Ngọc La Sát ngừng lại một chút, nâng chén rượu lên nói:
- Từ giờ trở đi, toàn giới lục lâm chúng ta đều là người một nhà. Ta và Vương Gia Dận đại ca kết thành liên minh, nguyện các lộ huynh đệ tương hỗ chiếu cố. Chư vị nếu không có ý gì khác, mời cạn chén!
Rột một cái, nàng đã dốc ly uống cạn, quần đạo ngồi trong bàn tiệc nào dám không theo, đua nhau đứng dậy nâng chén cạn bôi. Ngọc La Sát quăng chén cười lớn, gọi một nữ cướp lên phân phó mấy câu, bảo ả vào trong sắp xếp một hồi rồi dẫn theo bốn người ra. Cảnh Thiệu Nam nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, bốn người đó đều là đồng môn huynh đệ của gã, đều phụng mệnh sư trưởng đi trước đến vùng Thiểm làm việc, không ngờ họ đều xuất hiện ở đây, chẳng lẽ đều y như Quy Hữu Chương đã nói, đã bị Ngọc La Sát bắt làm tù binh hết rồi? Xem tình hình thì không phải vậy, Ngọc La Sát khẽ phất tay, bên trong lại mang thêm ra rượu thịt, Ngọc La Sát thỉnh bốn người ngồi, nâng chén rượu lên cười ngọt ngào gọi Cảnh Thiệu Nam lại nói:
- CHúng ta đến bàn bên này ngồi, để ta có cơ hội thân cận một chút với cao nhân của Võ Đang phái.
Lòng Cảnh Thiệu Nam cả kinh, nhưng thấy miệng nàng cười thật tươi, thầm nghĩ Võ Đang uy danh, quần lưu cửu ngưỡng, nữ cường đạo này tuy hung dữ, nhưng xem ra cũng muốn có ý muốn nhiếp cụ các môn đồ chánh phái chúng ta, do đó mới tiếp nghênh lôi kéo. Nghĩ đến khía cạnh này, lại thấy Ngọc La Sát càng cười càng ngọt, không khỏi cho rằng mình đúng.
Sau khi ngồi yên đâu đấy, Cảnh Thiệu Nam chào hỏi đồng môn, thấy họ ai cũng có ý cố kỵ chứ không thoải mái nói chuyện, thậm chí có hai người cứ cười khổ cố giả vờ. Cảnh Thiệu Nam vô cùng kỳ quái, qua một lúc Ngọc La Sát lại đổi một nữ cướp khác, dặn dò mấy câu nữa, Cảnh Thiệu Nam không biết nàng lại giở trò gì nên bình tĩnh chờ xem. Ngọc La Sát và mọi người lại cạn thêm vài chén, má hạnh ửng hồng, càng thêm kiều diễm. Đột nhiên ở hậu trại chợt nổi lên tiếng xe, mấy chục lâu la đẩy xe của Trác gia lên để đầy dưới thềm. Ngọc La Sát chợt đứng lên lớn giọng nói:
- Trác đại gia, tôi và ngài tính toán một phen vậy!
Trác Trọng Liêm thản nhiên đáp:
- Số ngân lượng này trại chủ cứ lấy. Trong nhà Trác mỗ còn ít tài sản, bất tất phải dựa vào chỗ này.
Sắc diện Ngọc La Sát chợt trầm, lớn tiếng nói:
- Luyện Nghê Thường tôi tuy làm cướp, cướp có đạo của cướp, ngài có thể hỏi người trên bàn này, Luyện Nghê Thường tôi có khi nào lấy bừa bạc của người ta. Nếu như người ấy thật sự là thanh quan, một văn tôi cũng không thèm. Nếu y là tham quan, hừ, tôi không chịu nổi, bạc cũng lấy mà đầu cũng lấy, ngài có nghe rõ không?
Trác Trọng Liêm nghe mà toát mồ hôi, toàn thân run rẩy không ngừng, lòng thầm kêu lên:
- Tiêu rồi, tiêu rồi, không ngờ cái mạng già này mất về tay ả.
Ngọc La Sát mắng xong, từ từ đổi giọng lạnh lùng nói:
- Trác Trọng Liêm, ông hãy nghe đây, ông làm quan hơn mười năm, thu của hạ cấp và địa phương thân sĩ tổng cộng bảy vạn sáu nghìn bảy trăm lượng, số tiền này là tiền bất nghĩa, ta thu hết. Ngoài ra phần trăm chiết khấu tiền lương tổng cộng là ba vạn hai ngàn năm trăm lượng, tuy là định lệ của triều định, nhưng mà xuất phát từ bách tính, ta cũng thu lại để thay mặt ông trả cho dân. Ngoài ra tiền lương của ông là một vạn sáu nghìn tám trăm lượng, là thứ của ông, tôi trả lại cho ông. Ông làm quan hơn mười năm, ăn hối lộ khoản hơn mười vạn lượng, ông chẳng thể tính là thanh quan, cũng không thể coi là tham quan, chỉ có thể tính là một quan lại quy quy củ củ của triều đình. Hiện giờ tính toán đã xong, ông phục hay không phục?
Trác Trọng Liêm không khỏi vừa kinh vừa mừng, Ngọc La Sát đối với thu nhập của lão còn rõ hơn bản thân lão, trương mục phân minh, chẳng sai tí nào, chỉ không biết là ả lấy thông tin trinh sát từ đâu? Ngọc La Sát xử trí hoàn tất, lại cười ngọt ngào ngồi xuống cạnh Cảnh Thiệu Nam, bảo:
- Võ Đang phái cao hiền, tiểu muội tuổi nhỏ biết ít, sự tình làm chẳng tới đâu, xin thỉnh chỉ giáo.
Cảnh Thiệu Nam đối với chiêu vừa rồi của nàng quả là thập phần bội phục, giơ ngón tay cái lên đáp:
- Chẳng trách Luyện nữ hiệp uy chấn lục lâm, quả nhiên là thưởng phạt phân minh, khiến ai cũng kính.
Ngọc La Sát đổi rượu nóng, cùng Cảnh Thiệu Nam khẽ đàm luận, gương mặt ngọc tươi xinh, Cảnh Thiệu Nam đã có chút hơi rượu, cảm thấy hơi thở Ngọc La Sát như lan, khiến người động tâm, không khỏi nghĩ: Ngọc La Sát này quả thật là đáo để, chỉ đáng tiếc một tuyệt đại giai nhân như ả mà cam tâm làm tặc, nếu như hồi chuyển theo đường chánh thì không biết khuynh đảo bao nhiêu anh hùng hiệp khách! Gã mượn lúc chè chén nhiệt tình, đột nhiên hỏi:
- Luyện nữ hiệp võ nghệ siêu quần, không biết tôn sư là vị nào? Cảnh mỗ nếu như có cơ hội nhất định xin nữ hiệp chỉ dạy, nếu thế thì quả thật còn gì bằng. Chỉ đáng tiếc hồng hoa và lục diệp tuy cùng xuất một nhà, cam quýt cùng giàn nhưng chua ngọt khác nhau. Chỉ sợ sau này khó có cơ hội gặp nhau nữa!
Lời này một mặt là biểu lộ lòng hâm mộ, mặt khác lại tỏ ý tiếc, ám chỉ Ngọc La Sát đã gieo lộn vườn, vốn là thứ quýt ngọt trái nhưng không ngờ bị chua. Vương Chiếu Hi nghe gã nói hở như vội, vội lên tiếng:
- Cảnh huynh say rồi, không được uống nữa.
Cảnh Thiệu Nam lắc đầu đáp:
- Ta không say, ai nói ta say!
Sắc mặt Ngọc la Sát chợt trầm, sau đó cười như hoa rung bờ ruộng, nâng chén lên nói:
- Cảm tạ đại anh hùng quá tưởng. Ta là một nữ lang không cha không mẹ lại không có sư tôn, mấy cái công phu mèo quào này đều là tự bản thân luyện ra, làm sao sánh với đại anh hùng là danh môn đệ tử, võ công chánh phái.
Cánh tay ngọc khẽ vuốt nhẹ làn tóc mây, nói tiếp:
- Tôi rất muốn lãnh giáo Cảnh anh hùng, cơ hội sẽ có, xin Cảnh anh hùng đừng gấp.
Nói xong ngồi xuống, liếc mắt nhìn Cảnh Thiệu Nam, nụ cười càng lúc càng kiều mị. Vương Chiếu Hi dựng tóc gáy lên, ngầm oán Cảnh Thiệu Nam không biết chuyện, vội vã đứng lên nói:
- Tạ trại chủ đãi rượu, Cảnh huynh đã say, tiểu đệ tửu lực cũng kém, cầu trại chủ thứ tội, chúng tôi xin cáo thối.
Ngọc La Sát hiện vẻ không vui, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật muốn giúp hắn.
Vương Chiếu Hi ráng lấy dũng khí, hạ giọng đáp:
- Tôi và Cảnh huynh dù không thân quen, nhưng dòng được huynh ấy giúp ngăn một trận truy binh, nếu như huynh ấy đã coi tôi như bằng hữu, thì tôi cũng phải lấy tình bằng hữu mà đãi.
Ngọc La Sát "à" lên một tiếng, phất tay:
- Dọn bàn.
Nhưng lại hạ giọng nói với Cảnh Thiệu Nam:
- Sáng sớm ngày mai xin thỉnh đến khe núi giữa sườn gặp nhau. Cảnh anh hùng xin đừng quên.
Cảnh Thiệu Nam vui mừng nhướn mắt, vội đáp:
- Trại chủ đã dạy, lẽ nào dám quên!
Ngọc La Sát cho người dọn bàn, phân Cảnh Thiệu Nam, Vương Chiếu Hi và bốn môn nhân của Vũ Đương ra chiêu đãi. Vương Chiếu Hi muốn nói riêng với Cảnh Thiệu Nam vài lời nhưng không có cơ hội nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Thiệu Nam chưa hết hơi rượu, một nữ lâu la đã vào gọi:
- Cảnh anh hùng, trại chủ của chúng tôi ước hẹn ngài.
Cảnh Thiếu Nam vội vã rửa ráy, xong xuôi đâu đấy vội theo sau nữ lâu binh đến dưới sườn núi, tiến vào một khe có hai ngọn núi bao quanh, thấy có bốn đồng môn cùng ngồi một bên, Vương Chiếu Hi ngồi một bên khác. Trác Trọng Liêm được hai nữ lâu binh kè theo ngồi ở một khối đá lớn. Ngọc La Sát từ trong đám loạn thạch trong khe núi tươi cười bước ra, tóc vấn kim hoàn, eo mang trường kiếm, càng hiện rõ phong tư tuyệt tục. Cảnh Thiệu Nam nhìn thấy tình cảnh này không khỏi lấy làm kỳ.
Cảnh Thiệu Nam vốn nghĩ đây là bí mật, chỉ cho rằng Ngọc La Sát đơn độc ước hội, không ngờ nàng lại ước với nhiều người. Ngọc La Sát khẽ bước vài bước nhẹ như gió thổi, từ tốn nói:
- Cảnh anh hùng sao sớm thế, tối hôm qua ngủ có ngon không?
Ngữ điệu của nàng giống như cô gái đang quan tâm lo lắng cho tình nhân, Cảnh Thiệu Nam đỏ bừng cả mặt, hơi thẹn đáp:
- Ngon.
Ngọc La Sát cười nói:
- Ta cứ sợ tối qua anh hùng ngủ không được, nếu như tối qua ngủ không được, đêm nay lại không ngủ được, thì ngài chẳng đáng thương lắm sao?
Cảnh Thiệu Nam ngạc nhiên nghĩ:
- Làm sao ả đoán định là đêm nay ta không ngủ được? Chẳng phải là lời nói càn hay sao?
Ngọc La Sát tiếp:
- Nếu như anh hùng bị trọng thương, hay là cụt tay chân, thì đêm nay nhất định là ngủ không ngon giấc rồi phải không nè?
Cảnh Thiệu Nam cười ha hả đáp:
- Trời có gió mây không thể dò, người có họa phúc không thể đoán, nếu như thật là có đại nạn lâm đầu thì còn biết làm sao được nữa? Nhưng trừ khi trại chủ muốn làm khó ta, sao ta lại có tai họa bất ngờ được?
Ngọc La Sát chợt nói:
- Ngươi xem ra cũng khoáng đạt, ta làm sao dám làm khó ngươi. Ta chỉ muốn xin lĩnh giáo ngươi thôi, vì nghe rằng kiếm pháp của Võ Đang thiên hạ vô song, ta rất muốn được đại khai nhãn giới.
Cảnh Thiệu Nam không khỏi bốc giận lên đầu, lớn tiếng đáp:
- A, thì ra là trại chủ muốn đích thân làm khó ta. Đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục, ta dù cho bị trại chủ tặng cho tam đao lục động, tàn chi đoạn thể, cũng không thể làm nhục uy vọng của Võ Đương sơn ta!
Ngọc La Sát cười tươi nói:
- Hay, vậy ngươi cần coi chừng chút xíu, ta sẽ tiến chiêu đây.
Nói xong rút kiếm ra tay, khe khẽ đâm tới. Cảnh Thiệu Nam thấy nàng ra tay cực chậm, giống như đang trêu người, không biết là chân hay giả, cử kiếm ra ngăn, nào ngờ Ngọc La Sát trở cổ tay, mũi kiếm đã đâm tới cổ họng, mỉm cười nói:
- Chiêu này của ngươi không được, đánh chiêu khác!
Cảnh Thiệu Nam thấy nàng giữ kiếm không đâm, lại tuôn ra lời trào phúng, so với trúng kiếm còn khó chịu hơn, bèn lắc mình dùng liên hoàn kiếm đánh ra ba chiêu cực mạnh, chiêu đầu là "Kim châm độ tuyến" có mũi kiếm quét ngang, vừa chuyển thân đã biến thành "Trừ tát liên hoàn" điểm vào yết hầu và vớt hờ hai tay, nhanh như gió, nào ngờ xoát xoát hai kiếm đều lạc vào khoảng không, chiêu thứ ba chưa kịp dùng ra thì sau lưng đã nghe khí lạnh sầm sầm, kiếm phong của Ngọc La Sát đã kéo tới hậu tâm, khiến tuyệt chiêu thứ ba không còn cách gì sử ra được, phải vội vã thi triển thân pháp "Tảo địa bạt thông" phóng tới trước. Đột nhiên, trên đầu gã có gió nhẹ áp tới, kiếm phong của Ngọc La Sát đã tới, cắt gọn mấy lọn tóc trên đầu Cảnh Thiệu Nam, khi gã đáp xuống đất thì Ngọc La Sát đã cười tươi tắn nói:
- Ta bảo ngươi coi chừng, ngươi sao lại hững hờ làm vậy?
Nói xong bảo chiêu nàng dựng thẳng, tay còn lại ngoắc ngoắc:
- Liệt vị cao nhân phái Võ Đang nhẫn tâm nhìn đồng môn của các người làm trò khỉ ở đây sao?
Bốn sư huynh đệ của Cảnh Thiệu Nam lẽ nào còn nhịn được, bốn thanh kiếm liên thành một tuyến đột nhiên tiến công, Ngọc La Sát cười nói:
- Như vậy mới thống khoái!
Kiếm quang lập lòe, dưới sự vây công của năm Võ Đang ngũ kiếm, nàng chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, Vương Chiếu Hi nhìn không ra đường nào, vội vã đứng lên hô:
- Luyện nữ hiệp hạ thủ lưu tình!
Lời còn chưa dứt, gã đã nghe một loạt tiếng kim khí vỡ nát, liền đó là những tiếng kêu thảm, năm môn nhân Võ Đang đã bị chặt gãy trường kiếm trong tay. Cảnh Thiệu Nam bị đứt hai ngón tay trái, bốn người khác đều đứt một ngón. Ngọc La Sát lạnh lùng hét:
- Cho các ngươi biết thiên ngoại hữu thiên, không thể ỷ vào danh tiếng của sư môn được! Cảnh Thiệu Nam ngươi tối qua thập phần vô lễ, ta vốn muốn chặt gãy tay ngươi, moi hai mắt ngươi, nhưng hôm nay thấy ngươi còn có khí khái nam nhân, nên giảm hình ba bậc, ngươi mau cút xuống núi cho ta!
Vương Chiếu Hi nghe Ngọc La Sát đanh giọng mắng như vậy liền yên tâm, vọt lên, thấy Cảnh Thiệu Nam mặt mày tái nhợt, không nói tiếng nào quay người bỏ đi. Bốn Võ Đang đệ tử khác đều ôm quyền nói:
- Đa tạ trại chủ lưu tình, ân này đức này mãi không dám quên!
Ngọc La Sát cười lạnh nói:
- Ta chờ các ngươi đến báo thù .
Vương Chiếu Hi vội nháy mắt, ra ý bảo họ đừng nói nhiều, trong đó có một trung niên hán tử chính là kẻ dẫn đầu trong bọn đột nhiên gật đầu với Vương Chiếu Hi, lên tiếng:
- Vương công tử, tệ sư đệ trên đường được nhiều lần chiếu cố, rất tiếc là ta không được sớm gặp công tử, thư của Mạnh vũ sư hiện giờ xin giao cho công tử.
Nói xong y rút từ trong người ra một mật hàm hỏa tốc, Vương Chiếu Hi khẽ rúng động lén liếc nhìn thần tình của Ngọc La Sát, Ngọc La Sát thản nhiên nói:
- Người khác vạn lý điều điều đến đây đưa tin cho ngươi, ngươi cần phải đa tạ người ta một tiếng.
Vương Chiếu Hi thấy nàng không có ác ý gì, tiếp lấy thư cảm ơn, bốn môn nhân Võ Đang cười lạnh không hoàn lễ vội bước xuống núi. Vương Chiếu Hi cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng là cảm thấy Võ Đương phái và mình không còn gì nữa rồi.
Ngọc La Sát chờ bóng Cảnh Thiệu Nam và bốn người khuất xong, liền nói:
- Vương huynh, ngươi nhất định mắng ta ra tay quá nặng rồi?
Vương Chiếu Hi đáp:
- Không dám.
Kỳ thật trong lòng gã đang mắng thầm. Ngọc La Sát từ tốn nói:
- Tỳ khí của ta là ghét nhất người ta tự xưng cường, môn đồ Võ Đang rất nhiều, hiền ngu đều có, không tránh được trong đó có người mượn uy vọng của sư môn mà coi dưới mắt không tròng. Trong Võ Đang ngũ lão thì trừ Tử Dương đạo trưởng ra, những người khác đều có thói này, dẫn đến môn đồ càng lúc càng nghênh ngang, chỉ là tuy không có gì sai, nhưng mặt mũi ngày càng lớn lối. Ta hôm nay đặc biệt gọt bớt chút khí chí kiêu ngạo của chúng, gọi là chút giáo huấn mà thôi.
Vương Chiếu Hi nào dám lên tiếng, Ngọc La Sát dừng lại một chút rồi hỏi:
- Nghe nói trong kinh có Mạnh Xán võ sư là người từng lạy tám lạy giao kết cùng lệnh tôn?
Vương Chiếu Hi đáp:
- Đó cũng chính là nhạc trượng của ta.
Ngọc La Sát nói:
- A, thì ra lại còn là thân gia, như vậy có lợi rất nhiều. Mạnh tiểu thư ta đã từng có duyên gặp mặt, võ công nhân phẩm đều thượng thừa, Mạnh tiểu thư chưa về nhà chồng phải không?
Vương Chiếu Hi đỏ mặt đáp:
- Chưa. Gia phụ bảo ta yết kiến nữ hiệp xong thì tiến kinh mời nhạc phụ và con gái về.
Ngọc La Sát nói:
- Cũng nên rước họ đi, ở kinh thành làm vũ sư cho hoàng thất thì có gì xuất sắc! Ai, ta cứ một mực nói thẳng, mong Vương huynh đừng lấy làm kỳ.
Vương Chiếu Hi đáp:
- Nào dám, gia phụ cũng nói như thế.
Ngọc La Sát tiếp:
- Nếu không phải là ta nhìn thấy thư của Mạnh võ sư thì bốn người kia còn chịu khổ không ít! Bọn chúng giả làm khách thương bình thường, thủ hạ của Hỏa linh viên Chu Bảo Xuân giữa đường chặn cướp chúng, theo lý chúng chỉ nói rõ lai lịch ra là không có chuyện gì. Ai ngờ chúng lại cứ sính cường, đả thương bốn đầu mục của Hỏa linh viên. Ta thấy không vừa mắt, một mình cưỡi ngựa truy tung, dùng công phu miên chưởng đánh đá thành phấn chấn nhiếp chúng, thỉnh chúng lên núi nghiên cứu kiếm pháp.
Vương Chiếu Hi cười khổ, thầm nghĩ: "nghiên cứu" kiểu đó chỉ sợ gây lên phong ba cho vũ lâm mà thôi.
Vương Chiếu Hi định nói lại thôi, Ngọc La Sát chợt hỏi:
- Ơ, lão quan họ Trác đâu rồi?
Gọi hai tiếng mà chẳng ai trả lời, nàng liền đi tìm. Thì ra là Trác Trọng Liêm bị nàng kéo ra quan chiến, nhìn đến kinh tâm động phách rồi ngất đi giữa đám loạn thạch. Ấy chính là:
"Nói nói cười cười thi độc thủ
Lạc bàng sát cẩm dục thành hầu"
Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, xin xem hồi sau sẽ rõ.
(Hết hồi 1)