Lý Phù bôn ba trên đoạn đường, không chút nào để ý đến hình tượng của chính mình, vốn, cô gái này rất yêu sự sạch sẽ, giờ phút này cũng rất lạc phách đang đi xuyên trong rừng.
" Dịch ca ca, Dịch ca ca, huynh đang ở nơi đâu? Ở nơi đâu a…"
Thanh âm có chút khàn khàn, từ yết hầu nho nhỏ phát ra, thanh âm này, ai ngờ được lại là thanh âm của một cô gái chỉ mới mười một tuổi.
Bộ dáng tiều tụy và lạc phách như vậy, bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều không chỉ đau lòng.
Tiếng kêu gọi như vậy, vẫn hướng theo phía trước kéo dài, thẳng đến, thanh âm từ từ trầm thấp, không rơi xuống.
Như vậy chẳng biết uể oải xuyên qua rừng bao lâu, rốt cuộc sau khi ra khỏi rừng rậm, phía trước hiện ra một con đường nhỏ, đường nhỏ này uốn lượn theo phương hướng phía trước, mà phía trước, cũng là một con đường lớn có chiều rộng chừng năm thước.
Trên đường lớn, đã có chút giang hồ nhân sĩ lui tới, phía trước đường lớn, hiện ra một hình ảnh của một trấn nhỏ phồn hoa.
Trong một khắc Lý Phù đi ra khỏi rừng rậm, nhất thời liền ngừng chân, nhìn thân thể mình một chút, sờ sờ vào chiếc túi không thấm nước, bên trong có hai trăm ngân phiếu, tựa hồ vẫn còn hoàn hảo như thế, Lý Phù rốt cuộc an tâm được một chút.
Tìm một nguồn nước, Lý Phù nhìn bộ dáng của mình một chút, tán loạn mang theo mùi khét mái tóc bị đốt trọi, đã hoàn toàn không còn hình dáng, trên mặt may là không bị thương, cũng là sắc mặt tái nhợt cực kỳ, toàn thân một thân hồng bào, cũng là vì máu tươi thấm vào, sau đó khô cạn, cho nên hiện xuất ra màu tím.
Lý Phù trầm trầm thở dài một tiếng, lúc này, nàng nhớ tới lúc nàng còn thơ ấu, Lý Dịch có kể cho nàng nghe chuyện giang hồ nữ nhân, nghĩ giang hồ hiểm ác, nhất thời trong lòng có cảm xúc.
Nhìn trường kiếm trong tay một chút, rơi vào đường cùng, Lý Phù đành phải đem mái tóc xinh đẹp của mình, lấy trường kiếm cạo đi, đầu trọc trắng nõn, liền hiển lộ ra.
Tiếp theo, Lý Phù lại lấy trường kiếm chặt đứt một đoạn tóc, dùng mủ cây, dán vào môi trên…
Như vậy một phen giả dạng, Lý Phù đã hóa thành bộ dáng của một thiếu niên tiểu sa di đầu bóng loáng.
Đương nhiên, tiểu sa di rất là thanh tú.
….
Đi tới trong trấn, Lý Phù mới biết được, trấn này, tên là Lạc Phượng Trấn, đồn đãi rằng, trong trấn này tại thật lâu trước kia có Cửu Thiên Phượng Hoàng rơi xuống, hóa thành mỹ nữ hình người, gả cho một nam tử địa phương làm vợ, mà tên Lạc Phượng Trấn này, cũng vậy mà có.
Đi tới trên trấn, tuyển một địa phương tương đối sáng sủa, Lý Phù dùng trường kiếm khắc lên một đóa phù dung dấu hiệu, sau đó lúc này mới đi tới một tiệm mua một bộ quần áo nam nhân, sau đó tìm một khách sạn, tuyển một gian phòng, đi vào trong.
Tắm rửa xong, sắc trời đã từ từ tối xuống, mới vào mùa hạ, thời gian ban ngày cũng dài hơn, sắc trời lờ mờ xuống, liền có thể nói sáng sủa, nhưng giờ phút này, đã có chút ám xuống.
Thay đổi một thân áo dài màu xanh, lưng đeo trường kiếm, mặc dù có chút chẳng ra hình dáng gì, nhưng thiên hạ to lớn, tiểu sa di đeo kiếm đi giang hồ, cũng không có gì kỳ quái, bởi vậy cũng không có gây cho người chú ý.
Lấy sự thông minh của Lý Phù, cách làm như vậy, thứ nhất cũng là tránh né sự đuổi giết của đại ca, thứ hai là vì ẩn nặc thân phận.
Mặc dù mới mười một tuổi, nhưng là Lý Phù bất luận so với kẻ nào đều hiểu được, trong giang hồ có giết chóc, đều là dựa vào quyền lực và địa vị, mà muốn có được điều đó, liền phải xem thực lực, mà tăng lên thực lực, đơn giản là linh đan diệu dược, công quyết cao thâm.
Bởi vậy mấy thứ này, nếu không có hiện thế thì thôi, một khi hiện thế, liền lập tức một hồi huyết vu tinh phong( gió tanh mưa máu).
Lý Phù có thể hiểu được, cho nên với thân phận của chính mình, lại càng ẩn nặc rất sâu, lộ ra chòm râu nhàn nhạt, phối hợp với gương mặt tái nhợt, đây chỉ là một tiểu hòa thượng đang bị bệnh mà thôi!
Ngồi xuống một khách điếm, người cũng không nhiều lắm, tụm năm tụm ba một bàn, có rượu, trường đao được thả trên bàn, lại có sát ý, có lúc uống rượu trong tay còn cầm chặt trường đao, cũng có một đám người châu đầu lại đàm luận việc cơ mật gì đó, trường kiếm cũng cầm chặt trong tay.
Mà đúng lúc này, hai gã mặc áo đen, đầu đội nón bồng dìu một gã đầu đội khăn che mặt, mặc trường bào màu đen đi vào.
Ba người vừa tiến đến, điếm tiểu nhị vừa muốn há mồm hỏi, trường kiếm trong tay người áo đen đã đột nhiên bắn ra, chĩa thẳng vào cổ điếm tiểu nhịn thấp nhỏ.
" Một căn phòng chữ thiên, ba phần thức ăn thượng đẳng, làm nhanh, nếu không, giết không tha!" Thanh âm trầm thấp cố ý ghìm xuống tê ách, hơn nữa vết máu trên người áo đen nọ thật rõ ràng, cảnh này làm cho Lý Phù lưu ý đến ba người này.
Nàng nhớ rất rõ ràng, đêm qua, sát chiêu của người áo đen, thủ đoạn tàn nhẫn cực kỳ, mà giờ phút này, Lý Phù mặc dù không xác định, nhưng cũng âm thầm lưu ý.
….
" Nghĩa phụ, địa phương gần nơi này nhất là Lạc Phượng Trấn, có thể Đường môn đại tiểu thư nọ, đã tiến vào Lạc Phượng Trấn. Bị trọng thương như thế, nhất định phải tìm dược vật tốt để trị liệu, như vậy chúng ta chỉ cần đi Lạc Phượng Trấn tra xét, liền có thể biết ngay." Lý Dịch phân tích nói.
Lý Nhưng gật đầu: " Dịch nhi, vậy Phù nhi, chúng ta không tìm nữa sao?"
" Tìm, tự nhiên phải tìm, Phù nhi nếu không có việc gì, với sự thông minh của nó, tất nhiên sẽ lưu lại ấn ký, chúng ta đi đến Lạc Phượng Trấn, liền tìm một chỗ hẻo lánh, lưu lại ấn ký đặc thù, sau đó ở Lạc Phượng Trấn chờ đợi Phù nhi, tính ra, Phù nhi mặc dù ngây thơ thuần phác, nhưng tâm chí kiên định, ngoài mềm trong cứng, hẳn là sẽ cát nhân thiên tướng thôi." Lý Dịch mang theo vài phần tự an ủi.
" Ân, hy vọng như thế, thiếu gia, chúng ta đi thôi, thân thể của ngươi, đừng lo…" Lý Nhưng đau lòng nhìn thoáng qua Lý Dịch, nhìn sắc mặt trắng bệch, cùng mồ hôi không ngừng rơi xuống trên trán, tâm của Lý Nhưng lại thêm một trận kinh luyện.
" Không có việc gì, tổ tiên Lý Ngạo Thiên tu luyện công quyết, tự nhiên là như vậy, nếu chỉ điểm ấy đau khổ mà ta không chịu được, tương lai làm sao đối mặt với sự khiêu chiến của giang hồ, lại như thế nào thành tựu vũ thánh huy hoàng?" Ánh mắt Lý Dịch kiên định, giọng nói kiên quyết.
Lý Nhưng nhất thời có vài phần xúc động, trong lòng năm mùi vị sinh ra: " Dịch nhi, tu luyện có thể, nhưng cũng phải chú ý thân thể, dù sao, thân thể mới là căn bản, quá sớm tạo tiềm lực nghiền ép, sau này chỉ sợ là thánh thể cũng không cách nào thừa nhận nữa…"
Lý Dịch khẽ gật đầu, cũng không trả lời, trước tiên đeo huyền thiết kiếm, đi tới phía trước.
Lý Nhưng chỉ đành thở dài, đi theo phía sau Lý Dịch.
….
Đêm, đã xuống tới, trong khách sạn giờ phút này đã lóe ra ngọn đèn màu vàng, ngọn lửa nhảy nhót.
Một đám người, còn đang uống rượu, một đám người, vẫn đang nói chuyện như trước.
Giờ khắc này, ngoài cửa sổ gió bắc đang rền rĩ thổi qua, cửa khách sạn đột nhiên bị người một cước đá văng.
….
Cánh cửa khách sạn, ầm ầm sụp đổ, một người mặc trường sam màu đen, lưng đeo trường đao, trên mặt có hai vết sẹo đao rất rõ ràng, dưới ngọn đèn màu vàng, lóe ra hàn quang âm sâm dữ tợn.
Người này tráng kiện, dùng một cây trâm màu đen giắt trên đỉnh đầu, cuộn tóc lên, hai lọn tóc dài từ hai màng tang hạ xuống, che đi vài phần dung mạo, hiện ra vài phần lãnh khốc.
Một phương bốn vị đại hán đang lúc uống rượu cơ hồ đồng thời đột nhiên bắn lên, trường đao trong tay hung hăng rút đi ra, phát ra một trận quang mang rin rít.
Mà mặt khác năm người đang bàn chuyện cơ mật, cũng đồng dạng sắc mặt biến đổi, tay phải chụp trường kiếm, cũng trong nháy mắt rút ra, cơ hồ cùng chĩa tới hướng người đang tiến đến.