Sau khi gia đình Thảo Căn ăn cơm xong, cha mẹ Thảo Căn được an bài ở trong khách điếm của Thần Kiếm Môn là Vân Mộng Các. Thảo Căn sau khi đưa tiễn cha mẹ được Xuân Thủy dắt vào một gian phòng ở hậu viện Cổ Sư Trai. Thảo Căn là một đứa trẻ nghèo, thấy mình có một căn phòng sạch sẽ xinh đẹp như vậy hắn như mở cờ trong bụng không cưỡng nỗi nằm lăn ra giường không muốn ngồi dậy nữa. Xuân Thủy lại đến mang cho hắn một ít quần áo. Xuân Thủy năm nay chừng mười sáu, mười bảy tuổi da dẻ trắn nõn, mặt mày xinh đẹp tuy không thể so với vị Đường phu nhân phong hoa tuyệt đại nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân. Thảo Căn được nàng chiếu cố từ từ cảm thấy thân thiết hắn nhịn không được nói : “Xuân Thủy tỷ tỷ, tên của tỷ nghe thật hay.”
Xuân Thủy mỉm cười nói : “Cái miệng nhỏ của tiểu đệ cũng biết nói lời ngon ngọt ha, phục thị cho Trai chủ ngoài ta ra còn có ba vị nha hoàn tỷ tỷ nữa là Đông Mai, Thu Nguyệt, Hoa Hạ.”. Xem ra Xuân Thủy cũng rất thích tiểu đệ mới tới này.
Thảo Căn vẫn khăng khăng : “Đệ cũng vẫn thấy tên Xuân Thủy là hay nhất.”
“Cám ơn đệ a…” Xuân Thủy nói xong thì chợt nghe bên ngoài truyền lại một trận ồn ào kịch liệt khác thường. Xuân Thủy nghe thấy liền xoay người chạy ra trước cửa phòng, một lát sau nàng nói : “Nghe như là âm thanh truyền đến từ thư phòng của Trai chủ, thật kỳ lạ ! Trai chủ trước giờ vẫn thích yên tĩnh, sao giờ lại có tiếng ồn ào như vậy ?”
Xuân Thủy đang nói thì chợt nghe bên thư phòng truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết.
Xuân Thủy vội vàng chạy ra ngoài, Thảo Căn thấy thế cũng vội vàng chạy theo. Chưa đến thư phòng thì đã nghe tiếng khóc của tiểu sư muội : “Cha ! Cha ! Người tỉnh lại đi ! Người tỉnh lại đi ! Là do Thiến Thiến không đúng ! Người mau tỉnh lại đi …”
Thảo Căn sau khi tiến vào thư phòng thì lập tức ngây người ! Hắn quả thực không tin vào chính con mắt của mình nữa. Vị sư phụ mới vừa rồi còn nói chuyện thân thiết với mình giờ đây đang nằm trên mặt đất, trên ngực áo xuất hiện một lỗ lớn giống như bị thiêu cháy, trên ngực xuất hiện một chưởng ấn màu đỏ đậm. Mặt xám như tro tàn, trên khóe miệng còn ứa ra rất nhiều máu tươi. Tiểu sư muội gục trên người sư phụ kêu khóc thất thanh, Đường phu nhân hiển nhiên cũng ngây người vì kinh ngạc, một tay bắt mạch trượng phu, một tay đang áp lên ngực, ánh mắt trống rỗng ngập tràn nước mắt cùng nỗi tuyệt vọng bi thương.
Thật là khó tin ! Thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên mà lại bị sát hại hay sao ? Thảo Căn giống như từ trên mây cao rớt thằng xuống vực sâu. Hắn ngây ngốc một hồi không thể thốt ra bất kỳ một âm thanh nào rồi đột nhiên khóc rống lên, khóc, khóc mãi … Hắn chỉ có thể cảm giác được rất nhiều người dang đến, có người quát tháo, cũng có người khóc lóc nhưng rồi sau đó một màn đen phủ trước mắt cứ thế mà mất hết tri giác ngất đi.
Cho đến khi tỉnh lại, Thảo Căn thấy mình đang nằm trên giường, trong phòng treo đầy những mảnh lụa trắng tang tóc. Bấy giờ Thảo Căn cũng vẫn không tin vào sự thật rành rành trước mắt, giọng nói vui vẻ của sư phụ như còn ở trước mắt, tình cảm yêu thương thân thiết vẫn còn đây chân thật như chưa hề có chuyện gì xảy ra … rồi đột nhiên … mọi chuyện như một cơn ác mộng, Thảo Căn chợt nghĩ hay đây chính là cơn ác mộng của mình ?
Hắn dùng sức nhéo mình một cái thiệt đau, đau thật ! Trong tâm Thảo Căn cảm giác đau thương lan nhanh, hy vọng cuối cùng của hắn cũng tan theo mây khói. Đây là lần thứ hai Thảo Căn cảm thụ được cảm giác sinh ly tử biệt, lần đầu là sự ra đi của Thuyến Thư Trương và thân nhân của Tiểu Lăng và Tiểu Thanh Tử, mặc dù Thảo Căn cũng cảm thấy bi thống nhưng cảm giác đó không hoàn toàn khắc sâu vào xương cốt. Còn đối với lần này sự mất mát của Thảo Căn cũng giống như thế giới của hắn bị hủy diệt ! Ngoài kia dù thiên địa rộng lớn nhưng dường như trong một lúc đã mất hết ý nghĩa. Một loại thương tâm tuyệt vọng ! Một ngày là thầy, cả đời là cha !
Thảo Căn đẩy cửa bước ra ngoài, Sư Cổ Trai đã phủ đầy những mảnh lụa trắng, mọi người đều mặc áo tang, vội vàng qua lại ngoài trời không có một tia nắng, không khí âm u như ép đến phảng phất muốn bao trùm nơi đây khiến người ta phải ngộp thở.
Đột nhiên Xuân Thủy đi đến vui mừng nói : “A ! Tạ ơn tổ tông, đệ cuối cùng cũng tỉnh. Đệ biết không ? Đệ đã hôn mê bảy ngày bảy đêm rồi ! Ngụy đại hiệp có ghé qua bắt mạch cho đệ, ông ấy nói đệ chỉ vì kinh sợ quá độ mà bất tỉnh, cũng không có gì đáng lo. Quả nhiên bây giờ đệ đã tỉnh rồi, chuyện xảy ra đã làm ta sợ muốn chết rồi, chẳng lẽ đệ lại gặp chuyện không may nữa hay sao ?”
“Ta đã ngủ bảy ngày bảy đêm sao ?” Thảo Căn đột nhiên thấy người mình lâng lâng, bụng cũng kêu òng ọc, nhưng nghe thấy Ngụy Tử Thành đã tới vội vàng nói : “ Ngụy đại hiệp chính mình cũng tới đây sao ?”
Xuân Thủy nói : “Ông ấy cưỡi Phượng Loan tới, giống như đang có việc rất gấp, tới rồi đi liền ngay trong ngày. Dù là biết trước ông ấy và Trai chủ từng có giao tình sâu đậm, nhưng không ngờ ông ta lại thương tâm đến mức dập đầu lạy đến nỗi bật máu ra, ngay cả tóc cũng trở nên bạc trắng ! Ngươi trở về phòng ngay đi ! Bảy ngày bảy đêm không có gì vào bụng chắc là đói lắm, ta sẽ chuẩn bị món điểm tâm mang đến liền.”
Trong vòng bảy ngày bảy đêm đã phát sinh rất nhiều sự tình, chưởng môn Thần Kiếm Môn Cao Nho đích thân phát ra Thái Sơn Thần Kiếm lệnh, triệu hồi tất cả các đệ tử bên ngoài về chịu tang, đồng thời công bố với thiên hạ tin tức về đại tang của thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên. Cao Nho bình thường vốn chẳng quan tâm đến sự việc xảy ra trong môn phái, nhưng lần này bất chấp người khác nói như thế nào ông vẫn tự thân mình túc trực bên linh cửu. Trần Trì Hiên chính là đệ tử bế môn mà ông đắc ý nhất, là người ông dốc hết tâm huyết đào tạo. Trần Trì Hiên thiếu niên đắc chí, trung niên khiêm tốn, thật sự là nhân tài kiệt xuất của Thần Kiếm Môn trong vòng một trăm năm gần đây. Đến bây giờ người đầu bạc tiễn người tóc xanh, Cao Nho cảm thấy bi thống đến cực độ, bởi vì cũng chỉ có ông mới thật sự hiểu rõ tài năng đích thực của Trần Trì Hiên.
Nhân sĩ các phái đến viếng tang lễ nườm nượp không dứt, ngay cả du khách đi du lãm Thái Sơn sau khi nghe tin cái chết của Trần Trì Hiên cũng tự giác mặc tang phục, lên núi phúng điếu vị đại anh hùng này. Thái Sơn sừng sững, lụa trắng tung bay, người người mặc tang phục, lần đầu tiên trong lịch sử hàng triệu triệu năm của Thái Sơn, sắc trắng tang tóc đẩy lùi màu xanh tốt tươi của cây cối, thật là một sự việc vô tiền khoáng hậu.
Tư Mã Thiên từng nói : “Con người khi chết đi, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng.” cái chết của Trần Trì Hiên có thể nói là nặng tựa Thái Sơn cũng không sai.
Trong dòng máu nóng của nam nhân, ai lại không muốn trở thành một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa ? Ai không muốn được hậu nhân kính ngưỡng ? Nếu được như vậy trong quãng đời còn lại, còn có điều gì để hối tiếc nữa hay sao ?
Chỉ là cái chết đột ngột của Trần Trì Hiên đã khiến những cao thủ Ma Môn trước đây vì khiếp sợ uy danh mà không dám bước chân ra giang hồ, nay lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Giang hồ lại xuất hiện những đợt sóng ngầm, điều này thật sự trái với sở nguyện của Trần Trì Hiên.
Đường phu nhân quyết định để tang chồng mình trong ba năm. Trong ba năm này sự việc lớn nhỏ trong Cổ Sư Trai đều là do vị đại sư huynh đã xuống núi tu luyện là Hùng Đăng Huy toàn quyền xử lý. Chiếu theo truyền thống của Thần Kiếm Môn Hùng Đăng Phong, Thiến Thiến, Thảo Căn sẽ do đại sư huynh thay mặt sư phụ truyền nghệ. Thảo Căn vốn đang hạnh phúc vì được sống trong Thần Kiếm Môn thế mà sư phụ đột nhiên xa cách, hắn lại chìm trong nỗi bi thảm. Cha mẹ Thảo Căn ở tại chân núi mở một lớp học tư, từ đó ở lại Thái Sơn, cũng có thể thăm viếng Thảo Căn thường xuyên. Chỉ có điều ở Thái Sơn mọi người ngẫu nhiên biết được Lý Anh Hùng vốn có tên là Thảo Căn. Do khi Thảo Căn đến Thái Sơn, Trần Trì Hiên bị chết oan nên tt cùng hai vị sư huynh đều gọi hắn là Tai Tinh, cộng thêm việc tên hắn là Thảo Căn nên gọi hắn là Tai Tinh Thảo, Thảo Căn hắn chỉ hận không thể bỏ đi thật xa để khỏi phải nghe cái tên đó.
Cũng từ đó ngày sinh nhật của Thảo Căn cũng biến thành ngày mười tám tháng ba, bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy sinh ngày mười tháng hai là bị người khác bài xích. Hắn tự thề với lòng mình : Sau này khi lớn lên nhất định sẽ đổi lại tên cùng ngày sinh của mình.
Ôi ! Một đứa bé thì đúng là một đứa bé, hắn cũng không biết rằng để thay đổi hắn phải trả một cái giá đắt như thế nào, có lẽ phải trả bằng sinh mệnh của mình, hay cái giá là cùng đối địch với cả giang hồ !