Một kiếm trời tây, đất trời sập
Ma ảnh tung hoành, sao đoài rơi
Bồ đề có phải do tâm khởi.
Ma quỷ hay không, hỏi để chi?
Là ma hay không là ma? Vì giang hồ sóng lặng, để chỉnh đốn, hoặc sinh đôi trai gái, hay tiêu diêu nhàn tình thế sự?
Để ý khí sấm gào, phất đi mọi vũ mị lạnh lùng?
Tiếc cho giai nhân tuyệt đại, bạc đầu như chưa lão, trăm năm trong thoáng chốc, không phụ lòng minh.
Tài hoa mệnh đoản, mượn thơ nhắm rượu, múa kiếm ngày ngày như hồi ức.
Trên dãy Thiên sơn, ngắm long xà mà múa bút, mực vẫy cả bờ nam.
--- Từ Ký Thấm Viên Xuân
Trời thu tháng chín, phương bắc cỏ úa vàng, có một hàng người ngựa đang men theo dãy Đại Ba sơn dọc biên giới hai tỉnh Thiểm - Xuyên đi về phía tây. Đi đầu là mấy vũ sư hùng dũng oai vệ, ở giữa có một thân sĩ gần sáu mươi vận áo da khoác áo choàng, thái độ ung dung ngồi trên xe do mấy con ngựa cao lớn mạnh mẽ kéo. Trên ngựa còn có một thiếu niên mày kiếm mắt hổ, bội kiếm vang lên lanh canh.
Thân sĩ ngồi trên xe chính là tổng đốc vùng Vân Quý đang rời khỏi chức vụ, tên gọi là Trác Trọng Liêm, người như là tên, tuy đã từng làm nhiều chức quan lớn nhưng có thể nói là rất thanh liêm. Tuy nhiên tục ngữ nói rất đúng, "Ba năm làm tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân." Hơn nữa y là tổng đốc, chẳng cần biết phải tham ô gì nhưng trên có chiết khấu tiền lương, dưới có thuộc hạ kính lễ, tiền bạc dĩ nhiên không ít. Do đó lần này trả chức về quê, đã thỉnh không ít vị phiêu sư nổi tiếng cùng đi theo hộ tống.
Vị thiếu niên mày kiếm mắt hổ đó không phải là phiêu sư. Gã tuy đi theo đoàn nhưng có một lai lịch khác. Thì ra Trác Trọng Liêm quê quán ở phía bắc, là gia đình thế phiệt, thuộc hàng con cháu trâm anh, nhưng do nhiều tiền của mà không nhiều con cháu, nên vài đời đều đơn truyền. Lão chỉ có một con một cháu, con tên là Hoán tự Trác Kế Hiền, làm quan ở kinh thành, lên đến chức Hộ bộ thị lang. Cháu là Trác Nhất Hàng, từ nhỏ theo cha vào kinh, xem ra năm nay đã mười tám mười chín tuổi.
Trác Nhất Hàng từ nhỏ thông minh hơn người, tổ phụ đối với cậu vô cùng kỳ vọng. Lần này từ quan về quê, đã từng gửi thư cho con, bảo y cho cháu về cùng. Không ngờ cháu lão không đến, người tên Cảnh Thiệu Nam này lại mang theo phong thư của con trai lão tới, trên thư viết cháu lão đang khổ công đọc sách chờ thi cử, không thể quay về. Cảnh Thiệu Nam là bạn thân cùng trường của cháu nội lão, thông hiểu võ nghệ, vừa may có chuyện phải đi về phía tây, nên thỉnh đại nhân mang y theo cho tiện cả đôi đường. Trác Trọng Liêm nói chuyện phiếm với cậu, phát hiện cậu không thông hiểu về thi thư lắm, thầm nghĩ thư sinh học kiếm võ nghệ dù sao cũng có hạn, lại còn cười thầm gã là kẻ đọc sách không xong học kiếm cũng chẳng tới đâu, chỉ là thiếu niên bình thường. Không ngờ rằng những phiêu sư nổi tiếng được mời tới vô cùng cung kính đối với gã, khiến cho Trác Trọng Liêm không khỏi ngạc nhiên.
Hiện thời là năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba thời Minh, Mãn Châu quật khởi ở đông bắc, không ngừng xâm phạm, Thần Tông tăng thuế ruộng "Liêu hướng" lên đến một phần hai, toàn do nông dân phụ trách, do đó với hoàn cảnh nghèo khổ của bần dân ở vùng tây bắc này, giặc cướp nổi lên liên miên, Trác Trọng Liêm tuy có phiêu sư, vẫn đem theo thân binh hộ tống, thế mà vẫn cảm thấy thập phần bất an.
Ngày ấy họ mới vừa qua cửa Ba Dục, dịch đạo bên núi đột nhiên xuất hiện hai khoái mã, các phiêu sư đi trước đều nhất tề biến sắc!
Cảnh Thiệu Nam ngồi trên ngựa chạy lên, hỏi nhỏ: "Sao vậy?"
Lão phiêu đầu đáp: "Đó là Tây Xuyên song sát."
Cảnh Thiệu Nam nói: "A, thì ra là Bành gia huynh đệ, thiết sa chưởng của bọn họ đã có mấy năm công phu, cần phải lưu tâm một chút."
Khoái mã của Song sát vượt qua, không hề hồi đầu. Lão phiêu sư nói: "Có vẻ như không phải là ra tay gây án."
Cảnh Thiệu Nam khe khẽ cười, ghì cương ngựa chờ xe kéo đến gần điềm nhiên nói với Trác Trọng Liêm: "Lão đại nhân vạn an, không có gì hết, đó chỉ là hai tên tiểu tặc."
Qua một lực nữa, phía sau này có ba khoái mã vượt lên, bụi bốc mù phủ trùm lên xe, nhưng chẳng thèm nhìn nửa mắt. Lão phiêu đầu ngạc nhiên bảo: "Sao cả ba vị đà chủ của Long Môn bang cũng đồng thời xuất động, hay là trong bọn lục lâm đạo tặc đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp?"
Cảnh Thiệu Nam kiên cường đáp: "Quản cái gì là lục lâm hay không lục lâm? Nếu như phạm đến chúng ta, ta không cần dùng đến binh khí trên tay, chỉ bàng một cây cung này cũng đủ đánh cho bọn chúng lạc hoa lưu thủy."
Bọn phiêu sư vâng vâng dạ dạ, một mực vuốt đuôi. Trác Trọng Liêm thấy gã lộ thần sắc kiêu ngạo, thầm nghĩ gã thiếu niên này quả có khẩu khí cực lớn, trong lòng thầm không vui.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía tây, đến khi trời ngả hoàng hôn thì đã ở ngoài Cường Trữ trấn ở cửa Thất Bàn, đường núi chật hẹp. Cửa Thất Bàn này chính là một cửa ải hiểm yếu đi qua biên giới, nó sau lưng là núi phía trước là sông, vách núi hai bờ cao hơn trăm trượng, phía dưới sông bó hẹp thành dòng chảy gấp chỉ khoảng năm sáu trượng, uốn lượn trong sơn cốc giống như vạn mã cùng phi, bọt nước văng tung tóe đụn thành làn sương dày đặc.
Một hàng người ngựa bước ra khỏi sơn khẩu, thấy nửa dặm phía trước có một bạch mã từ từ đi lại, người trên ngựa toàn thân vận y phục màu trắng, phối hợp với bạch mã càng thêm siêu trần thoát tục. Trác Trọng Liêm nhận xét: "Người này dường như là một thư sinh, cô thân không bạn, thật là nguy hiểm. Chúng ta mau lên cùng đồng bạn với gã, mọi người thấy sao?"
Cảnh Thiệu Nam lắc đầu nguầy nguậy, chợt nghe một loạt tiếng lục lạc trong veo vang lên, sáu bảy thớt khoái mã từ sau chạy vuợt lên, chẳng mấy chốc vượt quá xe ngựa, trong khi đó bạch mã thiếu niên ở phía trước vừa đi vào sơn khẩu chật hẹp. Lão phiêu đầu cả kinh quát lên: "Còn không mau tránh, đụng vào là nguy." Lời còn chưa dứt, khe núi đầu kia chợt bốc lên đám bụi, hơn mười người ngựa đang xông về hướng này. Đám ngựa hai bên cùng ép thiếu niên vào giữa, chớp mắt sẽ va đập vào nhau, Trác Trọng Liêm không khỏi hô lên cả kinh, nhưng chợt nghe thiếu niên kêu lên một tiếng to, bạch mã chợt bay lên cao nhanh như lưu tinh, vượt qua năm sáu trượng bay khỏi mặt sông đáp xuống bờ đối diện. Hai đội người ngựa ấy có kỵ thuật rất tinh luyện, trong lúc khẩn cấp bôn trì thế mà đột nhiên kéo ghì ngựa lại, đối mặt với nhau kẹp chặt cửa núi lại.
Cảnh Thiệu Nam một mình phóng ngựa vọt lên, ôm quyền nói: "Thỉnh hảo hán nhường đường!"
Hán tử râu quai nón dẫn đầu quát trả: "Bằng cái gì mà bảo chúng ta nhường đường? Tài sản tham quan người người đều có thể lấy."
Cảnh Thiệu Nam đáp lại: "Cần nhớ lão gia người không phải tham quan."
Một tên trùm thổ phỉ khác quát: "Muốn nhường đường không khó, để hành lý lại rồi đi!"
Cảnh Thiệu Nam không nói lời nào, đột nhiên lấy thiết cung bắn đạn trên lưng xuống, bắn ra sưu sưu sưu liên tục mấy phát, khiến những người xông lên đều rớt xuống ngựa. Hán tử râu xồm cười ha ha, Cảnh Thiệu Nam đổi tức giận đổi tên, bắn ra một phát, khiến cây cờ đen trong bọn cướp rớt xuống, hán tử râu xồm lúc này mới biến sắc mặt, chạy nhanh lên phía trước lớn tiếng quát: "Ngươi có biết quy củ của lục lâm không?"
Cảnh Thiệu Nam không nói một lời, bắn ra liên tục nhằm vào hán tử.
Hán tử râu xồm nhanh như gió rút thanh đồng đao ở sau lưng ra ngăn lại, đánh tan đám tên đan như mưa rào kia đi, tiếng va chạm vang lên khắp nơi giống như mưa đá rơi xuống rào rào. Cảnh Thiệu Nam càng đánh càng nhanh, hán tử kia dần dần lúng túng tay chân. Trong đám cướp có một hán tử mày rậm mắt to hét lên: "Lai nhi không được vô lễ!" Tay y cũng rút ra một cây đạn cung bắn xuy xuy vào tiếng, đột nhiên tạo ra mấy đạo lửa màu xanh lam giao xoa bay đến. Cảnh Thiệu Nam chỉ có một cây đạn cung không thể dùng một lúc cho hai mục đích, đánh rơi cây "Xà diễm tiễn" đang bay tới, nhưng không ngăn được hỏa tiễn bắn về hướng Trác gia. "Bồng" một phát, bố vải bao trên xe chợt cháy bùng lên, lắc rắc rơi xuống mấy đĩnh bạc trắng phau.
Hán tử râu xồm lúc lắc đầu, nét mặt hiện vẻ thất vọng. Cảnh Thiệu Nam đạn như liên châu, thi triển ra tuyệt kỹ thần đạn là "Bát phương phong vũ", hán tử râu xồm không kịp tránh, một tiếng bặc vang lên, xương cánh tay trái bị đạn bắn trúng, bước một bước dài ra khỏi vòng chiến, đột nhiên ôm quyền kêu lên: "Tuyệt kỹ thần đạn của Võ đang sơn quả nhiên danh bất hư truyền. Huynh đệ chúng tôi có mắt nhìn lầm, lỡ đắc tội rồi!"
Hán tử bắn ra xà diễm tiễn cũng đứng nhỏm người trên lưng ngựa, lớn tiếng nói: "Trước mặt Tử Dương đạo trưởng, thỉnh huynh đệ nói giùm là Hỏa Linh viên và Phiên sơn hổ cảm ân đức không giết năm xưa của lão nhân gia!" Nói xong cười lên một tràng dài, bảo bọn thủ hạ dìu đồng bọn thụ thương lui ra sơn cốc.