nhìn mặt tuy không vui nhưng cũng không hề phản đối.
“Thuyết Thư Trương” nghe âm thanh từ phía sau vọng đến, lão dừng lại nhưng tựa hồ không tình nguyện lắm xoay người rảo bước đến chỗ tụi nhỏ. Vẻ mặt cũng không được tự nhiên cho lắm.
“Thuyết Thư Trương” hướng mặt về phía lão già tóc bạc ngồi xuống phía sau. Lão già đầu bạc quay đầu nói :
- Ha ha, ta thật là có số được ăn, từ mười dặm ngoài xa đã ngửi được mùi của món gà ăn mày này. Sống mà không được ăn món ngon nổi danh thiên hạ này thật là đáng tiếc. Trời đã tối rồi, sao bọn các ngươi vẫn chưa về nhà, lại còn ở đây ăn gà. Không sợ cha mẹ trách mắng hay sao?
- Hôm nay là ngày sinh nhật của ta và Tiểu Thanh Tử, Tiểu Lăng cố ý làm gà cho chúng ta ăn. Lão gia gia, ta cho ông cái đùi gà ngon lành nè. Tiểu Lăng của bọn ta tay nghề nấu ăn rất tuyệt.
Cha của Thảo Căn vốn là lão sư dạy học tư, gia giáo rất nghiêm. Tuy Thảo Căn hay chạy đi nghe thuyết thư Du Hiệp Liệt Truyện nhưng thường ngày vẫn đọc sách thánh hiền, cũng biết cái gì là kính trọng người già, yêu thương em nhỏ.
Lão già tóc bạc nghe vậy đột nhiên cười to, “Thuyết Thư Trương” sắc mặt thay đổi, song chưởng nhanh như chớp đẩy ra đánh thẳng vào ngực trái của lão già đầu bạc. Lão vừa đánh vừa hô to :
- Hắn chính là Tiếu Diện Diêm La, các ngươi chạy mau!