Cảnh Thiệu Nam đứng bên trong nhìn rất rõ, gã tuy chưa hề gặp mặt lão đầu mập và lùn đó, nhưng nhìn cách ăn mặc và hình dáng của lão, liền biết đó chính là Độc cước đại đạo Thiệu Tuyên Dương ở vùng Thiểm Nam. Ống điếu của lão là binh khí ngoại môn rất hiếm có, có thể dùng làm điểm huyệt quyết hoặc ngũ hành kiếm. Lão là nhân vật có danh trên giang hồ, nhưng không ngờ lại vô lại đến như vậy.
Vương CHiếu Hi mỉm cười nói:
- Thiệu lão gia tử, ông là tiền bối của ta, cái yên ngựa này hiếu kính lão già ông cũng chẳng uổng, có điều ta còn có một vị bằng hữu, hắn tuyệt không chịu như vậy!
Thiệu Tương Dương lên giọng:
- Vị bằng hữu đó đó, thỉnh ra đây gặp mặt.
Lời chưa dứt, từ trong phòng có một người xông ra, tiếp đó là tiếng ngân dài:
- Võ Đang môn nhân Cảnh Thiệu Nam bái kiến các vị tiền bối.
Thiệu Tuyên Dương đảo mắt hỏi:
- Ngươi là môn hạ của Võ Đang à? Chúng ta thân cận thân cận chút nha.
Nói xong lão đưa tay ra bắt, ba ngón móc lại theo thủ pháp phân cân tiêu cốt vô cùng lợi hại, không ngờ Cảnh Thiệu Nam ngữa lòng bàn tay ra tiếp, cổ tay khẽ xoay, dùng thủ pháp "Tàm hoàn sao nguyệt" của Võ Đang giải khai thủ pháp của Thiệu Tuyên Dương. Tay trái của Thiệu Tuyên Dương chợt án lên đầu vai của gã, bảo:
- Giỏi ha!
Cảnh Thiệu Nam bước ngang, đan điền rướn lên, khí dồn lên khắp người, hai tay khẽ ôm, khuỷu tay trái giơ chếch lên, dùng một chiêu "Ngư phu sái võng" phá tan thế cầm nã thủ của Thiệu Tuyên Dương. Thiệu Tuyên Dương cười ha hả nói:
- Quả nhiên là môn hạ Võ Đang!
Cảnh Thiệu Nam để lộ ra hai tuyệt kỹ của Võ Đang, lập tức khiến Thiệu Tuyên Dương cả kinh. Nếu luận về võ công, Thiệu Tuyên Dương vẫn còn trên Cảnh Thiệu Nam. Nhưng Võ Đang phái là võ lâm chánh tông, hiện giờ cực thịnh, lục lâm hảo hán không ai không cố kỵ. Thiệu Tuyên Dương lùi về sau phát lời:
- Túc hạ sao chịu khổ đi vào vũng nước đục này làm chi!
Cảnh Thiệu Nam hỏi vặn lại:
- Cái gì mà nước đục? Chúng tôi đồng hội đồng thuyền. Vàng bạc là chuyện nhỏ, uy danh của phái Võ Đang không thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.
Thiệu Tuyên Dương cười khan, đột nhiên nói:
- Võ Đang môn nhân trước giờ không hề làm bảo tiêu, cũng không làm cướp, ngươi sao có thể đồng hội với hắn?
Cảnh Thiệu Nam đáp:
- Chuyện giang hồ ai ai đều có thể quản, ngươi ỷ chúng hiếp cô, lọt vào mắt ta sao ta có thể dung được.
Thiệu Tuyên Dương cười hỏi:
- Sư phụ của ngươi kêu ngươi quản à? Vì sao chỉ phái có một mình ngươi tới?
Cảnh Thiệu Nam đáp:
- Giữa đường gặp chuyện bất bình, bạt đao tương trợ, cần gì mệnh thầy?
Vương Chiếu Hi vội nháy mắt với gã, Cảnh Thiệu Nam chợt tỉnh ra, nói tiếp:
- Võ đương đệ nhị đại đệ tử tụ hội ở Thiểm Tây, chính là muốn gặp mặt các nhân vật có đầu có mặt trong võ lâm các ngươi.
Thiệu Tuyên Dương hơi ngẩn người. Lão vốn tính nếu như chỉ có mình Cảnh Thiệu Nam, thì có thể giết luôn hắn, hủy thi diệt tích rồi tính tiếp. Hiện giờ nghe nói đại đệ tử đời thứ 2 của Võ Đang tụ tập, nhất định là đến khá nhiều, Thiệu Tuyên Dương dù có lớn gan đến đâu cũng không dám đối mặt với quần hùng Võ Đang, liền thu ống điếu lại cười nói:
- Túc hạ hà tất bực mình đến như thế, nếu như vị này là bằng hữu của ngươi, thì chúng ta không ngại để lại chút giao tình.
Cảnh Thiệu Nam khẽ dãn mặt ra, không tự giác dùng tay áo lau mồ hôi trán. Thì ra sau khi gã thử hai chiêu, biết không phải là đối thủ của quần hùng, chỉ là nhờ uy phong của phái Võ Đang mới làm cho địch nhân sợ rút lui. Kỳ thật chuyện tụ hội của đệ tử đời thứ hai của Võ Đang không phải là giả hoàn toàn, Tử Dương đạo nhân đã từng phái bốn đệ tử đến làm việc, như vậy luôn gã nữa là năm, nhưng bốn người kia và gã chưa hề gặp nhau.
Thiệu Tuyên Dương thấy gã lấy tay áo lau mồ hôi, đột nhiên đứng lại bất động, hai mắt sáng ngời. Vương Chiếu Hi thầm kêu "Không xong", thì Thiệu Tuyện Dương chợt ngửa lên trời cười ba tiếng, lạnh giọng hô:
- Quy đại ca, ngươi đến đúng lúc lắm. Ngươi nói coi tiểu tử này có đang nói dối không?
Đột nhiên có một luồng cường phong nổi lên, nến trong đại sảnh lập lòe muốn tắt, một lão nhân mặt đỏ vừa cao vừa lớn đột nhiên từ bên ngoài nhảy vào, lớn tiếng cười bảo:
- Võ Đương phái đến bốn tên, nhưng bị người ta bắt hết. Người khác dám đụng đến Võ Đang phái, vì sao chúng ta không dám? Tiểu tử này có một mình ở đây, chúng ta đánh chết hắn quảng ở núi hoang cho sói ăn là được. Cho dù Võ Đang ngũ lão có tìm đến, món nợ này cũng không thể tính lên người chúng ta, vị tất có người thế chúng ta chịu họa.
Cảnh Thiệu Nam không khỏi ngầm cả kinh, xem thanh thế của Hồng diện lão nhân như vậy, nhất định là Xuyên Đông đại đạo Ưng trảo Vương Quy Hữu Chương chứ không sai. Nhưng lão vì sao lại biết Võ Đang có phái tới bốn người, và bốn người này lại bị người nào đó bắt vậy?
Thiệu Tuyện Dương cũng giật mình cả kinh, kêu lên:
- Quy đại ca, chậm chút, huynh nói là do nữ ma đầu đó xuất thủ phải không? Nơi này đâu phải phạm vi quản hạt của ả?
Quy Hữu Chương đáp:
- Ngươi sao lại nhát gan như vậy. Lục lâm đạo vùng Xuyên Thiểm chúng ta dù sao cũng không thể để cho một con nhóc hậu bối đè lên đầu được.
Miệng lão nói thế, tay không chậm chút nào, đầu vai nhếch lên, bàn tay to bè như cái quạt mo đã biến thành trảo phóng tới. Cảnh Thiệu Nam thấy chưởng tâm của lão đỏ chót, nào dám nghênh tiếp, liền rụt người lại phía sau, chân phải đưa lên.
Thế lùi của gã theo chiêu "Bạch Bố huyệt", Quy Hữu Chương cười khành khạch quái đản, lắc người phóng tới, thân trên thẳng đứng, tay phải giương ra như năm móc câu bấu vào gân chân của Cảnh Thiệu Nam.
Cảnh Thiệu Nam lại rụt người, song chưởng của Quy Hữu Chương phát ra liên hoàn, nên gã phải lùi liên tục, thầm hận Vương Chiếu Hi không chịu giúp. Chưởng phong của Quy Hữu Chương vùn vụt, bức Cảnh Thiệu Nam tới góc tường, đang định thi triển sát thủ, đột nhiên Vương Chiếu Hi lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi muốn cái yên ngựa của ta thật không khó gì, nhưng các ngươi đã hỏi qua Ngọc La Sát chưa?
Thiệu Tuyên Dương và Phương thị huynh đệ, Mạch thị tam hùng đang đứng thành thế bao vây quanh Vương Chiếu Hi nghe vậy đều cả kinh. Thiệu Tuyên Dương chợt rời khỏi vòng vậy, quát lên:
- Cái gì mà Ngọc La Sát!
Vương Chiếu Hi đáp:
- Lục lâm đạo cướp của thiên gia không phân lễ mỏng. Đây là chút tài lễ người khác dâng tặng Ngọc La Sát, các ngươi muốn nuốt trọng sao?
Sắc mặt Thiệu Tuyên Dương trắng nhợt, kêu lên:
- Đại ca, tạm thời dừng tay!
Quy Hữu Chương nhảy bún quay trở lại, tức giận quát:
- Tiểu tử này, ngươi tính dùng Ngọc La Sát để dọa chúng ta à?
Vương Chiếu Hi trả lời:
- Ai thèm hù ngươi làm chi?
Nói xong lật cái yên ngựa lại, phía dưới có khắc mấy chữ: "Kính trình Luyện nghê thường tiểu thư nhận cho." Gã nói tiếp:
- Cái này không phải ta khắc đâu.
Thiệu Tuyên Dương kéo Quy Hữu Chương qua một bên, khẽ nói:
- Quy đại ca, chuyện này thà tin còn hơn không, theo như ngu kiến của tiểu đệ, đành phải thả chúng ra thôi.
Quy Hữu Chương hừ lạnh một tiếng, chấp tay sau lưng trầm tư, Mạch thị tam hùng, Long môn tam đà đều quây lại, chỉ có Phương gia huynh đệ là ở lại sảnh giám thị.
Điều này quả thật là bất ngờ, Cảnh Thiệu Nam không khỏi đứng ngẩn ra, thầm nghĩ: Ai là Ngọc La Sát a? Danh tự này mình chưa từng nghe qua, sao lại khiến bọn cường đạo sợ đến như vậy?
Qua một lúc lâu, Quy Hữu Chương chợt ngẩng đầu, hai mắt liếc quanh một lượt, cất giọng gây hấn:
- Của Ngọc La Sát cũng phải cướp!
Thiệu Tuyên Dương giật nảy mình, vội gọi giật giọng:
- Đại ca, đại ca!...
Quy Hữu Chương phất chưởng đánh vù, đánh thẳng vào cái bàn bằng gỗ xăng đá, tức thời khiến bàn mất một góc, lớn tiếng quát:
- Một năm nay chúng ta chịu uất ức với con nhỏ đó lắm rồi, dù gì cũng nhân thời cơ này thoát ra khỏi hoàn cảnh này, đấu với ả một trận.
Thiệu Tuyện Dương lùi lại mấy bước, run giọng nói:
- Cái này, cái này...
Quy Hữu Chương ngắt lời:
- Tiếc cho ngươi uy danh một đời mà sợ đến nổi như thế. Ả lợi hại, chúng ta chỉ mới nghe mà chưa từng tận mắt chứng kiến. Ê, các ngươi có gan thì theo ta, cái yên ngựa của tiểu tử này bị cướp chắc rồi.