“Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình … nhưng mà … chẳng lẽ lúc chúng ta gặp mặt lại phải đánh nhau hay sao ?” Ánh mắt Thảo Căn sáng ngời, thành thật nói.
“Chuyện này …” Ngụy Tử Thành nghe thấy vậy bật cười khanh khách.
“Ta nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất thần kiếm ! Vì cha mẹ mà báo thù rửa hận.” Tiểu Thanh Tử ngắt lời Ngụy Tử Thành nói.
“Ta cũng muốn báo thù cho cha mẹ và bá phụ bá mẫu !” Tiểu Lăng cũng cất tiếng theo lời Tiểu Thanh Tử. Phượng loan bay lên từ vai nàng, vòng một vòng quanh đầu Tiểu Lăng như đang hưởng ứng theo lời nàng.
Ba đứa nhỏ không kềm được nỗi thương cảm khi chia tay, cả ba cùng khóc lớn một trận. Sau đó chúng ngoéo tay ước hẹn, tám năm sau gặp lại ở Tào Châu. Phượng loan rời khỏi vai Tiểu Lăng đáp xuống đất rồi biến thành một con chim khổng lồ. Cả ba đứa nhỏ cùng cha mẹ Thảo Căn trợn tròn mắt kinh ngạc, phượng loan thấy thế ra chiều rất đắc ý, gật gật đầu như muốn nói :” Xì ! Tưởng ta chỉ là con chim nhỏ bay loanh quanh để làm mọi người vui vẻ thôi sao ? Ta là bậc thầy về phi hành, còn có thể chờ theo nhiều người đi cùng nữa !”
Ngụy Tử Thành, Tiểu Thanh Tử cùng Tiểu Lăng ngồi lên trên thân mình của phượng loan, cả ba người đưa tay chào tiễn biệt cả nhà Thảo Căn, phượng loan bắt đầu đập cánh chuẩn bị bay lên, Tiểu Lăng đột nhiên quay người nói với Thảo Căn :”Thảo Căn, chúng ta chia tay không có vật gì làm kỷ niệm, ta tặng ngươi chiếc khăn tay này !” Lúc này phượng loan đã bay lên, chỉ thấy một chiếc khăn tay màu xanh từ trên là là rơi xuống, Thảo Căn vội vàng chạy đến bắt lấy.
Nhìn khoảnh khắc mà Tiểu Lăng đang vẫy tay chào mình từ trên thân của phượng loan, nước mắt Thảo Căn vốn đã ngừng chảy bỗng lại ứa ra che mờ cả hai mắt.
Trong tâm tư non nớt của Thảo Căn chợt xuất hiện một cảm xúc dâng lên. Cái gì là Thái Sơn, cái gì là Thần Kiếm Môn, cái gì là trường kiếm thiên nhai, cái gì là là anh hùng vô địch ? Tất cả dường như vô nghĩa, Thảo Căn chỉ nhớ đến khoảng khắc mà trong đó bóng hình Tiểu Lăng ngập tràn trong ký ức, những khoảng khắc mà hai đứa chơi trò gia đình, khoảnh khắc chiếc khăn tay đang rơi rơi, khoảnh khắc cùng nhau ăn trộm gà …
Sau khi chia tay Ngụy Tử Thành, Tiểu Thanh Tử và Tiểu Lăng, cả nhà Thảo Căn đi đến Thái An Huyền Thành, khu vực Thái An ở dưới chân núi Thái Sơn được người đời tặng cho tám chữ "Thái sơn an tắc tứ hải giai an" là nơi tượng trưng cho quốc thái dân an. Nhờ ảnh hưởng của Thần Kiếm Môn tọa lạc trên núi mà Thái An đích thực là một nơi thanh bình, các quán ăn thi nhau tỏa ra mùi thức ăn thơm phưng phức, các khách điếm chen nhau san sát. Ngựa xe qua lại như nước, người đi như thoi đưa, những con lộ lớn đến mười trượng có thể thấy ở khắp mọi nơi trong thành.
Thảo Căn từ trước đến nay chưa bao giờ được đi đến một tòa thành lớn như thế này. Hắn hết nhìn phía đông rồi đến ngó phía tây, trên mặt lộ rõ nét háo hức. Thảo Căn đảo mắt một vòng chợt nhìn thấy một gian hàng bày bán sách, nơi đây đang bày bán rất nhiều sách Du Hiệp Liệt truyện. Hắn nhìn thấy cũng không muốn chạy đi đâu nữa. Lúc này hắn bắt đầu cảm thấy đói bụng, liền nói cha mẹ hắn đi mua gì đó để ăn. Sau khi cha mẹ Thảo Căn đi mua đồ ăn, hắn mượn một cuốn truyện rồi bắt đầu đọc ngấu nghiến.
"Này tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi mi thanh mục tú, tinh khí thu liễm vào trong, cốt cách phi thường, thật sự là kỳ tài luyện võ ngàn năm khó gặp. Nay ta có một quyển thượng cổ bí tịch muốn tặng cho người có duyên, vị tiểu huynh đệ này có hứng thú chăng ?" Một ông lão già nua nói nhỏ.
"Lão trượng, ông chính là thế ngoại cao nhân sao ?" Thảo Căn quay đầu lại nhìn thấy một lão già râu tóc bạc phơ. Lão già râu tóc đã bạc trắng, thân mặc đạo bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt rất hưng phấn nói :
"Hừ ... Đừng để người khác nghe thấy." Tiên nhân nói xong liền dẫn Thảo Căn sang một con hẻm vắng người gần đó.
"Tiền bối xưng hô thế nào ? Chẳng phải là thế ngoại cao nhân đều ẩn mình ở thâm sơn cùng cốc hay sao ?" Thảo Căn đã đọc rất nhiều Du Hiệp Liệt truyện, trong truyện các vị anh hùng đều là gặp đại nạn không chết, lại gặp được thế ngoại cao nhân ở nơi thâm sơn (Có thể thấy từ cổ chí kim các tiểu thuyết kiếm hiệp đều đi vào một lối mòn như nhau, đến bây giờ đã vài ngàn năm trôi qua mà chúng ta chẳng phải cũng đang đọc cùng một loại hay sao. Thật là vô vị ![lời tác giả]) Mặc dù Thảo Căn có nghi vấn này trong lòng nhưng kỳ thật hắn vẫn cực kỳ tin tưởng vào vị tiên nhân trước mặt, chỉ hận không thể lập tức bái sư học nghệ.
"Ừm, tiểu huynh đệ quả thực rất có kiến thức, tên của ta ngươi cũng không cần biết làm gì, tu hành cũng có nhiều loại khác nhau, những người tu hành tầm thường mới phải ẩn thân nơi núi rừng, còn ta là bậc cao nhân ẩn thân nơi náo nhiệt mà tu hành, với lại ta cũng muốn tìm người có duyên để truyền lại quyển thượng cổ bí tịch này." Tiên nhân thần bí nói xong, liền lấy một quyển sách cũ kỹ từ trong người ra, trên góc trái của quyển sách có đề bốn chữ "Thượng cổ bí tịch".
"Đa tạ, đa tạ tiền bối !" Thảo Căn hai mắt sáng giới, hai tay vuốt ve quyển sách cũ như bảo bối, cũng không có ý định sẽ buông ra.
"Này tiểu huynh đệ, trong thiên địa vốn tồn tại một quy cũ là bí kiếp không thể lấy được dễ dàng, mặc dù bí kiếp này đáng giá ngàn vàng nhưng vì ngươi có cốt cách tinh kỳ lại là người có duyên ... ta cũng không thể phá bỏ quy củ này được, bây giờ ta tặng cho ngươi cuốn bí kíp này, ngươi chỉ cần đưa cho ta hai mươi đồng là tốt rồi." Tiên nhân nói.
"Hai mươi đồng ?" Thảo Căn tuy gia cảnh bần hàn, nhưng hắn đúng thật là có hai mươi đồng trong túi. Đó là số tiền hắn để dành trong nhiều năm, không hơn không kém đúng là hai mươi đồng.
Thảo Căn mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ nghe đến cái quy củ như thế này, nhưng hắn tự nhủ trong lòng :"Chẳng lẽ đây chính là ý trời ?" Ta phải cay đắng lắm mới để dành được hai mươi đồng tiền chính là để mua quyển bí kíp này sao ? Ông trời ! Người đối với ta cũng không tệ ha !" Thảo Căn không do dự nữa mà lấy hai mươi đồng từ túi trong của mình ra đưa cho tiên nhân. (Cái túi trong này thực ra là một nơi bí mật để cất tiền của Thảo Căn. Bí mật này chỉ có một mình Tiểu Lăng biết, bởi vì chính Thảo Căn nhờ Tiểu Lăng may cái túi này cho hắn.)
Tiên nhân sau khi nhận được tiền vẻ mặt có chút xấu hổ nói :"Tiểu huynh đệ, quyển bí kíp này hàm chứa đạo lý rất thâm ảo, người phàm không có cách chi mà hiểu được. Ngươi tuy là người có duyên, nhưng muốn học được bí pháp của người xưa thì ý chí phải kiên định mới luyện thành tuyệt thế thần công."
"Đa tạ tiền bối, ta nhất định không phụ lòng tiền bối, có ngày ta sẽ luyện thành thần công !" Thảo Căn có cảm giác mình chính là anh hùng do trời phái xuống vì cứu giúp trăm họ, bắt đầu một giấc mơ hào hùng vĩ đại.
"Tốt lắm, thôi chúng ta lập tức trở về không thôi cha mẹ ngươi lại la mắng" tiên nhân nói.
Trong khi hai người quay trở lại, cha mẹ Thảo Căn đang lo lắng không yên, thấy Thảo Căn đang đi đến, vừa đi vừa tỏ vẻ cám ơn tiên nhân thì tưởng hắn chạy loạn, quở mắng một hồi. Thảo Căn cũng không hề để ý đến việc đang bị cha mẹ la mắng, tâm trí hắn mà hoàn toàn chìm trong cảm giác bay bổng :"Cha mẹ hai người không biết, ta chính là anh hùng do ông trời phái xuống ! Đại anh hùng ! Ta rồi sẽ chứng minh cho hai người thấy.”
Lão bản bán sách đợi ba người Thảo Căn đi rồi mới quay sang nói với tiên nhân : “Vương Bán Tiên, hôm nay sinh ý cũng không tệ vừa rồi lại lừa được một con cừu há, chia tiền cho ta chứ ?”
“Ha ha, Trương lão bản, ngươi không thấy đứa trẻ kia rất nghèo hay sao ? Làm gì có tiền để ta lừa chứ ? Thôi ta đi kiếm mối ăn khác đây !” Vương Bán Tiên nói.
“Hừ ! Ngươi không chịu chia phải không ? Vậy thì lần sau cũng đừng hòng ở đây mà giở trò lừa đảo nhé ! Ngươi không có tiền ? Không có tiền mà hằng ngày vẫn lêu lỏng ở thanh lâu hay sao ?” Lão bản lên giọng ra chiều muốn uy hiếp Vương Bán Tiên.