Mạch thị tam hùng, Long môn tam đà rụt tay bất động, chỉ có Phương gia huynh đệ hô:
- Huynh đệ chúng tôi nguyện nghe theo sự điều động của Quy đại ca.
Quy Hữu Chương liếc Thiệu Tuyên Dương, buông giọng:
- Được ha, tình nghĩa huynh đệ mấy chục năm xem ra quá uổng.
Thiệu Tuyên Dương cười khổ:
- Đại ca nếu muốn làm, tiểu đệ chỉ còn biết nghe theo mà thôi.
Quy Hữu Chương gầm lên như hổ rống, vỗ xuống bàn chồm người tới vươn trảo ra, Vương Chiếu Hi lắc người tránh khỏi. Phương gia huynh đệ xông tới từ hai bên phải và trái, Vương Chiếu Hi tà tà xoay người, chợt phát ra một chiêu "Tả hữu khai cung" đánh bật Phương gia huynh đệ ra. Quy Hữu Cương phạt ngang tay, móc hai ngón trỏ và giữa, rồi chợt đâm ra điểm vào hai mắt của Vương Chiếu Hi. Vương Chiếu Hi đột nhiên sử sụng một chiêu "Phượng điểm đầu" nhày sang một bên, cười lạnh nói:
- Quy lão đại, ngươi đã trúng phải kế hoãn binh của ta, ngươi muốn cướp thì cướp sớm một chút, hiện giờ muốn cướp thì đã muộn rồi. Ngươi nghe coi bên ngoài có tiếng gì?
Quy Hữu Chương kinh ngạc lắng nghe, bên ngoài có tiếng lách cách trống canh, nghe qua thì đã vào canh năm. Vương Chiếu Hi cười bảo:
- Ngươi nghe rồi chứ, canh năm đã điểm, Ngọc La Sát lập tức sẽ đến, Quy lão đại ngươi còn không dừng tay thì sẽ chết không chỗ chôn thây!
Quy Hữu Chương quát lên:
- Tiểu tử, ngươi muốn kéo dài thời gian thì xuống gặp diêm vương trước mà kéo!
Nói xong phất ra một chưởng đánh vù nhắm thẳng vào đầu Vương Chiếu Hi. Trong tiếng cười lớn, Vương Chiếu Hi xuất thủ như điện, đánh ra hai chiêu khiến cho hai cầy đèn nến to như cái đùi trâu tắt ngóm, căn phòng tức thời tối đen. Cảnh Thiệu Nam ép sát tường đình chỉ hô hấp. Bọn cướp tuy người nhiều thế lớn, nhưng trong hắc ám thế này không dám vọng động. Quy Hữu Chương ngưng thần lắng nghe, muốn mượn âm thanh mà tiến đánh, phía người chợt vang lên tiếng cười trong trẻo, nghe có vẻ rất xa nhưng lại dường như ngay cửa. Mắt mọi người chợt sáng rực lên, cửa mở, một đội thiếu nữ tiến vào, trước có bốn người tay nâng đèn, sau có bốn người chia ra hai bên tả hữu cùng quây quần một thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên, mặc áo vàng hồng hạnh, thắt lưng màu trắng, mắt như nước mùa thu, mi dài cười tươi cùng bước vào. Quần đạo trong phòng trơ ra như phỗng, vài tên còn lộ vẻ mặt tái đen, co rúm người lại không dám động đậy chút nào.
Vương Chiếu Hi vui vẻ cười nói:
- Luyện nữ hiệp, gia phụ gửi lời hỏi thăm lão nhân gia của cô.
Thiếu nữ đó gật đầu, đáp:
- Người khỏe.
Vương Chiếu Hi nói:
- Gia phụ nhờ ta mang cái yên ngựa này cho cô, bọn chúng....
Thiếu nữ cụp mắt cười, cắt ngang:
- Mục đích ngươi đến đây ta đã sớm biết, bọn chúng nhìn trúng cái yên ngựa này rồi sao?
Đôi mắt phượng chợt quét hết một vòng, Thiệu Tuyên Dương vội lên tiếng:
- Ta không biết là của lão nhân gia ngài.
Cảnh Thiệu Nam cười thầm, nữ lang này xem ra tối đa là hai mươi tuổi, Thiệu Tuyên Dương từng ấy tuổi đầu rồi mà mở miệng ra đã xưng người ta thành lão nhân gia rồi.
Thiếu nữ khẽ nhướn mày, rồi cười lạnh nói:
- Kẻ không biết thì không có tội, các ngươi hãy cùng ta hồi sơn a.
Dừng lại một chút, nàng chợt cười nói:
- Quy lão đại, cống vật tháng này của ngươi vẫn còn chưa giao tới, bộ quên luôn rồi sao?
Quy Hữu Chương cố gắng điều hòa hô hấp, định thần rồi chợt hét lên:
- Ngọc La Sát, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ. Nơi này còn không phải là địa giới của ngươi, cái yên ngựa này của ta chắc rồi.
Nói xong liền tiến một bước, nào ngờ bị thiếu nữ có biệt danh "Ngọc La Sát" ấy hỏi:
- Còn có vị nào muốn nhúng tay lấy cái yên ngựa này nữa không?
Mạch thị tam hùng, Long môn tam đà đều hoảng hốt lùi lại, cùng thưa "Không dám!" Thiệu Tuyện Dương tái ngắt mặt mày, ấp úng không nói được tiếng nào. Phương gia huynh đệ im lặng không nói gì, nhưng vẫn tiếp bước theo sau Quy Hữu Chương. Ngọc La Sát chợt cười dài bảo:
- Quy lão đại, ai cần ngươi sợ a!
Quy Hữu Chương đang xông lên đến nơi, cách tay như cái quạt phóng tới, Ngọc La Sát không động thanh sắc tí nào. Một trảo của Quy Hữu Chương đánh tới, chợt không thấy người địch nhân đâu nữa, vội vã lùi lại, nhưng vẫn không kịp, hậu tâm chợt đau nhói, tức thời ngã quỵ xuống đất. Phương gia huynh đệ chưa kịp nhìn rõ đã đồng thời chịu mỗi người một chưởng của Ngọc La Sát, kêu thảm liên hồi, lăn lộn dưới đất.
Trong sát na là thế mà Ngọc La Sát đã liên tiếp hạ luôn ba độc chiêu, khiến cho ba tên đại đạo có tiếng trong giang hồ ngã lăn trên mặt đất, hơn nữa còn đứng cười tủm tỉm như không có chuyện gì, khiến lục lâm quần hào vô cùng khiếp phục. Ngọc La Sát nói với Mạch thị tam hùng và Long môn tam đà:
- Không liên quan đến các ngươi, các ngươi đứng lên!
Thiệu Tuyên Dương liên tục cầu xin, Ngọc La Sát cười lạnh không đám.
Trong ba người bị độc chiêu có Quy Hữu Chương võ công cao nhất, khi bị đánh trúng liền vận nội lực đề ngự nhẫn chịu cơn đau, do đó lúc đầu không kêu gào thảm thiết như Phương thị huynh đệ. Nào ngờ không vận khí đề ngự còn đỡ, một khi vận khí đề ngự rồi, trong thân thể tức thời như bị vạn con độc xà căn loạn, ngũ tạng lục phủ nhộn nhạo, khiến ngay cả kêu cũng không phát ra được âm thanh nào. Người bên cạnh thấy trên đầu y nhiệt khí đằng đằng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu ứa ra liên từng, cơ mặt co dúm liên hồi, sự đau khổ khiến gương mặt biến cả hình. Đây quả thực là khốc hình tàn nhẫn nhất trong thiên hạ!
Phương thị huynh đệ kêu lên:
- Cầu xin lão nhân gia người khai ân mau giết chết chúng tôi đi!
Mắt của Quy Hữu Chương chợt lộ ra, nhưng chẳng thốt lên được tiếng nào. Ngọc La Sát cười ngọt ngào bảo:
- Phương gia huynh đệ, hai ngươi là tòng phạm nên tội giảm một bậc, miễn hình phạt cho các ngươi vậy.
Nói xong bàn chân thon chợt phóng ra, đá mỗi người một cước, hai huynh đệ kêu thảm một tiếng rồi chợt bất động. Cảnh Thiệu Nam nhìn mà kinh tâm động phách, không ngờ thiếu nữ xinh đẹp như vậy mà giết người không chớp mắt tựa như một nữ ma vương.
Ngọc La Sát giải quyết xong Phương gia huynh đệ, bèn quay sang ngoắc Thiệu Tuyên Dương:
- Ngươi qua đây!
Hai tay Thiệu Tuyên Dương dựa hẳn vào vách tường, toàn thân run rẩy, lần dò từng bước tới. Ngọc La Sát dịu giọng bảo:
- Ngươi và Quy lão đại là huynh đệ mấy chục năm, giao tình thật không tệ a!
Thiệu Tuyên Dương sợ điếng cả người, vội vã thưa:
- Nữ hiệp người minh giám, chuyện này không có phần của tôi.
Sắc mặt của Ngọc La Sát chợt trầm xuống, nghiêm giọng rít mắng:
- Uổng cho ngươi làm cường đạo nhiều năm, cấm kỵ của nghề cường đạo ngươi lại không biết sao? Ngươi thậm chí chẳng có chút nhãn quang nào, lại còn ở trong lục lâm sính cường, xưng bá cái gì đó? Hắn chỉ là một thiếu niên đơn thân áp vận kim bảo, nếu không có thế lực đỡ đầu cực lớn sau lưng thì làm sao mà dám? Nói thật cho ngươi biết, lễ vật này của hắn chẳng phải là dâng cho ta, ta cũng không dám ra tay cướp đoạt, ngươi biết được bao nhiêu về lai lịch của hắn? Không chịu hỏi cho rõ đã hồ loạn nghe theo lời xúi giục của người, tập hợp đồng bọn lại cướp, ngươi làm vậy chẳng phải là đui mắt rồi sao?
Thiệu Tuyên Dương nghe ả mắng càng lúc càng hung, nhưng lòng càng lúc càng nhẹ nhõm, khi nghe ả mắng xong, thì tâm thần của y đã định. Y biết tính tình của Ngọc La Sát, có chuyện trọng đại thì ả lộ nụ cười tươi rói, giọng nói như ngọc chuốt bên tai, nhưng chẳng mấy chốc sau là xuất ra thủ pháp cực kỳ độc lạt để đối phó. Nhưng nếu ả dùng lời nghiêm nghị trách mắt, thì rõ ràng là sẽ không có hành động gì quá đáng. Nghe ả mắng xong, Thiệu Tuyên Dương liền giơ tay bộp vào mặt hai cái, lớn tiếng nói:
- Là tiểu nhân đui mắt, không có tư cách làm cường đạo, mong lão nhân gia người chỉ dạy thêm.
Ngọc La Sát quát:
- Nếu như ngươi tự biết tội, ta miễn cho ngươi lần này, ngươi đến đây giết huynh đệ của ngươi đi!
Thiệu Tuyên Dương tái hẳn mặt, Quy Hữu Chương dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm của y, sao có thể hạ độc thủ cho được. Quy Hữu Chương ngược lại tự lăn mình tới, mắt lộ vẻ khẩn cầu, dường như muốn y ra tay cho lẹ.
Cảnh Thiệu Nam nhịn không được, đột nhiên búng người vọt lên, cất giọng kháng nghị:
- Quy Hữu Chương là độc hành đại đạo không chuyện ác gì không làm, cô xử tử hắn coi như thế bọn lục lâm cường đạo thanh trừ một bá chủ, không ai nói là cô sai. Nhưng cô lại bảo huynh đệ của hắn tương tàn, chuyện này không phải là cách làm của chính phái.
Sắc diện của Ngọc La Sát chợt biến, đột nhiên cười bảo:
- Ngươi là môn nhân của phái nào?
Cảnh Thiệu Nam ngạo mạn đáp:
- Đệ tử đời thứ 2 của Võ Đang phái !
Ngọc La Sát ừ hử:
- À, Võ Đang phái à, thất kính, thất kính!
Làn thu ba của nàng khẽ chuyển, chợt bảo:
- Thiệu Tuyên Dương, ta đang thử lòng dạ ngươi thôi, ngươi tuy cùng bọn với Quy Hữu Chương, nhưng không làm càn như hắn. Nếu như kêu ngươi giết hắn, ngươi vẫn còn là kẻ không phải vì khuất phục mà phụng thừa, không chịu giết bằng hữu để tự bảo vệ tính mạng. Giỏi. Vì điểm này, ta miễn cho ngươi trách nhiệm hành hình."
Trong lúc nói, chân thon của nàng lại cất lên, khe khẽ tiễn đưa Quy Hữu Chương kết thúc hành trình nơi dương thế.
Trong lúc nói cười mà Ngọc La Sát đã giết luôn ba mạng, xong lại còn phất phất tay:
- Các ngươi đều cùng ta đến Định Quân sơn!
Rồi nàng lại cười cười, chỉ vào Cảnh Thiệu Nam bảo:
- Ngươi muốn chạy đi đâu? Muốn trở về bảo hộ Trác đại nhân của ngươi à? Ngươi cũng phải theo ta mà đi, ngay cả Trác đại nhân của ngươi cùng mọi hành lý ngân lượng đều phải chuyển lên trên núi cho ta!