Đêm ngày mười tháng hai, một đêm sao sáng đầy trời, tại mộ địa của Bách Gia thôn ấp Lưu làng Bình Xương.
Trên mặt đất đã xuất hiện bốn ngôi mộ mới của Thuyết Thư Trương, cha mẹ của Tiểu Lăng, bá phụ bá mẫu của Tiểu Lăng và cha mẹ của Tiểu Thanh Tử. Trước mộ phần là Ngụy Tử Thành và người dân trong thôn đang làm lễ bái. Tiểu Lăng đột nhiên chỉ trong một thời gian ngắn mất hết tất cả người thân xung quanh khóc đến nỗi toàn thân đẫm nước mắt. Tiểu Thanh Tử đã ngừng khóc, ánh mắt dâng đầy nỗi bi phẫn. Thảo Căn tuy đang được cha mẹ ôm trong lòng, vẫn không kiềm chết được cảm xúc, cũng nhỏ lệ khóc thương những người xấu số. Cha Thảo Căn vốn bị bệnh suyễn lâu năm, mẹ hắn vì phải chăm sóc cho cha hắn mà cho dù nóng vội cho sự an nguy của Thảo Căn, cũng không kịp đến với hắn, nhờ vậy cũng tránh được một trường hạo kiếp.
Ngụy Tử Thành hướng đến Tiểu Thanh Tử khẽ hỏi: “ Tên của ngươi là gì?”
Tiểu Thanh Tử đáp: “Lục Hằng Thanh!”
“Hôm nay là ngày sinh của ngươi à?”
“Vâng!”
“Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi!”
Ngụy Tử Thành quay sang phía Thảo Căn hỏi:”Ngươi thì sao?”
“Ta… Ta tên là Lý… Lý Thảo Căn, ta và Tiểu Thanh Tử sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm… Ta nghe cha nói ta sinh vào giờ mẹo sớm hơn so với Tiểu Thanh Tử ba canh giờ”. Thảo Căn từ trước đến giờ vốn có một tật xấu là quá thành thật, người khác hỏi hắn chuyện gì hắn cũng đều thành thật mà khai báo hết cả không hề giấu giếm một chút gì cả. Cũng vì cái tật xấu này mà hắn đã bị phụ thân nghiêm trị không biết bao nhiêu lần, đúng là một tiểu tử cứng đầu không biết hối cải. Ngoài ra thì hắn còn có một tật xấu là rất cứng đầu, một hán tử kiên nghị, đúng là loại nam tử mà người ta nói “chưa đến Hoàng Hà chưa cam lòng”, đó cũng có thể nói là một dạng ngu ngốc. Bình thường cha hắn rất nghiêm khắc với hắn, hắn rất muốn đổi tên thành Anh Hùng nhưng lão nhân gia vì đã hiểu rõ thế sự nên quyết đặt tên hắn là Lý Thảo Căn. Vì điểm này nên trong lòng Thảo Căn có điểm hận chính cha mẹ của mình, cũng vì vậy mà trong tâm tưởng của hắn hình thành một loại nghịch phản với bề trên. Tính quật cường cùng phản nghịch rõ ràng không phải con đường đưa hắn đến đỉnh cao, trái lại là con đường dẫn thẳng đến vực sâu.
“Còn cô bé ấy?” Ngụy Tử Thành hỏi tiếp:
“Tên cô ấy là Lục Tử Lăng, năm nay mười ba tuổi, cô ấy lớn hơn ta ba tuổi… thân nhân của cô ấy đều đã qua đời… cô ấy thật đáng thương… cô ấy cũng rất tốt, vả lại còn làm món gà ăn mày rất ngon… ôi chao!” Thảo Căn đang nói đến lúc cao hứng thì bị cha của hắn nhéo vào cánh tay.
Ngụy Tử Thành mặt có chút tiếu ý, thong thả quay lại nói với trưởng thôn: “Hiện nay Ma Môn đang ra sức tìm kiếm một nam đồng sinh ngày mười tháng hai, ta sợ bọn hắn ở lại trong thôn sẽ mang lại rắc rối cho mọi người. Nếu lão trượng tin tưởng tại hạ xin cho phép ta mang Lục Hằng Thanh và Lục Tử Lăng về Long Hổ Sơn Thượng Thanh Cung học tập võ công rèn luyện thân thể. Nếu sau này bọn chúng có cơ hội cũng có thể báo thù rửa hận cho cha mẹ và người thân.
“Trương lão bá, ta đồng ý!” Tiểu Thanh Tử hướng tới trưởng thôn nói lớn, giọng cương quyết như chém đinh chặt sắt. Ngụy Tử Thành lấy tay xoa đầu Tiểu Thanh Tử có vẻ rất hài lòng.
“Thật là tốt quá, ta xin thay mặt cha mẹ hắn dưới cửu tuyền tạ ơn ngài, ngài đối với Bách Gia Thôn chúng tôi chính là đại ân nhân…” Đối với Bách Gia thôn mà nói thì Ngụy Tử Thành đã giải quyết được một vấn đề nan giải của thôn dân. Trưởng thôn như đã cất được gánh nặng trong lòng, miệng thốt lời tạ ơn không ngớt.
“Còn ta thì sao?” Thảo Căn vô cùng nóng ruột hỏi. Nguyên lai hắn rất muốn bái Ngụy Tử Thành làm sư phụ, không ngờ Ngụy Tử Thành không hề nhắc đến hắn.
“Ngươi? Ngươi có nguyện ý học võ không?” Ngụy Tử Thành ngồi xuống trước mặt hắn hỏi.
“Ta nguyện ý!” Thảo Căn trả lời như chém đinh chặt sắt, hắn đã đợi ngày này từ lâu, nay mộng ước đã có thể trở thành sự thật, làm sao để cơ hội vuột qua được chứ?
Ngụy Tử Thành đứng dậy nói với cha mẹ Thảo Căn: “Lý huynh, tẩu phu nhân, ta biết các người sẽ không đồng ý rời khỏi nơi đây, nhưng nếu ở lại ngày nào sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm đối với Thảo Căn, không chỉ thế còn có thể liên lụy đến người trong thôn. Lý huynh thân thể đang mang bệnh, từ đây đến Long Hổ Sơn lại khá xa, ta muốn đưa Thảo Căn đến làm đệ tử của Thần Kiếm Môn. Thần Kiếm Môn uy chấn thiên hạ, Ma Môn sẽ không dám tìm đến Thái Sơn mà kiếm chuyện. Ta thấy Thảo Căn có nguyện ý muốn học tập võ công, ta chợt nghĩ có thể phó thác Thảo Căn cho nghĩa huynh của ta là thần kiếm Trần Trì Hiên, không biết ý các hạ thế nào?”
“Tốt quá! Tốt quá!” Thảo Căn trong lòng bay bổng, hắn ước mơ làm anh hùng từ nhỏ, bây giờ có thể theo thiên hạ đệ nhất thần kiếm học võ công. Thảo Căn tự hỏi trong lòng không biết mình đã tu từ kiếp nào mà có được phúc duyên thế này. Trí tưởng tượng lại đưa hắn đi xa về phía trước. Trong tâm tưởng của Thảo Căn xuất hiện một nhân ảnh mặc áo trắng, một máu trắng tinh như tuyết, một thanh thần binh tuyệt thế, một đoạn anh hùng truyền kỳ, vượt qua thiên quân vạn mã lấy thủ cấp quân địch như lấy một món đồ trong túi của mình, xuyên qua hàng ngàn ngọn núi có thể giết Huyết Ma dễ như trở bàn tay. Một khí khái hào hùng trải khắp thiên địa được vạn người kính ngưỡng, tiêu diêu tự tại tiếu ngạo giang hồ phảng phất trong tâm Thảo Căn.
Nhiệt huyết nam nhân cháy bừng bừng trong tâm can của Thảo Căn, giấc mộng mà hắn si mê cả đời sắp thành hiện thực trước mắt chẳng lẽ không phải là chuyện tốt hay sao? Nỗi vui mừng ngập tràn trong tâm trí Thảo Căn, như ngọn sóng dâng cao bao trùm khắp cả thiên hạ. Hắn thật là đã may mắn gấp mười lần người khác, không biết kiếp trước đã tu hành thế nào mà nay lại gặp phúc phận như thế này.
“Tạ ơn ý tốt của Ngụy đại hiệp, tại hạ cảm kích không sao kể xiết, đến Thái Sơn học nghệ… có điều… cho dù… Tại hạ cũng không muốn giấu giếm Ngụy đại hiệp, kẻ hèn hy vọng hắn có thể học sách thánh hiền, tương lai sau này có thể làm rạng rỡ tổ tông Lý gia.” Cha của Thảo Căn cố gắng giải bày nỗi lòng của mình.
“Cha! Con muốn học võ công, con rất muốn học! Ngụy đại hiệp, ta muốn học võ công, xin ông hãy khuyên nhủ cha ta.” Thảo Căn vừa trải qua giấc mộng thật đẹp, nghe cha hắn nói vậy, tim liền muốn rớt ra ngoài, cầu xin Ngụy Tử Thành liên hồi.
“Lý huynh có điều không biết, Thái Sơn Thần Kiếm Môn rất tôn trọng Nho học, khai sơn tổ sư chính là học giả Đổng Minh Uyên kiến thức vô cùng quảng đại. Nếu đệ tử nào không tu luyện võ học, cũng phải đọc sách làm thơ. Từ xưa đến nay môn hạ Thái Sơn đều là những vị học giả uyên bác. Lý huynh có thể không tin lời nói của tiểu đệ nhưng tất cả nhân sĩ trong giang hồ đều biết chuyện này.” Ngụy Tử Thành chắp tay nói.
Nghe xong những lời này từ Ngụy Tử Thành lại nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Thảo Căn, mẹ của Thảo Căn không tỏ vẻ phản đối, Lý Cảnh Xuân sau cùng cũng phải đáp ứng hắn. Thảo Căn trong lòng rất cao hứng nhưng lại sắp phải chia xa những người bạn thân thiết nhất của mình, cũng không khỏi có chút thất vọng trong lòng.
Ngày hôm sau, nhóm của Ngụy Tử Thành cùng bái biệt người của Bách Gia Thôn lên đường. Long Hổ Sơn Thượng Thanh Cung vốn ở phía nam của Bách Gia Thôn còn Thái Sơn Thần Kiếm Môn lại ở phía bắc, bọn họ định chia làm hai nhóm đi về hai hướng nhưng vì Ngụy Tử Thành lo sợ có chuyện bất trắc xảy ra trên đường đi của một nhà ba người bọn Thảo Căn nên muốn hộ tống bọn hắn đến Thái Sơn. Vả lại Ngụy Tử Thành cũng muốn thăm lại vị nghĩa huynh đã năm năm không gặp mặt của mình – Trần Trì Hiên.
Trên đường đi, do vừa mới mất thân nhân hai đứa nhỏ Tiểu Thanh Tử và Tiểu Lăng luôn trầm mặc ít nói chuyện, Thảo Căn thì vừa cảm thấy hưng phấn lại vừa cảm thấy mất mát. Hưng phấn là vì chiếu theo lộ trình thì giấc mơ của hắn càng ngày càng gần, còn mất mát là vì không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại bọn Tiểu Thanh Tử và Tiểu Lăng. Nỗi buồn mênh mang nhất trong kiếp nhân sinh chính là ly biệt. Thảo Căn tựa hồ cũng hiểu được cái cảm giác ly biệt buồn vời vợi này. Hắn cảm thấy trong người như có một cảm xúc kỳ lạ ép xuống lồng ngực khiến hơi thở trở nên khó khăn.
Ngụy Tử Thành thấy ba đứa trẻ đều không vui vẻ, liền kể rất nhiều chuyện cho bọn chúng nghe. Những câu chuyện kỳ lạ trong võ lâm, những nhân vật anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, tất nhiên cũng kể về vị nghĩa huynh là thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên. Theo lời kể của Ngụy Tử Thành thì Trần Trì Hiên mới chính là anh hùng đích thực trong thiên địa, là người chí nhân chí nghĩa, võ công cao cường luôn trợ giúp giang hồ chính nghĩa. Thảo Căn đối với vị sư phụ còn chưa biết mặt này quả thật là kính ngưỡng như thần, cả ngày cứ thao thao như nước chảy mây trôi, liên miên bất tuyệt.
Một ngày kia cả sáu người đã bước vào địa phận của Thái Sơn. Cả sáu người đang ngồi ăn cơm ở một quán ven đường, chợt thấy một con chim rực rỡ trong ánh sáng ngũ sắc bay đến đậu trên vai Ngụy Tử Thành. Ngụy Tử Thành lấy ra một mảnh giấy từ chân chim xuống đọc. Ngụy Tử Thành đọc xong mảnh giấy, vẻ mặt xuất hiện vẻ nghiêm trọng đến bên cha mẹ Thảo Căn nói: “Ta vừa mới nhận được tin tức của sư môn do phượng loan mang đến, ta lập tức phải trở về Đại Thượng Thanh Cung thật sự không thể cùng đi với mọi người đến Thái Sơn nữa. Đi theo hướng này thêm mười dặm nữa là đến địa giới của Thái Sơn, ta sẽ viết một phong thư để Anh Hùng cầm đi, nghĩa huynh của ta là Trần Trì Hiên sau khi xem thư tự nhiên sẽ thu nhận Anh Hùng làm đồ đệ, các người cũng có thể ở một nơi xung quanh Thái Sơn mà sinh sống dạy học.
Ngụy Tử Thành nghe nói Thảo Căn có nguyện vọng muốn đổi tên thành Anh Hùng, sau này trên đường đi bèn gọi hắn là Anh Hùng, Thảo Căn cảm thấy đắc ý vô cùng, dần dà cha mẹ Thảo Căn cũng đành chịu cho hắn đổi thành tên mới. Thảo Căn đối với Ngụy Tử Thành cảm kích đến rơi nước mắt.
“Mấy ngày vừa qua nhờ có Ngụy đại hiệp chiếu cố cho bọn tại hạ, cả nhà Lý mỗ khó mà tỏ lòng cảm kích ân tình này, xin nhận của Lý mỗ một lạy.” Lý Cảnh Xuân định quỳ xuống thì Ngụy Tử Thành ngăn lại:
”Lý huynh quá khách khí rồi, để ta lập tức viết một phong thư… Tiểu nhị, ở đây có giấy và bút mực không?” Ngụy Tử Thành nói
Ngụy Tử Thành đứng lên đi về phía chưởng quầy bắt đầu viết thư. Phượng loan trên vai hắn bay đến đậu trên vai Tiểu Lăng cùng Tiểu Lăng đùa giỡn. Tiểu Lăng Tử nhìn thấy phượng loan ngũ sắc thì thần tình cao hứng, buông đũa bắt đầu đùa giỡn với phượng loan. Phượng loan quả thực là một con vật thông linh, dù mới gặp Tiểu Lăng nhưng rất ăn ý, chơi đùa một hồi cao hứng nó phóng lên không trung rồi lộn nhào ba vòng khiến mọi người đang xem bỗng trố mắt ra mà vỗ tay. Tiếng cười vang lên tràn ngập không gian làm không khí thương cảm trong lúc ly biệt cũng phần nào giảm thiểu.
Sau khi ăn xong cả sáu người đi đến sườn núi, cả ba đứa nhỏ lưu luyến bịn rịn như không muốn rời xa.
“Đưa người ngàn dặm cũng đến lúc chia ly, xin mời Lý huynh đi trước, tám năm sau sẽ diễn ra đại hội Tào Châu luận kiếm hai mươi năm tổ chức một lần của hắc bạch lưỡng đạo. Nơi đó chính là nơi hội tụ của những thanh niên tài giỏi khắp thiên hạ. Ba đứa nhỏ có thể gặp lại nhau ở đó, hy vọng bọn chúng sẽ trở thành những đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.” Ngụy Tử Thành ôm quyền nói với Lý Cảnh Xuân xong liền quay lại nói với Thảo Căn: ”Anh Hùng, ngươi phải học võ nghệ cho tốt nếu không sẽ bại dưới tay của Tiểu Thanh và Tiểu Lăng đó. Nghĩa huynh Trần Trì Hiên lần trước tại Tào Châu luận kiếm đã đạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần kiếm, ta cùng nghĩa huynh đã định ra “giao ước tám năm”, tám năm sau ngươi sẽ cùng bọn Tiểu Thanh và Tiểu Lăng thi đấu ở Tào Châu luận kiếm xem ai sẽ đạt thứ hạng cao hơn!”
Hết chương 5.