“ Ngũ Hành Diêm La trận !” Ngụy Tử Thành kinh ngạc hô lớn lên .
Trên mặt Tiếu Diện Diêm La nở ra một nụ cười kỳ dị, lão nói :
- Không sai ! Tên tiểu tử họ Ngụy kia, trừ khi chịu gia nhập làm môn hạ của Thánh Môn, nếu không ngươi không thể tránh khỏi cái chết.
Phía sau Ngụy Tử Thành còn có ba đứa nhỏ và thôn nhân đang kéo đến càng lúc càng đông, Ngụy Tử Thành hoàn toàn không có cơ hội tránh né sát chiêu này. Hắn bình tĩnh hít một hơi rồi thu hồi Thanh Minh kiếm. Kiếm khí cũng thu hết vào trong thân kiếm. Trong chớp mắt Thanh Minh kiếm bỗng phát sáng rực rỡ, trong không trung phản phất lờ mờ một hình ảnh thái cực bát quái đồ.
“Thái Cực Bát Quái Đồ” nhanh như chớp bay lên đối đầu “Diêm La ngũ hành trận” đang đánh xuống. Một âm thanh “Tê tê” phát ra, đồng thời ánh lửa tràn ngập cả bầu trời. Ngụy Tử Thành thừa dịp phất tay một cái hướng về ba đứa nhỏ. Huyệt đạo của ba hài tử liền được giải khai. Thảo Căn tự nhiên thấy mình đã có thể động đậy liền ôm lấy Tiểu Lăng cùng Tiểu Thanh Tử giương mắt nhìn trận chiến đang đến hồi căng thẳng của hai cao thủ.
“Thái Cực Bát Quái Đồ” sau đợt va chạm liền bị “Ngũ Hành Diêm La Trận” thôn phệ. Ngụy Tử Thành thấy vậy liền bày ra thêm hai “Thái cực bát quái đồ” để đón đầu “Diêm La Ngũ Hành Trận”.
- Ha ha ! Đúng là không biết tự lượng sức.
Trên không trung Tiếu Diện Diêm La chém ra năm đao, “Ngũ Hành Diêm La Trận” bỗng biến mất, bộ xương khô được giải thoát lại càng lao xuống dũng mãnh hơn. Năm luồng ánh sáng được giải phóng lao xuống tập kích Ngụy Tử Thành từ năm phía khác nhau.
Trong nháy mắt Ngụy Tử Thành xuất ra năm cái “Thái cực bát quái đồ” nhỏ sau đó thét lớn một tiếng, người và kiếm hợp nhất bay thẳng đến bộ xương khô. Từ xa có thể thấy một quang cầu xuất hiện trên mũi kiếm Thanh Minh, quang cầu sáng chói làm lóa mắt mọi người. Dưới ánh sáng của quang cầu, dường như đêm đã chuyển thành ngày, trong quang cầu lại còn ẩn hiện một thái cực đồ huyền bí.
- Thái Ất Thần Quang ! Ngươi đã luyện đến tầng thứ tám của Thái Ất Đan Dương Kinh ?
Nếu không đích mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Tiếu Diện Diêm La quả thực không bao giờ tin được chuyện đang xảy tại đây. Trong cuộc chiến Hoàng Sơn năm năm trước, Ngụy Tử Thành bất quá chỉ mới đạt đến tầng thứ sáu của Thái Ất Đan Dương Kinh. Năm năm trôi qua Ngụy Tử Thành có thể đạt đến tầng thứ bảy đã là chuyện không tưởng. Lão không ngờ Ngụy Tử Thành đã đạt tầng thứ tám của Thái Ất Đan Dương Kinh, công lực hơn nữa lại rất cao cường. Đối với một chiêu Thái Ất Thần Quang uy danh lẫy lừng, lão cũng không nắm chắc thắng lợi trong tay.
“ Oanh long” bộ xương khô đã bị Thái Ất Thần quang đánh tan ra thành từng mảnh, Ngụy Tử Thành nhanh chóng chuyển sang công kích Tiếu Diện Diêm La, người và kiếm hợp nhất lao thẳng đến lão quỷ.
Tiếu Diện Diêm La có chết cũng không nghĩ ra sự tình lại trở nên thế này. Ngũ hành Diêm la trận bị phá hủy trong nháy mắt. Lão nhanh chóng chém ra bảy đao, hy vọng có thể ngăn cản thế tiến mãnh liệt của Ngụy Tử Thành.
Thái Ất Thần quang thế như chẻ tre trong khoảnh khắc đã chém đứt thanh đoản đao tạo thành từ ma khí trong tay của Tiếu Diện Diêm La, sau đó bổ đến ngực trái của Tiếu Diện Diêm La. Tiếu Diện Diêm La thân đã trải qua trăm trận, gặp nguy không hoảng, huy động cự chưởng vỗ vào thân kiếm. Đồng thời lão mượn lực phản chấn để né một kiếm kinh hồn này. Lão đã tính toán thời cơ thật chuẩn xác để ra tay hy vọng giữ được một mạng.
Không ngờ dù Thanh minh kiếm chịu một kích nhưng vẫn cắm vào ngực bên phải của Tiếu Diện Diêm La, máu tươi phun ra ào ạt.
Ngụy Tử Thành miễn cưỡng xuất ra Thái Ất Thần Quang đã tiêu hao cạn kiệt nội lực, sắc mặt trắng bệch. Nhìn thấy Tiếu Diện Diêm La bị thương từ xa trong lòng lo lắng không yên. Nếu lão quỷ quả thật không chết, với tính cách giết người như ngóe của lão, chỉ e rằng cả trăm thôn dân đều sẽ gặp họa sát thân. Thanh Minh kiếm xuyên qua ngực phải của Tiếu Diện Diêm La để lại một luồng ánh sáng màu xanh dọc theo đường bay. Tiếu Diện Diêm La vào lúc hấp hối giọng thều thào :
- Ta …. đã … đánh giá thấp ngươi rồi !
Ngụy Tử Thành nói :
- Nếu ngươi có Khô Cốt Đao trong tay, kẻ bại sẽ chính là ta.
Tiếu Diện Diêm La thu hết tàn hơn cười lên một tiếng quái dị :
- Không hổ danh là Thanh Minh thần kiếm ! Bọn đồ đệ … nhất định … sẽ báo thù cho ta.
Một cao thủ của Ma Môn đã mất mạng.
Thảo Căn chạy nhanh đến chỗ Thuyết Thư Trương đang nằm. Hắn ngồi xuống trước mặt líu ríu :
- Trương lão gia, Trương lão gia, người cảm thấy thế nào ? Có sao không ?
- Ta không sao … Ta còn phải kể cho ngươi nghe chuyện thập đại Thần Binh và Huyết Ma nữa mà.
Trên khóe miệng Thuyết Thư Trương còn lưu một dòng máu tươi. Lão nói giọng thều thào dường như phải vắt kiệt sức lực trong cơ thể mình để nói chuyện. Sau khi nói xong lão chịu không nổi lại phun ra một ngụm máu.
- Trương lão gia ! Trương lão gia …. Ngụy đại hiệp ! Ngụy đại hiệp ! xin ngài hãy mau đến đây cứu chữa cho Trương lão gia.
Trong mắt của Thảo Căn, Ngụy Tử Thành dường như là thần tiên vì vậy hắn không chần chừ lên tiếng cầu xin Ngụy Tử Thành cứu giúp Thuyết Thư Trương.
Ngụy Tử Thành đang xem xét thương tích của các thôn dân bị Tiếu Diện Diêm La đả thương thì nghe tiếng cầu cứu của Thảo Căn. Ngụy Tử Thành từ từ đi tới bên cạnh Thuyết Thư Trương, cầm lấy tay lão bắt mạch. Sau khi đã xem xong kinh mạch trên người Thuyết Thư Trương, Ngụy Tử Thành cau mày, lập tức trút nội lực từ bản thân vào kinh mạch của Thuyết Thư Trương. Sau một khoảng thời gian, vẻ mặt của Thuyết Thư Trương bắt đầu khôi phục chút sắc hồng. Thảo Căn thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, lòng sùng kính đối với Ngụy Tử Thành lại tăng thêm một bậc. Hắn tự nhủ cho dù sau này có xảy ra chuyện gì nhất định cũng phải bái Ngụy Tử Thành làm sư phụ, nhất quyết thực hiện ước mơ hành hiệp trượng nghĩa đã ăn sâu vào máu thịt của hắn. Sau này hắn phải tung hoàng giang hồ, đem những bọn như Tiếu Diện Diêm La giết sạch.
- Tạ ơn Ngụy đại hiệp đã ra tay cứu giúp. Lão già này cũng biết người đã hao tổn rất nhiều nội lực trong trận chiến lúc nãy. Ta vốn tội nghiệp sâu nặng, người cũng không cần lãng phí nhiều nội lực như vậy.
Thuyết Thư Trương sau khi nhận được chân khí của Ngụy Tử Thành tiếng nói cũng rõ ràng hơn.
- Phong cảnh nơi đây thật thanh bình, thật là xứng đáng là quê hương của Khổng Tử, Thiết Diện Thư Sinh Trương Bính Côn cũng chọn nơi đây làm nơi ẩn cư, thật sự rất có ý nghĩa. Vãn bối chỉ là lớp hậu sinh …
Trương Bính Côn ngày xưa trong giang hồ được mệnh danh là Thiết Diện Phán Quan, cùng với Tiếu Diện Diêm La giết người vô số. Trong nhân gian còn lưu truyền lại những câu chuyện khiến người ta phải run sợ về những nhân vật trong Ma Môn này. Vì vậy người dân đã đặt tên cho một trong ba hung thần ác sát là Thiết Diện Phán Quan, lại hay dùng danh tự này ra để dọa mấy đứa con nít không chịu nghe lời: “ Ngươi khóc nữa thì Thiết Diện Phán Quan sẽ đến bắt ngươi đi !” Vì vậy những đứa bé rất sợ danh tự này, Ngụy Tử Thành cố ý đổi Thiết Diện Phán Quan thành Thiết Diện Thư Sinh là để tránh làm mấy đứa nhỏ như Thảo Căn hoảng sợ.
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Ngụy đại hiệp trạch tâm nhân hậu, võ nghệ lại rất cao cường, tương lai chính là nhất đại tông sư mọi người kính phục.
Trương Bính Côn tự nhiên có thể thấy rõ ràng ý tốt của Ngụy Tử Thành, lão vô cùng cảm kích, tiếng nói như phát ra từ tận đáy lòng.
Thảo Căn xen vào nói :
- Trương lão gia, thì ra là ông có danh tiếng lớn như vậy, nhất định sau này ông phải dạy con võ công. Con muốn mai sau lớn lên cũng giống như người trước kia, hành hiệp trượng nghĩa.
- Đúng là đứa bé ngốc, trên đời có rất nhiều người đáng để ngươi theo học. Ta tội nghiệt sâu nặng, cũng không còn sống được bao lâu, vốn chẳng còn gì để mà luyến tiếc nữa .Ngươi muốn học thì phải theo học Ngụy đại hiệp mới đúng.
- Dạ ! Con nhất định sẽ học tập chăm chỉ nơi theo tấm gương của Ngụy đại hiệp.
Trương Bính Côn nói trúng tâm tư của Thảo Căn khiến hắn vui mừng khôn kể xiết.
- Tiền bối đã quá khen vãn bối rồi, nếu không do tiền bối ra tay cứu giúp cả ba đứa nhỏ này đã sớm rơi vào ma chưởng của lão ma đầu Tiếu Diện Diêm La rồi. Ba đứa nhỏ này chắc chắn cả đời này cũng không quên ơn cứu mạng của lão tiền bối.
- Đứa nhỏ này … khụ khụ …
Trương Bính Côn vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu, đến lúc này thân như ngọn đèn dầu sắp cạn. Lão bắt đầu vừa ho vừa thổ ra máu tươi.
- Trương lão gia ! Trương lão gia !
- Ta không sao … chẳng qua là hút thuốc quá nhiều thôi … hút thuốc nhiều …
Thiết Diện Phán Quan Trương Bính Côn bình sinh giết người vô số. Mười năm trước được thần kiếm Trần Trì Hiên điểm hóa, do hối hận tội lỗi mình đã gây ra lão đã rời khỏi Ma Môn. Hôm nay vì cứu mạng ba đứa nhỏ mà lão đã đánh đổi bằng cả tính mạng của chính mình. Nhưng sự đời từ xưa đến nay vốn dĩ vô thường, nhân quả thật không thể nào hiểu thấu được. Ba đứa nhỏ được hắn cứu hôm nay lại là nguyên nhân của một trận mưa máu trên giang hồ sau này. Cái gì là đúng, cái gì là sai, làm sao biết được ?
- Trương lão gia, Trương lão gia ….
Thảo Căn khóc rống lên.