Chạy mà dễ à ? Hai đứa nhỏ này được sinh ra vào ngày mười tháng hai. Tuy không biết ai sẽ trở thành chủ nhân của ta nhưng tiên ông ta nhất định không bạc đãi hai ngươi.
Chỉ trong nháy mắt, lão già tóc bạc đã bay lên, tránh được một chiêu mãnh liệt đã được tính toán từ trước của “Thuyết Thư Trương”.
- Trương Bính Côn, năm đó ngươi giả chết để rời khỏi Thánh Môn không ngờ đến hôm nay muốn làm hư đại sự của ta. Hắc hắc. Đừng trách ta ra tay không nể tình.
Ba đứa trẻ trợn tròn mắt, đặc biệt là Thảo Căn. “Thuyết Thư Trương” không chỉ có thể kể chuyện mà võ công hơn nữa lại rất cao cường, tại giang hồ còn có tiếng tăm không nhỏ là Trương Bính Côn. Chỉ cần hắn có thể học võ công của lão, trong vòng mười năm nữa nhất định sẽ thành cao thủ. Bây giờ hối hận tại sao mình không nghĩ qua trước đó.Tiểu Thanh Tử nhanh trí nhất trong bọn liền kéo hai đứa kia chạy nhanh vào thôi, vừa chạy vừa hô : “Cứu mạng”.
- Chạy đâu ?
Lão già đầu bạc ngự phong phi hành, trong nháy mắt đuổi theo ba đứa nhỏ kia.
- Tiếu Diện Diêm La, ngươi đến từng tuổi này mà thật không có chút thiện tâm nào hay sao ? Không sợ chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục sao ?
“Thuyết Thư Trương” từ sau đuổi đến vung một chưởng bổ vào phía sau Tiếu Diện Diêm La.
- Ha Ha, là đom đóm mà dám cùng tranh với mặt trời hay sao ? Để ta thành toàn cho ngươi .
Tiếu Diện Diêm La quay đầu tay trái đánh ra một chưởng phản kích. “Thuyết Thư Trương”đồng thời mượn lực bay đến chỗ ba đứa nhỏ đang chạy. Tay phải của lão phất một cái ba đứa nhỏ đều bị điểm huyệt nằm xuống. Tiếu Diện Diêm La thuận thế xoay người đón đầu “Thuyết Thư Trương”, động tác liên hoàn nhanh như điện, không hề có chỗ hở.
Tiếu Diên Diêm La cười khẩy, tay của lão đột nhiên dài ra ba tấc, miệng cũng đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái “Tức tức”. Hai bàn tay khổng lồ như thái sơn đè xuống đầu của “Thuyết Thư Trương”
- Khô Cốt Chưởng !
“Thuyết Thư Trương” tựa hồ đối với Khô Cốt Chưởng có chút kiêng dè, nghiêng mình né tránh.
- Hắc hắc, ngươi quả là biết phân biệt, đáng tiếc đã quá trễ rồi !
Tay trái lão bỗng dài ra một thước, đánh vào ngực phải của “Thuyết Thư Trương”
“Oa …””Thuyết Thư Trương” phun ra một miệng máu tươi, văng ra xa ba trượng ngã xuống đất.
- Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối lại xông thẳng vào. Hôm nay ta vốn không muốn lấy mạng ngươi thì ngươi lại tự tay nạp mạng. Chết đi !
Tiếu Diện Diêm La sấn tới phía trên, tay phải giơ cao định đánh xuống một chưởng.
- Đừng đả thương lão !
Thảo Căn trông thấy tình thế trước mắt lập tức hét lớn.
Không biết đã bao nhiêu lần hắn mơ tưởng đến việc chính mình có thể tập được vô thượng thần công, trở thành tuyệt thế anh hùng sát yêu trừ ma, hành hiệp trượng nghĩa. Trước mắt thấy “Thuyết Thư Trương” đã có giao tình với mình lâu năm sắp mất mạng dưới chưởng của Tiếu Diện Diêm La. Tâm địa trời sanh hiệp nghĩa đã không do hắn tự chủ bật thốt lên mà quên rằng chính mình vốn yếu ớt vô lực, dẫu muốn hành hiệp trượng nghĩa có được hay không đây ?
- Hắc hắc, nể mặt tiểu bằng hữu cầu xin, ta tha ngươi một mạng !
Kỳ tích xuất hiện ! Tiếu Diện Diêm La âm thầm thu lại cự chưởng.
- Tiểu Thanh Tử, Tiểu Thanh Tử tỉnh lại đi !
- Ngươi là ai, mau thả con ta ra !
- Tiểu Lăng, ngươi không sao chứ ?
Trong lúc này từ cổng thôn, có sáu người chạy đến hướng này tay cầm cuốc xẻng. Hai người bổ nhào đến Tiểu Thanh Tử, hai người chạy đến chỗ Tiểu Lăng thăm hỏi.
Thanh âm “Thuyết Thư Trương” yếu ớt vang lên :
- Chạy đi ! Các ngươi chạy mau lên !
Sáu người thôn dân này thấy “Thuyết Thư Trương” bị đánh đến nỗi miệng phun đầy máu, sợ mấy đứa nhỏ cũng bị tập kích, liền lấy cuốc xẻng phan vào đầu Tiếu Diện Diêm La.
- Muốn chết ! Nghe âm thanh từ khắp thôn vọng đến, Tiếu Diện Diêm La như muốn tốc chiến tốc thắng, sắc mặt lạnh tanh huy động cự chưởng đánh về sáu thôn dân.
- Thôi lão yêu, ngươi dám ! Một âm thanh truyền tới, tiếp theo là một luồng ánh sáng rực rỡ đẹp mắt bay đến.
Nhưng vì trời tối, cả sáu thôn dân đều bị chưởng phong đánh trúng. Tất cả đều văng ra xa miệng phun đầy máu tươi ngã xuống đất không trụ được trong chốc lát,
“Cha, mẹ …” Tiểu Thanh Tử và Tiểu Lăng cùng hét lên, nước mắt như mưa. Mặc dù các thôn dân bị hại không phải là cha mẹ của chính mình, Thảo Căn không tự chủ được cũng khóc lớn lên nhưng lại giương mắt nhìn thẳng về phía Tiếu Diện Diêm La, ánh mắt ánh lên nỗi sợ hãi.
Kiếm !
Một bảo kiếm hàn quang lóa mắt xuất hiện !
Một thanh kiếm dài ba thước xuất hiện trong chớt mắt. Kiếm mang dáng vẻ cổ xưa, mũi kiếm như nước thu thăm thẳm, Thân kiếm trong ánh chiều tà ánh lên rõ sự sắc bén, có thể thấy đây rõ ràng không phải là một vật phàm.
Người cầm kiếm là một người đàn ông trung niên khoảng trên ba mươi tuổi, thân mặc áo xanh, mắt to mày rậm đang cầm bảo kiếm hướng về phía Tiếu Diện Diêm La sát khí đằng đằng.
Tiếu Diện Diêm La chợt cười quái dị nói :
- Thanh minh kiếm, một thanh kiếm tốt ! Đáng tiếc nó lại phải lập tức đổi chủ … Ha ha …
Người đàn ông trung niên tức giận nói :
- Thôi lão yêu, ta đã truy tìm ngươi rất lâu rồi. Ngươi thường đem nam đồng tàn sát vô tội vạ, thật là tội đáng chết vạn lần !
- Thiệt là lạ ! Chỉ giỏi đổ thừa, bọn chánh đạo các ngươi khắp nơi đều cùng Thánh Môn bọn ta đối nghịch, lại cướp mất chuyển thế linh đồng của chúng ta. Bọn ngươi còn sử dụng Hoán Huyết chi thuật thì đích thực là xa rời thiên đạo. Ta theo lẽ hành sự thì bất quá là thế thiên hành đạo. Bọn các ngươi thì nghịch thiên hành sự, tội không thể tha ! Ngụy Tử Thành, ngày này năm tới chính là ngày giỗ của ngươi.
- Ăn nói ngông cuồng, bẻ cong sự thật !
Trung niên nam tử chính là Ngụy Tử Thành nói xong liền bắt kiếm quyết, Thanh Minh kiếm ánh sáng bạo khởi, chém đến Tiếu Diện Diên La
“ Kiếm tốt ! Nội lực cũng khá !” Tiếu Diện Diêm La tựa hồ như đánh giá thấp Ngụy Tử Thành, cũng có chút sợ hãi Khô Cốt chưởng lập tức hóa thành một màn chưởng ảnh nghênh tiếp.
“Choang … ! “ Trong khoảng khắc chưởng kiếm đã đánh với nhau cả trăm chiêu, trong nhất thời không phân biệt đâu là chưởng ảnh, đâu là bóng kiếm. Tiếu Diện Diêm La tay lúc ngắn lúc dài lại còn có thể xoay ngược góc độ tấn công siêu việt lạ thường làm người ta khó lòng đề phòng. Cũng may Ngụy Tử Thành thân đã trải qua trăm trận chiến, thấy nguy không sợ tuy nhiều lần gặp nguy hiểm nhưng đều biến nguy thành an, chuyển Thanh Minh kiếm công thành thủ lấy tĩnh ứng phó với biến hóa của đối phương.
Ngụy Tử Thành năm mười tám tuổi xuất đạo, một mình một kiếm tiêu diệt Ma Môn Ngũ Độc Đường, nhất kiếm chém đầu ác nhân Âm Dương Tử dương danh thiên hạ. Năm hai mươi tuổi là cao thủ đệ nhất trong số thanh niên cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo tham gia đại hội “Tào Châu luận kiếm”. Năm hai mươi lăm tuổi cùng với Thái Sơn thần kiếm môn Trần Trì Hiên đại chiến cùng với tứ đại trưởng lão của Ma Môn ở Hoàng Sơn (*) trong ba ngày ba đêm sau đó dành chiến thắng. Từ đó Ngụy Tử Thành, Trần Chi Hiên cùng Ma Môn tứ đại trưởng lão không còn xuất hiện trên giang hồ nữa, cũng được nhân sĩ trong chánh đạo lưu truyền thành một giai thoại. Ngụy Tử Thành năm nay ba mươi, võ công và trí tuệ đã hơn xưa rất nhiều, trong lòng cũng không khỏi thất kinh. Nếu năm năm nay không ngấm ngầm tu luyện chỉ sợ thanh danh đã bị hủy bởi Tiếu Diện Diêm La.
Kỳ thật Tiếu Diện Diêm La lại càng kinh ngạc hơn. Lão tuy đã nghe sự tích về Ngụy Tử Thành , đặc biệt là cuộc chiến ở Hoàng Sơn , tứ đại trưởng lão của Ma Môn ôm hận trở về, từ đó không xuất hiện trên giang hồ nữa. Đối với Ma Môn đó là đả kích rất lớn. Nhưng Ngụy Tử Thành thành danh cũng là nhờ đứng chung với thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên. Còn về phần mình, năm mươi năm tu luyện ma công thuần thục, hơn nữa gần đây đã luyện thành ma công tuyệt kỹ bí truyền, tưởng rằng có thể đánh bại hắn dễ như trở lòng bàn tay. Không ngờ được rằng Ngụy Tử Thành kiếm pháp không chỉ tinh diệu mà bên trong còn ẩn tàng nội lực hùng hồn, tuy là bị ép phải về thế thủ nhưng chương pháp không hề loạn. Cho dù lão có biến ảo khô cốt chưởng như thế nào đi nữa thì Thanh Minh kiếm vẫn như núi đá đứng vững bên vực sâu, trụ lại vững vàng không chỉ vậy ẩn tàng trong thế thủ còn có một chút ý muốn chuyển thủ thành công. Lão tự nói: “Không ngờ Ngụy Tử Thành đã luyện đến tầng bảy Thượng Thanh (Thái Ất Đan Dương Kinh) ta không thể khinh địch.” Ý niệm này nảy ra, lão đột nhiên nhảy ra khỏi trận chiến.
- Hắc hắc, công phu khá lắm, thật là đáng tiếc lại phải tan xương nát thịt.
Tiếu Diện Diêm La cười một tiếng quái dị. Hai khô cốt cự chưởng quỳ dị trong không trung chập lại, song chưởng đẩy ra một quang cầu, trong quang cầu có một bộ xương lấp lánh. Từ trong miệng bộ xương phun ra một luồng quỷ hỏa, trong không trung nhất thời vang vọng tiếng quỷ khóc sói tru, Cảnh tượng quả thật giống như dưới Diêm La địa phủ, thực làm người ta phải rợn tóc gáy. Ba đứa nhỏ thấy vậy tiếng khóc càng lớn. Phía sau trên đầu bộ xương, Tiếu Diện Diêm La nhanh như chớp rút ra một đoản đao dày đặc âm khí. Trong nháy mắt lão xuất ra năm đao trên không, năm luồng âm sâm điện quang xuất hiện trước sau trái phải vây quanh bộ xương khô ở giữa hướng về phía Ngụy Tử Thành ép xuống.
Ngụy Tử Thành hoảng hốt la lớn :
- Ngũ hành Diêm La Trận !
(*) Hoàng Sơn, ngày xưa gọi là Y Sơn, Đường Thiên Bảo năm thứ sáu ( năm công nguyên 747) theo truyền thuyết Y hiên viên Hoàng Đế từng ở tại Hoàng Sơn luyện đan vũ hóa thăng thiên. Đường Minh Hoàng đổi tên Y Sơn thành Hoàng Sơn. Đến thời nhà Minh, Từ Hà Khách tán thưởng “ Đăng Hoàng Sơn thiên hạ vô sơn, quan chỉ hĩ ”. Quyển sách này không lấy chính sử làm nguyên tắc, nhắc đến Hoàng Sơn không xưng danh khác