Cảnh Thiệu Nam nghe mà cả kinh, thầm nghĩ: Ả Ngọc La Sát này quả là lớn gan, dám quản đến chuyện trên đầu của phái Võ Đang ta. Cần phải biết Võ Đang chánh phái thường coi mình là võ lâm chánh tông, không ít môn hạ đệ tử đã quen thói ngông cuồng tự đại, Cảnh Thiệu Nam cũng như vậy, nhưng khi thấy Ngọc La Sát ngoan lạt vô cùng, nếu như không chịu nghe theo, lại không phải là đối thủ của ả, nhưng không thể gạt bỏ sĩ diện. Đang trong lúc trù trừ, chợt Vương Chiếu Hi nháy mắt mở lời:
- Cảnh huynh đối với Luyện nữ hiệp ngưỡng mộ muôn phần, trên đường đi gã đã từng nói với tôi là muốn đến bái kiến lão nhân gia của nữ hiệp!
Cảnh Thiệu Nam nghe thế biết Vương Chiếu Hi sợ mình lỗ mãng gây ra họa nên đã ra mặt viện trợ, tuy cảm thấy không vui nhưng cũng có phần cảm kích, lập tức nghĩ: hảo hán không sợ cái khổ trước mắt, cứ đi theo ả xem coi ả làm gì? Nếu như ả không nể mặt cướp hàng của Trác gia, mình sẽ triệu tập đồng môn đấu với ả, dù sao cũng báo được mối cừu.
Khi Cảnh Thiệu Nam quay về sương phòng nói với Trác Trọng Liêm, lão phiêu đầu vừa rồi đã từng nghe lén sau cửa, tâm kinh động phách, lại có phần hổ thẹn, liền vội khuyên Trác Trọng Liêm nghe theo. Trác Trọng Liêm cũng khoáng đạt, thở dài đáp:
- Chỉ cần bảo toàn được tính mạng, những vật ngoại thân đó cứ để ả mang đi đi.
Trải qua một đêm kinh nhiễu, hiện giờ trời đã sáng rõ, mặt trời le lói, Ngọc La Sát và tám thiếu nữ đốc thúc bọn cướp và áp giải xe hành lý của Trác gia thẳng tiến đến núi Định Quân trong dãy Đại Ba sơn. Trên núi công sự thâm nghiêm, bờ thành bao phủ uốn lượn, từ chân núi tới đỉnh chỗ nào cũng có nữ cướp nghênh tiếp. Con gái phương bắc vốn đã có khí khái nam nhi, sau khi kinh qua sự huấn luyện của Ngọc La Sát thì càng vạm vỡ uy nghi, giống như một cánh nương tử quân hùng tráng vậy. Vương Chiếu Hi thầm bội phục sát đất, nghĩ: những nữ cướp này so với bộ hạ của phụ thân còn mạnh hơn.
Đến sơn trại, Ngọc La Sát cho thủ hạ đưa Trác gia và mọi người an trí trong phòng dành cho khách cực lớn, hành lý và xe thì áp nhập vào sau trại, Vương Chiếu Hi bị an trí ở một phòng khách kề bên. Sau khi Ngọc La Sát đi rồi, Cảnh Thiệu Nam khẽ hỏi:
- Lão phiêu đầu, ông làm bảo phiêu ở Tây Bắc lâu năm, chẳng hay Ngọc La Sát này là người nào thế?
Lão phiêu đầu đáp:
- Ngọc La Sát này là nữ cường đạo mới khai sơn lập quỹ gần hai năm nay, tên thật là Luyện Nghê Thường, trong võ lâm không ai biết lai lịch của ả, càng không biết ả từ đâu mà luyện thành võ công kinh người như thế! Nghe nói hai năm trước ả vừa xuất đạo là đã bằng song chưởng nhất kiếm đánh bại một lượt mười tám cường đạo có danh. Khi ả và đám cường đạo đó đấu với nhau thì một vị trí giả trong võ lâm tên là Lý Nhị Phủ đã từng ở bên đứng xem. Sau khi xem xong y kể với mọi người rằng kiếm pháp chưởng pháp của Luyện Nghê Thường không hề tương đồng với võ lâm các phái, độc lạt quái dị vô cùng, và là thứ y chứng kiến lần đầu trong đời. Y còn nói, không quá mười năm nữa thiên hạ đệ nhất cao thủ đành phải nhường vị cho cô ả này."
Cảnh Thiệu Nam nghe xong hừ lạnh, lão phiêu đầu nói trơn cả miệng, giờ mới biết mình thất ngôn. Thì ra mấy chục năm nay trong võ lâm ai cũng tôn chưởng môn phái Võ Đang là Tử Dương đạo trưởng làm thiên hạ đệ nhất cao thủ. Nếu như theo lời Lý Nhị Phủ nói, chẳng phải có ý bảo địa vị lãnh tụ của phái Võ Đang này sẽ ngồi không ổn hay sao? Lão phiêu đầu cười khan hai tiếng, đổi giọng nói:
- Lý lão anh hùng tuy kiến thức quảng đại, nhưng không khỏi có phần khen Ngọc La Sát quá lố. Cửu cung thần hành chưởng và Thất thập nhị chiêu liên hoàn kiếm của Võ Đang các người dù sao cũng là võ lâm chánh tông, các chưởng pháp và kiếm pháp của bàng môn làm sao sánh được?"
Cảnh Thiệu Nam lúc này mới kiêu ngạo cười, thoải mái hẳn ra.
Bọn người Cảnh Thiệu Nam bị giam trong phòng khách suốt một ngày không đi đâu được, đến khi tối trời thì có hai nữ cướp bước vào gọi:
- Trại chủ chúng tôi thỉnh Trác đại nhân và Cảnh anh hùng đến dự yến!
Trên sơn trại đèn đuốc sáng trưng có bày hai bàn rượu, ngoại trừ Ngọc La Sát Luyện Nghê Thường ngồi ở ghế chủ tịch là một thiếu nữ đẹp như thiên tiên ra, còn lại đều là các hán tử thô hào trong giới lục lâm. Trong số này bao gồm Tây Xuyên Song Sát, Phiên sơn hổ Chu Đồng, Hỏa linh viên Chu Bảo Xuân cùng những tên cướp gặp phải trên đường đều có mặt. Tiệc rượu có khoảng hai chục thiếu nữ phục vụ, kính tửu, bưng thức ăn,... Thủ vệ đều là nữ cướp trong trại, người chắc nịch đâu đó lớp lang. Điều thú vị hơn nữa là những lục lâm hảo hán dự tiệc đều khúm núm nhún nhường, sợ sệch như cô gái nhỏ, còn các nữ cướp thì người nào người nấy mày thô mắt lộ, bặm trợn dị thường, đi đứng nghênh ngang chẳng coi lũ nam nhân vào đâu. Cảnh Thiệu Nam thầm nghĩ: "Nữ tử vùng lên, nam nhân quỵ gối! Đây thật đúng là yến tiệc kỳ quái nhất trong thiên hạ!" Lòng tuy ấm ức, nhưng gã không khỏi thầm bội phục Ngọc La Sát.
Rượu được tam tuần, Ngọc La Sát đứng dậy phất tay, bảo:
- Mang lễ vật dâng tặng Vương công tử ra đây!
Ngay sau đó bọn thị nữ đã dâng lên năm cái mâm vàng, trên có phủ vải đỏ. Ngọc La Sát đưa tay hé lộ hai mâm, trên đó không ngờ lại là hai đầu người đầy máu. Ngọc La Sát mỉm cười, nói với Vương Chiếu Hi:
- Đây là điều Tôn đại nhân muốn.
Lại mở ba cái mâm vàng khác ra, bên trong lại là ba đầu lâu đầy máu nữa. Ngọc La Sát nhấc mấy đầu này lên, lắc lắc xong cười nói:
- Ba người này mạo phạm công tử, vì thế ta mang thủ cấp của chúng đến đây coi như dâng công tử một phần lễ bạc. Bọn chúng còn có một đồng đảng cũng đã nếm mùi thống khổ rồi, sau này không dám phiền công tử nữa đâu."
Trác Trọng Liêm nhìn mà cảm thấy cả kinh, ba đầu người này chính là ba cẩm y vệ do Thạch Hạo soái lĩnh đêm qua, không ngờ chỉ trong vòng có nửa ngày mà bị Ngọc La Sát truy sát toàn bộ.
Vương Chiếu Hi đột nhiên đứng lên, khom người thưa:
- Hậu lễ như thế này không dám nhận, chỉ có điều tôi tạm thời không dám về nhà.
Ngọc La Sát nói:
- Ta biết ngươi còn vạn lý viễn hành, thứ lễ bạc này ta tự sẽ sai người dâng lên cho lệnh tôn, cả minh ước cũng mang dâng tới.
Vương Chiếu Hi nói lời cảm tạ, Ngọc La Sát cười ngầm ngầm nói với đám cướp:
- Các ngươi không đánh không quen nhau, ta giúp các ngươi vượt qua chút lễ tiết này vậy a. Phụ thân của hắn chính là Bắc Vương Gia Dận."
Quần đạo cười lớn nói:
- A, a, thì ra là sóng to mà chảy dội vào long vương miếu, người một nhà mà không nhận ra nhau a, nếu biết trước đó là Vương đại ca thì chúng tôi đã không dám theo dấu động thủ.
Thì ra Vương Gia Dận là lãnh tụ lục lâm phía bắc , thủ hạ có Cao Nghênh Tử, Vương Tả Quải, Phi Sơn Hổ Đại Hồng Lang cùng những tên nổi danh khác, thanh uy rất thịnh, chỉ có điều thế lực không thể vươn tới phía nam.
Trong những năm Vạn Lịch thuộc Minh triều, trong vùng có khoảng mười ba lộ cướp đều không hợp nhau, Vương Gia Dận có chí hướng rất lớn, sau khi kết nghĩa với Cao Nghênh Tường, không qua mười năm đã trở thành Minh chủ Bắc lục lâm. Y lập chí muốn nối liền tất cả các đạo lục lâm thành một khối để tính làm đại sự, nhưng các nhóm lục lâm ở Trung Nam không chịu theo hiệu lệnh của y.
Cho đến khi Ngọc La Sát quật khởi, Vương Gia Dận lại có hai đại cừu chuyển vào Nam hoạt động. Vì thế, Vương Gia Dận khiêm tốn nhã nhặn phái con trai y là Vương Chiếu Hi về phương nam liên lạc Ngọc La Sát.
Quy củ của giới lục lâm là phân chia địa bàn rất rõ, do đó Vương Chiếu Hi tuyệt không thể mang theo nhiều người, chỉ biết cô thân lên đường. Không ngờ cẩm y vệ phân bố ở các tỉnh rất lợi hại, Vương Chiếu Hi vừa lên đường, bọn chúng đã điều đến Thạch Hạo cùng bốn cao thủ khác ngấm ngầm theo dõi, còn năm nhóm cướp lớn ở biên giới vùng Xuyên lại lóa mắt vì vàng bạc Vương Chiếu Hi mang theo người nên cũng ngầm bám theo.
Sau khi Cảnh Thiệu Nam nghe qua lai lịch của Vương Chiếu Hi, lòng thầm mắng: "Tiểu tử này thì ra là có ước hẹn trước với Ngọc La Sát, thế mà lại lợi dụng uy danh của phái Võ Đang ta để giúp hắn tạm thời ngăn truy binh để chờ Ngọc La Sát đến, để rồi bỏ mặc ta cùng người của Trác gia làm tù binh cho con tặc bà nương này."